Kết quả là, chuyện bốc thăm bắt đầu lại.
Cái hộp gỗ có cơ quan cũng bị vứt ở một bên, Đồng Hiến lệnh cho một tên thái giám đi lấy một chiếc hộp gỗ khác, trách cho bị giở trò lần nữa.
Nửa nén hương sau, tên thái giám liền bê một cái hộp khác tới, Đồng Hiến tỉ mỉ kiểm tra, xác nhận đây là một cái hộp thông thường, lúc này mới đặt nó lên long án, đồng thời bỏ chín mảnh giấy do Ngụy Vương viết vào hộp.
“Thế nào, còn muốn bốc sao?”
Liếc thấy Triệu Hoằng Nhuận đang không vui, Ngụy Vương mỉm cười, chế nhạo: “ngươi có muốn bốc nữa không?”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn phụ vương mình, phẫn nộ nói: “bốc thì bốc!”
Nói xong, hắn cho tay vào trong hộp.
Đừng nhìn vẻ mặt hắn đang tức giận, nhưng trong lòng hắn lại đang mừng thầm. Vì chiếc hộp gỗ ban đầu chỉ là một cái bẫy mà thôi.
Hắn rất hiểu, Ngụy Vương sẽ đoán ra chuyện hắn giở trò, vì không để Ngụy Vương hoài nghi, Triệu Hoằng Nhuận mới cố ý để lộ.
Chỉ khi bại lộ một lần, có khí thế như đập nồi dìm thuyền, lúc này mới có thể lừa được Ngụy Vương.
Về phần làm như thế nào, kỳ thực rất đơn giản, chính là Triệu Hoằng Nhuận đã sớm giấu mảnh giấy ghi tên hắn trong tay áo, chỉ cần hắn tráo đổi với một tờ khác trong hộp là được.
Đừng thấy mánh khoé đơn giản, nhưng càng đơn giản càng dễ đạt được mục đích.
“Thế nào? Bốc đi?” thấy Triệu Hoằng Nhuận cho tay trong hộp hồi lâu, Ngụy Vương không kiên nhẫn thúc giục.
“Phụ vương gấp cái gì? Ta không thể do dự sao?” Vừa phàn nàn, Triệu Hoằng Nhuận vừa nhanh chóng đánh tráo hai tờ giấy, sau đó vẫn giả vờ không vui, lấy ra một tờ giấy.
Không thể không nói, Triệu Hoằng Nhuận giả bộ rất giống, hắn rõ ràng biết tờ giấy này ghi tên của hắn, hắn lại cố ý làm vẻ do dự, tựa hồ như cái tên trên giấy không phải tên hắn.
Chần chờ hồi lâu, hắn thở dài, quay người đưa tờ giấy cho Đồng Hiến: “Đồng công công, phiền ngươi thay ta đọc.”
Đồng Hiến không nghi ngờ gì, nhận lấy, cẩn thận mở ra: “là Bát điện hạ.”
Nói xong, hắn đưa giấy cho mọi người xem, quả nhiên trên đó viết hai chữ[Hoằng Nhuận].
“Thực sự là ta?”
Triệu Hoằng Nhuận giả vờ kinh ngạc.
Thấy vẻ mặt này của hắn, các công tử mặc dù rất khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ tới, dù sao Đồng Hiến đã kiểm tra hộp gỗ rất cẩn thận, vì vậy Triệu Hoằng Nhuận bốc được tờ giấy có tên hắn, chỉ có thể nói là ý trời.
Đáng tiếc, Ngụy Vương không thấy như vậy.
“Ha ha, một hư một thực, tạm được. Đáng tiếc...”
Ngụy Vương bắt lấy bàn tay Triệu Hoằng Nhuận dùng để bốc thăm, lục lọi tay áo một lúc.
Quả nhiên, hắn tìm được một tờ giấy.
Kẹp lấy tờ giấy kia, Ngụy Vương cố ý chế nhạo Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận, ngươi đoán đây là cái gì?”
[...]
Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng lại thầm kêu khổ.
Hắn đã biết mánh khoé thông thường không gạt được phụ vương, thế là nghĩ đến kế sách một hư một thực, cố ý để lộ cơ quan hộp gỗ, vì để phụ vương có thể giảm bớt phòng bị.
Thật không ngờ, vẫn bị Ngụy Vương xem thấu.
“Phụ vương thật muốn làm vậy?” Triệu Hoằng Nhuận nhẹ giọng nói.
“Ha ha ha.” Ngụy Vương cười trong lòng, từ tốn nói: “là ngươi dùng thủ đoạn quá kém, trách được ai?... Đi xuống đi, trẫm đã cho ngươi cơ hội.”
[Xem ra phụ vương cố ý ngăn ta tham gia...]
Triệu Hoằng Nhuận tức giận nhìn Ngụy Vương, không vui trở về vị trí.
Lần này cũng bị Ngụy Vương nhìn thấu, hắn cũng không còn hậu chiêu gì, chuyện đến nước này, chỉ có thể đánh cược vào vận khí.
Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận rầu rĩ không vui, các công tử đều rất buồn cười, thậm chí có vài người còn lẩm bẩm: kẻ này dựa vào cái gì cho rằng mình có thể lừa được phụ vương?
“Bát đệ, ngươi vì sao muốn tham gia giám sát khoa cử?”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận đến cạnh mình, Lục công tử Triệu Hoằng Chiêu tò mò hỏi.
Ở một bên, Cửu công tử Hoằng Tuyên cũng nhìn ca ca một cách khó hiểu, không biết vì sao ca ca giở mọi thủ đoạn giành vị trí giám sát.
“Chuyện này một lời khó nói hết.” Triệu Hoằng Nhuận khẽ thở dài, ngước mắt thấy Đồng Hiến đang kiểm tra những tờ giấy kia, chuẩn bị bốc thăm lần thứ 3, hắn cũng không còn tâm trạng giải thích.
Lúc này, hắn đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, cho dù lần này không giành được vị trí giám sát, hắn cũng sẽ tìm cách lẫn vào khảo thí.
Lần này bốc thăm, do Ngụy Vương tự mình bốc.
Dưới sự chú ý của các công tử, Ngụy Vương chậm rãi mở giấy ra.
Triệu Hoằng Nhuận khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Đột nhiên, Ngụy Vương nhíu mày.
[Chẳng lẽ nói...]
Triệu Hoằng Nhuận tim đập nhanh hơn.
Bởi vì hắn phát hiện, chẳng những Ngụy Vương nhíu mày, còn liếc mắt nhìn hắn.
[Có lẽ nào...]
Triệu Hoằng Nhuận lo được lo mất, vào lúc này, hắn lo lắng phụ vương cố ý trêu đùa hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, Ngụy Vương cũng không có đùa giỡn, nhìn về phía các nhi tử, gọi tên của hắn.
“Vị trí giám sát thuộc về... Hoằng Nhuận.”
[Hả!]
Nhìn thấy Ngụy Vương vẻ mặt miễn cưỡng, Triệu Hoằng Nhuận kích động nắm chặt tay.
[Không thể nào?]
[Thật hay giả?]
Mấy vị công tử thất thần nhìn nhau, thầm nghĩ, chẳng lẽ gian lận còn có thể được trời trợ giúp?
“Đáng tiếc...”
Ung Vương Hoằng Dự nói thầm một tiếng, lắc đầu.
Mà bên cạnh hắn, Tương Vương Hoằng Cảnh cũng tiếc nuối thở dài.
Nhưng trong mắt cả hai lại có vẻ đắc ý.
Bởi vì ở trong mắt bọn hắn, chỉ cần việc giám sát lần này không rơi vào tay Thái tử, thì bất kể là ai được cũng tốt.
Huống chi, người được chọn vẫn là lão Bát, một người không quan tâm đến hoàng vị.
Duy chỉ có Thái tử Hoằng Lễ sắc mặt không vui, cau mày nhìn Triệu Hoằng Nhuận không nói gì.
“Ha ha ha, quả nhiên ông trời vẫn đứng về phía hoàng nhi... Sớm biết thế này, hoàng nhi cũng không cần tốn sức làm gì.”
“Được tiện nghi lại còn khoe mẽ”, chính là câu nói tốt nhất diễn tả Triệu Hoằng Nhuận lúc này.
Bị phụ vương vạch trần hai lần, nhưng cuối cùng mình vẫn đạt được, Triệu Hoằng Nhuận cực kỳ vui vẻ, nhất là khi hắn nhìn thấy phụ vương cau mày với vẻ bất lực.
“Tiểu tử này!” Ngụy Vương tựa hồ bị nhi tử chọc tức, hừ một tiếng, tiện tay ném mảnh giấy vào hộp, xụ mặt nói: “nếu là ý trời về ngươi, trẫm liền thuận theo... Nhưng trẫm nói trước, ngươi chỉ là đi giám sát, nếu như ngươi làm loạn kỳ thì năm này, hừ hừ hừ, xem trẫm xử lý ngươi như thế nào!”
[Uy hiếp? Hắc!]
“Phụ vương yên tâm, hoàng nhi chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Triệu Hoằng Nhuận không hề để tâm tới lời nhắc nhở, dù sao hắn chỉ định tìm nhược điểm của La Văn Trung, nhờ đó để trả thù, cũng không có ý định làm rối khảo thí.
“Phụ vương, hoàng nhi cáo từ trước, đi chuẩn bị.”
Chắp tay với Ngụy Vương, Triệu Hoằng Nhuận ngâm nga một khúc, vui vẻ rời khỏi Văn Đức điện.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận hưng phấn rời đi, lại nhìn Ngụy Vương mặt không đổi sắc, Đồng Hiến cúi thấp đầu.
Hắn không có lá gan nói ra sự thật.
Đúng vậy, vì lúc đó hắn ở cạnh Ngụy Vương, nên có thể thấy tờ giấy do Ngụy Vương rút ra, rõ ràng viết hai chữ[Hoằng Chiêu].
Không sai, người được chọn là Lục công tử Hoằng Chiêu, mà không phải Bát công tử Hoằng Nhuận!
Nhưng mà Ngụy Vương có ý nghĩ khác, trợn mắt nói dối, gọi tên Triệu Hoằng Nhuận.
Chính xác mà nói, dù Ngụy Vương có bốc được ai, hắn cũng sẽ hô tên Triệu Hoằng Nhuận.
“Phụ vương, hoàng nhi cáo lui.”
“Phụ vương, hoàng nhi cáo lui.”
Các công tử nhao nhao cáo từ, mặc dù bọn hắn đều hy vọng mình là người được chọn, nhưng việc đã đến nước này, bọn hắn cũng không thể làm gì khác.
Tất cả công tử lần lượt rồi đi, kể cả Thái tử Hoằng Lễ.
Thấy trong điện đã không còn ai, Đồng Hiến thức thời thay Ngụy Vương giải quyết hậu quả: đốt hết giấy, tiêu hủy chứng cứ.
“Ngươi thấy được?” Thiên tử hỏi.
Đồng Hiến run lên, thấp giọng nói: “Vâng.”
“Chôn trong lòng.”Ngụy Vương ra lệnh.
“Vâng.” Đồng Hiến nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ có người gần gũi đế vương mới hiểu, cái gì là “gần vua như gần cọp”.
Có thể ngồi ở vị trí này, Đồng Hiến tự nhiên biết có một số chuyện nhất định phải chôn trong lòng, không thể lộ ra.
“Đi thôi, bãi giá Thủy Cùng điện.” Ngụy Vương nói.
“Vâng.” Đồng Hiến cung kính cúi đầu.