Chương thứ ba mươi ba – Cường cường liên thủ [1]
…
Đại dương mênh mông mờ mịt trải qua cơn sóng thần trở nên phá lệ yên tĩnh, thời điểm ban ngày xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, trên mặt biển xanh lam một mảnh ba quang lân lân, giống như vô số miếng vàng vỡ lóng lánh thập phần xinh đẹp.
Dạ Vị Ương không có đi xem cửa phòng đã mở ra hay chưa, hắn biết cho dù cửa mở bản thân cũng không có khả năng trốn thoát, lấy tình cảnh hiện tại tốt nhất vẫn là nằm trên giường nghỉ ngơi.
May mắn Lý Uyên kia đối đãi tù nhân coi như nhân từ, đồ ăn mỗi ngày đều đem tới, mùi vị cũng tàm tạm, ở Dạ Vị Ương xin hắn một ít sữa bò, hắn cũng sai người mang đến.
Nhìn Dạ Vị Ương mỗi lần trước khi ăn cơm đều kiên nhẫn cấp tiểu hồ ly ngực uy sữa, Lý Uyên dẫn theo vài phần châm chọc nói: “Trước kia ven đường con chó cản đường ngươi, ngươi sai người mang con chó đánh chết, hiện giờ mất đi trí nhớ, liền đem một con tiểu hồ ly giống như hài tử mà cưng chiều a.”
“Nếu như không phải gương mặt này chưa từng thay đổi qua, ta thực không có cách tin tưởng ngươi là đại nịnh thần Thiên quốc đỉnh đỉnh đại danh Dạ Vị Ương.”
“Lý công tử, chúng ta trước kia có mâu thuẫn gì sao?” Dạ Vị Ương một bên cẩn thận cấp tiểu hồ ly uy sữa, một bên hỏi.
Cái gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, hắn cho dù biết tình hình bên trong cũng vô pháp làm gì đối phương, nhưng hắn vẫn muốn hiểu vì sao mình lại bị bắt.
“Vấn đề này, ngươi nên đi hỏi tên dã chủng Tịch Thiên Thương kia.”
Theo trong miệng Lý Uyên, Dạ Vị Ương ngoài ý muốn nghe được một cái tên, vốn tưởng rằng người này cùng hắn trước kia có mâu thuẫn, không nghĩ tới cư nhiên cùng Hoàng thượng có quan hệ.
Người này thế nhưng gọi Tịch Thiên Thương là “dã chủng”, xem ra Lý Uyên này không đơn giản như hắn tưởng tượng.
“Hoàng thượng không ở đây, ta như thế nào hỏi hắn a, chính là Lý công tử xưng hô Hoàng thượng là dã chủng, chẳng lẽ các ngươi trước kia từng nhận thức?”
Dạ Vị Ương vừa hỏi xong, Lý Uyên liền ngửa đầu cười lớn.
“Dạ Vị Ương a Dạ Vị Ương, ta nguyên tưởng rằng ngươi đang giả ngu, không nghĩ tới ngươi đem chuyện tình trước kia quên sạch sẽ chẳng chút dư thừa, bộ dáng này của ngươi ngược lại làm ta không đành lòng ném ngươi xuống biển uy cá.”
“Nguyên lai Lý công tử tính toán đem ta ném xuống biển uy cá.” Không biết vì đối phương có quan hệ gì đó với Tịch Thiên Thương hay không, thời điểm Lý Uyên ngửa đầu cười lớn Dạ Vị Ương cảm thấy rất có hương vị Tịch Thiên Thương.
Một cái ý tưởng điên cuồng lớn mật xuất hiện trong đầu Dạ Vị Ương, hắn liền cau mày, thử hỏi: “Lý Uyên chính là tên thật của ngươi sao?”
“Nhớ lại cái gì sao?” Người nọ ngưng cười, lạnh lùng nhìn Dạ Vị Ương, đôi con ngươi thâm thúy lộ ra vài phần băng hàn, người Đông đảo quốc? Ta cho tới bây giờ chưa từng là người của Đông đảo quốc gì đó.
Không tiếp tục nhìn Dạ Vị Ương, Lý Uyên đứng dậy đi tới bên cửa sổ, hắn nhìn ra đại dương yên tĩnh, thanh âm thản nhiên lại giống như biển rộng sóng ngầm mãnh liệt, tùy thời bạo phát dâng trào tựa như sóng thần phá hủy hết thảy.
“Ngươi đã quên, nhưng ta còn nhớ rõ, ta đều nhớ rõ!”
“Chủ nhân Thiên quốc này, vốn nên là ta Tịch Thiên Nguyên! Mà không phải là tên dã chủng Tịch Thiên Thương kia!”
Lời nói này khiến Dạ Vị Ương cả kinh suýt nữa ngã nhào xuống đất, hắn không biết Tịch Thiên Nguyên là ai, nhưng có thể đoán ra nam nhân trước mặt cùng Tịch Thiên Thương nhất định có quan hệ.
Một năm trước, hắn từng nghi hoặc vì cái gì trong kinh thành không có huynh đệ nào của Tịch Thiên Thương, sau lại nghe Lưu Bá Hề ngẫu nhiên đề cập, vài năm trước khi Tịch Thiên Thương đăng cơ, nhóm hoàng tử phần lớn là bị ám sát chết, hoặc là bệnh chết, còn một số đang ở địa phương bên ngoài kinh thành “dưỡng lão”.
Hiện giờ nghĩ lại, chính quyền thay đổi thường dẫn theo huyết vũ tinh phong, Tịch Thiên Nguyên có lẽ là hoàng tử trước kia cùng Tịch Thiên Thương cạnh tranh ngôi vị hoàng đế.
Cái gì mà Côn Châu rối loạn, cái gì mà quan viên cấu kết, cái gì mà hải tặc thường xuyên quấy nhiễu, tất cả đều là một hồi âm mưu được tính toán trước.
Dạ Vị Ương nhìn nam nhân tự xưng Tịch Thiên Nguyên trước mặt, nếu cẩn thận nhìn kỹ, đôi mắt đích xác cùng Tịch Thiên Thương có vài phần tương tự, nhưng hai người dù sao cũng không phải thân huynh đệ, chỉ là gần giống mà thôi.
Gặp Tịch Thiên Nguyên hướng phía mình đi tới, Dạ Vị Ương không thể tránh né liền ôm sát tiểu hồ ly vào ngực, cảnh giác nhìn đối phương.
“Là một phế vật, Tịch Thiên Thương chẳng những không giết ngươi, ngược lại còn để ngươi thăng quan tiến chức, lấy tính cách tàn nhẫn quyết đoán của hắn quả thực kỳ quái.”
Tịch Thiên Nguyên cười nói: “Dạ đại nhân sợ cái gì, ta nếu muốn giết ngươi thì đã sớm động thủ, chẳng lẽ còn giống như tên tiểu nhân đê tiện Tịch Thiên Thương thích giở trò đâm lén sau lưng người khác sao?”
Lời nói tràn đầy châm chọc Tịch Thiên Thương, Tịch Thiên Nguyên nhìn đồ ăn trên bàn, đối với Dạ Vị Ương rất có lễ độ nói: “Thời điểm ở Côn Châu ta nghe nói ngươi ở Quảng Nam xây dựng công trình thủy lợi, nhờ vậy Quảng Nam năm nay đại mùa thu hoạch, dân chúng không còn chịu cảnh lũ lụt thiên tai, cuộc sống so với năm vừa rồi đúng là một trời một vực.”
“Có thể nghĩ ra ở Quảng Nam xây dựng thủy lợi, Côn Châu kiến tạo đê đập, Dạ Vị Ương ngươi hiện giờ từ sủng thần thị sắc cầu vinh trở thành hảo quan lợi nước an dân.”
Này là khen hắn hay mắng hắn a? Dạ Vị Ương âm thầm buồn bực, một bên nghe Tịch Thiên Nguyên nói hết.
“Tịch Thiên Nguyên ta từ trước đến nay kính trọng người tài, cũng quý trọng nhân tài, chỉ cần ngươi về sau đi theo bên cạnh ta, ta nhất định không bạc đãi ngươi.”
Tịch Thiên Nguyên cười nói: “Dạ đại nhân không cần vội vàng trả lời, ngươi hiện giờ mất trí nhớ, đại khái không nhớ trước kia Tịch Thiên Thương như thế nào lừa ngươi.”
Ở trong biển nghỉ ngơi ba ngày, thời điểm Dạ vị Ương rời thuyền cảm giác so với mấy ngày trước dễ chịu hơn rất nhiều, chẳng qua thân mình vẫn còn chút uể oải, với bộ dạng yếu đuối lúc này cho dù buông tha cho hắn chạy trốn, hắn cũng không chạy được bao xa.
Đang trong thời gian dụ dỗ Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Nguyên sẽ không để thuộc hạ trói Dạ Vị Ương, nhưng vẫn để hai nữ nhân tráng kiện kia canh giữ bên người hắn.
Dạ Vị Ương theo Tịch Thiên Nguyên lên đảo đi đến một chỗ cực kỳ xa hoa, người nọ an bài hắn ở trong tiểu viện thoạt nhìn rất thư thích, tuy rằng so ra kém thượng thư phủ ở thiên kinh, chính là với căn phòng đơn sơ khi trên thuyền thì tốt hơn nhiều lắm.
Dạ Vị Ương làm sao dám chọn ba lấy bốn, với tình cảnh và thân phận hiện tại của hắn, không có đem hắn tống vào lao ngục hắn đã cảm tạ trời đất.
Phỏng chừng cảm thấy tiểu hồ ly còn chưa dứt sữa kia sẽ không tạo thành nguy hại gì, Tịch Thiên Nguyên cũng không để ý tới Dạ Vị Ương thủy chung luôn ôm tiểu hồ ly trong lòng che chở giống như bảo bối, thuận nước giong thuyền, dứt khoát hào phóng để cho Dạ Vị Ương ôm tiểu hồ ly vào trong viện trú ngụ.
Dạ Vị Ương và tiểu hồ ly thư thư phục phục tắm rửa sạch sẽ, sau khi đổi qua quần áo mới, liền gọi người mang đồ ăn vào.
Ngày hôm sau thức dậy, Dạ Vị Ương không có nhìn thấy Tịch Thiên Nguyên, trong lòng hắn mang đầy lo lắng cùng bất an, ở trong phòng uy tiểu hồ ly ăn no, dùng chút điểm tâm liền thử ly khai phòng.
Trên đường đi tuy rằng gặp người nhưng không ai ngăn cản hắn, Dạ Vị Ương ở trong viên tản bộ dưới ánh dương quang, tối ngày hôm nhất định đã xảy ra chuyện, bằng không sẽ không có nhiều người cầm đuốc chạy tới chạy lui như vậy.
Khuya đêm hôm qua giống như có nhiều người tìm kiếm gì đó, không ngừng ầm ĩ.
Ngay tại lúc Dạ Vị Ương đứng dưới thái dương phát ngốc, cửa viện bị người đẩy ra.
Tịch Thiên Nguyên cầm trong tay phong thư hướng Dạ Vị Ương đi tới, trên mặt là tiếu ý thản nhiên lạnh lùng.
“Không nghĩ tới Tịch Thiên Thương đang ở Côn Châu, đúng là trời cũng giúp ta.”
Dạ Vị Ương trong lòng lộp bộp hai tiếng, hành tung Tịch Thiên Thượng đã bại lộ?
Gặp Dạ Vị Ương trên mặt có dị sắc, Tịch Thiên Nguyên cười nói: “Dạ đại nhân tựa hồ rất kinh ngạc a?”
“Có lẽ Dạ đại nhân đã quên, còn tưởng rằng Tịch Thiên Thương sủng ngươi, bất quá Dạ đại nhân nên biết, lúc trước Tịch Thiên Thương và Lưu Bá Hề chẳng qua đem ngươi trở thành quân cờ, để ngươi thay bọn họ làm chuyện xấu, đợi ngươi vô dụng, bọn họ liền sai người ngụy trang thành thích khách đẩy ngươi xuống vách núi, cho nên mới khiến ngươi bị mất trí nhớ.”
Chuyện này Dạ Vị Ương đương nhiên biết, năm đó Kiến An công chúa trước khi đẩy hắn xuống hồ đã nói với hắn, sau đó quay lại thiên kinh, Tịch Thiên Thương cùng Lưu Bá Hề cũng thẳng thắn nói rõ cho hắn.
Mặc dù như thế, Dạ Vị Ương vẫn giả bộ kinh ngạc: “Vương gia cho rằng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói sao?”
“Ta tự nhiên biết ngươi sẽ không tin tưởng lời ta, nhưng ta nhớ rõ, Dạ đại nhân vì Tịch Thiên Thượng tự mình đi Quảng Nam khởi công xây dựng thủy lợi, kết quả bị người Bắc Thần quốc bắt đi, hiện giờ tới Côn Châu suýt nữa bị sóng thần dìm chết.”
Tịch Thiên Nguyên cười lạnh một tiếng: “Ha hả, Dạ đại nhân, Tịch Thiên Thương để ngươi bôn ba vất vả như thế, đáng giá sao?”
Tịch Thiên Nguyên phỏng chừng biết một ít chuyện xảy ra trong một năm này của Dạ Vị Ương, nhưng dù sao cũng là người ngoài cuộc, không biết rằng giữa Dạ Vị Ương cùng Tịch Thiên bọn họ tồn tại mối quan hệ phức tạp kia, càng không biết Dạ Vị Ương hiện tại đã không còn là Dạ Vị Ương lúc trước.
“Vương gia muốn nói gì?”
“Ngươi có thể không tin ta, nhưng không thể không tin thư tay của Tịch Thiên Thương.” Tịch Thiên Thương cầm phong thư giao cho Dạ Vị Ương, nói: “Ta đề ra ba điều kiện, nếu hắn đáp ứng, ta để ngươi trở về.”
“Phong thư này, chính là câu trả lời của hắn.”
Dạ Vị Ương tiếp nhận phong thư, hắn một tay ôm tiểu hồ ly, một tay nhìn chữ trong thư.
Tịch Thiên Nguyên cấp Tịch Thiên Thương đề ra ba điều kiện:
Thứ nhất, muốn Tịch Thiên Thượng tự mình đến đổi lại an toàn cho Dạ Vị Ương.
Thứ hai, dùng Từ Thương Hải trao đổi Dạ Vị Ương.
Thứ ba, đem tất cả binh lực rút khỏi Côn Châu.
Không cần đáp ứng cả ba điều kiện, chỉ cần đáp ứng một trong số đó, Tịch Thiên Nguyên cũng sẽ thả Dạ Vị Ương, chính là Tịch Thiên Thương hồi âm đem cả ba điều kiện đều phủ quyết.
“Chữ viết của hắn, ngươi hẳn là có thể nhận ra.” Trong mắt dẫn theo vài phần trào phúng, Tịch Thiên Nguyên cười lạnh nói.
Hết chương thứ ba mươi ba