Chương 21: Cố Nhân Của Triệu Mẫn

Sáng sớm nay trời đã chính thức trở đông. Gió bấc thổi qua làm đông cứng vạn vật.

Yến Tử vừa ra khỏi phòng, bị một làn gió phương Bắc đập vào mặt lập tức cứng ngắc như đá.

Mọi khi Sa Hoả, Sa Thuỷ đều theo sát bên cạnh nàng. Âm dương hút nhau. Lại được hai nam nhân cao lớn chắn gió. Thành thử không thấy quá lạnh.

Nhưng hôm nay là ngày họp đại nội ám vệ, từ sáng Sa Hoả, Sa Thuỷ đã được đưa vào cung khiến cho Yến Tử cô đơn run cầm cập vì lạnh.

Vì vụ ám sát lần trước mà số lượng ám vệ đã được tăng lên bảo vệ chặt chẽ Yến Tử không lấy một kẽ hở khiến một nữ nhi như nàng thật lòng mà nói ăn không ngon ngủ không yên, cực kì khó chịu a.

Đến cả ăn uống, Sa Hoả, Sa Thuỷ cũng là người nếm trước nàng mới được ăn, cũng đâu phải là hoàng thân, đâu nhất thiết phải nghiêm trọng như vậy. Nhưng đây là lệnh của Lưu Dĩ, không ai dám làm trái, khi còn chưa bắt được nội gián, hắn còn chưa nới lỏng hàng phòng ngự được.

Sáng sớm nay Yến Tử một mình đi đến xưởng, lúc nào cũng quen với việc mở mắt ra sẽ thấy Sa Hoả, Sa Thuỷ ầm ĩ cãi cọ, bây giờ lại không thấy đâu lại có chút trống vắng.

Có lẽ vì không có họ chắn gió cùng thời tiết lại lạnh lên bất thường khiến Yến Tử cảm thấy đau đầu chóng mặt. Vì không cẩn thận lúc mài kiếm cắt trúng tay. Rất nhanh máu đỏ nhỏ dài xuống kiếm.

Đám ám vệ xung quanh lập tức bổ nhào từ không khí ra kinh hô:

”Tiên sinh, ngài không sao chứ!!!”

Yến Tử bình tĩnh lấy một miếng vải ra quấn lại đáp:

”Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta không sao!”

A Nô từ bên kia hớt hải chạy tới:

”Tiên sinh, máu chảy nhiều như vậy còn nói là không sao, mau qua Cố đại phu xem chút mới được!”

Yến Tử vẫn bình tĩnh tiếp tục mài kiếm:

”Chỉ là chảy một ít máu, đâu cần đến đại phu, với lại còn rất nhiều việc, không thể bỏ đi được.”

A Nô thấy đám ám vệ xung quanh bất lực thở dài.Nàng thì không sao nhưng để Lưu Dĩ thấy yếu nhân được lệnh bảo vệ chu toàn, không thể để bị mất dù chỉ là một sợi tóc bị thương không biết sẽ mài bọn họ ra thứ gì, A Nô vốn không hiểu xa đến vậy chỉ thật thà nói:

”Tiên sinh, ngài đại giám cả một xưởng rèn rộng lớn, dù có bị một con kiến cắn cũng phải để đại phu xem qua mới có thể giúp huynh đệ chúng tiểu nhân yên tâm được. Việc ở đây đã có tiểu nhân cùng Cảnh Dạ sắp xếp, ngài an tâm đi đi!!”

”Nhưng mà ta thật sự chỉ...”

Chúng nhân gồm ám vệ cùng công nhân xưởng rèn chỉ về hướng viện đại phu, khuôn mặt nghiêm trọng cùng đồng thanh lớn giọng:

”Mời!!!”

Mời cái gì mà mời, có phải đi ăn tiệc đâu, chỉ bị đứt tay một tí mà làm khó hà.

Tiểu Yến Tử bị đám người kia áp chế cuối cùng chịu thua bỏ đi.Đám ám vệ khi thường ẩn thân lúc này không có Sa Hoả, Sa Thuỷ lại công khai đi theo canh giữ.

Nàng một mạch đi đến viện đại phu.

Nghe nói đến Cố đại phu Cố Vệ Bắc, đám ám vệ đi theo Tiểu Yến Tử đều hết sức an tâm nới lỏng phòng bị. Thản nhiên để nàng vào gặp Cố Vệ Bắc mà không cần theo sát, họ chỉ đứng bên ngoài canh giữ.

Tiểu Yến Tử lấy làm lạ, rốt cuộc Cố Vệ Bắc kia có tài cán gì có thể làm cho ám vệ hoàng cung có thể tin tưởng tuyệt đối như vậy.

Lúc Tiểu Yến Tử một mình đẩy cửa phòng thuốc đi vào, chỉ thấy một nam nhân y phục tím than dài, mái tóc đen rũ rượi xoả trên vai đang cặm cụi trong lò thuốc đưa lưng về phía Yến Tử.

Yến Tử nhỏ nhẹ lên tiếng:

”Xin hỏi, ngài là Cố đại phu?”

Người kia vẫn chăm chú trong lò thuốc, tấm lưng rộng lớn chẳng mảy may chuyển động.

Yến Tử thật muốn biết bằng hữu của Lưu Dĩ anh tuấn tiêu sái và Hoắc Sinh khuynh quốc khuynh thành có dung nhan như thế nào. Chắc không phải lại là một đại mỹ nam nữa chứ.

Mà không phải, nếu là mỹ nam hắn sẽ rất nổi tiếng trong phủ tướng. Ấy vậy mà gần đây Yến Tử mới nghe nhắc đến cái tên của hắn. Thật là khó nghĩ a.

Trong khi Yến Tử đang phân tích dung nhan trong đầu thì thân hình người kia khẽ động:

”Ngươi tìm ta làm gì?”

Yến Tử chìa ngón tay bị thương ra gãi gãi đầu ngượng ngùng:

”Chuyện này, thực ra cũng không có gì to tát, ta chỉ bị thương nhẹ nhưng mà mọi người cứ bắt ta phải gặp đại phu khám, thật là....”

Thân ảnh tím khẽ quay đầu, lộ ra một khuôn mặt trắng trẻo như thư sinh, tóc tai bừa bộn xoả tứ tung. Râu mép như cả năm chưa cắt dài phủ đi môi mỏng. Đặc biệt là hai bên tóc mai có hai nhúm tóc trắng cực kì lạ mắt, đôi mắt biếng nhác chỉ mở một nửa nhìn ngón tay bị thương của Yến Tử, nhìn cũng không thèm nhìn mặt Yến Tử một cái đáp:

”Băng bó cẩn thận, vài canh giờ sẽ hết.”

Tiểu Yến Tử không nghe lời Cố Vệ Bắc nói, nàng đưa đôi mắt tinh nghịch ngắm nghía hai nhúm tóc trắng quỷ dị của hắn, thiếu chút nữa thì phá lên cười.

Cái người này sao giống mấy tên võ hiệp trong truyện Kim Dung vầy nè.Không phải trong quá trình tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma gì gì đấy nên mới sớm bạc tóc như Dương Quá đấy chứ.

Cố Vệ Bắc thấy người kia không đáp, hắn rời mắt khỏi tay Yến Tử chầm chậm đưa mắt lên.

Hắn vừa nhìn thấy mặt Tiểu Yến Tử, khuôn mặt lười biếng của hắn lập tức biến sắc, hai mắt trợn tròn long lên, khoé môi run run theo ria mép:

”Mẫn...Mẫn Mẫn!!!”

Yến Tử chấn kinh lùi lại một bước. Người này biết Triệu Mẫn ư?

”Ngài đang nói gì...ta, ta không hiểu!”

Cố Vệ Bắc vươn tay chụp lấy hai vai Yến Tử, giọng hắn run rẩy đáp.

”Mẫn Mẫn, muội là Mẫn Mẫn, là Triệu Mẫn đây mà!!”

Tiểu Yến Tử trợn tròn hai mắt run rẩy.

Chết rồi, kì này nàng chết thật rồi, ở đây không ngờ lại có người biết thân phận của nàng. Phải làm sao đây!!!

”Ngài...Ngài biết ta?”

Cố Vệ Bắc gật đầu, khoé môi cong lên một nụ cười lộ ra hàm răng trắng đều, khuôn mặt toả sáng không dấu nổi hạnh phúc.

”Đương nhiên là ta biết. Ta không ngờ có ngày lại gặp lại muội. Muội không nhớ ta, không sao. Chỉ cần muội còn sống là được.”

Yến Tử ngây ngốc:

”Ngài nói vậy là có ý gì?”

Cố Vệ Bắc thu lại bộ mặt hạnh phúc, trong mắt hắn sẹt qua tia bi ai khó hiểu, giường như đang dấu điều gì đó. Hắn đột nhiên nhớ ra điều gì gấp giọng:

”Mẫn Mẫn tại sao muội lại ở đây, mau đi đi, không phải ai cũng có thể vào tướng phủ được đâu...”

Cố Vệ Bắc lại hướng bộ đồ nam nhân trên người Yến Tử, kinh hãi:

”Muội đây là???”

Tiểu Yến Tử tám chín phần đã đoán ra người này có quen biết với Triệu Mẫn trước khi bị bức chết. Hắn lại nhất mực lo lắng như vậy có vẻ như Yến Tử vẫn còn có cơ hội sống.

Nàng lập tức quỳ xuống đất cúi mặt nói:

”Cố đại phu, xin ngài dơ cao đánh khẽ, đừng nói chuyện ta là Triệu Mẫn ra ngoài, ta là bất đắc dĩ mới làm vậy. Xin ngài niệm tình cố nhân mà tha cho ta một mạng!!”

Cố Vệ Bắc hốt hoảng vội đỡ hai tay Yến Tử lên nói:

”Muội làm gì vậy, ta và muội từ khi nào lại trở nên xa cách như vậy. Có chuyện gì mau đứng lên rồi nói”

”Chuyện đó...”

”Ta sẽ không nói ra nhưng muội phải nói cho ta biết lý do”

”Được!!”

Tiểu Yến Tử ngồi vào ghế. Cố Vệ Bắc vui vẻ khác hẳn lúc Yến Tử vừa bước vào, cứ như là hai người khác nhau. Hắn châm trà cho nàng rồi im lặng nghe nàng kể về thời gian khốn khó của Triệu gia, đến chuyện giả danh Triệu Phạm Hoa làm quản gia rồi bị điều sang phủ tướng.

Cố Vệ Bắc không nói nhiều chỉ yên lặng phẩm trà. Đến khi nghe Yến Tử kể xong mới nói:

”Thì ra giám xưởng tiên sinh là muội, ta đã nghe nhắc đến giám xưởng mới đến, nhưng không biết muội sử dụng tên của Triệu huynh, nếu không ta đã sớm gặp được muội rồi.”

Tiểu Yến Tử hớp một ngụm trà cho nhuận giọng, lại nghĩ đến tướng phủ thật là rộng quá đi, nàng sống ở đây mấy tháng bây giờ mới gặp cố nhân, thật không biết là phúc hay là họa.

”Ba năm trước muội mất trí nhớ, không nhớ là đã gặp huynh ở đâu. Huynh có thể kể lại giúp muội được không?”

Cố Vệ Bắc cong lên một nụ cười, dịu dàng đưa tay xoa xoa đầu Yến Tử nói:

”Cha ta và Triệu viên ngoại là bằng hữu chí cốt, từ nhỏ ta đã sống ở thành Tây An, làm thanh mai trúc mã của muội. Sau đó ta được đưa vào cung học làm ngự y. Nhưng sau đó cha ta trở bệnh rồi qua đời. Lúc ta về Tây An an táng, đã gặp được muội trước hôm muội cùng viên ngoại bị bức hại. Sau khi ta trở về cung mới nhận được tin Triệu gia sụp đổ, phu thê Triệu viên ngoại cùng Triệu tiểu thư bị sát hại. Lúc đó ta...” Trong khoé mắt Cố Vệ Bắc có chút buồn phiền nhìn Yến Tử “Ta vừa mất đi phụ thân, lại mất đi thanh mai trúc mã, không giám trở về Tây An tìm muội, chỉ có thể trốn mình trong tướng phủ làm một đại phu.”

Tiểu Yến Tử nhận ra đôi mắt Cố Vệ Bắc nhìn nàng tràn ngập yêu thương, hắn có lẽ rất yêu Triệu Mẫn trước đây. Tiểu Yến Tử vội tránh mắt đi, cúi đầu:

”Nếu muội và huynh đã có thâm tình như vậy, huynh có thể mắt nhắm mắt mở, coi như không biết chuyện muội cải trang nam nhân vào đây không?”

Cố Vệ Bắc có chút không đành lòng đáp:

”Cố Vệ Bắc ta dù có phải chết cũng sẽ giữ kín chuyện này, bảo vệ muội chu toàn, chỉ là Quốc Công không phải người đơn giản, xuống tay rất tàn nhẫn, nếu để hắn biết được muội dối gạt hắn, chỉ e...”

Tiểu Yến Tử rùng mình một cái tưởng tượng đến viễn cảnh Lưu Dĩ mặt đầy sát khí đem nàng đến Long đầu trảm thì mồ hôi vã ra như tắm run rẩy:

”Thế sự đã lỡ, muội có muốn rút cũng không rút ra được!”

”Nếu muội muốn chạy trốn, ta dù có đi đến chân trời góc bể cũng sẽ mang muội đi” Cố Vệ Bắc kiên quyết.

Yến Tử hai mắt lấp lánh nhìn Cố Vệ Bắc, trong lòng thầm ngưỡng mộ Triệu Mẫn.

Mẫn Mẫn ơi Mẫn Mẫn, ngươi thật may mắn, có được một người bạn thanh mai trúc mã sẵn sàng cùng ngươi đi đến chân trời góc bể, một lòng muốn bảo vệ ngươi như vậy thật là làm người ta ghen tị.Yến Tử khoát tay cười nhẹ đáp:

”Không cần đâu, nếu muội bỏ trốn người chịu tội không phải muội mà là đại ca muội. Làm được chịu được, chỉ cần có thể kiếm tiền trả nợ cho Triệu gia, giúp đại ca trị bệnh, chuyện nguy hiểm như thế nào muội cũng có thể làm!”

Cố Vệ Bắc dường như hiểu ra, hắn không thể khuyên được Yến Tử chỉ đành bất lực thở dài:

”Muội vất vả rồi!”

”Vì đại ca, đại tẩu và chất tử, là muội sẵn lòng!”

Cố Vệ Bắc cười nhẹ. Mặc dù Mẫn Mẫn ôn nhu dịu dàng mà hắn gặp trước đây đã thay đổi, nhưng Mẫn Mẫn nghĩa khí hoạt bát như bây giờ vẫn thật thu hút, khiến hắn một lòng muốn bảo vệ.

”Nếu muội có gì khó khăn, cứ đến đây tìm ta. Ta sẽ dốc toàn lực giúp muội”

Tiểu Yến Tử không ngờ tới ở tướng phủ còn có thể bắt tay thông đồng với người khác cùng làm phi vụ này, nhất thời sung sướng cười lớn.

”Được!!! Nhưng tại sao trước nay không thấy huynh xuất hiện, xưởng rèn cách viện cũng không xa mà?”

Cố Vệ Bắc tính toán đáp lời nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì bên ngoài vọng vào giọng nói của một nữ tử nào đó:

”Mau tránh ra, các ngươi có biết ta là ai không, dám trong phủ tướng cản đường bản tiểu thư!!! Cố ca ca, muội về rồi đây!!!”

Tiểu Yến Tử nhướn mày dỏng tai lên nghe, lại quay sang Cố vệ Bắc nghi hoặc.

”Cố đại phu, ngoài kia là??”

Cố Vệ Bắc đỡ trán cười khổ:

”Muội đừng gọi ta như vậy, không quen, cứ gọi ta là Vệ Bắc như lúc trước đi! Ngoài kia là tiểu thư Hoắc Kỳ Thư, đích nữ của Hoắc tướng quân.”

Yến Tử như ngộ ra “Ồ” lên một tiếng.Nghe nói hôm nay Hoắc phu nhân cùng tiểu thư từ xa trở về. Nhưng vừa trở về đã vội vã đến tìm Cố Vệ Bắc có phải là nàng ta....

Quả nhiên những gì xảy ra sau đó đã chứng tỏ suy nghĩ của Yến Tử là hoàn toàn chính xác.

Cố Vệ Bắc chậm rãi xải bước, mở toang cửa cúi đầu hành lễ:

”Hoắc tiểu thư đã về!”

Yến Tử tò mò nghểnh cổ ra nhìn.

Đang bị đám ám vệ của Tiểu Yến Tử chặn đứng là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Làn da mềm mại trơn bóng, mày liễu mắt tròn. Một thân y phục lụa dài ôm sát thân thể yếu ớt phiêu dật. Đây chính là hình mẫu các tiểu hoa đán trong phim truyền hình Yến Tử hay xem. Xinh đẹp đáng yêu.

Hoắc Kỳ Thư vừa thấy Cố Vệ Bắc lập tức phá vòng vây đã nới lỏng của ám vệ chạy tới ôm chầm lấy cổ hắn vui sướng:

”Cố ca ca, muội nhớ huynh lắm!!”

Cố Vệ Bắc chấn kinh vội gỡ tay Kỳ Thư ra ôm quyền:

”Hoắc Tiểu thư xin hãy tự trọng.”

Lại sực nhớ sau lưng mình đang có ai vội vã quay đầu giải thích:

”Mẫn....Triệu tiên sinh, ngươi chớ hiểu lầm. Ta đây là...”

Tiểu Yến Tử nhàn tản như ngồi xem kịch hay cười cười phất tay:

”Hai vị không cần quan tâm đến ta, xin mời cứ tự nhiên!”

”Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta....”

Không để Cố Vệ Bắc giải thích thêm. Hoắc Kỳ Thư lướt mắt qua nhìn người đang ngồi trên ghế phẩm trà, khó chịu hỏi:

”Hắn là ai, sao huynh lại phải giải thích với hắn?”

Yến Tử thấy mình đã đến lúc lên sàn thản nhiên đứng dậy ôm quyền thi lễ:

”Tại hạ là Giám Xưởng rèn Triệu Phạm Hoa, ngưỡng mộ tài danh của Hoắc tiểu thư đã lâu, nay có dịp tương ngộ, thật đúng là quả như lời đồn!”

Hoắc Kỳ Hoa nghe nhắc đến Giám xưởng mới tới, nhớ đến mẫu thân trước khi về phủ đã luôn căn dặn nàng, phụ thân nàng rất nể nang người này bởi tài năng rèn bảo kiếm rất được Quốc Công trọng dụng, nàng lập tức lấy lại bộ dáng khuê các ôn nhu thi lễ.

”Triệu tiên sinh có lễ! Là Kỳ Thư thất thố mong tiên sinh không...”

Lời còn chưa nói xong, bên ngoài lại lần nữa náo động.

Giọng hai nam tử trầm ấm vang lên:

”Hoắc Kỳ Thư!!! Cái đứa nhỏ này lại chạy đâu mất rồi!!!”

”Đại ca, có thể muội ấy tìm Cố Vệ Bắc, mau vào đó xem thử!!”

Trước cửa phòng thuốc của Cố Vệ Bắc lại xuất hiện thêm hai người một đỏ một đen hớt hải chạy tới.

Hoắc Thiện cùng Hoắc Sinh mặt đầy mồ hôi, vừa nhìn thấy Hoắc Kỳ Thư mặt mới dãn ra.

Hoắc Thiện thấy Tiểu Yến Tử vội ôm quyền:

”Triệu tiên sinh, ngài sao lại ở đây?”

Hoắc Sinh vèo một phát đứng chắn ngay trước mặt Yến Tử đảo mắt từ đầu tới chân nàng lo lắng:

”Tiểu Tử đau ở đâu sao?”

Tiểu Yến Tử khi không lại bị truy hỏi vội vã phất tay:

”Không...ta chỉ...”

Đang lúc hai huynh đệ Hoắc gia truy hỏi Yến Tử.

Bên kia Hoắc Kỳ Thư lén trốn đi nhưng rất nhanh bị Hoắc Thiện bắt lại lớn giọng trách mắng:

”Vừa về đến phủ chưa vấn an phụ thân đã đi tìm nam nhân. Còn ra thể thống gì???”

Hoắc Kỳ Thư hoảng hốt vội trốn sau lưng Vệ Bắc thập thò:

”Vì muội nhớ huynh ấy cho nên...”

Hoắc Thiện bị câu nói của Hoắc Kỳ Thư làm cho tức muốn ói máu, là tiểu thư lá ngọc cành vàng, được phụ mẫu cùng các đại ca yêu thương hết mực, sao có thể tùy tiện nói ra những câu mất mặt như vậy trước mặt bao nhiêu người. Còn đâu danh tiếng Hoắc gia nữa.

Cố Vệ Bắc bị ánh mắt của Hoắc Thiện đầy sát khí bắn chíu chíu vội vã tránh sang một bên nói:

”Tại hạ còn có việc, đi trước!”

Cố Vệ Bắc thản nhiên cầm lấy tay Yến Tử kéo đi nhưng đi còn chưa được hai bước đã bị một luồng khí lạnh nào đó đập ngay ót, một bàn tay to lớn cứng như đá khoá chặt lấy bàn tay đang nắm chặt Yến Tử kia.

Lúc hắn quay đầu đập ngay ánh mắt đầy hàn khí của Hoắc Sinh như muốn ăn tươi nuốt sống.

”Ngươi muốn mang tiểu tử đi đâu?”

Cố Vệ Bắc khó hiểu nhìn Hoắc Sinh:

”Tại hạ và Triệu tiên sinh là cố nhân, vừa mới gặp lại muốn hàn huyên vài câu, không lẽ phải xin phép Hoắc tướng quân?”

Hoắc Sinh và Cố Vệ Bắc là bằng hữu đã gần mười năm vậy mà lúc này lại có lúc tâm ý không thuận nhất nhất giữ chặt tay Yến Tử không buông.

Tiểu Yến Tử bị hai bàn tay một tím một đỏ níu chặt chỉ biết ngây ngốc nhìn hai người kia.

Tại sao nhìn thế nào cũng thấy chi tiết này giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết sặc mùi cẩu huyết nàng từng đọc qua vầy nè.

Vết thương từ ngón tay đã đông lại của nàng bị nội lực của Cố Vệ Bắc tác động làm hở miệng vết thương, dòng máu đỏ tươi nhỏ dài xuống đất.

Yến Tử đau đớn “A” lên một tiếng.

Cố Vệ Bắc chấn kinh vội buông tay ra, nâng tay nàng lên gấp giọng:

”Xin lỗi. Ta, ta quên mất. Đê ta đi lấy thuốc” Nói rồi vội vội vàng vàng quay vào phòng lấy thuốc.

Hoắc Sinh bên cạnh nhanh như chớp chụp lấy ngón tay Yến Tử bỏ vào miệng ngậm chặt nuốt đi dòng máu tươi đang chảy xuống trước ánh mắt kinh hãi của chúng nhân.

Hoắc Thiên trợn tròn mắt kinh ngạc:

”Lão nhị, đệ đây là???”

Kỳ Thư cùng đám ám vệ há hốc mồm kinh hãi.

Tiểu Yến Tử thì cảm tưởng như đang bị ma cà rồng hút hết máu. Chân tay bủn rủn. Tay nàng bị tay Hoắc Sinh khoá chặt, nàng cảm nhận được ngón tay mình đang được lưỡi hắn âu yếm giữ lấy không buông. Đôi mắt của hắn không dấu nổi sự đau lòng nhìn Tiểu Tử.

Trong chốc lát, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Sinh khiến Tiểu Yến Tử như bị mê hoặc. Ánh mắt của hắn thật sự khiến nàng bối rối.

Đến khi Cố Vệ Bắc trở ra thấy cảnh tượng này chỉ yên lặng đứng đó. Trong lòng cơ hồ nhói lên một thứ cảm xúc khó chịu.

Tiểu Yến Tử không quen được tận tình chăm sóc như vậy, nàng rút vội tay ra lúng túng:

”Quốc Công sắp về rồi, ta đi pha trà cho ngài ấy. Cáo từ!”

Lời vừa dứt Yến Tử chạy thẳng một mạch như lửa cháy sau mông hướng Tam Thái viện mà chạy, ám vệ cũng thừa thế đuổi theo phía sau.

Viện đại phu lúc nãy còn đông nghẹt người giờ chỉ còn lại Hoắc Kỳ Thư bộ mặt ngây thơ hối lỗi với Hoắc Thiện đang quạu cọ.

Cố Vệ Bắc yên vị bên mép cửa đang nhìn Hoắc Sinh hướng mắt về con đường Tiểu Yến Tử vừa đi qua.

Cố Vệ Bắc xưa nay chưa từng thấy Hoắc Sinh lo lắng cho ai như vậy kể cả tiểu muội hắn.

Cố Vệ Bắc có chút nghi hoặc lại không chắc chắn. Hắn xoay gót quay trở vào phòng thuốc, khoé môi nhẹ cong lên một nụ cười khó hiểu:

”Từ mai chắc phải ra khỏi ổ dạo chơi thôi. Ở trong này cũng quá lâu rồi.”

Bên ngoài gió không ngừng thổi, cành cây tiêu điều lung lay rụng rời những chiếc lá úa, cơn rét đến từ phương xa như lường trước được một trận kình phong sắp sửa nổi lên.