Chương thứ mười một – Bắc Thần Diêu Quang bái phỏng
…
Nếu tất cả mọi người đều đã biết, cũng không cần nhất thiết phải giấu diếm.
Thời điểm cơm chiều, Tịch Thiên Lâu đem tình huống của Dạ Vị Ương nói cho Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương, cửu vĩ hồ sẽ cùng người mình động tình mà hoài thai sinh hậu đại.
Chính là trong sách ghi chép không nhiều, Tịch Thiên Lâu chỉ biết nguyên nhân cửu vĩ hồ hoài thai, cũng không biết tiểu hồ ly trong bụng Dạ Vị Ương bao giờ chui ra và chui từ chỗ nào ra.
“Tóm lại, các ngươi cứ đợi là được, sinh mệnh cửu vĩ hồ so với thường nhân đều cường hơn, những chuyện khác không cần quá lo lắng, tin tưởng mọi chuyện đều là nước chảy thành sông.”
Cơm chiều qua đi, Lưu Bá Hề ôm Dạ Vị Ương ngồi trên nóc nhà ngắm sao.
Lưu Bá Hề hít một hơi thật sâu, hắn nhìn lên bầu trời đầy ánh sao lấp lánh, gắt gao nắm lấy tay Dạ Vị Ương: “Vị Ương, ngươi nói, ta có phải đang nằm mơ chăng?”
“Sự việc phát sinh hôm nay hết thảy đều quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức ta không dám tin đó là thật.” Lưu Bá Hề nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, nâng tay đại hồ ly hôn một cái: “Nguyên bản muốn đến Ngọc Hành sơn tặng ngươi lễ vật, không ngờ rằng ngươi lại tặng cho ta một cái đại lễ.”
Lưu Bá Hề tiến lại gần Dạ Vị Ương, đưa tay khẽ vuốt bụng nam nhân, tiểu hồ ly trong bụng phỏng chừng đã ngủ, không có động tĩnh gì, an an phận phận.
“Việc này hơn một tháng trước Thiếu Điển nói cho ta biết, đừng nhìn ta là hồ ly, trong ký ức ta vẫn là người bình thường, cho nên khi nghe chính mình có cũng bị dọa nhảy dựng.” Gối đầu lên khuỷu tay đối phương, Dạ Vị Ương chậm rãi nói: “Nếu ngươi cảm thấy đang nằm mơ, thì có lẽ ta cũng đang mơ giống như ngươi.”
“Nếu hết thảy đều là mộng, ta tình nguyện cả đời không cần tỉnh lại.” Nam nhân nhẹ giọng cười, ở trên trán Dạ Vị Ương hạ xuống nụ hôn.
Mùa hè trên núi rất mát mẻ, tuy rằng Dạ Vị Ương hiện tại không dễ sinh bệnh, nhưng Lưu Bá Hề vì phòng ngừa vạn nhất vẫn đem nam nhân cấp bế xuống.
Nhân sinh lần đầu làm cha, Lưu Bá Hề vừa khẩn trương vừa chờ mong, lúc này ở trong mắt Lưu Bá Hề, Dạ Vị Ương giống như búp bê làm bằng sứ, chỉ cần chạm nhẹ liền vỡ, hận không thể mỗi ngày nhìn chằm chằm phủng vào trong lòng bàn tay.
Sau khi nhảy xuống đất, hai người nhìn thấy Tịch Thiên Thương ôm chăn từ trong phòng đi ra.
Hôm nay lúc ăn cơm chiều, Tịch Thiên Thương cũng không có biểu hiện quá nhiều, đa số đều nghe Tịch Thiên Lâu nói chuyện, ngẫu nhiên cũng lên tiếng trêu ghẹo Dạ Vị Ương hai câu, nhìn không ra người này đến tột cùng là tâm trạng gì.
“Hoàng thượng, ngươi muốn đi đâu?”
“Cùng cha ta ngủ, thế nào, còn muốn ta làm ấm giường cho ngươi a?” Tịch Thiên Thương nhìn Dạ Vị Ương nhẹ giọng cười, quay đầu lại đối với Lưu Bá Hề nói: “Tương lai tiểu hồ ly sinh ra, để ta làm cha nuôi! Ai cũng không được giành với ta!”
Dứt lời, Tịch Thiên Thương liền ôm chăn xoay người ly khai.
Dạ Vị Ương nhìn bóng dáng Tịch Thiên Thương rời đi sửng sốt hồi lâu, hắn không cho rằng phản ứng của Tịch Thiên Thương có gì không đúng, phải nói đây là điều hắn kỳ vọng, nhưng nhìn đến bóng lưng cô đơn cùng tịch mịch của Tịch Thiên Thương, hẳn là trong lòng người nọ cũng khổ sở, hắn có thể cảm giác khí tức trên người Tịch Thiên Thương có thản nhiên cùng bất đắc dĩ, rồi lại bất lực thỏa hiệp.
Lưu Bá Hề trầm giọng nói: “Vị Ương, ngươi có biết trước kia ta cùng Hoàng thượng ước định gì không?”
“Ước định?” Dạ Vị Ương còn đang sững sờ nghe thấy lời Lưu Bá Hề, hắn khó hiểu nhìn qua nam nhân bên cạnh.
“Vào nhà rồi nói.”
Lưu Bá Hề mang Dạ Vị Ương về phòng, đem ước định của hắn cùng Tịch Thiên Thương nói ra.
Từ mùa đông năm trước, sau khi Dạ Vị Ương bị Bắc Thần Diêu Quang bắt đi, Lưu Bá Hề và Tịch Thiên Thương quyết định buông xuống thành kiến nghĩ biện pháp cứu Dạ Vị Ương trở về.
Ngoài ra, vì để phòng ngừa về sau bọn họ lại phát sinh mâu thuẫn, liền lập ra ước định.
“Chúng ta sẽ cùng nhau bảo hộ ngươi cả đời.”
“A?” Dạ Vị Ương quả thực ngây dại, “Cùng nhau?”
“Ta và Hoàng thượng cùng nhau lớn lên, tính cách hắn thế nào, ta biết, chỉ có đối với người thân cận hắn mới bày ra mặt chân thật của mình, ta cũng biết, hắn yêu ngươi so với ta không hề ít hơn.”
Gặp Dạ Vị Ương nhíu mày không nói gì, Lưu Bá Hề cười sờ đầu Dạ Vị Ương, “Tốt lắm, đừng nghĩ nhiều, nhanh ngủ đi, tiểu hồ ly trong bụng ngươi đã ngủ, đại hồ ly ngươi cũng nên ngủ thôi.”
,,,,,,,
,,,,,,,
,,,,,,,
Dạ Vị Ương vốn muốn ở Ngọc Hành sơn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, chính là trong cung đột nhiên truyền đến tin tức, nói là người của Bắc Thần quốc có chuyện tương đàm, đại khái hai ngày sau sẽ tới Thiên kinh.
“A! Ta biết tên Bắc Thần Diêu Quang kia sẽ không dễ dàng buông tha như vậy mà, ta ngược lại muốn nhìn xem tên này sẽ lại giở trò gì.”
Tịch Thiên Thương nhìn thư tín trong tay cười lạnh, đem thư tín bóp thành mảnh nhỏ, tùy tay ném đi.
Chợt nghe đến cái tên đã nửa năm không thấy, Dạ Vị Ương thoáng hoảng hốt: “Bắc Thần Diêu Quang?”
“Trong thư nói, lần này ngoại trừ Bắc Thần Nguyệt đến tương đàm, Bắc Thần Diêu Quang cũng dẫn theo Kiến An cùng tới bái phỏng.” Tịch Thiên Thương nhìn Dạ Vị Ương nói: “Nếu ngươi không muốn gặp tên hỗn đản kia thì cứ tạm thời đừng trở về, ở lại Ngọc Hành sơn thêm hai ngày đi.”
Bạn đang ?
Dưới chân Ngọc Hành sơn có rất nhiều quan binh canh gác, hơn nữa nơi này còn có Tịch Thiên Lâu, sẽ không ai có thể xông vào, Ngọc Hành sơn phong cảnh tuyệt đẹp, cũng thích hợp để Dạ Vị Ương tĩnh dưỡng.
Lưu Bá Hề nghe vậy cũng gật đầu: “Bắc Thần Diêu Quang cư nhiên tự mình đến Thiên kinh, còn mang theo Kiến An, mục đích của hắn khẳng định không đơn thuần, nói không chừng chính là vì ngươi mà đến. Ngươi tình huống hiện tại không thể qua loa đại khái, nếu có thể đừng gặp Bắc Thần Diêu Quang thì càng tốt.”
“Có gặp hay không tạm thời không bàn, chính các ngươi nói bọn họ đến tương đàm, đàm về sự tình gì a?” Rất nhanh đè xuống cảm xúc trong lòng, Dạ Vị Ương chuyển sang chính sự.
Hắn hiện tại đang mang tiểu hồ ly, cũng đâu phải bệnh nhân mà muốn hắn ở lại Ngọc Hành sơn, huống hồ Ngọc Hành sơn tuy rằng tốt, nhưng nếu không ai bồi hắn, Dạ Vị Ương sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Người ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là bồi bên cạnh người là ai.
Sau khi Dạ Vị Ương có tiểu hồ ly, Lưu Bá Hề cùng Tịch Thiên Thương trông hắn trông đến chặt chẽ, Dạ Vị Ương ngẫu nhiên chạy chạy nhảy nhảy liền lập tức bị tóm trở về.
Khi đi tản bộ trên núi, gặp chỗ sườn núi Lưu Bá Hề lại dùng sức ôm không cho hắn đi xuống, nói là vạn nhất té ngã thì phải làm sao bây giờ.
Hai người còn mỗi ngày hỏi hắn thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không, ngày đó Dạ Vị Ương thuận miệng nói thích ăn bánh đậu nướng ở trong trấn dưới chân núi, hai người này cư nhiên đi mua một đống về cho hắn!
Hiện tại Dạ Vị Ương đã hiểu vì sao nữ nhân mang thai lại dễ mập lên như vậy, người bên cạnh mỗi ngày đều hầu hạ ăn uống, bản thân lại không để ý mà ăn nhiều, còn sợ bị va chạm chẳng dám đi lại, không mập mới là lạ.
Do dự một lát, Tịch Thiên Thương nói: “Về chuyện đập nước ở Quảng Nam.”
Dạ Vị Ương gật đầu, quả nhiên, hắn nói: “Kỳ thực lúc ta bị bắt đi, Bắc Thần Diêu Quang cũng nói qua là muốn cùng chúng ta hợp tác mậu dịch.”
“Người kia giảo hoạt đa đoan, không thể tin tưởng.” Lưu Bá Hề bản năng bài xích kẻ nguy hiểm tiếp cận Dạ Vị Ương.
“Điều quan trọng ở đây chẳng phải tin hay không tin, mà là hiện giờ Bắc Thần quốc thực lực cường thịnh, nếu có thể cùng Bắc Thần quốc hợp tác, đối với hai nước đều có lợi vô hại, cũng không quản Bắc Thần Diêu Quang đang tính toán cái gì, chỉ cần sau khi tương đàm liền biết.”
Dạ Vị Ương nhìn rõ lo lắng của hai người, cười nói: “Công trình Quảng Nam bên kia là do ta phụ trách, hộ bộ thượng thư chưởng quản quốc khố cũng là ta, một tổng quản sự như ta không thể mỗi ngày ở Ngọc Hành sơn nhàn nhã đi?”
Nói tới nói lui, Dạ Vị Ương nhất định phải theo Lưu Bá Hề bọn họ hồi cung.
Tịch Thiên Thương thuyết phục không được Dạ Vị Ương, chỉ có thể để nam nhân này cùng bọn họ hạ sơn trở về Thiên kinh.
Nghĩ đến những chuyện trước kia tên hỗn đản Bắc Thần Diêu Quang nào đó đã làm, Lưu Bá Hề liền hạ quyết tâm phải thời thời khắc khắc canh giữ bên người Dạ Vị Ương, thậm chí một bước cũng không rời.
Nếu Bắc Thần Diêu Quang dám có nửa điểm mạo phạm, hắn lập tức đập chết tên kia.
Lần thứ hai trở lại Thiên kinh, tâm trạng Dạ Vị Ương tốt hơn lần trước rất nhiều, Đại tướng quân cũng trộm ở trong phủ thượng thư, ngày trôi qua vô cùng thoải mái.
.
Hôm nay đoàn người Bắc Thần Diêu Quang đến Thiên kinh, Lưu Bá Hề cùng Từ Thương Hải làm công tác nghênh đón.
Tuy nói trong lòng cả đám đều hận không thể đem đối phương bóp chết, chính là ngoài mặt vẫn làm một bộ dáng hòa mục.
Huống chi lúc này là lần đầu tiên Kiến An công chúa xuất giá trở về nhà mẹ, Tịch Thiên Thương nói không đi liền không đi.
Về phần Dạ Vị Ương, hắn chỉ là một hộ bộ thượng thư nho nhỏ nên cũng không cần đi, lấy nguyên nhân thân thể không khỏe cho có lệ, mùa hè nóng bức ở nhà vẫn thích hơn.
“Đại nhân, buổi tối thật sự muốn đi sao?” Chước Hoa giúp Dạ Vị Ương chải tóc, đại hồ ly này đối với mái tóc dài của mình hoàn toàn chẳng chút quan tâm, nếu làm cho Dạ Vị Ương tự mình đến, phỏng chừng chỉ biết quấn đại lên thôi.
Buổi tối giúp Dạ Vị Ương búi tóc, Chước Hoa đem ô sa đội lên cho nam nhân, mũ ô sa màu đen càng tôn lên khuôn mặt sạch sẽ thập phần thanh lệ của Dạ Vị Ương, cũng không biết có liên quan đến tiểu hồ ly hay không, khuôn mặt Dạ Vị Ương ít đi một phần sắc bén, nhiều thêm một phần nhu hòa.
Ở giữa khóe mắt và đuôi lông mày, vẽ thêm một phiến anh đào dẫn theo mị hoặc nhàn nhạt.
“Đi, như thế nào không đi?” Dạ Vị Ương đỡ mũ ô sa, nhìn chính mình trong gương một thân quan phục hài lòng nở nụ cười, hắn mặc vào quan phục thật là có bộ dáng làm quan, lập tức trở nên khí vũ hiên ngang.
“Bắc Thần Diêu Quang dám đến, ta liền dám đi.”
Đã qua lâu như vậy, Dạ Vị Ương sớm đã đem chuyện của hắn cùng Bắc Thần Diêu Quang trước kia quăng ra sau đầu, hiện giờ hắn có Bá Hề, trong bụng lại mang tiểu hồ ly, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều.
Bắc Thần Diêu Quang muốn nổi điên thì cứ việc nổi điên, muốn yêu ai thì yêu người đó, hắn sẽ không để tâm mình hỗn loạn nữa.
Dạ Vị Ương âm thầm siết tay, đột nhiên bụng đau quặng, hắn cúi đầu nhẹ nhàng xoa bụng mình, có chút kỳ quái vì cái gì tiểu hồ ly tự dưng đá hắn.
“Đại nhân, làm sao vậy?” Thấy Dạ Vị Ương ôm bụng loan thắt lưng, Chước Hoa vội vàng hỏi.
“Không việc gì, chỉ là tiểu hồ ly đá ta.” Dạ Vị Ương lắc đầu, khẽ xoa bụng trấn an tiểu hồ ly không an phận.
Vật nhỏ, vì sao ta nghĩ đến Bắc Thần Diêu Quang ngươi lại đá ta a?
Nếu ngươi có thể nói thì tốt rồi.
Cảm giác vật nhỏ bụng đã an tĩnh xuống, Dạ Vị Ương đối với Chước Hoa nói: “Tốt lắm, chúng ta chuẩn bị tiến cung thôi.”
Hết chương thứ mười một