Chương 45: Đông cung can thiệp

Sự xuất hiện của Triệu Hoằng Nhuận, khiến quan chủ khảo La Văn Trung khá đau đầu.

Làm sao hắn không nhìn ra, Bát điện hạ nhất định là vì hắn mà tới.

Lúc đầu, hắn còn nghi hoặc vì sao bệ hạ lại bổ nhiệm hắn làm chủ khảo, dù sao khi hắn trở thành chủ khảo, thì ngay sau đó Bát điện hạ vốn có hiềm khích với hắn lại được bổ nhiệm làm giám sát.

『Chẳng lẽ bệ hạ đã biết chuyện ta hãm hại Bát điện hạ?』

Giả thiết này khiến La Văn Trung có chút bất an, dù sao hắn có gan dám hãm hại Triệu Hoằng Nhuận là vì hắn biết Bát công tử không được Ngụy Vương coi trọng, bằng không, hắn sao có lá gan này.

Vì lo sợ nên La Văn Trung đã bí mật gọi gia nô, bảo người nhà đi thu mua thái giám, hi vọng có thể từ trong miệng thái giám biết được một chút tin tức.

Mặc dù chỉ thu mua được thái giám cấp thấp trong cung, không có cơ hội biết được bí mật gì, nhưng đối với La Văn Trung mà nói, đây là cách duy nhất hắn lấy được tin tức trong hoàng cung.

Vào lúc hoàng hôn, người nhà của La Văn trung liền gửi tin tức đến, La Văn Trung mới chợt hiểu ra: thì ra vị trí giám sát là dùng cách thức bốc thăm, điều đó có nghĩa bệ hạ chưa chắc thiên vị Bát điện hạ Triệu Hoằng Nhuận, dù sao theo lười thái giám kia, bệ hạ đã hai lần vạch trần Bát công tử.

Cũng không phải bệ hạ cố ý, điều này khiến La Văn Trung thở phào, nếu không, hắn làm sao dám đấu với Ngụy Vương?

Nói thẳng ra, nếu Ngụy Vương muốn giết hắn, chẳng qua chỉ cần một câu nói?

『Bất quá, Bát công tử... Không dễ đối phó.』

Mặc dù tốn nhiều tiền, nhưng tin tức có được, làm La Văn Trung cảm thấy không thiệt thòi.

Dù sao tên thái giám đó cung nói rõ ràng, Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận không hề bị Ngụy Vương phớt lờ như trong lời đồn, ít nhất một tháng qua, Ngụy Vương đối với Bát điện hạ rất bao dung, dù cho Bát điện hạ có phá hoại ngự hoa viên đến mức nào, thì Ngụy Vương cũng không trách phạt.

Chuyện này trong cung ai cũng biết, nhưng vào tai La Văn Trung lại là sấm sét giữa trời quang.

Điều này có nghĩa gì? Nghĩa là Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận cũng không giống lời đồn bị bệ hạ bỏ mặc, hoặc là kẻ này rất được Ngụy Vương sủng ái.

Cùng là công tử, nếu không được Ngụy Vương xem trọng, La Văn Trung cũng không thèm để ý có đắc tội hay không, vấn đề ở chỗ nếu đắc tội công tử được Ngụy Vương coi trọng, vậy sẽ khá phiền toái.

Càng tệ hơn là, Bát công tử không những được Ngụy Vương xem trọng, mà tâm cơ mưu lược cũng đều có, trước mặt hắn, Bát công tử còn công khai làm nhục nhi tử hắn La Vanh, còn khiến hắn á khẩu không nói được gì.

『Làm sao bây giờ?』

La Văn Trung ngồi trong phòng thở dài.

“Cốc cốc cốc --”

Lúc này, ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa, khiến La Văn Trung kinh ngạc.

Bởi vì đây là lúc nghỉ ngơi, ai sẽ tới?

Mang theo nghi hoặc, La Văn Trung đứng dậy mở cửa.

“A? Phạm đại nhân?”

La Văn Trung hơi ngạc nhiên, thì ra người đến cũng là giám khảo kỳ thi năm nay, Lại Bộ Lang Trung Phạm Túc.

Mặc dù cùng là Lang Trung, nhưng trên thực tế lại có khác biệt.

Phải biết Lại bộ chia làm 4 ti, theo thứ tự là văn tuyển, khảo công, nghiệm phong, kê huân, mỗi ti lại thiết lập bốn chức Lang Trung có cùng phẩm cấp, nhưng trong đó có một Lang Trung đứng đầu, xưng là Ti Lang.

Mà Phạm Túc Phạm đại nhân, chính là khảo công ti Ti Lang.

La Văn Trung là văn tuyển ti Lang Trung, đối phương là khảo công ti Ti Lang, mặc dù cùng thuộc Lại Bộ, nhưng nói thật, ngày bình thường cũng không có tiếp xúc.

“Phạm đại nhân chưa nghỉ ngơi sao?”

La Văn Trung khách khí hỏi thăm, dù hắn là chủ khảo, nhưng quan phẩm đối phương cao hơn hắn nửa cấp, khách khí một chút, bao giờ cũng đúng.

“Ha ha.” Phạm Túc thuận tay khép cửa phòng, nhìn La Văn Trung thấp giọng nói: “ta đặc biệt đến tìm La đại nhân.”

“Tìm ta?” La Văn Trung ngạc nhiên.

Phạm Túc phất tay kêu La Văn Trung ngồi xuống, tiếp tục hỏi: “theo những gì ta thấy hôm nay, dường như La đại nhân có thù oán với Bát điện hạ? Không biết là vì chuyện gì?”

“...” La Văn Trung im lặng không nói.

Dù cho hắn không nói, nhưng mười sáu tên giám khảo cũng đã nhìn ra.

Nhưng dù như vậy, La Văn Trung cũng không muốn lộ ra, dù sao hãm hại công tử không phải việc nhỏ, nếu bị người biết được và lợi dụng, sẽ rất khó giải quyết.

Thấy La Văn Trung không muốn nói gì, Phạm Túc cũng không để ý, chỉ ra vẻ lo âu nói: “dù sao đó cũng là công tử điện hạ, đắc tội hắn, e rằng La đại nhân sẽ gặp nhiều rắc rối.”

La Văn Trung cau mày, ngẩng đầu nhìn Phạm Túc, nói: “Phạm đại nhân tới đây chắc không đến trêu chọc La mỗ đúng không?... Không biết Phạm đại nhân có gì chỉ giáo?”

Phạm Túc mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Phạm mỗ muốn chỉ một con đường sáng cho La đại nhân... La đại nhân là người thông minh, hẳn nên rõ ràng, chỉ dựa bản thân, làm sao chống đỡ Bát điện hạ, sao không tìm kiếm che chở?”

『Tìm kiếm che chở?』

La Văn Trung con ngươi co lại.

Biết hắn đã đắc tội Bát công tử, mà Phạm Túc vẫn dám nói câu này, điều đó có nghĩa: người trong miệng Phạm Túc rất có thể là một công tử nào đó.

『Phạm Túc... Đề cập tới đoạt đích sao?』

La Văn Trung thở dài một hơi, không nói gì.

Từ xưa đến nay, bất cứ đại thần nào tham gia đoạt đích, trừ phi dùng trăm phương ngàn kế làm để công tử mình phó tá đăng cơ làm đế, bằng không, kết quả cực kỳ thê thảm.

Bởi vậy, trước khi cục diện rõ ràng, người thông minh sẽ không dễ dàng đưa ra lựa chọn, bởi một khi đứng sai đội ngũ, thì đừng hòng có kết thúc yên lành.

Thà bỏ lỡ cơ hội còn hơn mạo hiểm, đây chính là thái độ của La Văn Trung đối với việc đoạt đích, đồng thời cũng là thái độ của đại đa số quần thần trong triều.

Nhưng không thể phủ nhận, cũng có vài người mưu toan trở thành “tòng long chi thần”.

Dường như chú ý tới biểu tình không thích trên mặt La Văn Trung, Phạm Túc khuyên nhủ: “La đại nhân đang lo lắng sao?... Chẳng lẽ có chuyện gì cấp bách hơn chuyện trước mắt sao?”

『Chuyện cấp bách...』

Phạm Túc một câu đâm trúng La Văn Trung điểm yếu, quả thực, vào lúc này, còn có điều gì quan trọng hơn việc ứng phó Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận sao ?

Nghĩ tới đây, La Văn Trung cắn răng, hỏi: “không biết là vị điện hạ nào?”

Theo hắn biết, trong triều ngoại trừ Thái tử Hoằng Lễ ra, còn có Ung Vương Hoằng Dự cùng Tương Vương Hoằng Cảnh đều có tiếng nói, nói chung, ba vị này là những người có khả năng đăng cơ nhất, nếu như người Phạm Túc nói tới là một trong ba vị điện hạ này thì La Văn Trung cảm thấy đánh cược một phen cũng không phải không thể.

“Đông cung!” Phạm Túc nói ra hai từ khiến La Văn Trung hết sức ngạc nhiên.

『Đông cung? Không nghĩ tới lại là Đông cung Thái tử Điện Hạ!』

La Văn Trung lộ vẻ sợ hãi, sau đó lại vui mừng, dù cho Ung Vương Hoằng Dự cùng Tương Vương Hoằng Cảnh cũng là lựa chọn tốt, nhưng so với Đông cung Thái tử Hoằng Lễ vẫn kém xa, dù sao người ta cũng là Thái tử, nếu không ngoài ý muốn, khả năng Thái tử trở thành tân quân là lớn nhất.

“Xin tiến cử.”

Sau khi hạ quyết tâm, La Văn Trung liền hành lễ với Phạm Túc.

La Văn Trung sẽ không ngờ đến lý do Phạm Túc cầu Thái tử che chở, lại là vì Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận đang tra sổ sách, đây là một tín hiệu không tốt.

Về phần La Văn Trung, chỉ là thuận tiện thôi.

『Có thể lôi kéo được La Văn Trung, tin rằng Thái tử điện hạ nhất định sẽ vui mừng. 』

Phạm Túc hài lòng rời đi.

Đêm đó, Phạm Túc liền âm thầm truyền tin cho Thái tử Hoằng Lễ, nói Bát công tử ngang ngược vô lễ, can thiệp công việc Lại Bộ, thậm chí còn nhục nhã La Vanh, nhi tử La Văn Trung.

Không thể phủ nhận, khi biết được Phạm Túc thay hắn lôi kéo La Văn Trung, việc này khiến hắn rất mừng rỡ.

Không có cách nào, ai kêu Thượng Thư, Thị Lang đều là lão hồ ly, tuyệt không đứng về phe nào?

Bởi vậy, các công tử cũng chỉ có thể nghĩ cách lôi kéo những Ti Lang, Lang Trung đó. Dù sao chức vụ Ti Lang, Lang Trung, nói cao không cao nói thấp không thấp, tuy chỉ quản lý trăm người, trên đầu còn có Thượng Thư cùng Tả Hữu Thị Lang, nếu không có tình huống đặc biệt, bọn hắn muốn trèo lên, cũng chỉ có tìm đường khác, bằng không chỉ có chờ đến khi quan trên chết già?

Trên thực tế, là Đông cung Thái tử, Hoằng Lễ vốn không cần hạ giá mà đi lôi kéo Lang quan, nhưng hắn cũng không còn biện pháp, bởi vì sự uy hiếp của Ung Vương Hoằng Dự cùng Tương Vương Hoằng Cảnh càng lúc càng lớn, nhất là Ung Vương Hoằng Dự, theo Thái tử Hoằng Lễ được biết Ung Vương đã lôi kéo không ít quan viên, có thể nói là trở ngại lớn nhất của hắn.

“Phùng Thuật.”

Thái tử Hoằng Lễ gọi tông vệ Phùng Thuật, ra lệnh: “ngươi đi Văn Miếu nhắn cho lão Bát, bảo hắn tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chớ có can thiệp Lại bộ. Đúng, về chuyện La Văn Trung, nhắn lão Bát đừng có làm bậy, dù sao La Văn Trung cũng là thần tử Đại Ngụy.”

Phùng Thuật nghe vậy nhíu mày, do dự nói: “Thái tử điện hạ, Bát điện hạ cũng không dễ nói chuyện, ngay cả bệ hạ cũng dám cãi... Theo ta được biết, bệ hạ rất coi trọng Bát điện hạ, vì chuyện nhỏ mà đắc tội, e rằng không đáng.”

“Ý của ngươi là để ta từ bỏ người mà ta đã vất vả lôi kéo?”

“Không, theo ý ti chức, nội bộ Lại Bộ hỗn loạn từ lâu, không thiếu kẻ tham ô phạm pháp, cho dù Bát điện hạ có đi điều tra, cũng không ảnh hưởng gì đến Thái tử điện hạ, nhưng mà nếu điện hạ muốn bảo vệ La Văn Trung... Biết rõ Bát điện hạ muốn chỉnh người này, Thái tử điện hạ lại ra tay can thiệp, e rằng không đáng.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Thái tử Hoằng Lễ không vui nói: “La Văn Trung là Lại Bộ văn tuyển ti Trung Lang, văn tuyển ti luôn xa cách ta, khiến ta hoài nghi bọn họ muốn giúp lão nhị Hoằng Dự, nếu như lần này có thể lôi kéo La Văn Trung, liền có thể để hắn thay ta trông chừng Thái Hoán, nếu Thái Hoán là người của lão nhị, ta cũng có thể tìm biện pháp đá hắn đi, để La Văn Trung ngồi vào vị trí Ti Lang, đến lúc đó, văn tuyển ti cùng khảo công ti liền nằm chắc trong tay ta. Chỉ cần nắm chắc hai nơi này, thì lão nhị dù có lôi kéo toàn bộ quan viên Lại bộ, bản thái tử cũng không sợ, hiểu chưa?”

“Nhưng...”

Phùng Thuật còn muốn khuyên nhủ, lại bị Thái tử Hoằng Lễ cắt ngang.

“Ý ta đã quyết, ngươi không cần nói nữa, cứ chuyển y nguyên lời ta tới lão Bát.”

“... Rõ.”