Chương 2: Sinh Viên Tệ Nhất Học Viện (1)

Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Tập 1 Chương 1 - Học Viên Tệ Nhất Học Viện (1)

Team Just T

“Thằng Frey nên tự sát đi cho rồi.”

Giáo sư Dio cảm thấy đau đầu khi nghe những lời đó. Sẽ không là gì nếu đó là lời đùa nhưng không học viên nào trong học viện này lại dám trơ tráo nói lời đùa giỡn trước một giáo sư cả. Nói cách khác, học viên này đang nói sự thật.

“Nói cho thầy biết có chuyện gì.”

Cậu học viên run rẩy trước giọng nói lạnh lùng của vị giáo sư.

“Dạ thưa thầy, là David và nhóm của hắn…”

David. Khi cái tên này được nhắc đến, Dio như chết lặng khi cơn đau đầu không dứt mà còn dữ dội hơn.

David Stonehazard. Mặc dù chỉ mới là học viên năm hai, cậu ta cũng là một học viên mà Dio theo dõi rất sát sao. Cậu ta không phải là một cá nhân có tâm địa tốt.

Thực tế thì gia đình cậu ta chẳng có ý nghĩa gì với Giáo sư cả, vì Gia Tộc của Dio xét về danh tiếng cũng ngang cơ nhau. Hơn nữa, kể từ khi bước vào học viện này, David chẳng thể nào công khai thách thức Giáo sư cho dù cậu ta là cháu của công tước. Vấn đề là cậu David này rất khôn lanh.

Cậu ta biết cách sử dụng vị thế của gia đình mình sao cho hiệu quả nhất và xuất sắc tìm ra nhiều cách khác nhau để khai thác lỗ hổng trong quy định của học viện. Nhưng trên hết, cậu ta rất lưu manh. Cụ thể là cậu ta bị ám ảnh cực đoan việc chà đạp kẻ yếu. Đó như một sự thật hiển nhiên mà ai cũng biết, nhưng chẳng ai dám nhắc đến.

Frey, đã bị gia đình mình bỏ rơi, chính là con mồi béo bở mà David nhắm đến nhằm thỏa mãn những khát vọng đen tối nhất trong trái tim của cậu.

“David định làm gì?”

“David bảo nó muốn bẻ gãy hai tay của Frey vào buổi tập thực chiến chiều mai.”

“Cả hai tay sao?”

“Không chỉ vậy. Nó còn định phá nát thanh quản và đôi mắt của Frey… tất cả là để Frey không thể nào sử dụng phép thuật được nữa.”

Nếu gãy hai tay, mất đi đôi mắt và thanh quản, thì Frey có tài giỏi cỡ nào cũng chẳng thể sử dụng phép thuật được nữa, trừ khi cậu là một pháp sư 8 sao từ thời đại trước.

Tuy nhiên, vẫn còn một yếu điểm nữa cũng có thể lấy đi tất cả khả năng trên. Đó là độ nhạy với Mana của Frey Blake là thấp đến thảm hại, thật xấu hổ khi cậu ta có thể tự gọi mình là pháp sư. Ngay cả một dân thường thất học còn phản ứng tốt hơn với Mana. Không thể tin là một đại họa như vậy lại ập đến Gia tộc Blake. Vì thế mà gia đình đối xử với cậu như một tên phế vật bẩn thỉu, khiến cậu phải nương nhờ vào cái học viện này.

Trong năm đầu, các học viên, chưa biết về tình cảnh của Gia tộc Blake, vẫn dè chừng vì cậu là người họ Blake. Một số thậm chí còn giả vờ tiếp cận vì lo sợ địa vị xã hội. Tuy nhiên, khi lai lịch về cái tên Frey trở nên sáng tỏ, tất cả học viên đều quay lưng hoặc nhạo báng cậu.

Nổi ô nhục của Gia tộc Blake. Đó là vị thế của Frey ở học viện này.

Dio xoa thái dương và thở dài. Ông không nghĩ xấu về Frey. Thay vào đó, ông đánh giá cậu theo hướng tích cực. Cậu là một học viên cực kỳ thông minh, và có niềm đam mê ma thuật không ai sánh bằng.

Tuy nhiên, “GOD” chỉ cho Frey đam mê mà lấy đi thực lực.

Buổi tập thực tế là vào ngày mai. David sẽ không biến Frey thành một người thực vật, mà cậu chỉ bẻ gãy đôi tay của Frey.

Chưa kể Gia tộc của David cũng chẳng cần bận tâm che đậy tai nạn này. Gia tộc Stonehazard có ảnh hưởng lớn đến đội ngũ Giáo sư của học viện này.

Có lẽ Gia tộc Blake cũng chẳng đá động gì. Nhiều khi, họ còn mong muốn một kết cục như vậy. Hầu hết giới quý tộc đều biết đến tin đồn về Frey có khả năng là đứa con ngoài giá thú.

‘Thật cặn bã.’

Ánh mắt Giáo sư Dio gượng hướng xuống. Cơn khát máu trong đôi mắt của ông dữ dội đến mức khiến cho cậu học viên kia nấc lên.

“... Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, cậu về ký túc xá đi. Thầy sẽ đi tìm Frey.”

“Dạ thưa thầy.”

Cậu học viên gật đầu rồi vội vã quay đi. Như cậu học viên kia, nhiều người cũng thấy hành động xấu xa của David là không thể chấp nhận được. Chỉ là không ai dám công khai lên tiếng.

Dio đứng dậy khỏi ghế.

‘Mình cần phải khẩn trương.”

Frey nhất định phải ở căn ký túc xá rẻ tiền nhất bên cạnh chuồng ngựa. Dio vô cùng vội vã, hy vọng rằng Frey vẫn chưa gặp chuyện gì.


Lucas nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh. Trong chốc lát, anh đã bị choáng ngợp trước sự tự do sau khi thoát khỏi cái phong ấn đáng nguyền rủa đó, nhưng anh cũng không nên quá phấn khích.

Lucas bắt đầu nắm bắt tình hình ngay lập tức.

‘Thời gian trôi nhanh hơn mình nghĩ’

Anh có thể tự xác định được khoảng 4000 năm đã trôi qua kể từ khi anh bị phong ấn. Gần 40 thế kỷ qua, anh đã phải chịu đựng.

Trong suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, cuối cùng anh cũng cảm nhận được cơ thể vật lý của mình. Tất cả những gì anh làm là nhìn xung quanh.

Thời khắc anh mong ước bấy lâu nay cuối cùng cũng trở thành hiện thực. Nhưng có một vấn đề.

“Cậu nhóc này là sự hồi sinh của mình.”

Nhớ lại mảnh đời của Frey khiến cho anh cảm thấy đau lòng.

Frey Blake.

Cậu được sinh ra là con thứ ba trong một gia đình pháp sư rất có uy tín Không tệ. Ngay từ đầu, điều đó chẳng quan trọng với Lucas dù cơ thể mới của anh là con của dân thường hay con ngoài giá thú của hoàng đế.

Vấn đề nằm ở cái tên Frey này.

‘Sự nhạy cảm với Mana của cậu ta là quá tệ hại.’

Làm thế nào mà một năng lực tệ hại như vậy lại được sinh ra trong một gia đình pháp sư danh giá! Thật không ngoa khi nói cậu ta chẳng có chút tài năng gì. Bởi vì thế, chỉ có một phép cơ bản nhất, Đạn Phép 1 sao là có thể sử dụng được.

“Cậu nhóc này cũng trải qua tuổi thơ khốn khổ.”

Tuổi thơ của Frey chứa đầy sự hèn hạ của người mẹ, đầy sự sỉ nhục và sợ hãi. Cậu chẳng có nổi một chút ký ức hạnh phúc nào. Đối với cậu, huyết thống không đồng nghĩa với gia đình.

Cậu có hai người anh lớn, cả hai đều có tài năng xuất chúng. Nếu Frey như một viên sỏi bên vệ đường thì họ là những viên ngọc sáng lấp lánh. Tuy nhiên, vì họ là một gia đình, nên họ phải chăm sóc lẫn nhau. Nhưng thậm chí cũng chẳng ai bận tâm. Hai anh trai của cậu tuy tài năng nhưng tính tình không ngay thẳng, và cả cha mẹ cậu cũng vậy.

“Và thế là cậu ta vào học viện này vì cậu bị tống cổ ra khỏi nhà.”

Sự chú ý của Lucas chuyển sang tấm chăn bẩn thỉu nơi có một lượng lớn thuốc nằm rải rác.

‘Thuốc ư.’

Đó chỉ đơn giản là thuốc ngủ, nhưng nếu cậu ta uống cả đống như vầy và nằm chờ thì chỉ có thể là chờ chết. Tự tử. Frey muốn thoát khỏi cơn tuyệt vọng bằng cái chết.

‘Thì ra đó là cách mà mình có được cơ thể này.’

May cho Lucas là vong hồn của Frey đã lìa trần. Bản thân Frey nghĩ cậu ta đã chết. Khoảnh khắc cậu ta từ bỏ mạng sống của mình, Frey cũng hoàn toàn từ bỏ luôn khao khát được tiếp tục sống. Nhờ đó, Lucas mới chiếm được cơ thể của Frey.

Mặc dù anh không thể nói họ là hai sự tồn tại khác nhau. Anh ta có thể chấp nhận toàn bộ ký ức của Frey. Anh ta hiện tại là Lucas, tuy nhiên tâm trí và ký ức của Frey vẫn hòa chung với Lucas.

Lucas dần lục lọi trong ký ức của Frey. Anh ta đã bị giam cầm suốt 4000 năm qua. Thi thoảng, Lucas có thể nhìn thoáng qua thế giới bên ngoài bằng đôi mắt của một ai đó, nhưng chu kỳ thì cực kỳ dài và tệ hơn hết, nó rất bất thường.

Đôi khi anh ta chìm trong bóng tối suốt cả hàng trăm năm. Thông tin có sẵn là rời rạc và nghi vấn của bản thân anh ta về xu hướng của thế giới bên ngoài thường khuyến đại hơn so với những gì nó diễn ra trên thực tế.

‘Mình cần thêm thông tin.’

Lucas nhắm mắt lại và chấp nhận ký ức của Frey từng chút một. Tuy nhiên, biểu cảm của anh dần trở nên khó chịu. Lông mày nhíu lại, anh cáu gắt như thể phát hiện thấy điều gì đó bất thường. Khi anh sắp xếp xong tất cả các ký ức, anh buộc phải nghiến răng.

“Vô lý.”

Không thể chấp nhận được.

“Đã 4000 năm trôi qua! 4000 năm!”

Phép thuật đáng lẽ ra đã phải tiến bộ qua nhiều bước tiến và nhảy vọt cơ chứ. Ít nhất thì đó là những gì Lucas mong đợi.

Nhưng không, thế giới hiện tại mà anh nhìn thấy qua ký ức của Frey là vô cùng thất vọng.

“Có sự khác biệt gì sau chừng đó thời gian không?”

Sự phát triển của xã hội, nền kinh tế, cũng như phép thuật, đều ở mức tối thiểu. Điều tương tự cũng xảy ra với công nghệ. Như thể là thời gian đã bị ngưng động suốt 4000 năm.

Ngay cả phép thuật dường như cũng có sự thoái lui. 4000 năm trước, chỉ có duy nhất Đại Pháp Sư Lucas là có thể đạt đến 9 sao, nhưng vẫn có một số ít pháp sư 8 sao bên dưới anh. Nhưng còn bây giờ, đừng nói đến 8 sao, chỉ có vài pháp sư đạt đẳng cấp 7 sao.

Tất cả họ đã biến đi đâu hết? Nếu không, có lẽ họ chọn quy ẩn sao?

Giờ chẳng thể làm gì khác, có tức giận thì cũng vô nghĩa. Thở dài, Lucas làm dịu đi cảm xúc của mình và nghĩ đến việc cần phải làm đầu tiên.

‘Cho sự khởi đầu mới ư…’

Lấy lại sức mạnh, năng lực trước kia là ưu tiên hàng đầu của anh. Bây giờ lượng Mana của Frey là ít hơn cả một ly nước. Nếu quá khứ là đại dương, thì bây giờ ít nhất lượng Mana có thể tích lũy phải như hồ nước chứ.

Tiếng gõ cửa phá đi sự yên tĩnh. Đó là ai chứ?

Lucas lo ngại, rồi đứng dậy và mở cửa. Một gương mặt lạnh lùng đứng trước anh ta. Mái tóc vàng vuốt ngược và kính một mắt là điểm nhấn trên gương mặt của ông ta, tạo nên một hình ảnh nghiêm khắc.

“Thầy xin thứ lỗi vì đến vào lúc khuya như vậy.”

Lucas nhíu mày và lục lại ký ức. Cũng không khó để nhớ ra danh tính của người đàn ông này.

‘Giáo sư Dio Persman.’

Một trong ba giáo sư nổi tiếng nhất của học viện. Các học viên thường gọi ông là ‘Trái Tim Sắt’. Đúng như biệt danh của mình, ông ta có một trái tim sắt đá mà hiếm khi nào biểu lộ cảm xúc.

Và.

‘Khá tốt.’

Lucas nhìn qua cũng nhận ra đẳng cấp hiện tại của Dio. Ông ta là một pháp sư 5 sao với độ tuổi khoảng ba mươi. Một thành tích tuyệt vời, ngay cả đối với một tài năng. Ông ta rất có thể tập trung vào việc luyện tập ngày đêm.

“...”

Trong khi đó, bản thân Dio cũng vô cùng ngạc nhiên. Ông nhận ra tâm trạng của Frey đã thay đổi mạnh mẽ. Đôi lông mày nhíu xuống vô cùng mạnh mẽ, cùng đôi vai thẳng.

Vẻ ngoài phục tùng, hèn yếu của cậu nay đã trở nên vô tư, lạnh lùng. Nhiêu đó thôi cũng khiến cậu như thể đã trở thành một con người khác.

‘Cái quái gì vừa diễn ra vậy?’

Dio nhìn Frey với ánh mắt nghi ngờ.

“Có người…”

Gương mặt ông ta cứng đờ khi nhìn thấy cả đống thuốc nằm rải rác trên giường.

Team dịch: Team Just T