Chương 36: Mỹ Nhân Đàm Đạo Phong Tình Các

Đêm khuya thanh mát gối lạnh lùng.

Hạ nguyệt hờ hững ánh bình phong.

Mỏng manh chân tình người đâu biết.

Mỹ nhân bế nguyệt oán tương tư.

Bên trong Phong Tình Các nổi danh kinh thành, giờ lên đèn lúc này phi thường tấp nập. Từ ngoài cửa cho đến các nhã gian đều đã chật kín các vị mộ danh. Mỹ thực đầy bàn, cô nương kính rượu, khách làng chơi trêu đùa, phòng tình hữu ý, cực kì vui vẻ ồn ào, thực là tự do tự tại a.

Phong Tình Các vốn là kỹ viện đệ nhất kinh thành, hoa khôi đếm không xuể, tình nồng đếm không ngả, mỹ tửu mỹ thực đều vốn nằm ở đây, vậy nên không thể không nổi danh cho được.Nghe nói, cách đây vài canh giờ, Phong Tình Các đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân khuynh thành tá túc, nàng tình nguyện đêm nay trình diễn chọn một vị khách cùng nàng hàn huyên.

Danh tiếng chọn mỹ nhân của Phong Tình Các đã có thể vượt xa khỏi kinh thành, nên một khi Hầu Ma Ma đã mở lời, ắt nữ nhân kia phải khuynh thành như thế nào. Chính vì vậy tin tức nhanh chóng tràn lan khắp kinh thành, chẳng mấy chốc Phong Tình Các chưa đến giờ lành đã ngập tràn thượng khách.

Trên nhã gian tầng hai, phía Nam lôi đài, một bàn bốn người đã ngồi đó hơn mấy canh giờ. Bàn gỗ tinh xảo, vò rượu lăn lóc, mỹ thực vét cạn. Bóng xám nhỏ ngồi trên bàn, tay vẫn cầm đùi gà liên tục ngấu nghiến, hai hắc y nhân một lạnh một nóng ngồi bên cạnh ái ngại nhìn bát đĩa chất đống, lại nhìn đám xương gà khô héo, chỉ biết lắc đầu đỡ trán.Đối diện với bóng xám là bóng đỏ gương mặt tuấn tú đẹp tựa tiên nhân, môi đỏ, mắt đào, mũi thẳng, da mịn. Nếu nói rằng so với các mỹ nhân ngoài kia thực hơn bội phần thì cũng không ngoa chút nào, bởi từ khi người này bước chân vào Phong Tình Các rồi an vị ngồi trên nhã gian đã thu hút không ít ánh nhìn. Thật thà mà nói không chấp Hầu Ma Ma đến các cô nương hầu rượu, còn các nam tử mộ danh khách cũng mắt tròn mắt dẹt, nước miếng tràn đầy mà nhìn vị nam tử khuynh thành kia không chớp mắt. Lại nhìn làn ngực phẳng lỳ cùng y phục nam nhân thì tiếc nuối không thôi. Ngậm một tiếng thở dài.

“Tiểu Tử, đừng ăn nữa, ăn nhiều sẽ bị bội thực đấy!!” Bóng đỏ ôn nhu lên tiếng.

“Hoắc tướng quân, không phải lúc chiều ngài đã nói đưa ta ra ngoài chơi cho khuây khỏa, mọi việc đều do ngài an bài hết sao, không phải vì thấy ta ăn nhiều quá mà hối hận rồi chứ, không được đâu, không quân tử chút nào!!!” Bóng xám miệng không ngừng liếng thoắng vẫn chẳng quên gặm đùi gà tội nghiệp chỉ còn trơ lại bộ xương khô.

“Tiểu Tử ngươi chớ có nói vậy, bổn tưởng quân ta đã nói là làm, chỉ cần Tiểu Tử ngươi muốn, đi đâu, ăn gì ta đều có thể lo, chỉ là ngươi vừa giải hết độc tố, Cố Vệ Bắc đã dặn không nên ăn nhiều quá, ngươi còn không chịu nghe!!” Bóng đỏ nhíu mày lo lắng, vừa khuyên nhủ lại không dấu chút tức giận.

“Phải đấy tiên sinh, ngài đã ăn ba phần gà hầm Vân Quế, bốn đĩa thịt dê nướng còn có bốn vò rượu nữ nhi hồng. Ngài tính chôn luôn mỹ thực Phong Tình Các trong bụng ngài sao!!!” Hắc y thị vệ mặt cười vừa nói vừa bĩu môi, đôi mắt lấp lánh không dấu nổi bất lực.

“Ngưng!!!” Hắc y thị vệ mặt lạnh ôm kiếm hờ hững buông một câu.

Tiểu Yến Tử nhìn ba người kia vẻ mặt ngưng trọng hận thù nhìn miếng đùi gà bị Yến Tử ngậm chặt, nàng tiếc nuối nhả ra, hớp một ngụm trà khoát tay.

“Cái đám người này, thân ta ta tự lo, đến phiên các người sao?”

Hai hắc y thị vệ nghe vậy liền đập bàn bật người dậy:

“Thân ngài ngài lo ư, tiên sinh nói vậy mà không thấy xấu hổ với liệt tổ liệt tông sao?” Sa Thủy trừng mắt lớn giọng : “Tự lo mà biết trúng Âm Quỳ vẫn thản nhiên dấu, biết nguy hiểm vẫn tự mình bỏ trốn khỏi kinh thành, biết âm quỳ chưa giải được lại để tâm tư lao lực đến thổ huyết, ngài mà có mệnh hệ gì thì thôi đi, nhưng thủ cấp của chúng ta lúc đó chỉ chờ ngài mang về chôn thôi đấy!!!”

Tiểu Yến Tử nhìn vẻ mặt nghiêm trọng ngưng trệ của hai người kia, biết là keo này thua rồi. Thôi thì đã tẩn một bữa chùa no say, ngang đó ngưng được rồi đành ngoan ngoãn buông bỏ đùi gà cười xòa:

“Sa Hỏa, Sa Thủy mau ngồi xuống, có gì từ từ bàn bạc.” Yến Tử ké vạt áo hai hắc y thị vệ, lại hướng mắt về lôi đài hoan hỉ: “Các ngươi xem, bên ngoài sắp có kịch hay rồi kìa, các ngươi tức giận vậy lại bỏ qua cơ hội ngắm mỹ nhân cho xem!”

Sa Thủy, Sa Hỏa hừ lạnh một tiếng, không thuận tình ngồi xuống cùng Yến Tử nhìn về phía lôi đài. Hoắc Sinh thấy Tiểu Tử chịu thua mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn đưa ánh mắt đầy ái tính nhìn bóng xám nhỏ kia, trong lòng cơ hồ dâng lên một làn sóng ấm áp, vô luận mà yêu thương.

Phía bên trên lôi đài. Một vị nữ tử hồng y đỏ dài quét đất mỏng manh, mái tóc vấn cao tùy ý cài lên vài cây trâm ngọc, vóc dảng mảnh khảnh phiêu dật yếu ớt, khuôn mặt bị bịt bằng dải lụa đỏ chỉ để lại đôi mắt lấp lánh nước xinh đẹp.

Thoáng chốc Phong Tình Các ồn ã trở nên tĩnh lặng, đôi mắt ai nấy tất thảy dán vào bóng nữ tử hồng y kia. Nữ tử bình thản đứng trên lôi đài đầy hoa, đôi mắt long lanh vạn trường xuân sắc khẽ chớp.

Lưu chuyển hút hồn, vạn người say mê.Thành công khiến hô hấp chúng nhân đình trệ.

Phía hai bên lôi đài, bốn nữ tử hồng y ôm đàn tỳ bà lướt mình đến bên cạnh mỹ nữ bịt mặt. Chờ cho Hầu ma ma hô lên một tiếng thì lập tức khẩy đàn.

Nhã nhạc trình lên, lấp lánh say xưa, âm thanh lúc cao vút lúc trầm bổng. Âm luật dập dìu tựa ngàn đợt sóng xô, mỹ nữ hồng y đứng giữa lôi đài, thân ảnh mỏng manh vươn ra vài vòng múa lượn, đôi tay thon dài trắng trẻo uốn lượn theo gió, đôi chân thon thả mượt mà đạp gót sen.Hồng y phấp phới, điệu nhạc du dương, mỹ nữ khuynh thành, trăm vạn tiếc thương. Mộ danh khách bế khí, mắt trông vạn trường, mỹ nữ hư ảo, đi vào hồn thơ.

Đợi đến khi nhạc cùng điệu múa hồng y kết thúc, chúng nhân mới bắt đầu tìm lại hơi thở.

Tiểu Yến Tử cùng Sa Hỏa, Sa Thủy mắt không buồn chớp, thấy nhạc bế quan mới chậm rãi đập tay hô lên:

“Đẹp, quá đẹp, quả là tài năng hiếm có, hiếm có a!” Tiểu Yến Tử không ngừng vỗ tay cười lớn, thoạt nhìn qua lại tưởng dân làng chơi cao cấp, chuyên đi tìm kỹ nữ. Lần này vừa hay kiếm được mối đẹp không tiếc lời tán dương.

Hoắc Sinh hờ hững liếc mắt qua nữ tử kia một cái, không thuận mắt đáp một tiếng:

“Ta thấy còn có người đẹp hơn thế, tài năng hơn thế!”

Tiểu Yến Tử cùng hai thị vệ tò mò dò xét Hoắc Sinh đang cực kỳ nghiêm túc:

“Là nữ tử nhà nào có phúc phận để cho Hoắc tướng quân ái mộ đến vậy?” Tiểu Yến Tử nheo mắt cười gian.

“Là ngươi....” Hoắc Sinh giật bắn biết mình lỡ lời rồi vội ngậm tịt nửa câu sau: “Là một trong đám nữ tử lần trước ngươi dẫn đến phủ!” Nói rồi cúi mặt xuống đất, chôn dấu vẻ mặt đang ửng đỏ dối trá kia.

Tiểu Yến Tử cùng Sa Hỏa, Sa Thủy nhìn nhau, thừa biết ngay cái vị đẹp hơn nữ tử kia đang nói dối, đảo mắt trắng trợn, lại nghĩ đến chuyện hôm nay Hoắc đại tướng quân cùng phu nhân hứa hôn cho danh gia nào đó nhưng chưa kịp làm gì Hoắc Sinh đã bỏ chạy, thừa hiểu là đã có tâm ý với cô nương nào đó, mới nhất quyết không chịu thành thân với nữ tử khác.

“Chư vị, đêm nay muốn làm khách của Lệ cô nương thỉnh lên lôi đài thể hiện tài thơ ca!”

Chất giọng lanh lảnh chói tai của Hầu ma ma kích động chúng nhân, thành công khiến Yến Tử gạt phăng tò mò về Hoắc Sinh ra sau đầu, bắt đầu xắn tay áo tính toán chạy lên lôi đài.

Sa Hỏa, Sa Thủy cùng Hoắc Sinh thấy người thích gây chuyện kia manh động vội vàng chụp tay lại lớn giọng đồng thanh:

“Tiên sinh (Tiểu Tử), ngài (ngươi) đinh làm gì???”

Tiểu Yến Tử cười xòa giải thích:

“Chư vị à, đã đến thanh lâu này, đã gặp được mỹ nhân kia, còn có thể làm gì được chứ. Đương nhiên là... lên lôi đài cướp mỹ nhân rồi!!!”

Sa Hỏa, Sa Thủy nghẹn họng trân trối, nếu để Quốc Công biết được cái vị này đến đây đã đủ khiến máu rơi ngập tràn rồi, nếu còn phát hiện ra vị này trêu ghẹo nữ tử nữa, chỉ e trong một khắc, Phong Tình Các này sẽ bị san bằng mà đi vào lịch sử mất.

Hoắc Sinh giận tím mắt, cái cô nương này, rõ ràng là nữ tử, lại còn có ý định với nữ tử khác, có phải đóng giả nam nhân lâu quá nên hóa rồ rồi không.

Tiểu Yến Tử mặc kệ ba người kia đang mặt mày nhăn nhó như đau đẻ, nàng gạt phăng tay bật người chạy lên lôi đài đang từng lượt từng lượt người bị nữ tử hồng y phũ phàng chê bai làn thơ dở tệ kia.

Vừa thấy bóng Tiểu Yến Tử, mắt hạnh của nữ tử kia lập tức rung động, dán chặt vào Yến Tử.

Tiểu Yến Tử cao ngạo bước lên lôi đài, hướng mặt về phía khán giả, một tay chắp sau lưng, một tay vươn lên không trung, khuôn mặt ngời ngời chính khí, tựa như thánh nhân vạn người kính phục bắt đầu chấp thơ:

“Đa tình tự cổ nan di hận

Dĩ hận miên miên bất tuyệt kỳ

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu”

Tạm dịch là:

Từ xưa đa tình chỉ để lại mối hận

Nỗi hận triền miên không bao giờ hết

Tự ngàn xưa, người đẹp ví như tướng tài

Chưa bao giờ để ai thấy người đẹp bạc đầu.

Bên dưới lôi đài tĩnh mịch, thoảng qua một tiếng vỗ tay, sau đó là một tràng dài khen thưởng:

“Hay, rất hay, Tiểu Tử nhìn vậy mà một bụng chữ nghĩa!”

“Không tồi, khá lắm Tiểu Tử”

Mọi người tán dương xong lại đồng thời đưa mắt sang nữ tử hồng y đang ngồi trên ghế, mắt hạnh lấp lánh nhìn Tiểu Yến Tử, đong đưa ái vị quyến luyến, thanh âm như sóng nước nhẹ bật lên:

“Tiểu nữ nguyện ý cùng công tử đàm đạo!”

Bên dưới tiếng quan khách bắt đầu huyên náo, tiếc nuối người đẹp bị một tên Tiểu Tử vắt mũi chưa sạch cướp mất. Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng trước đó cũng có một vài vị công tử ra đối thơ rất hay, tại sao nàng không chịu nghe lấy một cái, thẳng thừng từ chối. Còn đối với tên Tiểu Tử lại nhất mực nhu thuận, an phận chiều chuộng.

Mỹ nhân kia xem như xong việc bình thản lui về rồi nhanh chóng biến mất.

Tiểu Yến Tử được mỹ nhân chọn, cũng thoảng mình bất ngờ, nàng chỉ là muốn thử chơi cho biết kỹ viện cổ đại như thế nào, nàng lấy đại một câu thơ mình từng được học đem ra nói, ai ngờ mỹ nhân kia lại gật đầu chọn nàng. Nàng cũng không thể cùng nàng ấy trải qua đêm xuân, thôi đành sau khi nhìn được dung nhan của nàng, dùng danh ma men nghìn chén không say chuốc mỹ nhân rồi nhanh chóng chuồn đi mới là thượng sách.

Nghĩ là làm, Tiểu Yến Tử tỏ vẻ phấn khởi, theo sự an bài của Hầu ma ma theo lên lầu ba vào sương phòng mỹ nhân. Nhưng nàng vừa rời chân đến trước cửa phòng, bóng ba người mặt mũi như lâm đại địch chặn đứng cứng rắn gầm giọng:

“Tiên sinh mau về phủ thôi, chơi như vậy đủ rồi!” Sa Thủy túm lấy tay phải Yến Tử kéo mạnh.

“Tiểu Tử không được lỗ mãng, ngươi chớ quên thân phận mình!!!” Hoắc Sinh kiên quyết giữ chặt tay trái Yến Tử.

“Đã muộn, mau hồi phủ!” Sa Hỏa lạnh lùng buông một câu đẩy Yến Tử ra hướng cửa.

“Hãy còn sớm, chỉ chơi một chút nữa thôi” Tiểu Yến Tử hai mắt long lanh nhìn ba người kia nài nỉ: “Chỉ cần nhìn thấy dung nhan mỹ nhân, tự khác ta sẽ rời đi.”

“Không được!!!” Ba người kia đồng thành kiên quyết không thỏa hiệp.

Tiểu Yến Tử như cún con nịnh nọt chủ bắt đầu quẫy đuôi xả một tràng rắm ngựa thối, khuôn mặt nhăn nhó đáng thương:

“Ai nha Hoắc tướng quân đệ nhất kinh thành vạn người kính phục, Sa Thủy thị vệ mắt cười khuynh đảo nhân gian một thân khinh công trác tuyệt, Sa Hỏa thị vệ thiên hạ đệ nhất hảo hán có thể du di cho tại hạ đây nửa canh giờ được không, khó khăn lắm tại hạ mới được ra ngoài dạo chơi, các vị xem, mấy khi trăng thanh mát, mỹ nhân kề, có thể cứ thể bỏ mặc rời đi sao? Trừ phi chư vị thật sự muốn tại hạ tâm tình bất ổn, vì tương tư mỹ nhân chưa lộ diện mà mất ăn mất ngủ, không đến bảy bảy bốn chín ngày đã chết bất...”

“Đủ rồi!” Hoắc Sinh nhìn khuôn mặt đau khổ của Yến Tử, không chịu nổi buông một câu: “Nửa canh giờ, ta sẽ cùng ngươi vào đó!”

Sa Hỏa, Sa Thủy đứng hai bên đồng thanh: “Ta cũng vào!”

Nghe ba người kia khí thế áp đảo vị công tử được mỹ nhân chọn, Hầu ma ma vội lật đật chạy tới kinh hô:

“Chư vi đừng nôn nóng, phàm là nam nhân, ai chẳng muốn được nhìn mặt mỹ nhân. Nhưng Phong Tình Các có quy định, chỉ có vị công tử được Lệ cô nương chọn mới được phép vào trong, cảm phiền chư vị về lại nhã gian thưởng trà!”

Hoắc Sinh không đáp lấy nửa lời, chỉ lặng lẽ lấy trong ngực ra hai tờ ngân phiếu đưa cho Hầu ma ma trầm giọng:

“Nhiêu đây đã đủ?”

Hầu ma ma nhìn thấy hai tờ ngân phiếu thì mắt sáng như đèn pha lập tức cười hòa đưa tay hướng sương phòng mỹ nhân nói:

“Quy định là của ta đặt ra, có thể thay đổi, có thể thay đổi, ha ha. Chư vị, phòng đằng đó. Thỉnh!”

Tiểu Yến Tử cứng họng trân trối nhìn ba vị mặt mũi như lâm đại địch kia nhất nhất theo sát Yến Tử cùng vào phòng mỹ nhân. Người ta nói ‘Một khắc đêm xuân, đáng giá ngàn vàng’ , các vị này có phải là muốn phá đám đêm xuân của người ta không.

Yến Tử bất lực đành ngậm ngùi đẩy cửa vào phòng.

Trong gian phòng nhỏ, hoa đa sắc trải đầy, bàn gỗ tràn đầy mỹ thực, phía bên kia, chiếc giường nhỏ trải lụa đỏ, đèn cầy soi tỏ bóng nữ tử mảnh khảnh phiêu dật đang hướng mắt ra ánh trăng sáng rực bên cửa sổ đưa lưng về phía chúng nhân, trong ánh nến leo lắt, vòng eo thon nhỏ như mơ như ảo, tấm lụa mỏng nhẹ khoác trên đôi vai gầy, thân ảnh mỏng manh khiến người khác không khỏi sinh lòng tiếc thương.

Tiểu Yến Tử cùng Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thủy từ tốn bước đến trước bàn gỗ, Yến Tử hướng nữ tử kia ôm quyền:

“Tại hạ Triệu Phạm Hoa hôm nay có diễm phúc cùng Lệ cô nương đàm đạo, thật không biết dùng mỹ từ nào để diễn tả hết, chẳng hay quý tính đại danh của cô nương đây là!”

Thân thể nữ tử khẽ động, chân sen chầm chậm xoay, mỹ nữ quay đầu lộ ra khuôn trang xinh đẹp tuyệt trần, mày liễu, mắt hạnh, dung nhan như ngọc, làn da trắng nõn không tì vết, trên khắp thân thể không chỗ nào không để lộ sự tinh xảo, mọi hành vi cử chỉ đều cho người khác cảm giác kinh diễm không thốt nên lời. Nữ tử nhẹ hạ mình thi lễ.

“Tiểu nữ Lệ Y đa tạ Triệu công tử ưu ái!”

Thân thể uyển chuyển, mắt chứa ẩn tình, linh động say mê.

Hoắc Sinh phong lưu đa tình, đã đốn hạ bao nhiêu mỹ nhân khắp kinh thành, nhưng mỹ nữ trước mặt đây quả thật nhan sắc kinh diễm khiến cho hắn khá kinh ngạc.

Sa Hỏa, Sa Thủy tựa như bị Lệ Y cướp mất hồn, đơ như khúc gỗ quên cả thở.

Tiểu Yến Tử khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt run rẩy, miệng há hốc, đồng tử thu nhỏ. Nàng như không tin nổi vào mắt mình, chầm chậm xải bước tiến gần đến trước mặt nữ tử kia dò xét.

Mắt tròn dâng nước, kinh hãi tột độ, môi mọng mấp máy thanh âm run rẩy:

“Là cậu, Tử Du!”