Chương 100: Quyển 2 - Chương 31

Có lẽ do hoa đào năm nay nở rất say, có lẽ do phiến phiến phấn bạch đan xen khiến hoa đào càng thêm diễm lệ, cũng có lẽ do nam nhân quá mức động lòng người này dưới cơn mưa hoa đào tựa như đào yêu.

Cầm lòng không đặng cũng được, khó mà khống chế cũng tốt.

Tịch Thiên Thương ôm lấy nam nhân liền hôn lên, hai cánh môi một mạt yên hồng mang theo mùi hương trong veo, cực giống giọt sương sớm đọng trên cánh đào.

Phấn, bạch, yên hồng, phấn bạch đan xen…

Các sắc hoa ở đầu cành lung lay sắp đổ, ngẫu nhiên một trận xuân phong phất qua hoa rơi rực rỡ say mê mắt người. Rõ ràng là hai nam tử ôm hôn cùng một chỗ, nhưng lại biến thành bức họa uyển đẹp nhất thế gian , làm cho người ta không nỡ dời mắt, rồi mạc danh cảm thấy mặc cảm tự ti.

Tiểu thư nhà giàu kia sớm đã thức thời ly khai, Thiên lão gia anh tuấn tiêu sái như thế mỹ nhân lại ở cạnh bên, cơ hội của nàng là bao nhiêu? Không bằng sớm chặt đứt ý niệm vừa mới nảy sinh này, đem điều hôm nay chứng kiến trở thành một giấc mộng đẹp rồi thôi.

Dạ Vị Ương dựa vào thân cây đào, còn chưa biết tiểu thư nhà giàu đã rời đi nên hắn vẫn đang tiếp tục diễn, chính là trình diễn này có chút giống như thật.

Trên môi truyền đến hơi thở hắn không quen, hơi thở nam nhân không thuộc về Lưu Bá Hề, chính bởi vì xa lạ mới dễ dàng khiến người ta khẩn trương.

Tịch Thiên Thương giống như vò mĩ tửu thuần hậu, khoảnh khắc tiếp xúc làm cho Dạ Vị Ương có chút choáng váng men say, hắn nhắm mắt lại cố gắng nghĩ đây chỉ là diễn trò, nhưng đối phương vừa ôn nhu vừa thô lỗ đối đãi dần dần khiến người ta có cảm giác khủng hoảng.

Phía sau lưng vì dụng lực đập vào thân cây, Dạ Vị Ương hai tay nắm lấy bả vai Tịch Thương Thiên đang xúc động muốn đem đối phương đẩy ra, ngực ép sát vào nhau, cũng không biết là tim ai đập gia tốc, như muốn kéo theo tim người kia nhảy ra ngoài.

【Tiểu hồ ly, ta biết là ngươi thích tên Lưu Bá Hề kia, trừ bỏ hắn ra, ngươi có thích ta sao?】

【Nếu ngay từ đầu ta giống như Lưu Bá Hề cẩn thận chiếu cố ngươi, ngươi sẽ suy nghĩ về ta thêm chút nào không?】

【Tiểu hồ ly, ngươi thích ta đi…】

Một ít thanh âm mãnh liệt đến từ xa xôi trong trí nhớ làm cho Dạ Vị Ương mở mắt, còn chưa kịp suy nghĩ gì. Thanh âm kia lại xuất hiện trong đầu, hắn bị Tịch Thiên Thương đẩy ngã xuống mặt đất rải đầy lạc hoa.

“Lão gia!” Dạ Vị Ương kinh hô một tiếng.

“Một tiếng lão gia này so với Hoàng thượng càng dễ nghe, Tiểu Ương Tử, tái kêu thêm vài tiếng để lão gia nghe một chút nào.” Tịch Thiên Thương xấu xa cười, rất giống tên bại gia tử đùa giỡn phụ nam nhà lành, bàn tay hắn hướng bên trong quần áo Dạ Vị Ương đi vào, một khắc hơi lạnh bàn tay chạm vào da thịt ấm áp trắng nõn, hai người kìm lòng không đậu mà hơi run lên.

Bất đồng chính là, Tịch Thiên Thương cảm thấy tiểu hồ ly càng ngày xúc cảm càng tốt, còn Dạ Vị Ương là đột nhiên bị lạnh.

Dạ Vị Ương vội hướng bên cạnh nhìn lại, tiểu thư nhà giàu kia sớm đã không thấy tung tích, hắn quay đầu hướng Tịch Thiên Thương đang áp trên người mình đạp tới, người nào đó không hề phòng bị trực tiếp bị đạp lăn qua một bên.

Nguy rồi, hắn đây có tính là dĩ hạ phạm thượng không?

Dạ Vị Ương khẽ cắn môi, quản hắn có dĩ hạ phạm thượng không, ai bảo Tịch Thiên Thương nhân cơ hội phi lễ ăn đậu hủ hắn, không cấp tên gia hỏa này hai đạp là đã tiện nghi Tịch Thiên Thương.

“Hoàng thượng, ngươi đã nói qua không bính ta, ngươi nói một đằng làm một nẻo phi quân tử!” Dạ Vị Ương vội vàng từ dưới đất đứng lên sửa sang lại quần áo, diễn trò cũng không phải chuyện gì tốt, còn phải hy sinh chút bản thân.

“Ta nói qua không bính ngươi, đó là thời điểm đi ngủ a, ta cũng không nói bình thường sẽ không bính ngươi, huống hồ vừa rồi chúng ta chỉ là diễn trò, vì lê dân bách tính, thiên hạ sinh linh.”

Tịch Thiên Thương liền ngồi dưới đất không thèm đứng lên, sau đó cả người nằm trên phiến phiến lạc hoa, tứ chi duỗi ra, sau khi hưởng thụ qua cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của mỹ nhân, lộ ra bộ dáng hoàn toàn thỏa mãn, có phần giống con đại hôi lang đói bụng ba ngày ba đêm đột nhiên được ăn no uống đủ.

“Hơn nữa, làm quân tử có cái gì tốt, nếu quân tử có thể cùng tiểu hồ ly thân thân ái ái, ta hiện tại lập tức biến thành quân tử.” Hai tay gối sau đầu, Tịch Thiên Thương khiêu chân liếc nhìn Dạ Vị Ương bên cạnh, cười nói: “Thế nào, tiểu hồ ly có tính toán cởi sạch quần áo độ ta thành quân tử?”

“Kia cũng không chân quân tử, mà là ngụy quân tử.” Dạ Vị Ương cũng nằm xuống bên cạnh, học bộ dáng Tịch Thiên Thương bắt chéo chân, hắc, đúng thật là thoải mái.

Mùa xuân dương quang ôn nhu đến khó tưởng, xuyên thấu qua kẽ lá rơi trên mặt đất, trên cánh tay cùng thân người, làm cho Dạ Vị Ương nhớ tới nụ cười hiền hòa của bà ngoại kiếp trước.

Xuân phong phất qua nhánh cây vang lên tiếng sàn sạt, vài cánh hoa đào nhẹ bay xuống, trong nắng ấm mang theo từng trận hương hoa, hít một hơi thật sâu, dường như hết thảy phiền não đều tan thành mây khói.

“Tiểu Ương Tử, tốt xấu gì ngươi cũng nên tự giác mình là hoa khôi, ngươi xem ngươi bây giờ, nếu có người tới đây trộm nhìn ngươi còn không khiến bọn họ khóc chết?” Tịch Thiên Thương cảm thấy buồn cười, Dạ Vị Ương cư nhiên bắt chước hắn bắt chéo chân.

“Khóc chết thì khóc chết thôi, ta cũng đâu phải hoa khôi chân chính, luận về hoa khôi thì là Chước Hoa mới đúng.”

Hoa khôi như hắn ngay cả tự cũng viết không tốt, còn không sợ bị người chê cười đi.

“Ngươi chẳng lẽ một điểm chí khí cũng không có?”

“Vi thần chí khí vốn ít như vậy, Hoàng thượng có phải đã thất vọng rồi? Ngoài ra nói cho Hoàng thượng biết, ta chẳng những bắt chéo chân, còn có thể nói năng thô tục, đánh rắm, xỉa chân răng… ” Sợ Tịch Thiên Thương không nghe thấy, Dạ Vị Ương cố ý gia tăng phát âm phía sau mỗi từ.

Tịch Thiên Thương khóe miệng co rút: “Ngươi đây là mưu đồ khiến ta ghê tởm sao?”

“Nào có a, vi thần nói đều là lời thật mà.” Dạ Vị Ương vạn phần vô tội, hắn chính là mưu đồ khiến Tịch Thiên Thương ghê tởm, tốt nhất làm cho người này vừa thấy hắn liền nghĩ tới mấy từ đó, xem lần sau Tịch Thiên Thương còn dám thân thân hắn nữa không.

“Với lại, vi thần còn thường xuyên không đánh răng, có đôi khi soi gương phát hiện ra hàm răng dính lại tàn canh đồ ăn thừa!”

Không được không được, nếu nói thêm nữa bản thân Dạ Vị Ương cũng chịu không nổi, hắn không tin Tịch Thiên Thương không ghê tởm.

“Sách sách sách, nhìn không ra cá nhân ái khanh lại là người hào sảng như thế, bất quá trẫm chính là thích người hào sảng, không phải là đánh rắm thôi sao? Nói vậy thí thí ái khanh hẳn là thơm ngào ngạt nhỉ?”

Chân đang bắt chéo thoáng run lên, trong lời Tịch Thiên Thương Dạ Vị Ương lần nữa sâu sắc nhận thức hai chữ “đề tuyến”.

“Không phải là xỉa răng thôi sao? Loại chuyện này hà tất ái khanh tự mình động thủ, cứ để trẫm đến, đảm bảo trẫm xỉa khiến ái khanh thích đến kêu oa oa.”

“Không phải là không thường đánh răng thôi sao? Không việc gì, trẫm… di? Ái khanh, ái khanh ngươi chạy đi đâu, trẫm còn chưa nói xong a!”

Bên này Tịch Thiên Thương và Dạ Vị Ương tiến hành một vòng bàn luận sâu sắc “Đề tuyến cùng tiết tháo”, bên kia tiểu thư nhà giàu tự biết xấu hổ ly khai liền rất nhanh đem chuyện nàng nhìn thấy diện dung hoa khôi truyền ra.

Nếu là người khác nói, chỉ sợ hoặc ít hoặc nhiều sẽ có người tâm tồn hoài nghi, chính là từ trong miệng tiểu thư nhà giàu người Mân thành quen thuộc lập tức trở nên đáng tin hơn.

Huống chi hiện giờ ai chẳng biết tiểu thư nhà giàu kia đối với Thiên lão gia mang lòng ái mộ, làm sao có thể thừa nhận tình địch có mỹ mạo tu hoa bế nguyệt, nói vậy dung mạo kia nhất định là quốc sắc thiên hương.

Nguyên bản tin vịt “Hoa khôi che mặt là giả, kỳ thật người phía sau sa mạn rất khó xem” đã có xu thế truyền đi khắp nơi, dù sao cái gọi Nguyệt Thăng hoa khôi chưa bao giờ để lộ hình dáng.

Hiện giờ tiểu thư nhà giàu thẳng thắn nói ở trong nhà Thiên lão gia gặp qua hoa khôi che mặt, người nọ tuy là nam tử nhưng mặt như hoa đào, giữa rừng đào tựa như đào hoa tiên tử khí chất tuyệt trần không giống người nhân gian, cùng nam tử kia so sánh nàng liền cảm thấy mặc cảm tự ti, nên dứt khoát chặt đứt tâm tư cùng Thiên lão gia giao hảo mà trở về nhà.

Có người hỏi, Nguyệt Thăng hoa khôi kia so với hoa khôi Yến Tử Lâu thì thế nào?

Tiểu thư nhà giàu nói, khác nhau một trời một vực.

Bạn đang ?

Lại có người hỏi, vậy cùng Ngũ cô nương của Tôn đương gia thì sao? Phải biết Ngũ cô nương kia là mỹ nhân Tôn đương gia lúc trước tốn một số tiền lớn mua về từ kinh thành, được Tôn đương gia phủng như trân bảo.

Tiểu thư nhà giàu nói, một vạn phần so ra cũng kém.

Mọi người nhất thời một trận kinh thán, Nguyệt Thăng hoa khôi kia đúng thật như tiểu thư nhà giàu nói rất xinh đẹp?

Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, dù sao Tôn đương gia thích mỹ nhân như mệnh tuyệt đối chẳng thể ngồi yên, nếu phát thiếp mời Thiên lão gia không chắc sẽ mang người đến, nên hắn liền dứt khoát đến đăng môn bái phỏng, định là muốn tận mắt nhìn thấy thân tư mỹ nhân.

“Tôn đương gia kia đang ở bên ngoài cùng Hoàng thượng nói chuyện phiếm, ý tứ khác của hắn chính là hướng về ngươi.” Trong nội ốc, Chước Hoa phân phó nói: “Người nọ bên người thị vệ một tấc cũng không rời, Hoàng thượng sẽ nghĩ biện pháp làm cho Tôn đương gia lưu lại qua đêm.”

“Chỉ cần hắn một mình trong phòng là dễ xử lý, để hắn uống bình rượu thả mê dược, bất luận hỏi hắn cái gì cũng đều nói ra, hơn nữa sau đó chỉ cảm thấy đau đầu, như là uống rượu.”

Dạ Vị Ương nghe xong gật đầu, hắn ngó nhìn Chước Hoa, muộn thanh nói: “Lần nào đến Quảng Nam trảo tham quan, ngươi cũng không giúp ta.”

“Đã có người nguyện ý giúp ngươi, cần gì đến phiên ta xuất mã.” Chước Hoa lập tức quăng một câu.

Dạ Vị Ương một trận vô ngôn, rất nhanh đã bị Chước Hoa trảo tới trước bàn trang điểm bắt đầu hóa trang, đem thú nhĩ giấu đi, phía trên vẽ ba cánh hoa đào môi son đỏ mọng, cũng không tin Tôn đương gia kia không thần hồn điên đảo.

Hết chương thứ ba mươi mốt.