Chương 14: Tài Năng Bộc Lộ Ra Thế Giới (4)

Đại Pháp Sư Tái Xuất Sau 4000 Năm - Chương 13 - Tài Năng Bộc Lộ Ra Thế Giới (4)

Team Just T

Peran Jun.

Trong suốt chiều dài lịch sử của Học Viện Westroad, có rất ít người tài năng như anh ta.

Anh ta là thủ lĩnh của một trong những câu lạc bộ lớn nhất trong học viên, Hội Những Chiếc Nhẫn Traumen, cũng như là người thừa kế của Gia Tộc Jun, một trong 3 gia tộc mạnh mẽ, quyền lực và có sự ảnh hưởng nhất trong Đế Chế.

Ngay cả khi vẻ ngoài của anh thu hút sự chú ý. Mặc dù không khó hiểu lý do tại sao.

Với gương mặt trắng nhạt, nhưng tuyệt đẹp, bất cứ khi nào anh ta cười, những học viên nữ trong học viện đều hét lên ái mộ.

Khí phách quý tộc của anh cũng luôn hiện diện và tài năng ma thuật của anh là thứ gì đó mà không thể xem thường được.

Một vài học viên thậm chí còn gọi anh ‘Người Được Ban Phước Bởi Thần Linh’.

Chàng Peran tương tự, người luôn mỉm cười bất kể tình huống nào, giờ đang đứng đó với gương mặt nhợt nhạt.

Đó là vì tên Lich trước mặt anh ta.

Dullard nhìn Peran với sự ấn tượng. Trong đôi mắt hắn ta, Peran phải ít nhất là một phù thủy đẳng cấp 5 sao. (1)

Đó là vì không thể nào có chuyện một người phản được phép thuật của hắn ta nếu người đó không ít nhất mạnh đến thế.

Trong khi, Peran lại tràn đầy nuối tiếc.

‘Tại sao chúng lại tấn công thuyền Cortez?’

Anh không thích sự ồn ào nên anh tránh đi thuyền Nitilus và đến thuyền Cortez. Anh thậm chí còn giấu mặt để đảm bảo rằng không ai trong số những người học viên khác biết anh đang ở trên thuyền. Anh chỉ đưa một manh mối nhỏ cho Thuyền Trưởng Mac biết thôi.

Nếu tình huống này không xảy ra, không ai biết được rằng anh đã ở đây.

Peran đã tin rằng với sức mạnh ma thuật của anh ta, anh có thể xử lý được bất kỳ đối thủ nào xuất hiện trong suốt chuyến đi. Và anh tin rằng đó không phải là sự kiêu ngạo mà chỉ là một sự thật đơn giản.

Trong thực tế, phù thủy đẳng cấp 5 sao có thể vượt qua được hầu hết mọi mối nguy hiểm mà người ta sẽ tìm thấy khắp lục địa.

Nhưng kẻ thù lần này chỉ đang quá mạnh.

‘Đây là một tên Lich ư.’

Peran không thể nào xử lý nổi tên này.

Thành thật mà nói, anh đang làm tốt nhất có thể để không tỏ vẻ sợ hãi vì áp lực đang ùa đến từ Dullard quá nặng nề.

Một vài người học viên khác đã ngất xỉu sau khi phải gánh chịu áp lực từ hắn ta.

Cách duy nhất để họ có thể trốn thoát là lừa những tên hải tặc lũ chỉ biết loot và giết người… hoặc nếu có một pháp sư nào đó với sức mạnh vượt quá tên Lich đó.

‘Nhưng làm gì có pháp sư như thế tại đây.’

Có vẻ như ngay cả giảng viên mạnh mẽ nhất của họ, Giáo Sư Dio Perseman, cũng không thể nào đánh bại được tên Lich trước mặt họ.

Sự thật là Peran chưa bao giờ thể hiện sức mạnh thật sự của anh trong học viện.

Với ngoại lệ là một vài giáo sư và hiệu trưởng học viện, mọi người tin rằng anh chỉ mới đạt đến đẳng cấp 4 sao mà thôi.

Tuy nhiên Peran đã đạt được đẳng cấp 5 sao.

Bạn không thể gọi đó là một pháp sư đẳng cấp 5 sao hoàn toàn được vì anh ta chỉ mới đạt đến ngưỡng đó dù anh ta đã đạt được sự thức tỉnh (giác ngộ) và giải phóng các tạp chất và những mảnh vụn thừa thãi khỏi cơ thể của anh.

‘Nhưng…’

Gương mặt của Peran trắng bệch.

Đầu ngón tay của anh lạnh toát và cơ thể anh đang run lên.

Ngọn giáo băng mà Dullard đã niệm lúc nãy, bị chặn đứng bởi Peran trước khi nó được niệm phép hoàn toàn.

Tuy nhiên can thiệp một cách ép buộc vào quá trình niệm phép của một ai đó ở đẳng cấp cao hơn bạn sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Mặc dù anh đã thành công, hậu quả để lại thật ghê gớm và nghiêm trọng.

Anh đã nôn ra máu hai lần.

Tuy nhiên, Peran bị buộc phải lộ mặt.

Nếu không, những người học viên ở đây đều sẽ bị giết bởi tên ác quỷ đó.

[Kuh. Tuyệt. Tao chưa bao giờ ngờ đến việc lại có thể gặp một tài năng như mày ở đây.]

Dullard mỉm cười hạnh phúc.

Khi Mac nghe thấy tiếng cười của hắn ta, trái tim ông như ngưng đập trong một lúc.

Đó là sự khủng khiếp và kinh hãi từ điệu cười của tên Lich.

Peran cố đứng thẳng lưng để không tỏ ra sợ hãi.

Anh nhìn vào Dullard và nói với toàn bộ sức mạnh ý chí của mình.

“Tao có một lời đề nghị.”

[Cứ nói.]

Kunst quan sát cuộc trò chuyện giữa hai người họ với hai tay khoanh lại. Hắn ta có cảm giác chẳng mấy vui vẻ, nhưng hắn không dám làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Dullard.

Tên Lich quá mạnh đủ để giết tất cả mọi người trên các con thuyền.

“Mục tiêu của mày là gì?”

[Bộ mày muốn chia rẽ bọn tao à?]

“Chia rẽ?”

[Mục đích của bọn chúng và tao là khác nhau. Bọn tao chỉ đơn giản là đang làm việc cùng nhau thôi.]

Khi hắn ta nói như thế, Dullard liếc nhìn Kunst.

Kunst hiểu được ý nghĩa của ánh nhìn đó và chỉ có thể mỉm cười.

“Đúng thế. Mục đích của bọn tao rất đơn giản.”

“Cứ nói cho tao biết.”

Kunst nhún vai.

“Tất cả bọn mày đều biết rằng Quần Đảo Oscar là một nơi cực kỳ nguy hiểm. Đó là nơi mà mày không biết khi nào và ở đâu lũ khốn khiếp hải tặc dơ bẩn sẽ nhảy ra và đe dọa bọn mày.”

Đây là thực tế mà mọi người đều biết.

Tuy nhiên khi điều đó lại phát ra từ miệng của thuyền trưởng hải tặc người bắt giữ con thuyền của họ, thì lại quá nực cười và vô lý.

Kunst mỉm cười.

“Như là một người đi biển chân chính, bọn tao không thể chỉ đứng yên và quan sát các học viên của học viện đi ngang qua một nơi nguy hiểm như thế. Um, nên bọn mày thấy đó… Bọn tao sẽ lịch sự và nhanh chóng đưa tất cả bọn mày trở về Kausymphony. Thế thôi.”

“Kuhaha!”

“Quả là một thái động rộng lượng mà! Ông thật sự là một người đi biển chân chính đó thuyền trưởng à!”

Những tên hải tặc vỗ tay và cười to lớn tiếng.

Kunst giơ tay lên, khiến chúng trở nên im lặng.

“Dĩ nhiên, tất cả những học viên ở đây đều thuộc về những gia đình quý tộc danh giá đầy uy tín, nên tao chắc là bọn mày sẽ không ngần ngại trả thưởng cho bọn tao vì khoảng thời gian và công sức mà bọn tao đã bỏ ra.”

Lũ hải tặc lại một lần nữa ồn ào.

Lần này Kunst không ngừng chúng lại.

Hầu hết các học viên đang suy ngẫm về những lời nói của hắn.

Có ẩn ý gì đó trong những lời nói đó, nhưng cuối cùng, những điều hắn nói là chúng sẽ sử dụng đám học viên như là tù nhân để tống tiền gia đình của chúng và lấy tiền từ đó.

Tuy nhiên chẳng ai trong đám có thể nói bất cứ điều gì khi cả đám đang quá sợ lũ hải tặc trước mặt chúng những kẻ đang vung vẫy thanh kiếm của chúng và cười to.

Đám học viên chưa bao giờ thấy đám người nào thô lỗ độc ác và bẩn thỉu như thế trước kia.

Hầu hết lũ hải tặc đều có những vết sẹo ở trên mặt của chúng, và cơ thể chúng thì dơ bẩn và hôi hám.

Mỗi lần chúng cười là thấy rõ những hàm răng thô kệch, thiếu vài cái răng còn quần áo của chúng thì như nhưng cái nùi giẻ.

Một nữ học viên còn rùng mình khi cô thấy sự nhiệt tình của chúng.

Khi chúng thấy những phản ứng như thế, lũ hải tặc tận hưởng, thích thú với điều đó còn hơn thế nữa.

Rồi Peran nói.

“Một mình tao là đủ.”

“Cái gì?”

Biểu cảm trên gương mặt của Kunst thay đổi. Hắn ta chưa dám ngờ đến một lời phản hồi như thế.

Peran không hề hoảng sợ.

“Tao sẽ đưa cho mày tất cả số tiền mà mày cần. Nên làm ơn thả bọn học viên ra.”

“Hooh.”

Sự thích thú lóe sáng trong đôi mắt của Kunst.

Đó là vì gương mặt của Peran sau khi anh ta hoàn thành câu nói đó trông thật cao cả và đáng thương.

Những học viên đứng phía sau nhìn tấm lưng của Peran với nhiều cảm xúc khác nhau.

Một vài học viên thậm chí còn sụt sùi khóc.

[Không thể được.]

Đó là câu trả lời của Dullard.

Trái tim của Peran trở nên nặng trĩu.

Ngay cả khi chúng tàn bạo và mặc kệ mọi thứ, vẫn sẽ tốt hơn khi nói chuyện với người sống.

Có những kiến thức và quan điểm mà con người sẽ có nhưng Undead thì lại không hiểu được.

Những sinh vật như thế có trò chuyện cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Peran vội vã nói thêm.

“Điều đó cũng đâu có tệ cho mày đâu. Sẽ có thêm nhiều việc cho mày khi phải để tâm tới cả đám học viên này thay vì chỉ phải chú ý đến một mình tao thôi…”

[Mày là của tao.]

“Cái gì?”

Peran đã bị Dullard chú ý đến.

Vào lúc đó, tên Xương Xẩu trông thật sự rùng rợn.

Peran cảm thấy như gương mặt xương xẩu đó không hề có một miếng da nào lại đang cười với anh.

[Những tên phù thủy như mày rất hiếm. Vì khó gặp được một đứa như mày, nên có nhiều cách mà mày có thể được dùng tới. Tao có thể giết mày rồi biến mày thành một Undead để phục vụ cho tao… hoặc là tao có thể ăn sống mày để hấp thụ Mana của mày.]

Với những lời nói đó Peran cuối cùng cũng thể hiện sự sợ hãi.

Rồi Kunst lại lần nữa cười to.

"Kuhahaha! Đừng phí nhiều thời gian vô ích. Tất cả bọn mày qua tàu của tao nhanh lên.”

Kunst chỉ về phía một trong những con tàu chúng dùng để áp sát thuyền Cortez, nhưng đám học viên vẫn đứng yên.

Tên phó thuyền trưởng không thể chịu đựng được nữa và hét lên.

“Bọn nhóc quý tộc này không thể bước trên ván gỗ mà không có sự giúp đỡ từ đám hầu hạ của bọn mày à! Bọn mày đang làm gì thế? Nhanh chân lên và đừng bắt bọn tao phải vác bọn mày qua như những con lợn lười biếng nha!”

“Kuh.”

“Tao xin phép hộ tống các quý cô ở đằng kia nhé.”

“Câm mồm. Đó là việc của tao.”

Đám hải tặc cười khoái chí khi chúng bước thẳng đến đám học viên.

Peran bắt buộc phải chứng kiến điều này diễn ra.

Vào khoảnh khắc đó một học viên rơi vào tầm mắt của tên hải tặc một mắt.

Anh ta là một học viên với mái tóc xám và không như những người khác trông vô cùng sợ hãi, anh ta gần như vô cảm và thậm chí còn đang khoanh hai tay lại.

“Ho, chà cuối cùng cũng có một bé gan dạ.”

Một Mắt cười thầm rồi tiếp cận anh.

Lúc ban đầu hắn ta thấy nhàm chán vì tất cả đám học viên từ học viện đều có chung biểu cảm sợ sệt.

Chỉ có duy nhất một người khác biệt, Peran Jun, đứa đánh thức cơn khát máu của hắn ta, nhưng lại bị chiếm lấy bởi Dullard.

Nhưng giờ hắn lại tìm thấy một học viên khác với tính khí tương tự và dĩ nhiên hắn chẳng có lý do gì để không hành động cả.

“Mày lại đây.”

Người học viên tóc xám đưa mắt nhìn về phía hắn ta.

“Mày đang nói chuyện với tao đó hả?”

Một Mắt bị sốc trước phản ứng của anh ta.

Đấy là vì những lời nói của Frey cực kỳ thẳng thắn, như thể anh đang nói chuyện với một người bạn.

‘Cái thằng nhóc này là thế nào? Nó hành động như thế này là vì nó đang sợ hãi có đúng không?’

Một Mắt cố cười để kiếm chế đi cảm giác kỳ lạ đó đang gợn lên trong suy nghĩ của hắn.

“Yeah mày đó. Cái thằng ốm tong ốm teo.”

“Nếu mày có việc gì với tao thì mày nên đến đây mới đúng.”

Vào lúc đó, không chỉ Một Mắt, mà ngay cả những học viên xung quanh anh ta bắt đầu nhìn Frey.

Một trong số chúng là Jack, thành viên của nhóm David.

Tên đó nhìn Frey với sự kinh ngạc.

‘Mình đéo ngờ là thằng này bị não nhũn sau khi hắn ta đánh thắng được vài đứa.’

Bộ anh không thấy những người học viên trước đó đã thất bại trong việc niệm một phép rồi chết tức tưởi à?

Ngay khi đám hải tặc đến gần, những phù học ở đẳng cấp học viên không thể làm được gì để ngăn chúng lại.

Không, ngay cả khi các kỹ năng của chúng có tốt hơn, thì sự thiếu kinh nghiệm cũng dẫn đến một kết quả tương tự.

Có thể thấy điều đó từ những gì đã xảy ra với Peran Jun.

‘Thằng đó bị điên mất rồi. Chắc chắn.’

Jack tự thuyết phục bản thân rằng Frey đã bị điên.

Một Mắt run người và cúi đầu xuống.

Ngay sau khi hắn rút con dao từ thắt lưng và tiến lên dữ dội.

“Cái thằng chó đẻ này…”

Các học viên bên cạnh anh rùng mình khi nghe thấy tiếng con dao đang được rút ra nhưng Frey vẫn chẳng hề có phản ứng gì.

Biểu cảm trên gương mặt của anh vẫn trơ trơ ra như mọi khi.

“Ah. Tao đéo quan tâm mày đến từ gia đình vĩ đại như thế nào, nhưng để tao coi mày còn đá lưỡi được nữa không khi tao cắt nó đi.”

Một Mắt tiếp cận như thể hắn đã hạ quyết tâm giết chết Frey.

Đám học viên bên cạnh Frey run lên trong sợ hãi và nhiều đứa yếu đuối hơn thậm chí còn nhắm hai mắt lại.

Bụp.

Nhưng đám học viên ngạc nhiên khi thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Không phải Frey là người bị ném ra khỏi thuyền.

Đó là tên hải tặc kia.

---

Team Just T