Chương 93: Quan Lại Chấn Áp Buộc Sự Thật, Yến Tử Lộ Mặt Lấy Lại Uy

Lúc Lưu Dĩ quay về phòng, Tiểu Yến Tử đã hong khô tóc lên giường, lăn vào trong góc, y phục kín mít đưa lưng ra ngoài. Miệng lẩm nhẩm:

“Sắc tức là không, không tức là sắc. Chỉ là cục đá, chỉ là cục đá....”

Nghe tiếng bước chân của Lưu Dĩ, lập tức ngậm miệng nhắm mắt giả vờ ngủ. Trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng loạt xoạt của y phục.Lúc sau. Nàng cảm nhận được sau lưng có hơi người ấm áp đặt xuống nằm cạnh, cánh tay dài vươn tới kê đầu nàng lên tay, tay còn lại ôm lấy eo nàng kéo vào trong ngực. Mùi cổ hương quyến rũ quấn quanh mũi. Hơi thở nóng hổi phả trên tai nàng.

“Đã bao lâu rồi, ta không ôm nàng ngủ?”

Tiểu Yến Tử mở mắt nhìn cánh tay dài ấm áp đang cho nàng kê đầu kia. Nàng quay đầu, nhìn vào đôi mắt thanh u của hắn. Một nỗi niềm da diết trong lòng bất giác dâng lên:

“Lúc bị bắt đi, không đêm nào thiếp có thể ngủ ngon giấc, mỗi đêm đều giật mình tỉnh lại tìm chàng.” Đôi mắt nàng đượm buồn khi nhớ lại lúc đó. Nhớ đến cái roi vọt, vết thương bị dao đâm mà Chiêu Dương gây ra. Cái chết của Lệ Y. Lúc đó nàng mới biết, ở bên Lưu Dĩ an toàn biết bao, hạnh phúc biết bao. Rời khỏi hắn, tất cả những gì nàng nhận được là đau đớn về thể xác lẫn tinh thần. Nỗi u uất đó, nàng sẽ mãi dấu đi, không để Lưu Dĩ biết. Hắn sẽ đau lòng bao nhiêu.

Lưu Dĩ vuốt ve gương mặt nàng, đặt một nụ hôn lên đôi mắt bi thương:

“Thời gian qua, khổ cho nàng rồi!”

Nàng vươn tay ôm lấy cổ Lưu Dĩ, nhướn cổ đặt một nụ hôn đáp trả trên môi hắn.

“Thời gian qua, khổ chàng rồi!”

Lưu Dĩ vì nàng mà chạy dọc giang sơn tìm kiếm, vì nàng mà đổ bệnh. Vì nàng mà thổ huyết. Con người tàn nhẫn là vậy nhưng si tình cũng chẳng kém. Khiến nàng cảm thấy thật đáng yêu, càng ngày càng sâu đậm, không thể tách rời.

Ý cười lăn dài trên khuôn mặt cương nghị. Hắn đè nàng xuống, đôi mắt sáng quắc như sao chiếu vào đôi môi mọng đỏ của nàng.

Đến rồi! Đến rồi! Lại nữa rồi.

Tiểu Yến Tử vội vã lấy tay che miệng, chợt nhớ câu chuyện lúc chiều liền nhanh miệng hỏi:

“Thiếp có điều muốn hỏi.”

Lưu Dĩ gạt bàn tay vướng víu của nàng ra, phủ môi lên cánh môi sen của nàng, tách môi nàng ra tìm lưỡi dây dưa. Môi lưỡi cắn mút, nhiệt tình tìm kiếm nơi ngóc ngách trong khoang miệng, yêu thương mút mạnh bờ môi đáng yêu. Lưu Dĩ hôn đến khi nàng hô hấp nặng nhọc, dung tích phổi không còn không khí nữa mới chịu buông tha nàng. Liếm nhẹ qua vành môi còn ướt đã xưng tấy của nàng:

“Ừm. Hỏi đi!” Giọng Lưu Dĩ đã trở nên khàn khàn.

Cả mặt nàng nóng bừng như lửa đốt, mất một lúc hít thở mới lấy lại được trấn tĩnh. Thầm oán giận vị Quốc Công nào đó bất cứ lúc nào cũng có thể làm nàng quay cuồng đầu óc.

“Sao chàng lại muốn thoái vị?”

Lưu Dĩ không chút biểu cảm, chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc như thường lệ, đem nàng lần nữa chôn vào lồng ngực. Bàn tay rất ngoan ngoãn ôm nàng không làm gì hơn.

“Có phải là vì thiếp?” Tiểu Yến Tử nằm trên ngực hắn, thấy hắn im lặng hồi lâu mới cắn môi nói.

“Một phần là vì nàng!” Lưu Dĩ bình thản đáp, trong không gian tối mờ, chỉ có ánh đèn cầy đổ bóng nghiêng ngả. Giọng hắn trầm trầm cất lên, có chút phiền muộn, chút sầu bi: “Vị trí đó vốn không phải của ta.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt lạnh băng, dấu ngàn tia ảm đạm như lần đầu nàng gặp hắn.

“Chàng muốn nói đến chiếu thư?”

Lưu Dĩ gật đầu, cánh tay siết chặt lấy thân nàng. Trong bóng đêm nhạt nhòa, Tiểu Yến Tử nhìn thấy nỗi cô độc ấn sâu trong đôi con ngươi đen kia.

“Từ nhỏ. Ta đã sống trong cung. Phụ vương có rất nhiều hoàng tử công chúa, ta chỉ là một trong số đó. Mẫu hậu lại không phải chính phi, ông càng không để tâm đến ta, trong mắt ông chỉ có Thân Vương, ông còn không biết ta tên gọi như thế nào, lớn lên ra sao. Năm ta mười lăm tuổi, lần đầu ra chiến trường. Không may rơi vào bẫy địch, Đại ca không ngần ngại đi cứu ta, chịu cho ta một nhát kiếm rồi ra đi. Đại ca là niềm tự hào, là tất cả đối với phụ vương. Ông vì lẽ đó mà trở nên căm hận ta. Coi ta như cái gai trong mắt. Ta càng vượt xa đám huynh lớn, ông càng chán ghét. Năm mười tám tuổi, đám hoàng huynh bắt tay nhau mưu sát ta nhưng chúng lại rơi vào bẫy của ta, trở thành mồi ngon cho lưỡi kiếm của ta. Sau đó ta mới biết được phụ vương biết chuyện nhưng giả mù giả điếc, để mặc cho đám hoàng tử kia hạ sát ta. Ông ta sợ ta vượt mặt đám hoàng tử, vượt mặt cả ông tranh giành ngai vị. Ta hận không được, giết càng không xong. Ta trở nên điên cuồng, bất cứ kẻ nào muốn động thủ, ta đều không ngại ngần hạ sát. Dần già, đám hoàng tử đó đều chết dưới tay ta. Ông mắng chửi ta, oán hận ta. Ông càng không muốn, ta càng quyết đoạt cho bằng được. Cuối cùng ta bức ông thoái vị. Ngày hôm đó cũng là ngày ông trút hơi thở cuối cùng. Bản chiếu thư đó, là ta bức ông ta viết.”

Mắt Tiểu Yễn Tử thẫm lại, đôi con ngươi như chứa lửa, một nỗi chua xót nào đó trong lòng bộc phát. Nàng nào có ngờ đến Lưu Dĩ đã phải trải qua những chuyện này.

Lưu Dĩ đan tay vào lòng bàn tay nàng, như thể muốn nàng truyền hơi ấm cho hắn. Lòng hắn đang lạnh, rất lạnh. Giọng hắn lần nữa cất lên:

“Lúc ngồi trên ngai vị đó, ta chỉ thấy đám hoàng tử gào khóc nơi địa ngục, thấy vẻ mặt phụ vương khinh miệt mắng chửi. Vinh quang ư? Bá nghiệp ư? Không. Ta không cần. Lúc đó, ta đã làm giả chiếu thư, nhường ngai vị mà ta quyết tâm đoạt được bằng tất cả oán hận, bằng cả trăm mạng sống cho Lưu Hằng. Lúc đó ta biết rõ, đó không phải là vị trí ta nên ngồi cả đời.”

Trong màn đêm tịch mịch. Giọng nói của Lưu Dĩ như một dòng suối chảy vào tai Tiểu Yến Tử, từng lời, từng lời rót vào tim nàng những mảnh thủy tinh, khiến cho nàng ê buốt đau đớn xót xa. Bàn tay nàng siết chặt lấy vạt áo hắn. Nàng không có cha mẹ, không biết cảnh được yêu thương như thế nào. Lưu Dĩ có cha mẹ, nhưng bị xem như kẻ thù. Oán hận, khinh miệt, còn để mặc cho những đứa con khác ám hại con mình. Hổ dữ không ăn thịt con. Tại sao trần đời lại có người cha tàn nhẫn như vậy?

Lưu Dĩ nghiêng đầu nhìn nàng, bắt gặp đôi mắt nàng dâng nước như chực trào ra, đôi môi mọng đỏ hơi mếu. Tựa như đau lòng thay cho hắn. Trước vẻ đáng yêu đó, mặc dù trong lòng ảm đạm, nhưng hắn nhịn không được lại đặt lên mũi nàng một nụ hôn nhẹ:

“Sau lúc nàng rời đi. Ta càng cô độc khi ngồi trên vị trí đó. Không còn mục tiêu, không còn cảm nhận được sự sống. Khi ta mỏi mệt, không có nàng làm trò. Ta không biết là ta đang giữ giang sơn của ai? Hằng đêm nhìn thấy huynh đệ kêu gào nơi âm ti. Ta càng muốn giải thoát.”

Tiểu Yến Tử ôm lấy cổ hắn, hốc mắt cay cay: “Đừng nói nữa! Thiếp hiểu rồi. Từ nay trở đi, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc. Cả đời bình bình an an làm đôi phu thê nhàn nhã, được không?”

Nàng không muốn nhìn thấy vẻ sầu ưu cô độc của hắn, không muốn hắn nhớ đến tuổi thơ bị ghẻ lạnh, khinh miệt. Nàng chỉ muốn mang tất cả hạnh phúc xây đắp lên vẻ nghiêm nghị lạnh nhạt kia.Lưu Dĩ bình thời rất kiệm lời, phu thê nàng trước nay rất ít khi tâm sự tỏ tường. Sau biến cố của nàng, Lưu Dĩ lại mở lòng hơn trước, ôn nhu yêu thương nàng. Tình nghĩa phu thê vì vậy mà thêm sâu sắc. Vợ chồng không chỉ là sống chung, không chỉ là yêu thương mà phải hiểu nhau, đồng cảm, đồng lòng.“Ta đã từng nghĩ đến, sau khi Lưu Hằng lên ngôi, sẽ chỉ làm một nhàn vương. Cả đời ta chỉ biết chém giết, quyền lực và hưng thịnh của thiên hạ. Ta vốn không biết mùi vị của cuộc sống, đau đớn là gì, hạnh phúc là gì. Nhưng sau khi gặp nàng ta đã biết, cuộc sống này vốn có mùi vị như thế nào.” Giọng Lưu Dĩ khàn khàn nhẹ bẫng. Hắn dịu dàng nhìn nàng, vuốt ve mái tóc đen mượt chỉ dài đến ngực của nàng: “Tiểu Yến Tử, sau khi Lưu Hằng lên ngôi, nàng có nguyện ý cùng ta ngao du thiên hạ, làm đôi phu thê nhàn nhã, cùng nhau già đi không?”

Tiểu Yến Tử đáp lại đôi mắt dịu dàng kia, nỗi buồn phiền trong lòng vơi đi một chút. Ít ra hắn cũng đã cho nàng biết, nàng đã giúp hắn có được cuộc sống thật sự.

Hắn cũng đã cho nàng rõ. Cái ngai vị cao cao kia, vạn người quỳ rạp kia hắn đã dùng tất cả tình thân để đánh đổi. Tâm bệnh hạ sát của hắn, cũng vì huynh đệ tương tàn, phụ thân chán ghét mà hình thành. Ai đáng thương, ai đáng hận. Nàng không cần biết. Nàng chỉ biết rằng đời này sẽ không để bất kỳ kẻ nào khiến hắn sầu ưu nữa.

“Vâng! Thiếp nguyện ý, đi đâu cũng được, bao lâu cũng được. Chỉ cần có chàng ở bên. Tiểu Yến Tử sẽ mãi hạnh phúc cùng chàng.”

Lưu Dĩ ôm chặt nàng, như thể muốn trảm khắc vào huyết tủy, đôi mắt đó được một thứ ánh sáng lấp đầy, vẻ mặt rạng ngời vùi vào tóc nàng, hít hà mùi hương quen thuộc rồi buông một câu: “Được!”

Cô độc vậy đủ rồi. Chúng ta cùng nhau hạnh phúc.

-----

Câu chuyện Thái Hậu, Thái tử đích thân xuất cung vội vàng đi đến tướng phủ còn ai trong kinh thành không thấy không biết. Đúng lúc này bên trong lại loan ra tin tức Giám Quốc Vương Phi đã trở về khiến quần chúng nửa tin nửa ngờ, nay lại xuất hiện sự kiện xuất cung vội vã. Đừng nói tám phần. Quần chúng nhân dân thực sự đã tin đến mười phần vị Vương Phi kia thật sự đã trở về.

Chuyện ly kỳ hiếm có này mỗi người ngồi thêu dệt đôi ba câu, dần già khách điếm tửu lâu lại là nơi biến vị Vương Phi nào đó thành thiên nhân hạ phàm. Chỉ có người như vậy mới xứng với Quốc Công thiên tuế, mới có thể vượt qua đại nạn bình an trở về. Về nguyên nhân do đâu mà một người đã tan thành khói bụi có thể lành lặn trở về chỉ bằng một câu nói của bách tính. Sách sử không ghi rõ, cũng không chú thích gì thêm. Chỉ biết rằng Giám Quốc Vương Phi đã trở thành một nhân vật được đặt cạnh những nhân vật huyền bí nhất lịch sử đến nay vẫn chưa có câu trả lời.

Đó là chuyện về sau, còn bây giờ. Sau năm ngày kể từ khi trở về. Phủ đại tướng quân chính thức mở yến tiệc mừng Tiểu Yến Tử trở về. Màn yến tiệc này thu hút hầu hết hoàng thân quốc thích, cùng văn võ bá quan muốn tận mắt chứng kiến vị Vương Phi mệnh lớn trong lời đồn.Tiểu Yến Tử quả thực chăm sóc Lưu Dĩ rất tận tình chu đáo, sau năm ngày, sức lực của hắn hồi phục đừng nói chỉ mười phần, có khi lại còn khỏe gấp đôi gấp ba khi trước. Mỗi ngày đều ăn năm bữa, luyện công hơn hai canh giờ, sức lực này chấp ngang đám binh sĩ ngoài kia. Hai hôm trước đã có thể thượng triều. Kể từ sau đêm tâm tình, đêm nào phu thê nàng cũng lảm nhảm đến khuya mới chịu ôm nhau ngủ.À, về phần chuyện ban đêm thì...e hèm.Bạn Quốc Công nhà ta là nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra, bốn con ngựa đuổi không kịp. Vì vậy mà nhất mực giữ lời, đêm đêm chỉ ngoan ngoãn ôm ai đó ngủ, không manh động. Chờ đợi năm ngày mới quyết một phen sống mái. Thiếu thịt đã hơn tháng, nhịn thêm vài ngày cũng chẳng sao. Chỉ là mỗi lần nhìn nữ nhân duy nhất hắn muốn phát tiết là ánh mắt lại như thú dữ săn mồi. Rình rình, đầy tham vọng, đam mê....Nhưng kết quả vẫn giữ trọn vẹn lời hứa. Chỉ là sáng sớm Tiểu Yến Tử tỉnh giấc thường xuyên thấy y phục thiếu mất một mảnh, lúc hở vai, lúc lộ đùi. Xem chừng vị Quốc Công nào đó nửa đêm đều đem nàng ra đo đạc, kiểm nghiệm, xem xét tình hình chỗ nào ngon mới ăn trước. Khiến cho nàng sáng nay thức giấc nghĩ đến chuyện đêm nay liền mồ hôi chảy ròng ròng, cứ như sắp bị hành hình.Hờ hờ.

Chiều ngả bóng, bên trong tướng phủ, đám hạ nhân bận rộn lịch bịch chạy ngược chạy xuôi chuẩn bị cho bữa yến tiệc còn hoành tráng hơn cả yến tiệc cung đình. Do chính Thái Hậu đôn đốc thực hiện, Hoắc Tâm đại tướng chỉ đạo trực tiếp, lại có sự góp mặt của hầu hết tất cả các vị quan đầu triều cùng nhân vật quyền lực Sở Quốc. Ai dám lơ là, coi thường ở đây.

Nhân vật chính của bữa yến tiệc lúc này cực kỳ thảnh thơi, mặc cho bao người đang bận rộn lo tiệc. Nàng vẫn thản nhiên ngồi câu cá trong đình viện. Lưu Dĩ lúc này đang bận rộn trong cung còn chưa về. Nàng được dịp thoát khỏi tầm ngắm của hắn, mới nhanh chân ra đình viện câu cá ngắm cảnh. Ai ai cũng bận rộn, chỉ riêng nàng nhàn rỗi. Nhưng nàng lại rất vui vì điều này.

“Nương nương! Mọi người bận rộn, sao người lại vui như vậy?” Sa Thủy đứng sau lưng không khỏi nghi hoặc.

Tiểu Yến Tử cười hì hì hai tiếng mới đáp: “Trước đây ta làm việc cật lực ngày đêm, người khác thì an nhàn ngồi chơi, ta đã rất bực vì ông trời đối xử bất công. Giờ thì hòa rồi nhé!”

“Ồ, xem ra Triệu gia sụp đổ đã làm khó nương nương rồi!” Sa Hỏa không ngần ngại phát biểu.

“Ba năm đó nhằm nhò gì, ngay từ nhỏ ta đã phải chịu không ít khổ cực.” Tiểu Yến Tử đang nói, bỗng dưng thấy có gì đó không đúng. Nàng vừa quay đầu bắt gặp ánh mắt đắc ý của Sa Hỏa và vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của Sa Thủy.

“Nương nương! Triệu gia bề thế như vậy, tại sao lại để cho người phải chịu khổ?” Sa Thủy ngây thơ nói.

Sa Hỏa không nói gì, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý.

“Ngươi....biết những gì?” Tiểu Yến Tử quên mất Sa Hỏa vốn rất thông minh, hắn lại thường xuyên đi theo nàng. Sớm đã biết thân phận nàng không đơn giản. Lúc nãy lại dám đưa nàng vào tròng.Sa Hỏa bình thản đáp: “Thuộc hạ chỉ biết người là thiên nhân, mang thiên mệnh đến với Quốc Công!” Hắn vẫn luôn mang một mối nghi hoặc với nàng. Kể từ lúc tận mắt chứng kiến khoảnh khắc ly kì, đạo ảnh rơi xuống Tây An rồi sự trở về nguyên vẹn không xây xước của nàng càng khiến nghi hoặc trong lòng hắn sáng tỏ. Rõ ràng hắn biết, ba năm kia không làm khó nàng, chắc chắn khoảng thời gian trước đó mới chính là thời gian khiến nàng cật lực, khổ hạnh. Nàng đương nhiên không chỉ đơn giản là đích nữ nhà viên ngoại. Thân phận khác thường đó của nàng chắc chắn không hề đơn giản vì vậy mà cố tình bẫy nàng.

Tiểu Yến Tử buông cần câu, vỗ tay bộp bộp tán dương: “Hỏa huynh quả nhiên mẫn tiệp.”

Sa Hỏa cúi đầu: “Nương nương quá lời, Sa Hỏa nào dám nhận!”

“Thực ra...”“Bộ Hình thị lang Mạc Vân than kiến Vương Phi nương nương!”

Tiểu Yến Tử vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu. Thì Mạc Vân từ lúc nào đã xuất hiện nơi đình viện.

Thân quan bào đen phấp phới, vẻ mặt tươi cười, ánh mắt thâm trầm toát lên vẻ ngoan cường mưu mô, hoàn toàn phù hợp với hình tượng thư sinh một vị quân sư.

“Ồ. Mạc thị lang! Sớm vậy đã đến rồi!”

Tiểu Yến Tử buông cần câu, quay về phía bàn trà: “Mời ngồi!”

“Tạ nương nương!” Mạc Vân từ tốn ngồi vào bàn trà. Đưa mắt nhìn qua Tiểu Yến Tử. Quả nhiên như lời đồn, trở về không chút tổn hại. Thần sắc lại sáng ngời, xem chừng không có chút bất trắc nào

“Không biết hạ quan có làm phiền đến nhã hứng của nương nương?”

”Bổn cung đang rảnh rỗi. Cũng mong có người đàm đạo.”Tiểu Yến Tử mỉm cười đôn hậu, dáng vẻ điềm nhiên bình thản đáp.

”Thứ cho Mạc Vân nhiều lời, hôm nay đến đây, quả thực vì tò mò mà muốn gặp riêng người.” Mạc Vân mỉm cười nhẹ nhàng, chất giọng trầm ổn nhẹ tựa lông hồng cất lên.

”Chẳng hay Mạc thị lang có điều gì bận lòng?” Tiểu Yến Tử vẫn điềm nhiên như không, nho nhã đáp.

”Hạ quan vốn là thư sinh, tuy không thông tường thiên hạ, nhưng phàm là chuyện trên đời, không có gì là không thấu. Mấy hôm nay trong kinh thành phấn khởi, đặc biệt ca tụng nương nương như tiên nhân. Tận mắt binh sĩ đã chứng kiến người ra đi, nhưng hôm nay người vẫn ngồi đây. Chuyện này là việc mừng của hoàng thất, là phúc của đại Sở. Chỉ là ai cũng không rõ. Người trở về từ đâu và bằng cách nào. Hạ quan lại không tin chuyện thành thánh. Hôm nay mạo muội thỉnh nương nương giải toả nỗi khúc mắc này cho bách tính!”

Vẻ mặt điềm nhiên khắc rõ chữ "ta không tin chuyện tiên nhân" của Mạc Vân khiến cho Tiểu Yến Tử cười thầm trong bụng.

Nguyên do nàng có thể trở về bình an chỉ có Lưu Dĩ biết, quần chúng nhân dân thời đại này mê tín, tin vào thần thánh và dễ cực đoan. Miệng đời truyền nhau biến nàng thành tiên nhân, cũng không ai dám mở miệng hỏi thẳng. Mạc vân lúc này không phải đại diện cho quần chúng mà chính là đại diện cho văn võ bá quan. Tới đây thăm dò nàng.

Nữ nhân của Lưu Dĩ đột ngột ra đi rồi lại bất ngờ trở về, hơn nữa còn được lòng dân chúng, tung hô thành một tiên nhân hạ phàm. Đám quan lại kia chính là sợ nàng yêu nghiệt mê hoặc Lưu Dĩ, nhờ được lòng dân mà âm mưu làm chuyện thành thánh tạo phản. Vẻ mặt kia nàng còn không rõ hay sao.

Tiểu Yến Tử bình thản nhấp một ngụm trà, làm ra vẻ không biết gì giả bộ nhớ lại đáp:

”Hôm đó quả thực bổn cung sắp bị nổ tung, nhưng may thay có một vị đại hiệp xuất hiện tương trợ. Vừa vặn đẩy bổn cung kéo xa đến một con sông gần đó tránh cú nổ.”

Ai nha, cái lí do này nàng nghĩ ba ngày mới ra. Mới hồi còn định đem luôn Dương Quá vào câu chuyện, tính kể rằng ta nhờ con chim điêu quặp đi rồi rơi vào Tuyệt Tình cốc gì gì đó, rồi có mối tình thiên hạ vô song với thần điêu đại hiệp mà lố quá nên thôi. Ha ha.

Đương nhiên Mạc Vân không phải kẻ ngốc, hắn ta tuổi nay đã gần bốn mươi, sao có thể mắc lừa dễ dàng như vậy liền nghi hoặc:

”Theo hạ quan nhớ, ngọn núi gần đó không có con sông nào nằm trong phạm vi có thể đưa người rời đi trong tích tắc. Và vị đại hiệp kia cũng không rõ là cao thủ võ lâm nào trên giang hồ có thể vượt mặt thân thủ của Quốc Công. Ngay cả thiên tuế cũng trở tay không kịp. Vậy mà vị đại hiệp kia còn kịp đưa người đi xa như vậy. Chuyện này...”

Cánh tay cầm chén trà của Yến Tử hơi khựng lại, nhưng rất nhanh khôi phục vẻ điềm đạm ôn nhu.

Đôi mày hơi nhướn, con ngươi nâu trong veo như nước chiếu thẳng vào mục quang thâm trầm của Mạc Vân:

”Mạc Thị Lang có biết nguyên do tại sao ngươi trói được Hạ Hầu Lan, nhưng không thể đánh bại Hạ thừa tướng hay không?”

Mạc Vân có chút sững lại.

Sao đột nhiên lại đổi chủ đề?

”Mạc Vân ngu muội. Xin rửa tai lắng nghe!”

Tiểu Yến Tử mỉm cười đôn hậu. Nàng tuy rằng không tham gia chính sự, nhưng không có nghĩa không biết thiên hạ biến đổi như thế nào. Trước đây Lưu Dĩ phê duyệt tấu chương đều thực hiện trước mặt nàng, người ngoài có việc bẩm báo cũng không phiền để nàng ra ngoài. Nhất mực tin tưởng nàng. Thành ra chuyện quan lại đấu đá nhau, so với đám quan đầu triều. Nàng có khi còn rõ hơn tám phần. Chỉ là luôn làm ra bộ mặt ngu ngơ không biết. Càng không bao giờ chen miệng vào công việc của Lưu Dĩ.

Nam nhân cổ đại gia trưởng, Lưu Dĩ cũng không ngoại lệ. Hắn chỉ đơn giản muốn nữ nhân của hắn ở trong vòng tay bảo vệ của hắn, sống bình an vui vẻ. Nàng biết rõ điều đó, nên tuyệt đối không đả động quyết định của hắn, làm tròn bổn phận hiền thê lương mẫu. Chồng làm việc chồng, vợ làm việc vợ. Thời đại này nữ nhân can thiệp chuyện triều chính cho dù kết quả tốt xấu, đối với nam nhân đều là không tốt, đối với hoàng triều là kết cục bi đát. Nhưng hôm nay trước mặt nàng đang có kẻ muốn buộc nàng làm ra bộ mặt thật. Chi bằng tranh thủ cơ hội hiếm có này, biến Mạc Vân thành sợi chỉ vàng, khâu miệng đám quan lại nhiều lời kia.

”Hôm nay đặc biệt có nhã hứng, bổn cung muốn kể cho Mạc thị lang một câu chuyện.”

”Thỉnh!” Mạc Vân nhìn thấy vẻ mặt kia, không hiểu nguyên do bỗng thấy có chút bất an. Nhưng cũng nhanh chóng lấy lại khí tiết.

Trong mắt Mạc Vân nữ nhân chẳng qua là công cụ phát tiết, là phương tiện nối dõi tông đường. Vị vương phi trước mặt tuy rằng quyền cao chức trọng, nhưng cũng chỉ là công cụ làm ấm giường cho chủ nhân của hắn. Hoàn toàn không để vào mắt, sao phải sợ hãi chứ?

Tiểu Yến Tử thư thả tự châm trà, ngón tay uyển chuyển nhẹ nhàng. Tiếng nước chảy rơi vào chén mượt mà như thanh âm của thiên nhiên. Giọng nàng nhẹ nhàng cất lên:

”Ta đã từng đọc qua một câu chuyện có tên Bá Di liệt truyện: Bá Di và Thúc Tề lấy chuyện mất nước làm xấu hổ. Quyết không ăn thóc của nhà Chu, bỏ lên núi hái rau dại ăn qua ngày. Nhưng rau dại không thể nuôi sống người. Chẳng bao lâu sau hai ông đã chết tại núi Thú Dương. Câu chuyện này rất được người đời truyền tai nhau, hết mực ca ngợi phẩm hạnh cao khiết của hai người. Theo Mạc Thị Lang, chúng ta có nên học theo hành động "ngu trung" đó hay không?”

Mạc Vân hơi nheo mi, vẻ mặt hời hợt đáp:

”Hai tấm thân cao khiết như vậy, lòng trung thành đó quả thực đáng ngưỡng mộ. Là bài học hay cho người đời sau. Rất đáng được học tập.”

Tiểu Yến Tử bật cười, nụ cười nhạt nhẽo:

”Lúc đó thiên hạ đã thuộc về nhà Chu, họ bỏ lên núi ăn rau dại, rau dại vẫn là của nhà Chu. Sau khi chết, vẫn chết trên đất nhà Chu. Và sau đó người Chu cũng đã an táng họ. Ta thật muốn hiểu, tư thái xấu hổ đó mang lại cho họ những gì. Cúi đầu ăn rau dại có giúp họ lấy lại được thiên hạ hay không? Đến cuối cùng, điều làm họ xấu hổ lại tiễn biệt họ về nơi an nghỉ.”

Đôi con ngươi Mạc Vân thẫm lại, có chút biến đổi, tuy không lên tiếng nhưng ánh mắt hời hợt lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Chỉ thấy vẻ chú tâm ngưng trọng.

Tiểu Yến Tử chậm rãi hớp một ngụm trà nói:

”Cũng như cách mà Mạc thị lang làm với Hạ thừa tướng. Ngươi quá chú tâm vào cái xấu xa của ông ta mà quên mất cách ông ta đi lên cái ghế thừa tướng. Ngươi lấy chuyện con trai ông ta ra làm xấu hổ, dùng mọi cách để áp chế lên ông ta cũng giống như cách Bá Di ăn rau dại thể hiện sự chán ghét nhưng không thể nào khiến vị trí của ông ta lung lay. Nguyên do nằm ở chỗ Hạ Tĩnh là kẻ thức thời, ông ta sẽ không vì một đứa con trai mà phá hỏng tiền đồ. Hạ Tĩnh trước đây nuôi hận với ta. Ông ta biết rõ con trai ông ta vì ta mà bị phế một cánh tay nhưng bước được nửa bước ông ta lại thoái lui, không bởi ông ta sợ Quốc Công hay cái uy nhỏ bé của Triệu gia, mà chính là thấy trước kết cục của Chu gia. Ta trước sau cũng chỉ là một nữ nhân, ông ta không động vào thì không sao, con trai ông ta vẫn còn mạng. Nhưng một khi đụng vào, kết cục như Chu gia chỉ e là quá nhẹ.”

Giọng Tiểu Yến Tử nhẹ bẫng nhưng thanh âm lại rất rõ ràng, cứng rắn khiến cho Mạc Vân có chút sững sờ. Là hắn không nghĩ đến hành vi của Hạ Tĩnh hay là bất ngờ trước một nữ nhân có được tâm tư mẫn tiệp như vậy?

”Nương nương! Người đang uy hiếp hạ quan?” Vẻ mặt Mạc Vân vừa nãy còn thoáng rung động liền lấy lại vẻ nghiêm nghị, dọng nói chứa đầy thách thức.

”Uy hiếp?” Tiểu Yến Tử cười mỉa mai: “Ngươi ngay cả khi được Quốc Công vẽ đường cũng chẳng thể hạ được một sợi tóc của Hạ Tĩnh, ngươi trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tâm tư là vậy nhưng không thể đánh thắng bởi ngươi quá xem trọng cái sai, cái xấu của kẻ khác, quyết biết bằng được, phơi bằng cho ra những sự thật không giúp ích cho ngươi. Ngược lại còn khiến ngươi tàn lụi. Hôm nay ngươi đến đây, trực tiếp thay mặt bá quan văn võ lật mặt ta, ngươi chính là đang thực hiện hành động "ngu trung" của Bá Di. Ngươi cho rằng ta đủ năng lực mê hoặc Quốc Công, khiến chàng thoái vị. E sợ ta giả thần giả quỷ mê hoặc bách tính. Nếu quả thực ta muốn làm vậy đâu cần chờ đến ngày hôm nay. Sở quốc sớm đã tàn lụi ngay từ khi ta vừa ngồi vào vị trí này rồi!!!!

Giọng Yến Tử cao vút, nặng nề lại cương nghị đầy quyết đoán, đôi mắt nâu kia thẫm lại sâu hun hút như muốn nuốt chửng thế gian, khí thế trên người bộc phát như một làn gió lạnh đập mạnh vào mặt Mạc Vân. Vẻ mặt nghiêm nghị đó, giọng nói đột nhiên cao vút rồi bỗng như gầm lên thành công khiến Mạc Vân kinh hồn bạt vía, thấp thoáng như thấy bóng hình Lưu Dĩ trong cái khí khái này của nàng. Bất giác lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Kinh sợ!

Đây là lần đầu tiên Mạc Vân hắn kinh sợ một nữ nhân.

Sa Hoả, Sa Thuỷ trong lòng bất giác lạnh run. Tuy rằng vẻ mặt điềm tĩnh nhưng bàn tay bỗng siết chặt kiếm. Đưa mắt nhìn qua vẻ mặt nghiêm trang lạnh lẽo của nàng, cảm giác hoàn toàn xa lạ. Người lúc nãy còn vui vẻ ngồi câu cá, nhàn tản nói chuyện với họ phút chốc đã như biến thành một người khác. Cái khí thế đế vương đó, sự nghiêm cẩn lại pha chút ngạo nghễ đó. Rốt cuộc đâu mới là bộ mặt thật của nàng.

Bất giác trong đình viện, bóng đen của bốn người đổ xuống mặt hồ, hơi lạnh tạt ngang, sự im lặng khiến cho kẻ khác phải rùng mình.

Đột nhiên Mạc Vân thu lại ánh mắt sững sờ, bước ra khỏi ghế, hướng Tiểu Yến Tử cúi gập người cung kính ôm quyền, vẻ mặt ngưng trọng đầy vẻ kính ngưỡng:

”Mạc Vân ngu muội, không nhìn rõ thế cục. Xin nương nương trách phạt.”

Tiểu Yến Tử khẽ buông rèm mi, vẻ nghiêm nghị của nàng chớp mắt liền bay biến đi mất. Thoảng qua một làn gió xuân, nàng nhẹ nhàng nở một nụ cười đôn hậu. Hệt như người lạnh lùng phát ra lời nói uy hiếp ngạo mạn kia không phải là nàng. Chỉ dịu dàng rót trà nói:

”Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Bổn cung tin Mạc thị lang đây hiểu rõ điều này hơn ai hết.”

”Hạ quan đội ơn nương nương đã chỉ giáo cho kẻ đi trong mộng này!” Mạc Vân vẫn một mực cung kính ôm quyền.

Tiểu Yến Tử vẫn bình thản như không: “Nào, ngồi xuống uống trà đi!” Nàng cười thầm trong bụng. Suốt mấy ngày không nghĩ ra cái lý do nào hợp lý để bao biện cho việc nàng trở về. Lần này thì hay rồi, lấy Mạc Vân làm bia đỡ, mấy cái miệng trên triều rốt cục cũng có thể khâu lại rồi.

Mạc Vân thấy nàng đã trở về trạng thái điềm đạm ung dung, mới buông lỏng người tạ ơn một câu mới lại ngồi vào ghế:

”Thực ra hôm nay hạ quan đến đây còn vì một chuyện khác!”

”Mời nói!”

”Không dấu gì nương nương. Hôm nay hạ quan nhận được bồ câu đưa thư, nói rằng...”

“Đứng lại!!!”

Mạc Vân còn chưa nói xong thì từ đằng xa đã nghe tiếng gọi lớn của một tên nam nhân nào đó. Sau đó là một màn khói bụi bay lên vèo vèo, gà bay chó sủa đinh tai nhức óc.

“Có giỏi thì đến đây mà bắt ta.”

Trong màn khói bụi, một bóng người nhỏ nhắn, thân phục nam nhân chạy như bay hướng đình viện. Dung nhan xinh đẹp toát ra một tầng mồ hôi nhưng nụ cười tươi tắn nghịch ngợm vương mãi trên gương mặt đó. Đằng sau lưng là một toán binh sĩ cầm giáo mác chạy đuổi theo. Bị một toán người đuổi như vậy lại không chút lo lắng sợ hãi, ngược lại còn vui vẻ như diễn trò.

“Mau bắt phạm nhân vượt ngục!!!”Sa Hỏa, Sa Thủy nghe vậy lập tức lao đến trước mặt Tiểu Yến Tử tuốt kiếm che chắn.

Mạc Vân mặt vàng như nghệ, cơ miệng co giật liên hồi, tay run run chỉ chỉ kẻ đang tháo chạy kia nửa ngày không bật ra được một chữ.

Tiểu Yến Tử nghiêng đầu sang một bên, nheo mắt ngó thật kĩ dung mạo kẻ đang bị rượt đuổi kia đang từ từ tiến về phía đình viện.

Mày liễu mắt hạnh, thân gầy liễu tơ, phẩm chất quý tộc, thập phần xinh đẹp. Ô! Mạc Phù đây mà, sao nàng ta lại ở đây, lại bị đám binh sĩ đuổi đánh thế kia???

Đương lúc Tiểu Yến Tử còn chưa hiểu mô tê răng rứa chuyện gì thì Mạc Phù vừa nhìn thấy bốn người trên đình viện, lập tức cười tươi như hoa, bật người lao đến. Chỉ là không phải lao về phía Tiểu Yến Tử, mà về phía Mạc Vân rồi hô lớn:

“Đại ca!!! Lâu ngày không gặp!”

“Tiểu Ninh!” Mạc Vân khóe môi giật giật kêu lên: “Sao lại....”

Mạc Vân còn chưa nói xong câu, Sa Hỏa, Sa Thủy thấy người tiến về phía này lập tức bật người lao đến trước mặt Mạc Phù tấn công.

Trước khi Lưu Dĩ thượng triều đã có dặn dò, phàm là bất cứ ai tiến gần đến Tiểu Yến Tử bán kính trăm thước. Lập tức động thủ không cần hỏi han.

Mạc Phù thấy hai người từ đâu lao tới lập tức bật người lùi lại:

“Các người là ai?”

Vừa hay lúc này đám binh sĩ đuổi đến nơi, thấy Mạc Phù lùi lại liền nhanh chanh tóm lấy.

“Giỏi lắm! Giám phá cổng thiên lao, đả thương binh sĩ chạy trốn!”

Tiểu Yến Tử nãy giờ đứng trên đình viện, nhìn rõ cảnh tượng vừa xảy ra, có chút bất ngờ nhìn vẻ bất lực của Mạc Vân:

“Mạc Thị Lang, chẳng hay vị kia là?”Mạc Vân cung kính ôm quyền: “Đã để nương nương chê cười. Đó là tứ nữ Mạc gia. Mạc Phù!”