Chương 43: Ăn miếng trả miếng

“Điện hạ!” La Văn Trung thực sự không thể nhịn được nữa.

Nhưng mà, giọng nói của Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất thoải mái và điềm tĩnh: “La đại nhân, ngài nói cái gì vậy? Đâu ai cam đoan La công tử có chép kinh văn vào trong y phục hay không. Ồ, đương nhiên, bản điện hạ tin tưởng La công tử tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng cũng phải cẩn thận, đúng không? La đại nhân thân là chủ khảo, nên tránh để người ta hoài nghi ngài làm việc thiên tư? ... Bản điện hạ cảm thấy, chỉ có giám sát La công tử nghiêm ngặt, thì La đại nhân mới có thể phục chúng, không phải sao?”

Nói xong, hắn quay đầu nhìn tông vệ, từ tốn nói: “còn chờ cái gì?”

Đám người Trầm Úc cười lạnh vài tiếng, xông tới lột La Vanh chỉ còn chiếc áo mỏng.

Bị lột sạch trước mặt mọi người, La Vanh vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng không thể làm gì khác, chỉ đành nhắm mắt, tùy ý để đám người lột y phục.

“Điện hạ, hình như không có sao chép.”

Giả vờ kiểm tra y phục La Vanh, Trầm Úc lắc đầu nói.

Nghe xong lời này, Triệu Hoằng Nhuận chỉ vào chiếc áo mỏng trên người La Vanh, nói: “Còn đây nữa?”

『Ác như vậy?』

Các tông vệ đều bị lời Triệu Hoằng Nhuận dọa sợ. Nhưng ngẫm lại, La thị phụ tử từng thiết kế hãm hại điện hạ, còn khiến cho bọn hắn vô duyên vô cớ bị trừng phạt, bọn hắn cũng mặc kệ, trực tiếp lột La Vanh sạch sành sanh.

『Lẽ nào như vậy! Lẽ nào lại như vậy!』

Nhìn nhi tử sắc mặt trắng bệch, trần như nhộng nằm trên đất, La Văn Trung khí giận run người.

“Điện hạ làm việc đáng hổ thẹn, hạ quan chắc chắn sẽ bẩm báo bệ hạ!”

『Sợ ngươi? Hắc!』

Triệu Hoằng Nhuận âm thầm cười nhạo, nhưng vẫn nói: “La đại nhân làm gì vậy? Bản điện hạ là đang giúp ngài tạo dựng thanh danh... Còn nữa, La đại nhân thân là chủ khảo, lại dự định buông lỏng giám sát nhi tử? Làm vậy không tốt...”

La Văn Trung giận tím mặt, không dám phản bác Triệu Hoằng Nhuận, cắn răng nói: “sự thật chứng minh, nhi tử ta cũng không sao chép kinh văn, chuyện này điện hạ giải thích thế nào?”

“Điều này nói rõ La đại nhân biết cách dạy con, thực sự rất đáng mừng.” Triệu Hoằng Nhuận vờ như không có chuyện chắp tay với La Văn Trung, làm hắn tức điên.

Đối với lời vô lại của Triệu Hoằng Nhuận, La Văn Trung vô cùng phẫn hận, hắn vốn muốn lý luận một phen, nhưng thấy nhi tử vẫn còn trần như nhộng nằm trên mặt đất, đành kìm nén cơn giận, trầm giọng nói: “đã như vậy, có thể đem quần áo trả lại cho nhi tử ta không?”

“Đương nhiên.” Triệu Hoằng Nhuận nhún vai, ác ý nói: “nhưng trước đó, bản điện hạ sẽ cho La đại nhân một lời giải thích.”

Nói xong, hắn chậm rãi đến cạnh La Vanh, quay người lớn tiếng nói với các sĩ tử xung quanh: “Các sĩ tử nghe đây! Bên cạnh ta là La Vanh La công tử, chính là nhi tử của quan chủ khảo La Văn Trung. Vì để tránh tiếng xấu, La đại nhân lục soát nhi tử thật kỹ, không hổ là quan viên Đại Ngụy!...Việc La đại nhân làm, đã cho thấy sự công tử phân minh, bản điện hạ thành vô cùng bội phục, mong các sĩ tử lấy La đại nhân cùng La công tử làm gương, không thể làm chuyện gian lận, bằng không, ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc!”

Nghe Triệu Hoằng Nhuận nói, La thị phụ tử suýt nữa ngất đi.

Triệu Hoằng Nhuận là đang khen bọn họ sao? Đây rõ ràng là muốn giết bọn hắn!

Vốn những sĩ tử kia nhóm còn không biết ai bị lột, giờ thì tốt, qua lời Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn đều biết hết rồi, tin rằng sau ba ngày, chờ những sĩ tử này ra khỏi trường thi, chuyện này sẽ truyền khắp kinh sư, thậm chí là truyền khắp Đại Ngụy.

Đến lúc đó, ai sẽ nhớ kỹ lí do vì sao mà La Vanh bị lột? Tin rằng người đời sẽ coi việc này thành trò vui mà thoải mái bàn tán.

Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt đau khổ của La Vanh là biết.

Nhưng vấn đề là, lời Triệu Hoằng Nhuận rất hiên ngang, làm cho La Văn Trung tức nổ phổi mà không nói được gì.

『Kẻ này... Thật ác độc!』

Mười sáu người còn lại mặt biến sắc, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu, Bát điện hạ mặc dù tuổi nhỏ, nhưng tài trí khiến người khác sợ hãi, tuyệt không phải người dễ bắt nạt.

“Đi vào đi.”

Ra hiệu Trầm Úc trả y phục cho La Vanh, Triệu Hoằng Nhuận hững hờ nhìn.

Lúc này La Vanh không dám nhìn ai, ôm y phục chạy vào trong phòng.

Nhìn cảnh La Vanh trần truồng chạy, Triệu Hoằng Nhuận hừ lạnh một tiếng, vừa quay đầu lại, đúng lúc trông thấy La Văn Trung âm trầm nhìn hắn.

“La đại nhân không cần cảm tạ ta, bản điện hạ luôn thích giúp đỡ người khác!”

『Cảm tạ? Ta còn phải cảm tạ ngươi?』

“A a a a --”

La Văn Trung tức giận không nói nên lời.

Tưởng rằng chuyện đến đây là kết thúc, thật không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận lệnh cho Trầm Úc, Lữ Mục: “giúp người giúp đến cùng, hai người các ngươi ngồi đây nhìn La công tử, nhất định không để người ngoài nói La đại nhân làm việc không phân minh.”

“Ti chức hiểu.” Trầm Úc cùng Lữ Mục tà ác cười, đi lấy một chiếc ghế dài, ngồi trước cửa phòng La Vanh.

Hai người bọn hạ hạ quyết tâm, bất luận là La công tử có làm gì, đều sẽ nhìn hắn chằm chằm, làm cho hắn ăn không ngon, ngủ không yên, để xem hắn thi thế nào!

『Đến cùng là thù oán gì?』

『Xong, La công tử chỉ sợ...』

Các giám khảo yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng cảm thán.

Mà đúng lúc này, bọn hắn chợt thấy Bát điện hạ xoay người nhìn bọn hắn, dùng giọng điệu ra lệnh.

“Nhớ kỹ, trước khi hoàng hôn, đem thống kê chi tiết số bạc đã dùng, giao đến chỗ ta.”

Nói xong, mặc kệ tất cả, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tám tông vệ còn lại, đi về phía trước.

『...』

Đôi mắt La Văn Trung co lại, vẻ mặt trầm trọng.

Mà các quan giám khảo, đều ớn lạnh khi nhớ một màn xảy ra trước đó, giống như người bị lột sạch là bọn hắn.

Hung hăng làm nhục La thị phụ tử một phen, khiến bọn hắn không nói được gì, Triệu Hoằng Nhuận cảm giác rất sảng khoái, nỗi hận khi bị giam trong Đại Lý Tự cũng nguôi ngoai phần nào.

Lại nói, hắn lớn chừng này còn là lần đầu bị lột sạch y phục, nếu không dạy cho La Vanh một bài học, thì sao có thể hả giận được?

Tin rằng bị lột y phục, lại thêm Trầm Úc, Lữ Mục hai người nhìn chằm chằm, trừ phi tâm lý người này vô cùng vững vàng, bằng không khi nhớ lại cảnh bị người lột sạch thì làm có tâm trí mà làm bài?

『Ngươi lột y phục ta một lần, ta cũng lột y phục ngươi một lần. Tông phủ nhốt ta bảy ngày, ta để ngươi uổng phí 3 năm... Đây mới là công bằng. 』

Triệu Hoằng Nhuận tự nghĩ.

Kỳ thực hắn có thể độc ác hơn, hắn vốn có thể vu cho La Vanh tội gian lận. Phải biết Đại Ngụy trừng phạt tội gian lận rất nghiêm khắc, nhẹ thì hủy bỏ thành tích, cũng không cho tham gia kỳ thi ba năm sau, nặng thì sung quân, trực tiếp làm quân dịch tám năm tại biên cảnh.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không có làm như vậy, dù sao trong sự giáo dục từ nhỏ đến lớn, thì hai chữ『 quy củ』có ảnh hưởng cực lớn, ngay cả Ngụy Vương cũng phải tuân theo quy củ. Nếu không phải như vậy, Triệu Hoằng Nhuận không thể khiến Ngụy Vương thỏa hiệp trong cuộc chiến phụ tử lần hai.

Cái gì là quy củ?

Quy củ là quy tắc, là ranh giới cuối cùng của mọi chuyện, là thứ dùng để ràng buộc mọi người, là điều cần thiết áp dụng cho cuộc sống.

Giống như hai người đánh cờ, nếu không có quy củ, thì bàn cờ nhất định rất hỗn loạn.

Mà nhìn rộng ra, nếu không có quy củ, toàn bộ Đại Ngụy, toàn bộ thiên hạ đều sẽ trở nên hỗn loạn.

Lấy Triệu Hoằng Nhuận làm ví dụ, quy củ của hắn chính là trả thù La thị phụ tử, nhưng cũng không tổn thương tính mạng của bọn hắn, dù sao La thị phụ tử cũng không có ý định giết hắn, đây chính là quy củ.

Trong quy củ mà không từ thủ đoạn, đây cũng là điều Ngụy Vương dạy bảo các công tử.

Chơi La Vanh một vố, Triệu Hoằng Nhuận lại đang nghĩ cách chơi La Văn Trung, mặc dù La Vanh là nguyên nhân của sự việc ngày hôm đó, nhưng kẻ hãm hại hắn lại là La Văn Trung, Triệu Hoằng Nhuận cũng không tin với đầu óc của La Vanh có thể nghĩ đến chiêu “mượn đao giết người”, mượn sức Tông phủ xử lý hắn.

Nếu không phải Triệu Hoằng Nhuận đã được Ngụy Vương coi trọng, cho nên Tông phủ chỉ trừng phạt nhẹ nhàng, nếu là đổi lại là hắn của lúc trước e rằng đến giờ vẫn bị Tông phủ giam cầm.

Ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng phải thừa nhận, kế sách của La Văn Trung rất thông minh, nếu người trong cuộc không phải là hắn, thì có lẽ hắn cũng tán thưởng người này, nhưng đáng tiếc, người bị hãm hại lại đúng là hắn.

Có câu “quân tử báo thù, mười năm chưa muộn”, nhưng trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, mười năm là quá muộn!

Hắn đã hạ quyết tâm, nhất định phải lột quan phục trên người La Văn Trung, hoặc tối thiểu cũng đá La Văn Trung ra khỏi vị trí Lại Bộ Lang Trung.

Thế nhưng làm sao đá La Văn Trung ra khỏi vị trí Lại Bộ Lang Trung, Triệu Hoằng Nhuận cũng cảm thấy khó khăn.

Dù sao hắn thấy, La Văn Trung là hạng người âm hiểm, chỉ qua sự việc hồi nãy khi nhi tử bị nhục nhã mà hắn không có đứng ra là đã thấy tính cách kẻ này.

『Hmm... Nên ra tay từ chỗ Lại Bộ, hay là bẫy hắn một lần đây?』

Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ hồi lâu, hắn cảm thấy chi tiêu cho khoa cử, có lẽ sẽ tồn tại vấn đề, nhưng mà chuyện này có thể hạ bệ La Văn Trung không, thì rất khó nói.

Nếu làm không tốt, sẽ gây ảnh hưởng rất rộng.