Chương 10: Liên tục đột phá
"Bụi về với bụi, đất về với đất, Cửu U ma sát quy về ta."
Trác Phàm kết động một bộ ấn quyết, Lạc Vân Thường đang khống chế đại trận liền mất đi quyền khống chế, đồng thời tình hình đám người Tôn quản gia đang rõ mồn một trước mắt cũng biến mất luôn.
Lạc Vân Thường cảm thấy kỳ quái, thử kết ấn lần nữa, nhưng lại không nắm giữ được nổi một ngọn cây cọng cỏ trong đại trận.
"A. . ." Bỗng nhiên, các ngõ ngách trong rừng mê vụ vang lên tiếng rống đầy thê lương, lúc này bọn người Tôn quản gia đã hoàn toàn biến thành đen kịt, nhưng còn có một chút ý thức, từng khí lưu màu đen đang không ngừng bay ra từ trong cơ thể của bọn họ. Mỗi lần như thế, bọn họ liền giống như bị cắt mất một miếng thịt mà phát ra kêu gào thê thảm, tận đến khi cơ thể bọn họ cũng không còn, tiếng kêu thảm thiết mới đình chỉ. Nhưng trong mắt bọn họ đã không còn thần quang, thân thể khô héo như thây khô ngàn năm, gió thổi qua liền nát thành bụi.
Những hắc khí kia có mấy ngàn luồng, như bầy ong về tổ, tất cả đều phóng tới Trác Phàm. Hắn yên ổn nhận lấy tất cả, sắc mặt cũng giống như bọn người Tôn quản gia trước đó, dần dần biến thành đen xì, đến khi tất cả hắc khí đều tiến vào thân thể hắn, hắn mới biến đổi thủ quyết, vận chuyển Thiên Ma Đại Hóa Quyết.
Chỉ một thoáng, nguyên lực màu đen cuồn cuộn phồng lên trong cơ thể hắn, giống như sóng biển cuồn cuộn cọ rửa gân mạch hắn, cuối cùng chảy vào trong đan điền. Mà khí thế của hắn cũng là đang tăng trưởng mãnh liệt.
Phốc! Chỉ chốc lát sau, Trác Phàm đã đột phá đến Trúc Cơ tầng sáu.
Phốc! hắn lại đột phá bình cảnh Trúc Cơ tầng bảy.
Ngay sau đó là Trúc Cơ tám tầng, Trúc Cơ tầng chín, cuối cùng đi đến Trúc Cơ bình cảnh đỉnh phong.
Trác Phàm chậm rãi mở hai mắt ra, hít sâu một hơi, sau đó tiếp tục đột phá.
Lần này, không dễ dàng như vừa rồi, những nguyên lực ma hóa đã bị hắn tiêu hao gần hết. Thế nhưng hắn là lão ma đầu có kinh nghiệm tu luyện nhiều năm, hắn hiểu được càng là những lúc nguyên lực khô kiệt mà đi đột phá, thành tựu ngày sau sẽ càng có giá trị.
Hắn tiếp tục vận chuyển công pháp, ép khô mỗi một luồng nguyên lực vào cơ thể.
Đoàng một tiếng thật lớn, Trác Phàm nghe được tiếng có thứ gì đó vỡ vụn. Ngay sau đó, giống như hồng thủy bộc phát, trong cơ thể hắn sinh ra một cỗ nguyên lực cường đại, lần nữa cọ rửa gân mạch hắn, cuối cùng trở lại trong đan điền hắn, bổ sung nguyên lực đã khô cạn.
Mà lại lần cọ rửa này đã làm cho gân mạch hắn mở rộng hơn gấp hai lần.
Tụ Khí cảnh!
Trác Phàm mở to hai mắt, trong mắt đầy ý mừng.
Dù sao cũng là Ma Hoàng có kinh nghiệm tu luyện vạn năm, lần này hắn đột phá Tụ Khí cảnh, so với lúc đột phá trước kia, gân mạch còn rộng lớn hơn rất nhiều. Mà lại nguyên lực chứa đựng trong đan điền cũng không phải Tụ Khí cảnh bình thường có thể so bì, hắn tối thiểu nhiều gấp ba người thường.
Trác Phàm thở một hơi thật dài, lần nữa biến đổi thủ quyết, âm sát trong cơ thể hắn bắt đầu rời khỏi thân thể hắn. Chỉ là lần này, những âm sát đã biến thành màu sắc u ám, những thứ màu đen bên ngoài thân thể hắn cũng đều biến mất.
Đến khi âm sát toàn bộ tán đi, Trác Phàm mới đứng dậy, phất tay một cái, sương mù màu đen tiêu tán, ánh nắng chói mắt hiếm thấy bắn vào trong rừng mê vụ.
Giờ khắc này, hắn đã có thể tùy ý khống chế đại trận này, không cần mượn tay Lạc Vân Thường nữa.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời màu lam, Trác Phàm mỉm cười: "Bây giờ ta đã đột phá Tụ Khí cảnh, cần phải tu luyện vũ kỹ."
Lần này giết đám sơn tặc Tôn quản gia, nói là vì bảo vệ tỷ đệ Lạc gia, nhưng người thắng lớn chân chính lại là Trác Phàm. Nếu khônh thôn phệ nguyên lực từ đám người Tôn quản gia, Trác Phàm không có khả năng nhanh như vậy đã tu đến Tụ Khí cảnh. Mà chỉ có đến Tụ Khí cảnh, hắn mới có năng lực đi tu luyện vũ kỹ, về sau không chỉ có thể tự vệ, còn có càng nhiều cơ hội đi thôn phệ các cường giả khác, để trở nên càng mạnh.
"Trác Phàm." Lúc này, Lạc Vân Thường ôm đệ đệ cùng thống lĩnh hộ vệ đi đến trước mặt hắn: "Vừa rồi ngươi chạy đi đâu vậy, sao trận pháp lại mất khống chế?"
"Há, chắc là bởi vì linh thạch quá ít, cho nên trận pháp có thiếu hụt, mới mất khống chế, Ta vừa đi xem xem đám người Tôn quản gia đã chết chưa, thật đáng mừng, không có tên nào chạy thoát." Trác Phàm qua loa tắc trách nói.
Hắn sẽ không công bố bí mật của mình ra, dù sao trên thế giới này, tu giả Ma đạo bởi vì cường đại, quỷ dị, tu luyện cấp tốc mà bị các loại tu giả hắn khác sợ hãi. Huống chi Thiên Ma Đại Hóa Quyết càng là Ma trong Ma, nếu bị người đời biết, nhất định sẽ trở thành địch nhân của cả thiên hạ, kiếp trước cũng là vì vậy mà hắn chết, đời này đương nhiên sẽ không tái phạm sai lầm như thế.
Lạc Vân Thường gật đầu, cũng không có bao nhiêu hoài nghi.
Bàng Thống Lĩnh nhìn Trác Phàm, trong mắt có vẻ do dự, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên kiên định, tiến về phía trước một bước, bỗng nhiên quỳ xuống, dõng dạc nói: "Trác Phàm huynh đệ, lúc trước là tại hạ lỗ mãng, không biết ngươi dụ địch xâm nhập, còn mở miệng nhục mạ, có nhiều đắc tội. Ngươi muốn đánh muốn phạt thì cứ tự nhiên, dù có muốn lấy đầu Bàng mỗ, Bàng mỗ cũng sẽ không nhíu mày."
Trác Phàm thấy vậy, âm thầm gật đầu, người họ Bàng này là một trung bộc, nếu Triệu thành có một nửa trung thành như Bàng Thống Lĩnh, hắn đã không luân lạc tới mức này.
Trác Phàm đỡ Bàng Thống Lĩnh dậy, cười nói: "Bàng Thống Lĩnh chính là thống lĩnh hộ vệ, ta chỉ là người làm nho nhỏ, sao lại dám nhận đại lễ của ngài. Huống hồ lần này có thể toàn diệt đám người Tôn quản gia, còn phải bằng trận pháp mà tiểu thư bày xuống."
Nghe vậy, Lạc Vân Thường sững sờ, không khỏi nghi ngờ nhìn Trác Phàm, thấy hắn nháy mắt, mới gật đầu.
Tuy Lạc Vân Thường không hiểu tại sao Trác Phàm không muốn thừa nhận trận pháp do hắn bày ra, nhưng dù sao hắn đã cứu mình, thuận ý hắn chút cũng không sao.
Bàng Thống Lĩnh ngạc nhiên hỏi: "Tiểu thư còn biết trận pháp?"
Lạc Vân Thường xấu hổ cười cười, miễn cưỡng thừa nhận.
"Trời cũng giúp Lạc gia ta, tiểu thư biết trận pháp, chuyện trọng chấn Lạc gia nằm trong tầm tay rồi!" Bàng Thống Lĩnh ngửa mặt lên trời cười to, kích động đến mức đổ nước mắt.
Trác Phàm sờ mũi, từ chối cho ý kiến.
Lạc Vân Thường lại len lén nhìn Trác Phàm, nếu trận pháp thật có thể trọng chấn Lạc gia, vậy nhất định phải dựa vào người này rồi.