Chương 156: Người Đông đảo quốc

Chương thứ ba mươi mốt – Người Đông đảo quốc

Theo sơn động đi ra ánh mặt trời chiếu vào người khiến cho Dạ Vị Ương cảm giác thoải mái hơn, nước biển đã rút xuống không ít, nhưng phóng mắt nhìn quanh bốn phía vẫn là một mảnh hỗn độn hoang tàn, không có lấy một bóng người.

Hiện giờ vô pháp câu thông cùng với động vật, Dạ Vị Ương cũng không biết làm sao mới có thể tìm được Chước Hoa bọn họ.

Bất quá một bên tự trách chính mình quá mức lỗ mãng tùy hứng làm cho tiểu hồ ly đột nhiên ra đời, Dạ Vị Ương vẫn âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn hắn trước khi trở về làm nhân loại đã phát hiện sóng thần, nếu không sẽ không biết phải chết bao nhiêu người.

Tuy rằng lúc ấy có một số người chưa rút lui, nhưng đại bộ phận cư dân ven bờ đều được sơ tán lên núi tránh cho sóng thần xâm nhập.

Sau khi trở về cung, Dạ Vị Ương thầm hạ quyết tâm, nhất định phải ở vùng duyên hải tu kiến đê ngăn lũ, cho dù không có biện pháp hoàn toàn ngăn cản sóng thần, cũng có thể làm cho dân chúng nhiều thêm chút thời gian thoát đi.

Dạ Vị Ương không dám tiếp tục hướng bờ biển đi đến, hiện giờ hắn không có năng lực biết được sóng thần có thể trở lại hay không, để bảo đảm an toàn, Dạ Vị Ương dọc theo đường mòn tìm kiếm thôn xóm phụ cận.

Đi trong chốc lát, Dạ Vị Ương thấy cách đó không xa tựa hồ có thôn dân đang tìm kiếm người bị nạn, hắn vội vàng vẫy tay hô lớn, mấy thôn dân nghe được tiếng la của hắn liền chạy tới.

Dưới sự dẫn dắt của những người hảo tâm Dạ Vị Ương được đưa tới thôn lý không bị sóng thần tập kích, thôn này nằm trên ngọn núi nhỏ coi như may mắn tránh thoát sóng thần.

Thời điểm một đường đi tới Dạ Vị Ương thấy hai bên đường có vài người gặp nạn sắp đình chỉ hô hấp, hắn vội quay đầu đi không dám nhìn, tiểu hồ ly ló đầu ra liền rất nhanh chui vào trong ngực hắn dùng tay áo che lại.

Trong thôn ngoại trừ hắn, Dạ Vị Ương còn thấy được vài người sống sót khác, đa số mọi người đều ra ngoài xung quanh tìm kiếm thân nhân xấu số của mình, bên tai đều là tiếng khóc hài tử, hoặc là tiếng hét kích động của người dân khi phát hiện thân nhân.

Mấy thôn dân đem Dạ Vị Ương vào trong thôn, cho hắn một chén nước sau đó ly khai đi tìm người khác.

“Cám ơn.”

Dạ Vị Ương tiếp nhận chén nước uống liền hai hớp nhuận yết hầu, ngồi ở trên bậc thang chính mình ngậm một ngụm, cúi đầu đút cho tiểu hồ ly đang híp mắt trong lòng.

Nhìn tiểu hồ ly vươn lưỡi bẹp bẹp liếm nước bên miệng, Dạ Vị Ương vừa đau lòng vừa tự trách, rõ ràng là vật nhỏ vừa mới sinh, mà hắn ngay cả một muỗng sữa cũng không có biện pháp cấp cho tiểu hồ ly.

“Tiểu hồ ly tuyết trắng như vậy đúng là hiếm thấy, xem bộ dáng nó, hắn là mới mấy tháng đi.”

Bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm dọa Dạ Vị Ương nhảy dựng, hắn theo bản năng ôm chặt tiểu hồ ly, ngẩng đầu hướng về người vừa nãy nói chuyện, là một nam tử cẩm y hoa phục niên kỷ còn trẻ ước chừng hơn hai mươi dẫn theo chút hiếu kì nhìn tiểu hồ ly trong lòng hắn.

Thời điểm Dạ Vị Ương đem tiểu hồ ly giấu đi ngẩng đầu nhìn lên, người trẻ tuổi nhìn về phía nam nhân trên mặt bẩn hề hề lại không che giấu được nét thanh lệ, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm, cười nói: “Các hạ không cần kinh hoảng, tại hạ chính là thấy tuyết hồ này vô cùng hiếm lạ, cho nên mới hỏi nhiều một câu.”

Dạ Vị Ương có chút kỳ quái nhìn đối phương, người này cẩm y hoa phục đứng giữa nạn dân bố y bình thường phá lệ đối lập.

Lễ phép hướng đối phương gật đầu một cái, Dạ Vị Ương quay đầu đem tiểu hồ ly nhét vào trong ngực, sau đó nhìn xem bốn phía, muốn xem một chút trong thôn có binh lính hay không.

“Vị bằng hữu này đang muốn tìm người nhà của mình sao?” Người trẻ tuổi không tính buông tha, ngược lại đến bên cạnh Dạ Vị Ương ngồi xuống, tự nhiên giới thiệu.

“Tại hạ là người Đông đảo quốc, hôm nay vốn tính toán ở trong này làm sinh ý liền lên thuyền trở về, không nghĩ tới gặp phải sóng thần trăm năm có một, càng không nghĩ tới cư nhiên may mắn tránh được kiếp này.”

Đông đảo? Dạ Vị Ương có chút ấn tượng, vùng duyên hải phía đông Thiên quốc có một hòn đảo nhỏ, dân chúng trên đảo lấy nghề bắt cá làm kế mưu sinh, gần đây cũng bắt đầu đi thuyền chung quanh kinh thương.

Bất quá làm cho Dạ Vị Ương chú ý chính là, một phần hải tặc cũng đến từ Đông đảo quốc.

Nam tử tự xưng là người Đông đảo quốc tên là Lý Uyên, thương nhân trên biển kinh thương, nguyên tính toán hôm nay trở về, không ngờ rằng vừa tới bờ biển đã gặp phải sóng thần, vì vậy nhanh chóng cùng mọi người chạy đến thôn lý trên sườn núi, may mắn tránh khỏi một kiếp.

Nếu là bình thường, Dạ Vị Ương sẽ rất có hứng thú cùng đối phương tán gẫu một chút, nhưng hôm nay hắn thân phận đặc thù, thế cục Côn châu chưa hoàn toàn được khống chế, hiện tại vừa mới sinh tiểu hồ ly thân thể suy yếu, hắn muốn nhanh chóng tìm được Chước Hoa bọn họ.

Gặp Dạ Vị Ương thập phần chật vật yếu ớt, hơn nữa quần áo trên người có vết máu, Lý Uyên chủ động mời Dạ Vị Ương đi vào trong phòng.

“Công tử tựa hồ đã bị thương, không bằng vào phòng để đại phu nhìn một cái, ta tìm cho công tử một bộ y phục sạch sẽ để thay, thế nào?”

Gặp Dạ Vị Ương thần sắc do dự, Lý Uyên nói tiếp: “Công tử không cần lo lắng nhiều, phòng ta đang ở là mượn của thôn dân bản địa, ta xem công tử thân thể suy yếu, vẫn là vào trong nằm một lát, ăn chút gì đó sẽ tốt hơn.”

“Vậy phiền toái ngươi.” Dạ Vị Ương rốt cục mở miệng, dù sao cũng là phòng của thôn dân địa phương, khiến hắn an tâm không ít.

Trọng yếu hơn là, hắn vì tiểu hồ ly suy nghĩ một chút.

,,,,,,

,,,,,

Trên giường trải đệm chăn đơn giản, Dạ Vị Ương không nằm xuống chỉ dựa vào đầu giường, Lý Uyên mang đại phu cấp Dạ Vị Ương xem thử, cũng không lo ngại, chỉ là quá mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi liền tốt. Bạn đang ?

“Hoàn hảo, nhìn vết máu trên người công tử, ta còn nghĩ công tử bị thương, không có việc gì là tốt rồi.”

Lý Uyên nói: “Ta đi làm cho công tử chút đồ ăn nóng, công tử còn muốn hỗ trợ gì thêm không?”

Dạ Vị Ương lắc đầu, thời điểm định nói không cần chợt nhớ đến gì đó, vội sửa miệng nói: “Đa tạ Lý công tử, nếu Lý công tử không ngại, có thể giúp ta tìm một ít sữa bò hoặc sữa dê đến?”

“Đương nhiên có thể.” Lý Uyên nhìn tiểu hồ ly luôn được Dạ Vị Ương ủng trong ngực, cười nói: “Công tử thật đúng là người ái tâm.”

Dạ Vị Ương âm thầm cười khổ, đứa nhỏ của hắn, hắn không thương sao được.

Lý Uyên cho hắn một bộ xiêm y sạch sẽ, Dạ Vị Ương đem cửa phòng đóng lại sau đó rất nhanh đem quần áo bẩn trên người cởi xuống, tuy rằng hiện tại không có biện pháp tẩy rửa, nhưng tốt xấu gì cũng có quần áo sạch sẽ để thay.

Chẳng được bao lâu Dạ Vị Ương nghe có tiếng gõ cửa, hắn nhẹ giọng nói: “Mời vào.”

Chỉ thấy Lý Uyên khuôn mặt tươi cười tự mình bưng thức ăn tiến vào: “Tìm không thấy sữa bò, chỉ có sữa dê, đều đã được làm nóng.”

“Cám ơn công tử.”

Tuy rằng trong lòng đối với đối phương có vài phần hoài nghi cảnh giác, nhưng Dạ Vị Ương cũng thật cảm tạ người này đã giúp hắn, thoạt nhìn bề ngoài, Lý Uyên này không có hành động gì khác thường, mặc dù trong mắt luôn lộ ra chú ý quá nhiều, nhưng không có thần sắc khiến người ta chán ghét.

Cháo nóng trên bàn nhìn qua thực hấp dẫn làm bụng Dạ Vị Ương vang lên từng đợt, nhưng hắn vẫn cầm lấy sữa dê, từng muỗng đút cho tiểu hồ ly trong ngực, thẳng đến khi tiểu hồ ly ăn no ợ một cái, ở trong lòng hắn mị mị mắt về sau hắn mới uống hết cháo.

“Nghe giọng nói, công tử không phải người địa phương?”

Lý Uyên ở một bên lẳng lặng nhìn Dạ Vị Ương, người này bộ dáng đường hoàng hơi chút thư sinh, tại một thân cẩm y hoa phục phụ trợ cũng có vẻ anh tuấn tiêu sái.

Trong mắt nhanh hiện lên tia dị sắc, khóe miệng hơi nhếch lên, tiếp tục nói: “Còn chưa biết tính danh công tử, công tử không ngại nói tên người nhà mình cùng hình dáng đặc thù, tại hạ có thể giúp công tử tìm kiếm một chút.”

“Này thực ngượng ngùng, phiền toái ngươi nhiều như vậy.” Dạ Vị Ương có suy nghĩ của mình, thân phận của hắn mẫn cảm khẳng định không thể nói thẳng tên họ.

Tuy rằng rất muốn đi tìm Chước Hoa bọn họ, nhưng không có khả năng nói thẳng hắn muốn tìm Đại tướng quân cùng Hoàng thượng.

Không phải hắn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, từ khi nhận thức Bắc Thần Diêu Quang, Dạ Vị Ương đã học được một ít kinh nghiệm, sẽ không dễ dàng tin tưởng người đặc biệt tốt với hắn, cho dù đối phương thoạt nhìn rất giống chính nhân quân tử.

“Cái gọi tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, giúp người giúp đến cùng, công tử hà tất khách khí. Hiện giờ tất cả mọi người ở đây đều nam nhân, giúp được thì phải giúp thôi.”

“Tại hạ theo bằng hữu đến Côn Châu, thời điểm gặp sóng thân mấy bằng hữu được quan binh địa phương cứu, không biết Lý công tử có thể đến quan viên phụ cận nhìn một chút, tại hạ nghĩ bằng hữu của ta ở ngay gần đó, nếu hỏi binh lính trong kia, hẳn có thể tìm được bọn họ.”

Mặc dù trong lòng có đề phòng, Dạ Vị Ương vẫn là chân thành cảm tạ đối phương, “Đợi ta sau khi tìm được bằng hữu, ta nhất định sẽ hảo hảo cám ơn Lý công tử trợ giúp.”

“Chậm chạp không nói cho ta biết tên, hay là công tử ghét bỏ ta.” Lý Uyên dẫn theo chút trêu đùa nói.

“Đương nhiên không phải, chính là…” Dạ Vị Ương cho tới bây giờ không phải người biết nói dối, nhất thời khó xử.

Lý Uyên cười nheo ánh mắt, lời nói sau đó làm cho Dạ Vị Ương triệt để kinh hãi: “Chính là ngươi thân là mệnh quan triều đình, hoàng đế sủng thần, không dám nói với người Đông đảo quốc như ta thân phận chân chính, đúng không?”

“Dạ Vị Ương, Dạ đại nhân?!”

Hết chương thứ ba mươi mốt