Chương thứ hai mươi ba – Không ngừng cố gắng
…
Một năm trôi qua nhiều chuyện rất nhanh sẽ thay đổi, hiện tại rốt cuộc đã có thời gian rảnh rỗi.
Mùa hè lặng lẽ tránh đi, mùa thu mang theo từng đợt gió lạnh chậm rãi đến, Dạ Vị Ương ngồi trong viện cúi đầu vuốt cầm, mấy ngày nay hắn đang học gảy cổ cầm.
Về phần lão sư…
Hắn ngẩng đầu nhìn hai kẻ trước mặt, hai tên hoàng đế Thiên quốc cùng Bắc Thần quốc đồng thời đảm đương vị trí lão sư giúp hắn học đàn.
Đây là sự kiện trước nay chưa từng có a.
Có điều nếu như còn kẻ thứ hai, Dạ Vị Ương cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình, rất có thể là tiểu hồ ly này, sẽ trở thành “người kế thừa”.
Dạ Vị Ương lúc trước cũng rất muốn học một ít tình thơ họa ý gì đó, chính là kiếp trước không có điều kiện, thời gian cùng cơ hội, kiếp này người bên cạnh đều là một đám tinh thông cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú tài năng bức người, ngược lại khiến hắn trở thành kẻ tục tằng.
Chữ viết thì khó coi, thơ thì chỉ vắt lưng vài câu học ở trường, với hắn đừng nói là ngâm thơ đối câu, ngay cả thơ con cóc cũng rặn không ra, càng không cần nhắc đến chuyện đánh cờ hay gảy đàn.
Bất quá suy cho cùng thì, người bình thường từ nhỏ không có điều kiện học tập chỗ nào cũng có, đâu phải riêng gì hắn, ai bảo bên cạnh hắn đều là người ưu tú xuất sắc nhất thiên hạ làm gì.
Một bên nghĩ vậy, Dạ Vị Ương một bên âm thầm cao hứng, nếu tiểu hồ ly thật sự kế thừa huyết mạch cũng mấy người này, kia tiểu hồ ly của hắn về sau cũng sẽ ưu tú xuất sắc như vậy.
Từ từ, hắn cao hứng cái gì a, nếu cha tiểu hồ ly không phải chỉ một người, như vậy cuộc sống sau này của hắn hẳn là phi thường phức tạp mới đúng.
“Không đàn nữa.”
Dạ Vị Ương duỗi thắt lưng đứng dậy: “Ta muốn tản bộ.”
“Ân.” Bắc Thần Diêu Quang đơn giản ân một tiếng, rất nhanh đi tới bên cạnh Dạ Vị Ương.
Tịch Thiên Thương thấy thế cũng ném đàn trên tay, lập tức bước lên kéo tay đại hồ ly.
Bên trái một người, bên phải một người, Dạ Vị Ương cũng lười quản, từ khi Đại tướng quân ly khai kinh thành, Tịch Thiên Thương cùng Bắc Thần Diêu Quang mỗi ngày đều chạy tới chỗ hắn, mỗi ngày cùng hắn nói chuyện phiếm, hoặc là đánh đàn vẽ tranh.
Tuy rằng mấy ngày đầu Dạ Vị Ương cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, nhưng cũng chậm rãi thích ứng, nguyên nhân chủ yếu chính là khi tiếp xúc với bọn họ hắn không còn rơi vào trạng thái mệt mỏi hay buồn ngủ, cho dù không suy nghĩ, Dạ Vị Ương cũng đoán ra nguyên nhân trong đó.
Cha tiểu hồ ly không phải chỉ có một mình Đại tướng quân, khả năng này tựa hồ đã tăng thêm một ít.
Đại khái trong lòng ý thức được vấn đề, Dạ Vị Ương cũng dần thả lỏng xuống, không hề đối với Tịch Thiên Thương hay Bắc Thần Diêu Quang quá mức chống đối, dù sao khi tiểu hồ ly sinh ra, cũng phải kêu hai người nọ một tiếng “Cha”.
Nháy mắt Lưu Bá Hề đã ly khai hai tháng, may mắn trong khoảng thời gian này Dạ Vị Ương vẫn nhận được thư tín của Đại tướng quân từ Côn Châu gửi về, biết được trong hai tháng qua Đại tướng quân hết thảy mạnh khỏe, quan trọng là nhiều nhất một tháng nữa sẽ trở lại thiên kinh, hắn cũng an tâm.
Mà Lưu Bá Hề ly khai hai tháng, đồng nghĩa Bắc Thần Diêu Quang đã ở thiên kinh hai tháng, đối với một hoàng đế ngoại quốc cách xa ngàn dặm mà nói cũng không phải chuyện thường.
Cho dù Bắc Thần Diêu Quang quyền lực có cao tới đâu, cũng không thể ở bên ngoài lâu như vậy, chỉ sợ trong Bắc Thần quốc đã xuất hiện lời ra tiếng vào.
Vào một buổi sáng Tịch Thiên Thương bởi vì lâm triều không thể đến thượng thư phủ, Bắc Thần Diêu Quang liền tự mình đến bồi Dạ Vị Ương.
“Hai ngày sau ta sẽ khởi hành trở về Bắc Thần quốc.”
Thời điểm Bắc Thần Diêu Quang đột nhiên nói ra những lời này, Dạ Vị Ương không kịp chuẩn bị ngây người một lúc, hai tháng qua, mỗi buổi sáng hắn đã quen sự xuất hiện của Bắc Thần Diêu Quang.
Nam nhân này vào mỗi sáng sớm đều chạy đến phủ của hắn, ban đầu chỉ là lẳng lặng bên cạnh xem hắn rửa mặt chải đầu, nhìn hắn ăn điểm tâm, sau đó được hắn ngầm đồng ý hỗ trợ hắn chải đầu quấn tóc, tiếp theo là cùng ăn điểm tâm, cùng đi tản bộ dưới nắng sớm.
Ngày qua ngày, bất luận là ngủ trưa hay vẽ tranh ngoạn nhạc, Bắc Thần Diêu Quang đều yên lặng bồi bên người hắn, thời gian lâu dần, thế nhưng đã chậm rãi tiếp nhận sự tồn tại của nam nhân từng làm hắn sợ hãi này.
“Nhìn ngươi kinh ngạc như vậy, thế nào, luyến tiếc ta sao?” Trong mắt hiện lên hài lòng cùng đắc ý, Bắc Thần Diêu Quang giống như mọi khi cấp nam nhân trước mặt chải tóc, “Ta nói a, ngươi chính là yêu ta, chẳng qua bản thân ngươi không phát hiện mà thôi.”
“Ngươi không biết hai chữ khiêm tốn viết thế nào sao?” Dạ Vị Ương thừa nhận hắn đối với Bắc Thần Diêu Quang có chút hảo cảm, chuyện tới nước này hắn cũng không muốn lừa mình dối người.
Hắn trước nay thích người có tài văn chương, mà Bắc Thần Diêu Quang chính là kẻ có tài văn chương tràn đầy, tràn đầy đến mức biến thái. Cứ việc nhìn cách hành sự không giống thường nhân kia, chính là loại tác phong độc hành độc đoán lại khiến nam nhân tràn ngập mị lực bất đồng.
“Cẩn thận tính toán, ngươi đã rời khỏi Bắc Thần quốc hai tháng, hẳn là nên quay về, hoàng đế chung quy không thể lưu lại quốc gia khác quá lâu.”
Dạ Vị Ương xuyên qua gương nhìn nam nhân hết sức chăm chú chải tóc cho hắn, việc chải tóc vô cùng đơn giản nhưng Bắc Thần Diêu Quang lại biến nó trở thành sự tình cỡ nào trọng yếu, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, động tác chậm rãi, một sợi tóc cũng không bị đứt.
Thoáng chốc, Dạ Vị Ương nhịn không được mỉm cười.
“Biết ta sắp ly khai, còn cao hứng như vậy?” Giúp Dạ Vị Ương búi tóc, Bắc Thần Diêu Quang từ trong ngực xuất ra một cây trâm trầm hương theo phong cách cổ xưa không mấy tinh xảo cài lên tóc Dạ Vị Ương.
Bạn đang ?
“Ta chính là cảm thấy rất tốt, còn nhớ lúc chúng ta vừa gặp nhau không? Ngươi khi đó không phải bộ dạng giống như bây giờ.”
Dạ Vị Ương đưa tay sờ cây trâm lạ mắt kia, cười nói: “Đây là cái gì, đừng nói với ta là tín vật đính ước nha. Bắc Thần Diêu Quang cũng biết lãng mạn sao?”
“Chỉ cần ngươi thích.” Bộ dáng Dạ Vị Ương cười rộ lên khiến ánh mắt Bắc Thần Diêu Quang khẽ động, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên môi nam nhân, cảm giác được đối phương có ý tránh né, liền thân thủ ôm chặt đại hồ ly.
Nụ hôn cũng không kéo dài, khi Dạ Vị Ương còn chưa phục hồi tinh thần thì đã xong, nếu là trước kia hắn khẳng định có ít nhiều bài xích, nhưng hôm nay tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng thân thể lại không hề phản kháng.
Thậm chí… còn có chút ham muốn.
Dạ Vị Ương âm thầm buồn bực, chẳng qua chỉ mới hai tháng không làm chuyện kia, hắn như thế nào giống như thiếu phụ cơ khát như vậy, nhẹ nhàng sờ bụng, Dạ Vị Ương oán thầm, sẽ không là vì tiểu hồ ly đi?
Tựa như ngươi đói bụng đại não sẽ phát tín hiệu, tiểu hồ ly trong bụng dinh dưỡng không đủ, có khả năng muốn đốc thúc Dạ Vị Ương làm chuyện gì đó.
Nhưng cho dù Dạ Vị Ương biết cha đứa nhỏ không chỉ một người, cũng không có biện pháp đột nhiên mở lòng, chủ động cùng người khác phát sinh quan hệ.
Ngẩn người hồi lâu, Dạ Vị Ương chợt nghe thanh âm Bắc Thần Diêu Quang từ trên đỉnh đầu truyền đến: “Ngươi là thích bộ dáng hiện tại của ta, hay bộ dáng trước kia của ta?”
“Ngươi đoán xem? Ta là người bình thường, không phải kẻ cuồng ngược.” Dạ Vị Ương nhịn không được xù lông, Bắc Thần Diêu Quang trước kia thật sự rất đáng sợ, tuy rằng yêu hắn nhưng cũng không thể dùng danh nghĩa yêu đi giam cầm và thương tổn người khác.
May mắn Bắc Thần Diêu Quang mặc dù điên cuồng, nhưng vẫn còn sót lại chút lý trí, cho nên Dạ Vị Ương cũng không quá chán ghét người này.
Nếu như Bắc Thần Diêu Quang là một kẻ điên mất trí, thì bất luận người này thương hắn thế nào, yêu hắn thừa sống thiếu chết ra sao, hắn cũng nhất định không để đối phương tiếp cận hắn, huống chi là chải tóc.
Nhẹ nhàng vỗ hai má nam nhân, Bắc Thần Diêu Quang khẽ nói: “Ta vẫn còn một câu tận đáy lòng, nếu như bây giờ ta lén lút mang ngươi quay về Bắc Thần quốc, nhốt trong một căn phòng xinh đẹp, chỉ có ta mới được nhìn thấy ngươi.”
Khóe môi nhếch lên, Bắc Thần Diêu Quang hỏi: “Hồ ly, ngươi có sợ không?”
“Nghe như ngươi nói đích thực là cảm thấy đáng sợ, nhưng kỳ quái là hai tháng nay ta nhìn đến ngươi, ta đều không có cảm giác sợ hãi hay bất an.” Dạ Vị Ương cũng khó hiểu, hắn đứng dậy, xoay người cười nói: “Nghe có chút buồn cười, bất qua ta cảm thấy ngươi sẽ không thương tổn ta và tiểu hồ ly.”
Lời nói thẳng thắn trực tiếp làm cho Bắc Thần Diêu Quang hơi sửng sốt, đáy mắt thâm thúy nam nhân hiện lên tia ấm áp nhàn nhạt.
“Ngươi đây là tiếp nhận ta sao?”
“Đáp án hiện tại của ta có lẽ không phải điều ngươi rất muốn, chẳng qua lúc này ta đối với ngươi không còn cảm giác sợ hãi, nhưng không có nghĩa về sau sẽ không tiếp nhận ngươi.” Dạ Vị Ương đưa tay sờ trâm cài trên tóc, ánh mắt cong thành hình bán nguyệt, nói: “Trâm cài không tệ, ta thích, ngươi tiếp tục cố gắng a.”
Bộ dáng đắc ý vênh váo khiến người ta vừa yêu vừa hận, chính là đối với Bắc Thần Diêu Quang, chỉ sợ chỉ có yêu.
Bắc Thần Nguyệt một tháng trước đã quay về Bắc Thần quốc, chỉ có Bắc Thần Diêu Quang ở lại thiên kinh, hiện giờ Bắc Thần Diêu Quang cũng muốn ly khai.
Hai ngày sau, Bắc Thần Diêu Quang sắp khởi hành về nước, vẫn giống như ngày xưa, nam nhân chạy đến phủ của Dạ Vị Ương giúp hắn chải tóc, cấp hắn cài trâm.
“Không tiễn ta một đoạn sao?” Bắc Thần Diêu Quang vừa lòng nhìn búi tóc hắn vừa buộc cho Dạ Vị Ương.
“Ta ghét nhìn là cảnh tượng biệt ly, hơn nữa, ta không tin ngươi đi rồi sẽ không trở lại.” Tuy rằng hắn luôn nói không muốn Bắc Thần Diêu Quang xuất hiện trước mặt hắn, nhưng hôm nay lại có cảm giác luyến tiếc.
Hai tháng trước lặng lẽ đưa tiễn Đại tướng quân, hiện giờ lại bắt hắn tiễn đưa lần nữa, Dạ Vị Ương không muốn.
“Trước khi ta đi, có thể đáp ứng ta một việc không?” Bắc Thần Diêu Quang nhếch môi cười nhạt.
Trong ánh mắt lộ ra vài phần cảnh giác, Dạ Vị Ương nhìn chằm chằm đối phương, thở dài nói: “Ngươi muốn gì?”
Mắt phượng nhất thời híp lại, Bắc Thần Diêu Quang ý cười ở khóe miệng liên tục khuếch trương: “Dạ Vị Ương, ngươi đang nghĩ gì a, ta chỉ muốn trước khi đi nghe chút động tĩnh của đứa nhỏ thôi.”
Đại hồ ly nào đó lập tức đỏ mặt, tuy rằng rất muốn giải thích, nhưng vẫn nén xuống, quay đầu ngốc ngốc nói: “Vậy, vậy ngươi nghe đi.”
Không thể trách hắn suy nghĩ miên man, Bắc Thần Diêu Quang hai tháng qua chưa từng làm gì quá phận, thật sự vượt qua mọi lý giải của Dạ Vị Ương đối với Bắc Thần Diêu Quang.
Nếu là trước kia, người này nhất định mặc kệ mọi thứ trực tiếp nhào tới.
Hết chương thứ hai mươi ba