Chương 43: Lễ Thành Thân Thế Kỷ

Ngày hai mươi tháng chạp đã đến. Ngày này mọi năm chúng bách tính đại Sở cũng chỉ đơn giản vui vẻ sắm tết, chầm chậm đến ngược ngày đón mừng năm mới. Chỉ là ngày này năm nay khác với mọi năm. Đối với bách tính đại sở nói chung và muôn dân kinh thành hoa lệ nói riêng đã ngóng đợi ngày này đến từng giây, từng khắc bởi ngày này chính là ngày thành thân của Giám Quốc Công đại Sở; Người dọn tàn tích của tiên đế, oai nghiêm ngồi lên ngai vàng cao cao tại thượng, khiến cho muôn dân kính phục quỳ rạp dưới chân đã gần hai mươi tư tuổi mới chịu thành thân.

Mọi thông tin về giám quốc vương phi tương lai đều là những thông tin nóng hổi nhất đáng được săn đón. Nghe đâu giám quốc vương phi không còn phụ mẫu, đại tướng quân Hoắc Tâm cùng Hoắc phu nhân lại có giao tình không nhỏ với giám quốc vương phi nên nhận nàng làm nghĩa tử. Đứng ra làm chủ hôn cho nàng, để nàng lưu lại tướng phủ như đứa con thứ tư của ngài.

Chính vì vậy mà từ sáng sớm. Ngoài cổng tướng phủ đã kết đèn treo hoa rất lộng lẫy, so ra còn hơn cả lễ thành thân của bộ hộ thị lang Hoắc Thiện dạo trước đủ cho thấy đại tướng quân coi trọng vị vương phi này như thế nào.

Vì đây là lễ thành thân của hoàng thất, nên dĩ nhiên không được tổ chức bình thường như những lễ thành thân khác.

Lễ sẽ được diễn ra trong đại điện hoàng cung, ban đầu đoàn rước dâu sẽ đến tướng phủ đón tân nương, sau đó đi một vòng kinh thành tiến thẳng vào hoàng cung làm lễ lập Giám Quốc vương phi tương đương với vị trái Hoàng Hậu đại Sở.

Chúng bách tính khi đó có thể đứng thành hàng trên con đường đi vào cung để chào đón đoàn rước dâu. Có thể năm khi mười hoạ may mắn sẽ có thể nhìn thấy dung nhan của Quốc Công cùng Giám Quốc vương phi đương triều.

Đó chỉ là nếu như hoặc giả sử trong vọng tưởng. Ai cũng biết rằng người của hoàng thất làm việc rất chặt chẽ, có quy củ. Người của Quốc Công đâu dễ cho kẻ nào nhìn trộm được nàng.

Mặc kệ cho việc có thể nhìn thấy thiên tuế hay không, chúng bách tính từ sáng sớm đã lấp đầy mọi ngả đường kinh thành đủ cho thấy tấm lòng kính ngưỡng của chúng bách tính đối với Quốc Công đã đồng thời san sẻ cho vị vương phi bí ẩn kia.

Giờ Dần hai khắc. Tại sương phòng phía Tây viện phủ đại tướng quân.

Trong Tây viện nồng đượm trầm hương, cung nhân hoàng cung được điều động phái tới tân trang hầu hạ cho Tiểu Yến Tử đi đi lại lại, tay chân bận rộn cực kì tấp nập ồn ã a.

Trong sương phòng. Yến Tử đang được một cung nhân trang điểm. Một nữ tỳ cẩn thận búi tóc cho nàng. Xung quanh phòng là các vị ma ma cùng nha hoàn tất bật soạn sửa xính lễ, chăm chú chỉnh trang xiêm y đỏ rực lộng lẫy treo trên giá. Bên cạnh Yến Tử là đại tiểu thư Hoắc Kỳ Thư trầm trồ tán dương:

”Mẫn tỷ, hôm nay tỷ thực xinh đẹp mỹ miều a!”

Tiểu Yến Tử ngắm mình trong gương đồng cũng thoáng ngạc nhiên, thì ra nàng hợp với phong cách trang điểm cổ đại như vậy, cũng không tệ a.

”Tiểu thư!!!” Tiểu Phi từ ngoài cửa chạy ào vào như một cơn gió hớt hải kinh hô: “Đoàn rước dâu đã chuẩn bị khởi hành rồi!”

Nghe Tiểu Phi nói vậy, chúng nhân ngồi trong phòng khẩn trương gần chết, lập tức vây lấy Yến Tử trực tiếp giúp nàng mang xiêm y vào. Ngay cả Hoắc Kỳ Thư cũng mất bình tĩnh, nhanh nhanh chóng chóng tỉ mỉ cài trâm lên đầu Yến Tử.

Còn bạn Yến Tử nhà ta, nhân vật chính ngày hôm nay cũng thực là bình tĩnh điềm đạm, an yên phó mặc cho đám người xung quanh xoay nàng như chong chóng. Chỉ nhẹ nhàng khoác xiêm y rực rỡ trang trọng kia lên người.

Nhìn thì thấy ngay vị tiểu thư này cũng thực điềm tĩnh, coi như cũng có phong thái quý tộc a.Nhưng thực ra trong đầu nàng đang có một cơn bão lớn....

Hỏng rồi, đại sự hỏng bét rồi. Làm sao đây, sao ta lại đi đến bước đường này luôn chứ. Ta sắp trở thành vương phi, chức danh ngang cơ Hoàng Hậu. Là Hoàng Hậu đấy, không đùa đâu. Mà làm Hoàng Hậu thì thôi đi, đằng này tướng công ta còn là Quốc Công Lưu Dĩ, là Lưu Dĩ đấy. Hảo soái lắm, tài giỏi lắm, nhiều tiền lắm mà cũng tàn nhẫn bá đạo lắm, đời này ta ngàn vạn lần ta không ngờ đến sẽ lấy một đại gia của Đại Sở tài mạo song toàn, là trùm cuối của mấy bộ tiểu thuyết như vậy đâu. Ta đã mất bảy ngày để làm quen với chuyện này cơ mà tại sao bây giờ vẫn như vừa rớt từ trên trời xuống vầy nè. A, quá kinh khủng rồi, quá sức tưởng tượng rồi.

Tiểu Yến Tử khóc không ra nước mắt, vẫn không thể tin nàng sắp trở thành phu thê cùng Lưu Dĩ, bề ngoài nàng thực hợp tác với cung nhân, xong xuôi khoản mặc y phục hoàng phi rườm rà kia.

Bộ xiêm y dài đến gần trượng đỏ rực, trên thân thêu một chú phượng hoàng đỏ dài đến tà áo, thắt lưng thuận thế thắt ngang eo Yến Tử gắn vào một miếng ngọc bội.

Cung nhân cẩn thận mở hộp gỗ tinh xảo được cất giữ bên trong tủ đồ ra. Nhẹ nhàng trình lên Yến Tử một chiếc mũ phượng vàng óng lấp lánh đến chói mắt.

Yến Tử nhìn thấy mũ phượng quý báu kia liền kinh hãi mở tròn mắt, tính toán cái mũ phượng đó cũng đến mấy cây vàng.Nàng thầm thấy nhẹ lòng mỉm cười.Ông trời thì ra không bị mù, ta có cơ hội đổi đời làm vương phi phú quý vàng bạc đầy túi rồi.

Cung nhân mặc kệ Yến Tử đang mê mẩn nhìn mũ phượng đến chảy nước miếng, chỉ cẩn thận đội mũ phượng lên đầu nàng. Tỉ mỉ chỉnh y lại nàng từ đầu đến chân không xót chỗ nào.

Chúng nhân nhìn Yến Tử cao ngạo đội mũ phượng, mày liễu phiêu phất, mắt tròn sáng như soi tỏ vạn vật. Một thân trường y rực rỡ lộng lẫy, thân thể khi không bỗng phát ra tiết khí cao quý khiến chúng nhân tự động cúi đầu thấp hơn một chút không lý do.

”Đoàn rước dâu đến rồi!!!”

Bên ngoài giọng nói lanh lảnh của Sa Thuỷ vang lên, thành công thức tỉnh chúng nhân đang sững người ngắm nhìn Yến Tử.

Tiểu Phi nhanh chân lấy khăn đỏ phủ lên đầu Yến Tử rồi nắm lấy tay nàng từ tốn dẫn nàng ra cửa phủ.

Bên ngoài phủ, Hoắc đại tướng quân cùng Hoắc phu nhân và Hoắc Thiện sớm đã đứng chờ từ lâu.

Hoắc đại tướng quân đối với vị tiểu thư họ Triệu này mà nói có vài phần tâm phục, có thể qua mặt được lão giả một nam nhân đã khó khăn như thế nào, lại hết năm lần bảy lượt ăn chặn tiền huynh đệ binh lính khiến họ náo loạn mấy trận mà lão lại không có nổi một lá gan quở mắng bởi bàn tay tạo ra vũ khí không ai bằng kia, lại nói nắm giữ được trái tim lạnh giá của Quốc Công, có thể không phục nàng được sao? Mấy hôm trước kịp nhận nàng làm nghĩa tử cũng là chủ ý của nàng. Nàng muốn phu thê Hoắc Tâm thay mặt phụ mẫu đã quy tiên chứng giám lễ thành thân đó. Hoắc Tâm đại tướng cùng phu nhân cũng là bị vị Triệu tiểu thư kia dùng lời nói mị hoặc, khiến họ một lòng muốn nhận nàng làm nghĩa tử, còn thật sự coi nàng như con gái trong nhà chuẩn bị gả đi. Trong lòng cũng sinh ra chút tiếc nuối.

”Phụ thân! Nhị ca đâu?”

Hoắc Kỳ Thư thấy thiếu nhân vật quan trọng như Hoắc Sinh liền nghi hoặc.

Tiểu Yến Tử nghe nhắc đến Hoắc Sinh liền đổi sắc. Mấy ngày trước là hắn đã tự mình đến trước mặt nàng thổ lộ tâm tình. Sau khi bị nàng từ chối liền biến mất không thấy tăm tích, cũng chưa thấy xuất hiện trước nàng dù chỉ nửa khắc. Liệu có phải, nàng đã vô tình làm tổn thương đại mỹ nam hay không đây!!!

”Lão nhị nói hôm nay mở cổng thành đón bách tính nên nhiều việc, cổng thành không đủ nhân lực nên điều đệ ấy ra đó phụ giúp!” Hoắc Thiện cũng coi như nắm bắt được chút tâm tư của đệ đệ hắn, bất lực nhìn qua Yến Tử đã bị khăn đỏ phủ kín mặt không nhìn ra biểu cảm đáp.

”Mặc kệ nó đi!” Hoắc Tâm đại tướng nhẹ hướng Yến Tử nói: “Mẫn, Quốc Công đang đợi con!”

Nói rồi cũng không để ai kịp phản ứng, đám người Hoắc phu nhân cười tươi như hoa nhanh chóng đỡ nàng ra cổng phủ.

Trước cổng phủ đại tướng quân, Lưu Dĩ khoác trường bào đỏ rực thêu rồng lửa oai phong đứng trước cổng. Bóng dáng cao lớn đổ dài trên đất lạnh. Đôi mắt thanh u hôm nay ánh lên tia sáng lấp lánh vạn trường. Làn tóc đen mượt nhẹ bay, tấm thân cao lớn phát ra khí thế cường đại bao phủ chúng nhân.

Lưu Dĩ vừa nhìn thấy Yến Tử khoắc xiêm y đỏ rực lộng lẫy, đầu phủ khăn đỏ được nha hoàn cùng Hoắc phu nhân đỡ nhẹ nhàng xải bước đến trước mặt hắn liền đưa tay ra cầm lấy tay nàng, tránh nàng vì đầu đội khăn không nhìn thấy đường mà bị ngã.

Yến Tử tay vừa chạm vào bàn tay săn chắc to lớn ấm áp của Lưu Dĩ liền như bị giật điện, vội vàng thụt tay như động vào chảo nóng. Mặc dù nàng không nhìn thấy Lưu Dĩ, nhưng nàng có thể biết được bàn tay nàng vừa chạm vào chắc chắn là của hắn.Hai má Yến Tử bắt đầu nóng bừng lên, nàng lúc này thật tình cám ơn vị thánh nhân nào đã sáng tạo ra khăn che đầu cho tân nương để khuôn mặt xấu hổ của nàng không bị nhìn thấy.

Lưu Dĩ thấy biểu hiện kỳ lạ của Yến Tử, khuôn mặt nghiêm túc có chút không vui nghiêng mình nghi hoặc:

“Nàng làm sao?”

Tiểu Yến Tử cắn môi không đáp, chỉ lưỡng lự đứng trước kiệu hoa cúi mặt, bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh túm lấy vạt xiêm y lộng lẫy kia.

Lưu Dĩ dường như hiểu được biểu hiện lo lắng của nàng. Hắn lần nữa vươn tay ra nắm lấy bàn tay lúc nào cũng lạnh lẽo của nàng nói:

“Đừng lo, tất cả đã có ta làm chủ!”

Lời nói nghiêm cẩn lại dịu dàng từ tốn làm Yến Tử như cây cổ thụ bị đốn hạ, để mặc cho Lưu Dĩ nâng eo nàng, cẩn thận đỡ nàng lên kiệu rồi ngơ mặt như tượng, ngoan ngoãn ngồi trong kiệu.

Chúng nhân xung quanh trực tiếp chứng kiến một màn ‘chàng có tình, thiếp có ý’ kia thì vừa thẹn, vừa ngưỡng mộ, lại có chút không quen mắt. Thầm không ngờ tới. Quốc Công cũng có bộ mặt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng như vậy.

Lưu Dĩ đưa Yến Tử lên kiệu hoa xong liền lên kiệu phía trước dành cho hắn được trang hoàng lộng lẫy không kém kiệu hoa tân nương ngồi vào. Cẩn thận phân phó đoàn rước dâu xuất phát.

Sa Thuỷ, Sa Hoả hôm nay được diện y phục mới sáng bóng ngồi trên lưng ngựa theo sát kiệu hoa tân nương. Khuôn mặt Sa Thuỷ thực vui vẻ hào hứng, mặt hắn rạng rỡ đến mức ai nhìn vào lại tưởng hắn mới là tân lang.

Đoàn rước dâu đi thẳng con đường đầy những bách tính tứ phương đang quỳ rạp trên đất thi lễ với Quốc Công cùng vương phi đại sở.

Đoàn xe cứ thế tiến thẳng vào hoàng cung đến đại điện.

Liền sau đó là một màn lễ lược cứ thế được tiến hành một cách nghiêm túc trang trọng. Từng bước thực hiện nghi lễ. Cung nhân đều trực tiếp đỡ Yến Tử làm lễ. Nàng thực giống một con búp bê bị người khác điều khiển, là ngày trọng đại của bản thân, vậy mà mọi nghi thức đều phải nhờ người khác giúp nàng thực hiện, ngay cả mặt Lưu Dĩ nàng còn không thể nhìn thấy. Chỉ có thể qua vài công đoạn làm lễ, Lưu Dĩ trực tiếp nắm tay nàng thực hiện. Thật là khiến Yến Tử ức chế mà.

Trải qua một canh giờ vất vả hoàn thành trên dưới hơn chục cái lễ. Cuối cùng Yến Tử chính thức trở thành Giám Quốc Vương Phi đại Sở, cùng Lưu Dĩ cao cao tại thượng đứng trên chính điện cho thiên hạ quỳ dưới chân mà thi lễ.

Yến Tử chỉ mơ hồ biết được nàng đã lên đến một tầm cao mới, được người người quỳ dưới chân, liền sau đó chỉ biết thuận theo cung nhân mà làm lễ rồi được đưa về phòng tân hôn ở cung Kiến Giáp. Còn Lưu Dĩ ở lại đại điện tiếp quan viên đại thần cùng sứ giả tới chúc phúc.

Tiểu Yến Tử về đến phòng, mệt mỏi ngồi xuống giường lớn được trải đệm lông trắng tinh ấm áp, nàng lúc này thật muốn trực tiếp tháo phăng bộ đồ rườm rà trên người cùng mũ phượng nặng nề khiến cổ nàng thật sự muốn gãy tới nơi kia, nhưng nào để cho Yến Tử động thủ, Tiểu Phi liền ngăn nàng tới tay:

“Vương Phi à, chỉ có Quốc Công mới được gỡ khăn choàng ra, người chịu khó đợi ngài về nha!”

“Khi nào Quốc Công mới về?” Tiểu Yến Tử bắt đầu khó chịu hỏi.

Tiểu Phi cười gian nói: “Bây giờ chỉ mới chạng vạng, nô tỳ nghĩ Quốc Công sẽ về muộn một tý, chờ giờ lành cùng người....động phòng!!” Nói xong Tiểu Phi thẹn mặt cúi mình cười đến đỏ mặt.

Yến Tử nghe Tiểu Phi nói xong liền cảm thấy đầu óc xâm xoàng.

Động phòng! Với Lưu Dĩ sao? Đương...đương nhiên điều này nàng biết, đã thành thân thì chuyện đó là đương nhiên. Một nữ tử hiện đại mang tâm hồn phóng đãng như nàng đã từng xem qua bao nhiêu bộ phim nóng, lại đã từng đọc bao nhiêu cuốn ‘Xuân cung đồ’, có thể ngại ngùng những chuyện đó sao. Mà thực ra cũng có chút....Không phải có chút là nhiều chút, thực sự mà nói xem phim đọc truyện là một chuyện, trải nghiệm thực tế mới là chuyện nghiêm trọng đây này. Mà có khi nào Quốc Công bị bệnh khiến phích, chỉ cưới nàng về làm cảnh mà không đụng vào ta không? Có khả năng, Quốc Công có khi là bị Thái Hậu ép cưới quá nên mới bất quá lấy nàng về, sẽ không có chuyện ngài tình nguyện lăn trên giường với nàng đâu. Nàng phải bình tĩnh, thực bình tĩnh.

Cứ như vậy, bạn Tiểu Yến Tử đã tự thôi miên bản thân bằng độc thoại loạn ngôn trong đầu kia.

Bên ngoài trời đã thẩm tối, cung nhân cùng Yến Tử đứng yên như tượng chờ đợi Lưu Dĩ đã được hơn canh giờ.

Đầu Yến Tử ngoẹo một bên rã rời: “Tiểu Phi!” Yến Tử yếu ớt gọi một tiếng.

Tiểu Phi lanh lẹ chạy tới thưa: “Vương Phi có gì phân phó!”

Tiểu Yến Tử vẫn bị vải đỏ trùm đầu kia làm vướng mặt khó khăn nói: “Ta buồn quá....có thể tìm cách cho ta...giải quyết tí không!”

Tiểu Phi nhìn bộ dạng khó chịu của Yến Tử, liền nhanh chóng phân phó cho cung nhân mang ‘đồ’ vào cho nàng xả. Cũng nhờ có Tiểu Phi lanh lẹ hiểu chuyện, nên Yến Tử mới có thể bình ổn được tâm thế nhanh chóng như vậy.

Nhưng yến Tử vừa ‘xả’ xong, bên ngoài liền có biến.

Tiểu Yến Tử ngồi trong phòng tân hôn liền nghe thấy bên ngoài tiếng bước chân vội vàng, tiếng người la hét lớn giọng kêu gào. Cung nhân cùng Tiểu Phi ở bên trong phòng cũng không dấu nổi tò mò liền đẩy cửa ra lớn tiếng:

“Kẻ nào dám kinh động đến vương phi!”

Lời nói của Tiểu Phi vừa kết thúc, lập tức một bóng đen lướt ngang, phiêu dật hệt như một bóng ma. Bóng đen lướt qua như mang theo bùa phép, cung nhân lập tức ngã gục xuống đất bất tỉnh.

Tiểu Yến Tử nghe giọng Tiểu Phi im bặt liền mở phắt khăn choàng ra.

Đập vào mắt nàng là một nữ tử trẻ tuổi lạ mặt y phục đen, đôi mắt liễu dài sâu mà độc kia chằm chằm nhìn vào nàng. Nữ tử cùng hai hắc y phía sau bước đến trước mặt nàng dương kiếm nói:

“Hừ, một kẻ tầm thường như ngươi cũng đòi làm Giám Quốc Vương phi sao, không xứng!” Nữ tử hắc y dương kiếm lên cao, mắt lạnh hét lớn: “Chết đi!!!”

Tiểu Yến Tử trừng mắt nhìn lưỡi kiếm sáng bóng kia, lại tính đến không biết lần này là lần thứ n nào nàng bị tập kích đòi giết đây, quả nhiên ở cổ đại mạng người chỉ là lá cây mà. Ngay cả ở phòng tân hôn trong cung điện nguy nga này cũng có thể bị tập kích, đúng là tìm mọi cách ngăn nàng thành đại gia nhiều tiền sống sung sướng nửa đời còn lại trên vàng đây mà. Dễ thế sao?

------

Đại điện gần ngự hoa viên lúc này đang là nơi tổ chức yến tiệc thượng đãi các vị khách đến chúc phúc cho lễ thành thân long trọng linh đình của Quốc Công.Lưu Dĩ một thân trường bào đỏ rực ngồi cao cao tại thượng trên long sàn, bàn tiệc của hắn bày đầy mỹ thực cùng mỹ tửu hảo hạng. Xung quanh quan viên đại thần không bỏ qua cơ hội chuốc rượu, liên tục thay nhau nốc rượu vào người Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ căn bản từ khi lên ngôi đã luyện được tửu lượng ngàn chén. Chỉ là qua hai canh giờ tiếp đã mấy tầng rượu, hai má đã bắt đầu ửng đỏ, nhưng có lẽ vì là ngày vui, hắn đã để cho bản thân mình buông thả một lần, vì vậy mà không từ chối ly rượu mừng của đám người kia.

Trong lúc yến tiệc đang rộn ràng thì bỗng nhiên một ám tiễn hướng Lưu Dĩ bay tới. Lưu Dĩ mặc dù hơi ngà ngà nhưng vẫn rất minh mẫn, thân thủ lúc này lại nhanh hơn khi thường gấp bội nên nhanh chóng tránh được ám tiễn đang hướng tay hắn bay tới.

Lập tức bên ngoài thị vệ hô lớn: “Có thích khách!”

Đám người xung quanh chủ yếu là quan viên nghe thấy thích khách cùng một đám hắc y nhân xông vào liền xanh mặt náo loạn chạy vào một chỗ ẩn nấp, để mặc cho thị vệ cùng binh lính ngoài kia trấn áp.

Hạ thừa tướng cùng một số quan viên nhanh nhẹn đến hỏi han tình hình Lưu Dĩ. Lam Thất cùng cấm vệ quân nhanh chóng tạo thành hàng phòng ngự vững chắc bảo vệ Lưu Dĩ phía sau lưng.Lưu Dĩ hướng mắt nhìn đám hắc y bên kia, mày lưỡi mác khẽ nhíu, dường như vừa nhận ra điều gì đó. Lập tức, chỉ trong chớp mắt, mắt lạnh của hắn trợn trừng, gấp giọng:

“Cung Kiến Giáp!!!”

Lưu Dĩ nhanh như nhạn điểm mũi chân thi triển khinh công hướng cung Kiến Giáp mà đi, mặc kệ một đám hắc y nhân đang lộn xộn chọc thủng hàng phòng ngự vì Lưu Dĩ đột phá vòng vây không màng an nguy của mình kia.

Phía đằng sau hắc y vẫn tiếp tục đuổi theo Lưu Dĩ, Lam Thất cùng cấm vệ quân vừa thi triển khinh công vừa bày ra công phu trên không hư hư thực thực cùng hắc y múa kiếm. Chỉ là giữa màn đêm lạnh kia, hắc y nhân quả thực nắm rõ hoàng cung trong lòng bàn tay, nhanh nhẹn bủa vây tứ phía chặn đứng bước chân của Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ rút đao từ một cấm vệ quân trực tiếp giao đấu với hắc y nhân, trong khuôn mặt nghiêm túc ánh lên sát khí thâm trầm, mỗi đòn hắn tung ra là một đòn chí mạng khiến cho bất kì hắc y nhân nào có vọng tưởng ngáng chân hắn đều hoảng sợ lùi ba bước.

Lưu Dĩ thuận thế hướng cung Kiến Giáp xé gió lao đi, chẳng mấy chốc mà đến. Vừa đến nơi đã thấy một đám cung nhân cùng công công nằm rải rác như ngả rạ trên nền đất. Bước chân Lưu Dĩ thoáng mất bình tĩnh vội vàng đạp gió phi thẳng vào phòng tân hôn.

Đập vào mắt hắn là căn phòng có một đám nha hoàn nằm thẳng tắp trên sàn, đáng lẽ ra lúc này tân nương đang an yên ngồi trên giường nhưng trên giường chỉ có mảnh vải khăn choàng đỏ cùng mũ phượng nằm chỏng chơ, lạc lõng.

Lưu Dĩ cầm mảnh vải trùm đầu lên tay, lòng hắn lạnh đi. Mắt phượng phát ra sát khí, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt lạnh lẽo tang tóc hệt như quỷ Diêm La hét lớn:

“Tiểu Yến Tử!!!!!”