Chương 35: Tông phủ can thiệp

“Hự...”

Khẽ kêu một tiếng, Tô cô nương dần dần tỉnh lại.

Còn chưa kịp mở mắt, nàng liền phát hiện toàn thân mệt mỏi, chỉ muốn nằm..

[Kỳ quái, hôm nay giống như rất... Mệt...]

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu, liền khiến Tô cô nương ngây ngẩn cả người, bởi vì nàng nhìn thấy, có người đang vui trong ngực mình, ngủ say.

Trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy tay chân lạnh buốt, một sự sợ hãi dâng lên trong lòng.

Mà lúc này, nàng chợt nhận ra người trong lòng.

[Hắn... A? Khương công tử?]

Nhắc tới cũng kỳ quái, thấy là người này, Tô cô nương có cảm giác như trút được gánh nặng, sự sợ hãi trong lòng lắng xuống, thay vào đó là sự hoang mang.

Đỏ mặt kéo chăn lên nhìn, không ngoài dự liệu, bất luận là nàng, vẫn là Khương công tử, cũng đều trần như nhộng.

Nàng nhẹ nhàng cử động thân thể, từ hạ thể truyền tới cảm giác đau đớn làm cho nàng xấu hổ giận dữ.

[...]

Đầu ong ong, giống như có hàng ngàn con côn trùng đang vo ve, làm cho nàng tâm phiền ý loạn.

[Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Ân, hôm qua nhất định là xảy ra chuyện... Chỉ là vì sao? Hắn không phải đã về rồi sao?]

Nàng cắn môi, biểu cảm phức tạp nhìn chằm chằm Khương công tử đang ngủ ngon lành trong lòng nàng, nhìn lúc hắn ngủ say vô thức chảy nước miếng lên ngực nàng, hai má đỏ bừng như say rượu.

[Bộ dạng hắn ngủ thật xấu, giống như một đứa bé...]

Tô cô nương khóc không ra nước mắt, bởi vì Triệu Hoằng Nhuận giống như bạch tuộc ôm chặt lấy nàng, khiến cho nàng không cử động được.

[Chính xác là một đứa bé...]

Thấy không thể chuyển động, Tô cô nương dứt khoát không giãy giụa nữa, ngây ra ngắm nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Nàng cảm thấy mình hơi vô tư, rõ ràng đã mất đi thứ nữ nhân xem trọng nhất, nhưng vẫn cảm thấy dáng ngủ của nam nhân đã cướp đi thứ đó hơi buồn cười.

“Ừm, ừm...”

Trong khi ngủ say Triệu Hoằng Nhuận vô thức đưa tay lau miệng, từ từ mở mắt.

Ánh mắt hắn, va phải ánh mắt nàng.

“...”

“...”

Bốn mắt giao nhau.

Sau khi nhìn nhau khoảng năm, sáu nhịp thở, Tô cô nương nhận thấy ánh mắt Khương công tử từ mờ mịt biến thành hoang mang, sau đó lại từ hoang mang biến thành kinh ngạc.

“Ngươi... Ngươi tại sao ở chỗ này?” Triệu Hoằng Nhuận sửng sốt.

Khoảnh khắc ấy, Tô cô nương giận dữ, lòng đầy ủy khuất.

Nàng cắn môi, nhìn chằm chằm hắn, không nói lời nào.

“...” Triệu Hoằng Nhuận ngơ ngác nhìn bốn phía, vẻ mặt dần trở nên mất tự nhiên, bởi vì hắn phát hiện, hắn vậy mà không ở Văn Chiêu các, mà là ở chỗ Tô Cô Nương, Thúy Tiểu Hiên.

Điều càng làm cho hắn khiếp sợ hơn chính là hai người bọn họ đang trần truồng ôm nhau.

“Chẳng lẽ, ta vẫn chưa tỉnh? Cho nên đây là trong mơ?”

Lẩm bẩm một câu, Triệu Hoằng Nhuận lần nữa nhắm mắt.

“...” Tô cô nương nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, mặt không biểu cảm nhìn hắn.

Một lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận lần nữa cẩn thận mở mắt ra, nhưng điều khiến hắn lạnh toát mồ hôi, chính là bốn phía khung cảnh không thay đổi chút nào, vẫn là Tô cô nương, vẫn là Thúy Tiểu Hiên, mà hắn đang ôm, cũng vẫn là Tô Cô nương.

“Tại sao ta lại ở đây?”

“...” Tô cô nương khí hận không thể cắn chết đồ vô sỉ trước mắt, bởi vì giọng của Triệu Hoằng Nhuận, giống như hắn là người bị hại.

Lúc nàng chuẩn bị nói, bỗng nhiên bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa dồn dập.

Tô cô nương tim đập thình thịch, nàng thật sự không biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào, mà Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt khó coi, bởi vì trong ký ức của hắn, đáng lẽ ra hắn phải ở trong nhà giam Đại Lý Tự, sao có thể ở trong phòng Tô Cô Nương?

Mặc cho tiếng gõ cửa dồn dập, cả hai đều không dám trả lời.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp tung ra, một người đàn ông mặc quan phục bước vào, liếc nhìn phòng ngoài một lượt, trực tiếp đi thẳng vào trong, vừa nhìn đã thấy Triệu Hoằng Nhuận ngồi trên giường.

Tô cô nương hô lên một tiếng, vội trùm chăn lên đầu.

Người đàn ông liếc nhìn Tô cô nương giấu mình dưới chăn, lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Hoằng Nhuận, từ trong ngực lấy ra một khối lệnh bài lắc lư trước mặt Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy không ổn, bởi vì hắn nhìn rõ trên lệnh bài có khắc chứ[tông].

“Công tử, đi với ta một chuyến.” người đàn ông không khách khí nói.

[Người của Tông phủ?]

Lòng Triệu Hoằng Nhuận trầm xuống, vẻ mặt trở nên khó coi.

Việc đã đến nước này, sao hắn còn không biết là mình đã bị hãm hại.

Có lẽ là thấy Triệu Hoằng Nhuận không mặc quần áo, người đàn ông lại nói: “ta ở bên ngoài chờ.”

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Lúc này, Tô cô nương mới dám thò đầu ra, nhìn Triệu Hoằng Nhuận sắc mặt giận dữ, lần đầu tiên thấy Khương công tử hòa ái dễ gần lại có chút đáng sợ.

“Hắn... Là ai?”

Triệu Hoằng Nhuận không nói gì, chỉ yên lặng mặc quần áo. Lúc này, trong lòng hắn cũng có chút bối rối.

Sau khi mặc quần áo xong, hắn quay người nhìn Tô cô nương, thấy vẻ mặt lo lắng bất an nàng, liền an ủi: “chờ ta quay lại... Đến lúc đó, ta sẽ cho ngươi một lời giải thích.”

Nghe xong lời này, Tô cô nương bình tĩnh lại chút, gật đầu một cái, nhìn hắn rời khỏi.

Mở cửa ra, đã thấy người đàn ông vừa rồi đứng bên ngoài, bên cạnh hắn còn có một đám người mặc y phục tầm thường, nếu như Triệu Hoằng Nhuận đoán không sai, thì đám người này tám chín phần mười chính là Tông phủ quân đội, Vũ Lâm Quân.

Một đội quân do hoàng thất tông tộc tự mình huấn luyện, sĩ tốt đều tuyển từ nhà những binh lính đã hy sinh, xét về lòng trung thành thì vượt trội tất cả đội quân khác[Các công tử Tông Vệ chính là tuyển từ Vũ Lâm Quân.]

“Đi thôi, vị này...”

Triệu Hoằng Nhuận không biết nên xưng hô thế nào với vị Tông phủ quan viên này, nếu không có gì bất ngờ, vị này chính là đường huynh của hắn.

Người đàn ông kia tựa hồ đoán được tâm tư Triệu Hoằng Nhuận, cũng không kinh ngạc, gật đầu nói: “chuyện gì đều về phủ rồi nói... Mời.”

“... Mời.” Triệu Hoằng Nhuận cười khổ.

Sau khi, Triệu Hoằng Nhuận bị đường huynh cùng một đám Vũ Lâm Quân mang đi, thì trong phòng chỉ còn Tô cô nương một người, ngồi trên giường ngẩn người.

Cho dù nàng không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng nhìn thấy sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận, nàng cũng đoán được, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, rất khó giải quyết.

[Đúng rồi.. Lục nhi đâu?]

“Lục nhi? Lục nhi?” Tô cô nương liên tục gọi.

Lúc này, nàng mơ hồ nghe được tiếng “ô ô ô” kỳ quái vang lên.

Nàng vội vàng mặc quần áo, xuống giường, chịu đựng hạ thân đau đớn, đi tới nơi phát ra tiếng động, kéo Lục nhi ra khỏi tủ.

“Lục nhi, ngươi làm sao...”

Mắt nhìn thấy Lục nhi bị trói, còn bị bịt miệng, Tô cô nương không biết nên nói cái gì, vội vàng nới lỏng dây thừng.

“Oa --”

Lục nhi dù sao cũng chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, chịu ủy khuất như vậy, liền nhào vào lòng Tô cô nương khóc lóc tự trách.

“Tiểu thư, là Lục nhi không tốt, Lục nhi không thể bảo vệ người, để tiểu thư bị tên cầm thú làm nhục... Ô ô, ta đã sớm nhìn ra hắn không phải là người tốt...”

“Ngươi... Ngươi nói nhảm gì đó!” Tô cô nương đỏ mặt cãi lại.

Lục nhi khóc càng lớn: “ta đã nghe được...”

“...” lập tức Tô cô nương cảm thấy xấu hổ cùng giận dữ.

Nàng vốn muốn phủ nhận chuyện này, nhưng vết máu trên giường khiến nàng không biết giải thích như thế nào.

“Hắn... Khương công tử cũng là bị hãm hại.”

“Cho tới bây giờ, người còn vì hắn nói chuyện? Hắn là người xấu.” Lục nhi một bên chửi rủa, một bên cùng Tô cô nương thu dọn đệm chăn.

Liếc nhìn vết máu trên chăn, Tô cô nương chịu xấu hổ, thấp giọng nói: “cái này đừng vứt...”

“Đương nhiên sẽ không vứt.” Lục nhi cẩn thận gấp chăn, oán hận nói: “còn phải tìm tiểu tử kia tính sổ!”

“Ý ta không phải vậy...”

Tô cô nương cười khổ.

Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đi theo vị đường huynh kia rời khỏi Nhất Phương Thủy tạ, leo lên một chiếc xe ngựa chờ sẵn, trực tiếp đi hướng Tông phủ.

Trong ấn tượng của Triệu Hoằng Nhuận, Tông phủ là một nơi cứng nhắc và truyền thống, nó không quan tâm nguyên nhân ngươi phạm sai lầm, chỉ cần là hoàng thất phạm tội, làm trái tổ chế, hoặc làm mất thể diện Cơ thị họ Triệu hoàng tộc, Tông phủ sẽ đưa ra xử phạt tương ứng.

Cũng chính vì nguyên nhân này, nên ngay cả một công tử dám đối đầu với Ngụy Vương như Triệu Hoằng Nhuận, nhưng đối với Tông phủ cũng có chút e ngại.

Bởi vì Ngụy Vương là một vị quân chủ sáng suốt, độ lượng, mà trong Tông phủ toàn là người cứng nhắc cổ hủ, ngươi mà cãi lại bọn hắn? Thì cả Hoàng đế cũng không cứu được ngươi!

Quả nhiên, khi đi vào trong Tông phủ, Triệu Hoằng Nhuận chưa giải thích gì, đã bị đưa xuống xử phạt.

[... Bát công tử Hoằng Nhuận, không tuân theo lễ pháp, mắt không tông quy, thân là công tử, không giữ mình trong sạch, trước hết giam cầm bảy ngày, phạt chép tộc quy một trăm lần...]

Căn bản không kịp giải thích, Triệu Hoằng Nhuận đã bị ném vào một gian phòng tối tăm trống trải, dưới sự giám sát của một tên quan viên, khoanh chân ngồi trước một bức thư pháp[tĩnh tâm].

Ròng rã bảy ngày, trừ thời gian ăn cơm, hắn chỉ có thể ngồi như thế này không thể nhúc nhích.

Cho dù hơi cử động, cũng sẽ bị quan viên giám sát dùng gậy đánh vào bả vai, coi như cảnh cáo.

Đối với bất kỳ một vị công tử nào mà nói, đây là hình phạt khó chịu nhất.

Mà ngoài Triệu Hoằng Nhuận ra, thì cả hai người Trầm Úc cùng Lữ Mục cũng đã được Tông phủ tìm thấy, cũng bị ném vào trong phòng.

Khác biệt là hai người say rượu vẫn đang nằm ngáy o o, thỉnh thoảng nói mê, mà Triệu Hoằng Nhuận chỉ có thể ngồi im, không thể cử động, trừ khi hắn sẵn sàng ăn một gậy.

[La gia phụ tử đúng không? Còn có Đại Lý Tự Ngục Thừa Bùi Khải đúng không? Các ngươi chờ đó cho ta!]

“Ba--”

“Ai da...”

“Ba --”

“Đau....”

[Chờ đó cho ta!!]

“Ba --”