Chương 18: Vi Hành

Lúc Yến Tử cùng chúng nhân dùng bữa đã nghe được một câu chuyện hết sức kinh dị.

Số là đêm yến tiệc trung thu không biết ba vị công tử nhà Hạ thừa tướng cùng Diệp đô thống đã làm gì khiến Quốc Công thiên tuế nổi trận lôi đình chặt đứt cánh tay phải của Hạ Hầu Lan, nhốt huynh đệ Diệp gia vào thiên lao tùng xẻo từng thớ thịt. Nếu không phải vì Thừa tướng Hạ Tĩnh cùng Đô thống đại nguyên soái Diệp Khiết Lâm lấy mũ ô sa ra đe doạ, ắt hẳn ba người kia đã bị Lưu Dĩ hành hạ chán chê rồi giết chết.

Về nguyên nhân Lưu Dĩ nổi trận lôi đình, nghe nói là khi quân phạm thượng, dưới mí mắt Quốc Công dám làm loạn, phá hỏng yến tiệc, coi thường vương tử. Đại loại thế.

Tiểu Yến Tử đang loay hoay trong đống đồ ăn, nghe đến đoạn ba vị công tử kia bị hành hạ cho đến còn nửa cái mạng thì không khỏi rùng mình.

Không phải đêm đó tâm trạng Lưu Dĩ rất tốt sao, lúc nàng rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn xuống tay tàn nhẫn như vậy.

Yến Tử nhìn Sa Hoả, Sa Thuỷ đang cặm cụi ăn không quan tâm sự đời ngồi đối diện hỏi:

”Thuỷ huynh, Hoả huynh, đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sao Quốc Công lại thành ra như vậy?”

Sa Thuỷ suýt nữa hóc cơm: Cái người này là ngốc thật hay giả bộ ngốc vậy. Cả đêm hôm đó trăn trở cùng Quốc Công, vậy mà còn mù mờ như không liên quan đến mình. Quốc Công tàn nhẫn như vậy còn không phải vì ngài sao.

Sa Thuỷ bất lực nói:“Tiên sinh còn nhớ ai đã làm gãy cổ cầm của ngài không?”

Yến Tử nhíu mày khó chịu nhớ lại đêm hôm đó, tay nắm thành quyền đập bàn cái rầm:

“Đương nhiên là nhớ, chính là ba cái tên công tử khó ưa đã làm gãy cây đàn yêu quý của ta, có chết ta cũng không bao giờ quên, hận không thể biến ba tên đó thành dây đàn ngày ngày gảy cho chúng đau chết!” Yến Tử ngưng nói một lát rồi lại xoa xoa cằm một cái nghĩ nghĩ: “Mà ba cái tên Hoa Hoa công tử, cái mặt như lão trư trư, cái miệng thối thối đó rốt cuộc là ai nhỉ?”

”Phụt!!!”

Sa Hoả chính thức phụt cơm. Hạt cơm trắng tinh bay xa đến vài thước. Quả nhiên nội công thâm hậu, đến cả hạt cơm cũng có thể phi thường bay xa đến vậy.

Sa Hỏa hết sức không ngờ đến, cái người được gọi là Triệu Giám tiên sinh này thật sự không hề để ý đên người xung quanh thân phận như thế nào. Mặc nhiên chỉ quan tâm đến công việc hưởng thụ của mình, đến cả kẻ làm vỡ cây đàn yêu quý cũng không biết là ai mà hôm đó vẫn ngang nhiên đấu võ mồm. Thật là, thật là quá khôi hài rồi.

May mắn thay Yến Tử ngồi đối diện với Sa Thuỷ không bị dính chưởng. Nàng cùng Sa Thuỷ kinh ngạc nhìn Sa Hoả đang cố nén biểu cảm, khoé môi giật giật điên cuồng, da mặt nhăn nhó cực kì khó coi.

Sa Thuỷ lấy trong ngực ra một chiếc khăn tay ôn nhu lau miệng bị dính bẩn của Sa Hoả nói:

”Muốn cười thì cứ cười đi, sao cứ phải nín nhịn như vậy!!!”

Sa Hoả hất bàn tay đang lau mặt hắn của Sa Thuỷ qua một bên, khuôn mặt lại trở về vẻ lãnh đạm ngày thường.

”Ai nói ta muốn cười???”

Sa Thuỷ bĩu môi không thèm chấp, quay lại nhìn Yến Tử đang đơ mặt nhìn hai người một nước một lửa, nàng chăm chú quan sát biểu hiện nhẹ nhàng của Sa Thủy đối với Sa Hỏa, trong mắt tinh nghịch có chút gian xảo cười hề hề:“Hai người, đã đi đến mức này rồi cơ à? Ôi thật là, mang tiếng chủ nhân sao ta lại không sớm nhìn ra, thật có lỗi đã không tác hợp cho hai người!”

Sa Hoả, Sa Thuỷ nghe thấy vậy lập tức giật bắn bật người dậy cùng đồng thanh lớn giọng:

”Cái gì mà đến mức này, ngài nói vậy là có ý gì!!!”

Yến Tử nhìn hai nam nhân giận giữ trừng mắt nhìn nàng, cơ hồ có lẽ nàng đã thể hiện quá rõ ràng khiến họ thẹn quá hoá giận chăng:

”Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, mau ngồi xuống ăn tiếp đi!”

Sa Hoả hừ lạnh một tiếng không buồn ăn nữa mà bỏ ra ngoài.

Sa Thuỷ nhăn nhó, giận dỗi ngồi xuống nói:

”Tiên sinh thật là, cứ phải đùa giỡn bọn thuộc hạ mới chịu được, ngài thật vô lương tâm!”

Yến Tử trưng ra bộ dáng nịnh nọt. Ây da, sao nàng lại quên mất người cổ đại rất khó chấp nhận đoạn tay áo (gay) nhỉ.

”Thôi nào, ta sai rồi, sau này sẽ đặc biệt tạ tội với hai người. Nào mau nói đi, ba công tử kia làm sao!”

Sa Thuỷ trợn mắt nhìn Yến Tử:“Ngài thật sự không biết ba người họ là ai ư???”

”Không biết!” Yến Tử thật thà đáp.

Sa Thuỷ lấy tay đỡ trán: Chao ôi có ai ngờ đâu vào yến tiệc ngồi thường thức mỹ vị như đúng rồi mà xung quanh mình là ai cũng chẳng thèm để ý. Thật sự là quá vô tâm rồi.

”Ba người đó chính là...”

Sa Thuỷ nói chưa hết câu, Sa Hoả đã từ bên ngoài lao vào nhà ăn, gấp giọng nói:

”Quốc Công cho gọi tiên sinh, ngài mau ra cổng phủ đi, Quốc Công đang đợi!”

Yến Tử há hốc mồm, không phải lúc này Lưu Dĩ chỉ vừa từ trong cung trở về sao, giờ này mọi khi sẽ vào Ngự Thư phòng phê duyệt tấu chương, sao tự dưng lại gọi nàng chạy ra cổng làm gì.

Sa Thuỷ, Sa Hoả mặc kệ Yến Tử đang đực mặt ra như ngỗng, vội vã mỗi người một bên chụp lấy cánh tay Yến Tử điểm mũi chân thi triển khinh công rời đi, không dám để bạn Quốc Công đợi dù chỉ một khắc.

Tiểu Yến Tử bị Sa Hoả, Sa Thuỷ 'khiêng' đi, không kịp nhận thức điều gì. Cứ đơ như khúc gỗ kinh hãi bị Sa Hỏa, Sa Thủy túm lấy bay nhảy trên không trung, tuyệt không dám mở miệng.Nàng đã từng bị tên tướng quân nào đó làm ‘rơi’ trong quá trình vận chuyển một lần, căn bản là không có lá gan để bị rơi thêm lần thứ hai. Ở gần cái đám nội công thâm hậu, khinh công trác tuyệt này quả là quá nguy hiểm a.

Chẳng mấy chốc ba người từ nhà ăn đã ra đến cổng phủ.Đôi mắt phượng của Lưu Dĩ từ xa vừa thấy ba bóng người lao tới đã phát ra lãnh khí lạnh thấu xương, bao trùm vây lấy ba người Yến Tử cùng Sa Thuỷ, Sa Hoả.

Cả ba người vừa đến nơi bỗng thấy chân tay bủn rủn, hàn khí lãnh khốc càn quét đánh ụp một phát ngay ót khiến ba người run cầm cập, mồ hôi túa ra như tắm.

Yến Tử cắn chặt môi sợ hãi nhìn Lưu Dĩ. Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lưu Dĩ lại tự dưng nổi giận, nàng không có đắc tội gì với hắn đâu nha. Không phải tính khí thất thường của hắn lại nổi lên, sẽ đem nàng chặt tay tùng xẻo vì lý do ngớ ngẩn nào đó như ba tên kia chứ.

Sa Hoả, Sa Thuỷ nhận ra Lưu Dĩ là đang trừng mắt nhìn hai người họ. Đồng thời lướt mắt xuống cánh tay họ mỗi người một bên đều đang siết chặt lấy cánh tay Yến Tử. Lập tức hai người như chạm vào chảo nóng giật thót thả Yến Tử ra.

Lúc này cả ba người mới thấy hàn khí dần dần tan đi, ánh mắt u lạnh thu lại tia nhìn lãnh đạm. Sa Hoả, Sa Thuỷ thở hắt ra một hơi, cảm tưởng như vừa dạo qủy môn quan chơi một vòng. Hết sức thức thời tự hứa với bản thân sau này cách xa bạn Yến Tử ra một chút, chớ nên chạm vào dù chỉ là một sợi tóc mới mong bảo toàn được mạng sống. Vừa rồi chỉ là cầm cánh tay đã nguy hiểm như vậy. Nếu lỡ sau này có tình huống khác...

Sa Hỏa, Sa Thủy bỗng nhiên rùng mình. Đối với tâm tư khó nắm bắt của bạn Quốc Công, lại kề cận với bạn Yến tử chuyên gia gây phiền phức, không biết sau này họ sống sót làm sao đây. Ây da, thật không dám nghĩ. Không dám nghĩ a.

Lưu Dĩ lại gần Yến Tử trầm giọng nói:

”Cùng bổn vương vi hành!!”

Vi hành???

Yến Tử trì độn một lúc. Tại sao động trời lại muốn vi hành, với lại vi hành thì cứ đi đi, gọi giám xưởng như nàng đi theo làm gì.

”Quốc Công, cái kia... Thần còn chưa làm xong công đoạn mài kiếm, cũng chưa kịp giao việc cho A Nô...”

Lưu Dĩ giương đôi mắt u lạnh nhìn Yến Tử, thanh âm trầm hơn một đoạn, vô hình phát ra tiết khí lạnh như băng thật sự làm Yến Tử sợ hãi:“Ngươi không muốn đi cùng bổn vương?”

Tiểu Yến Tử chấn kinh vội vã quỳ xuống. Nếu nàng nói ‘không' tức là khi quân phạm thượng, coi thường vương tử, đáng bị tùng xẻo phân thây như chơi:

”Thần không dám, được vi hành cùng quốc Công là phúc phận của hạ thần, thần sẽ bồi điện hạ du ngoạn trời đất, chết không từ nan!”

Lưu Dĩ hài lòng gật đầu xoay gót:“Đi thôi!”

Yến Tử mếu máo khóc thầm trong lòng: Quả nhiên chơi với vua như đùa với hổ, nếu suốt ngày bị tên họ Lưu kia doạ, mạng già này của ta, hức, ta không muốn sớm lên bàn thờ ăn chuối cùng ông bà đâu.

Yến Tử đau khổ lủi thủi đi theo Lưu Dĩ. Nhưng vừa ra đến cửa đã bắt gặp bóng đỏ tuấn tú vừa đi đâu đó về.Hoắc Sinh thấy Lưu Dĩ, ôn tồn ôm quyền thi lễ, lại thấy Tiểu Yến Tử, mặt tươi như hoa cười cười hỏi:

“Tiểu Tử hôm nay đi đâu?”

Yến Tử nhận thấy Hoắc Sinh có điều khác lạ, từ khi nào hắn lại có bộ dáng thân thiết với nàng như vậy:

“Tại hạ đi vi hành cùng Quốc Công, còn ngài đây là?”

Yến Tử nhìn một đống thuốc trên tay Hoắc Sinh nghi hoặc, có ai đau ốm sao?

Hoắc Sinh tươi cười đáp:

“Là ta mua hộ Cố Vệ Bắc, hắn bận việc không chuẩn bị đủ dược liệu nên nhờ ta mua dùm.”

Cố Vệ Bắc? Yến Tử ngơ ngác đứng nhìn, cái tên này sao chẳng thấy quen chút nào, nghe ngôn từ của Hoắc Sinh thì người kia vốn sống trong phủ, sao nàng chưa từng gặp qua.

“Cố Vệ Bắc, hắn vẫn luôn sống ở đây sao?” Lưu Dĩ đứng bên cạnh Yến Tử nghi hoặc hỏi.

Hoắc Sinh kính cẩn đáp:

“Đúng vậy, từ sau khi rời khỏi cung, hắn vẫn luôn sống ở đây, làm đại phu cho phủ tướng cùng hơn ngàn binh lính trong trại doanh.”

Lưu Dĩ hơi nhíu mày một lát, trầm ngâm nghĩ về điều gì đó.

Tiểu Yến Tử đực mặt ra nhìn sang Lưu Dĩ một cái lại nhìn Hoắc Sinh cái nữa, hoàn toàn không biết nhân vật kia chui ở đâu ra.

Hoắc Sinh sực nhớ ra điều gì, cúi mình ôm quyền nói:

“Quốc Công, Hoắc Sinh muốn bồi điện hạ vi hành, chẳng hay ý điện hạ như thế nào?”

Lưu Dĩ liếc nhìn Yến Tử một cái, cũng không nhiều lời, chỉ tùy ý phất tay: “Tùy ngươi!”

“Tạ Quốc Công ân chuẩn!”

Hoắc Sinh tươi cười, mắt hoa đào lấp lánh nước nhìn Yến Tử:“Tiểu Tử, đi thôi!”

Vậy là Yến Tử cùng Hoắc Sinh và hai thị vệ thân tính Sa Hỏa, Sa Thủy rồng rắn cùng nhau bồi Lưu Dĩ vi hành xem xét cuộc sống của bách tính.

Đi được một đoạn Yến Tử vẫn còn ngẩn ngơ chưa hết thắc mắc.

Nàng ghé sát tai Sa Thủy hỏi:

“Thủy huynh, Cố Vệ Bắc là ai vậy?”

Sa Thủy nào có ngờ Yến Tử sẽ làm ra hành vi như vậy, đến khi phát hiện nàng ghé sát mặt mình, đồng thời một luồng khí lạnh từ bóng bạch kim đứng cách đó chưa đến năm bước chân quét tới đập ngay ót mình mới giật thót lùi lại vài bước bảo toàn mạng sống. Hắn vuốt vuốt ngực mình, lau mồ hôi tự trấn an. Cái bạn Triệu tiên sinh này muốn hắn sớm quy tiên sao.

“Tiên sinh, đó là Cố đại phu trong phủ ta, sống ở tiểu viện phía Nam tướng phủ, trước đây là ngự y trong cung!”

Yến Tử gật gật đầu. Thì ra là đại phu, trước nay nàng chưa từng bước qua tiểu viện phía Nam, cũng chưa từng cần dến đại phu mới không biết đến người đó.

“Vậy tại sao hắn lại rời khỏi cung?” Yến Tử hỏi thầm. Lúc này bạn Sa Hỏa, Sa Thủy đều hết sức thức thời cách xa bạn Yến Tử hơn một mét đáp:

“Trước đây Quốc Công cùng Hoắc tướng quân và Cố đại phu là bằng hữu chí cốt, sau đó có vài chuyện xảy ra, nên ba người không còn làm bằng hữu với nhau mà phân ra quân thần rõ ràng. Cũng không qua lại nhiều. Cố đại phu từ chối làm ngự y, chấp nhận trở về phủ tướng làm đại phu.”

Yến Tử đau đầu bĩu môi. Sao rối rắm quá trời vậy. Bằng hữu rồi lại quân thần, ngự y chuyển qua đại phu, thật khó nghĩ.

Yến Tử nghĩ nghĩ được một lát thì vội vàng để ba cái chuyện không phải của mình đó ra sau đầu. Chẳng mấy chốc đám người Lưu Dĩ đã đến trung tâm của kinh thành, nơi náo nhiệt đông vui, người qua kẻ lại tập nập khiến nơi đây ồn ã, xô bồ. Yến Tử đến kinh thành cũng khá lâu, bây giờ mới có cơ hội du ngoạn mở mang tầm mắt không khỏi thích thú.

Đám người Lưu Dĩ đi đến đâu, cả ngàn con mắt đổ dồn đến đó, nhất là các nữ tử cùng đại thẩm, cứ thô lố mắt ra nhìn Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh, đôi má cứ chốc chốc ửng đỏ, thẹn thùng nhìn hai mỹ nam ung dung lướt qua.

Yến Tử từ lúc nào đã đi giữa Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh. Nàng nhận ra ánh mắt của đám nữ tử có chút lưu luyến, có chút e lệ. Yến Tử nhanh chóng đẩy mắt qua hai thân ảnh một bạch kim một đỏ đang thư thả xải bước bên cạnh mình kia.

Lưu Dĩ hôm nay mang một trường bào bạch kim thường dân, vì tính chất đặc thù của vi hành, không để lộ thân phận ra ngoài nên mới mặc trang phục dân thường. Nhưng y phục thường thì đã sao, làm sao có thể che lấp khí khái đế vương cùng khí thế cường đại phát ra từ thân thể hắn. Đôi mắt u lạnh chăm chú xem xét tình hình buôn bán của bách tính, phán đoán tình cảnh cũng như mức sống của người dân nhằm đảm bảo những quyết định gần đây mở rộng giao thương của hắn là đúng đắn, hoàn toàn không ý thức ánh mắt của đám nữ tử kia. Khuôn mặt tuấn tú như tranh vẽ dưới ánh nắng mặt trời đẹp tựa chân nhân, sống mũi cao vô hình càng tăng thêm vẻ anh tuấn. Khuôn mặt vô cảm không biểu hiện thái độ, nhưng chính cái khí chất vô ưu đó lại khiến đám nữ tử mê mẩn. Vóc dáng cao lớn thừng thững, lại còn khí khái cương trực lãnh đạm mê người kia, thật muốn được hắn yêu thương che chở. Đúng là hình tượng trượng phu mà mọi nữ tử đều mơ ước.

Yến Tử nuốt nước miếng ực một cái: Quốc Công, ngài có biết chỉ cần ngài đi một vòng đã đốn bao nhiêu trái tim nữ tử rồi không?

Yến Tử nhất thời rút mắt khỏi Lưu Dĩ, chuyển qua bên phải nàng là tướng quân Hoắc Sinh.

Bóng áo đỏ cao lớn uy nghi, khuôn mặt tuấn tú khuynh thành đẹp không lời nào tả hết. Rèm mi hữu ý phủ lên đôi mắt hoa đào ngời sáng như ngàn tinh tú. Tâm trạng Hoắc Sinh hôm nay khá tốt, hắn thấy Tiểu Tử để mắt đến hắn, lại chăm chú quan sát hắn. Hoắc Sinh vui vẻ lộ ra nụ cười ngọt ngào, mê đắm. Khiến đám nữ tử nhìn thấy phụt máu mũi ngã lăn ra đất.

Yến Tử kinh hãi than thầm trong lòng: Chúa ơi, cái tên Hoắc Sinh này vừa sử dụng tuyệt chiêu ‘Xuân phong cười’ đã khiến cho có người phải nhập viện rồi. Quá nguy hiểm rồi a.

Chỉ trong chốc lát. Hoắc Sinh cùng Lưu Dĩ thành công biến Yến Tử cùng Sa Thủy, Sa Hỏa thành ba con bạch tuộc hộ tống hai đại mỹ nam dạo chơi.

Thật khốn khổ cho bạn Yến Tử, vì một nữ tử say mê nhìn Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh không nhìn đường thiếu chút nữa đâm sầm vào Yến Tử.

Rất nhanh hành vi nguy hiểm đó không lọt khỏi mắt bốn vị quan gia đi cùng nàng.

Lập tức bốn người đều xải tay ra tính toán kéo nàng về phía mình tránh bị người ta dẫm phải. Nhưng bóng bạch kim nhanh hơn một giây, tàn nhẫn đẩy nữ tử kia văng qua một bên, vừa vặn kéo Yến Tử về phía hắn, ôm chặt nàng trong lòng ngực trầm giọng:

“Cẩn thận một chút!”

Tiểu Yến Tử chấn kinh ngước nhìn Lưu Dĩ, chỉ là suýt đụng trúng người ta thôi, đâu cần làm bộ mặt nghiêm trọng như vậy.

Hoắc Sinh yên lặng đứng đó, dường như hắn vừa hiểu ra điều gì, buồn bã nhìn Yến Tử trong vòng tay Lưu Dĩ.

Yến Tử “Vâng” một tiếng rồi tách Lưu Dĩ ra, hành động lúc nãy của bốn người kia vô tình lọt vào mắt của chúng nhân đang bị hào quang của Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh làm chói mắt nhìn thấy.

Luc này họ mới để ý, ở giữa hai đại mỹ nam có một tiểu tử nhỏ con, mặt mũi bình thường, y phục tầm thường. Không biết thân phận ra sao lại được hai mỹ nam cùng hai người hắc y đi đằng sau nhất nhất bảo vệ.

Yến Tử ngượng ngùng nhìn bách tính xung quanh trố mắt nhìn nàng bàn tán, nàng tám phần đã đoán ra trong đầu họ nghĩ gì. Đáng ra nàng phải là người bảo vệ mỹ nam mới đúng, đằng này một giám xưởng là được đích thân Quốc Công cùng tướng quân đại Sở bảo vệ, cái này có hơi phi lý a.

Lúc này Lưu Dĩ nhìn thấy bên kia đường đang có một lão lão đang gảy đàn bên vệ đường, một vài người đi ngang bỏ vào bát của lão một ít bạc.

Hắn nhìn Tiểu Yến Tử một lát, nghĩ đến điều gì đó lập tức ghé qua ven đường mua một chiếc bát sứ đẹp đẽ đặt vào tay Yến Tử dưới ánh mắt ngây ngốc của nàng cùng Hoắc Sinh và Sa Thủy, Sa Hỏa.Sao cái cảnh này nhìn thế nào cũng giống như là chủ nhân chuẩn bị phát cơm cho chó con vậy nhỉ!!!

Lưu Dĩ xải bước đến cạnh lão bá đang gảy đàn, ra hiệu ngừng lại, hắn kéo Yến Tử đến trước mặt hắn, bắt nàng cầm bát sứ nâng lên, hình dáng không khác gì ăn mày chờ bố thí. Sau đó hắn rút trong ngực ra một cây tiêu lục ngắn bắt đầu thổi.

Thanh âm tiêu mỏng nhẹ đi khắp chốn cùng ngõ hẹp kinh thành, dịu dàng trang nhã cũng hết sức dũng mãnh, tựa hồ như chính khí khái của người thổi. Khuôn mặt tuấn tú phản chiếu ánh nắng mặt trời, môi mỏng say mê thổi lên một khúc ca.

Chẳng mấy chốc đám người Lưu Dĩ bị bách tính gần đó vây thành một vòng tròn. Hoắc Sinh như hiểu ra điều gì, xải bước đi đến mượn tạm cây đàn cổ trong tay lão bá, ngồi xuống bên cạnh Lưu Dĩ bắt đầu gảy đàn.

Tiếng tiêu và thanh âm du dương của cổ đàn kết hợp tạo ra một bản nhạc đẹp đẽ dụ người. Đám nữ tử xung quanh bị hai nam nhân điển trai siêu cấp mê hoặc như đi trên mây, không nỡ rời mắt khỏi. Hai bóng người một đỏ một bạch kim đẹp tựa tranh vẽ, hai người họ như thuộc về thế giới khác. Những người xung quanh cứ như chỉ là người trần mắt thịt tầm thường đang xem tiên nhân múa ca.

Yến Tử vẫn ngây ngốc cầm bát sứ đứng đó. Nàng ngàn vạn lần không hiểu được Quốc Công đương triều cùng tướng quân Đại Sở rốt cục ăn nhầm cái gì lại ra đường ‘hát rong’ như thế này.

Bỗng nhiên bát sứ vang lên tiếng ‘keng’.

Yến Tử quay lại trố mắt nhìn váo bát sứ, đám người xung quanh từng người từng người bỏ vào bát nàng nào bạc vụn, nào đồng xu, nào ngân phiếu. Chẳng mấy chốc bát sứ đầy ắp tiền. Yến Tử lại dò xét xung quanh, không hiểu từ lúc nào bách tính thường dân đã bị đẩy ra phía sau, ở vị trí đẹp để ngắm mỹ nam là cái đại tiểu thư ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, không ngừng hào phóng ‘cho’ Yến Tử đang đứng giữa hai mỹ nam một xấp ngân phiếu.

Số tiền trong bát sứ chắc mẩm gần đến một vạn lạng bạc chứ chẳng chơi. Yến Tử rùng mình nhận ra. Quả nhiên sắc đẹp quyết định tất cả.

Lão bá kia ngồi suốt cả ngày mà chỉ kiếm được hai miếng bạc vụn. Lưu Dĩ và Hoắc Sinh đứng đó còn chưa tới nửa khắc đã kiếm ra gần một vạn lạng bạc. Nếu đứng như vậy liên tục một tuần chắc chắn Yến Tử sẽ trở thành triệu phú giàu có nhất Đại Sở mất.

Nhận thấy số tiền đã nhiều đến độ tràn đầy bát sứ. Lưu Dĩ ngừng thổi tiêu, Hoắc Sinh ngừng gảy đàn.

Hoắc Sinh ôn nhu đứng lên trả cây đàn cho lão bá, ôm quyền hướng bách tính xung quanh đa tạ, còn không quên tặng ‘Xuân phong cười’ cho đám tiểu thư kia một cái tạ ơn khiến đám nữ tử kia người thì ngất lịm, người thì xịt máu mũi, cực kì bi thương á.

Lưu Dĩ cao ngạo thu lại tiêu, lấy một nửa số tiền trong bát sứ mang đến đặt vào bát lão bá gảy đàn. Lão bá hai mắt rưng rưng lắp bắp:

“Đa tạ, đa tạ!”

Lưu Dĩ không nói không rằng, yên lặng kéo Yến Tử đi, Hoắc Sinh cùng Sa Hỏa, Sa Thủy vội vàng đi theo sau, đám người xung quanh tiếc nuối rẽ ra nhường đường cho đám người Lưu Dĩ uy nghi xải bước trên con phố tấp nập.

Đám đại tiểu thư không bỏ cuộc mà đi theo sau họ. Số lượng người đi theo mỗi lúc một nhiều, khiến cho đám người Lưu Dĩ nổi bần bật giữa con phố.

Lưu Dĩ không quan tâm đằng sau có bao nhiêu người đang theo chân, hắn cầm chặt cổ tay nhỏ gầy của Yến Tử kéo nàng đến một tiệm cổ cầm.

Chưởng quầy vừa nhìn thấy năm người bước vào vội vã ra chào đón, lại thấy hai mỹ nam tuấn tú, ăn mặc quý tộc, đặc biệt là khí thế cường đại khó tả, dễ dàng áp chế người khác của công tử y phục bạch kim thì vội vã cúi đầu thấp hơn một đoạn tươi cười chào hỏi:

“Các quý công tử đến mua cổ cầm!”

Yến Tử ngây ngốc nhìn quanh, không khỏi thắc mắc hỏi Lưu Dĩ: “Công tử, ngài đây là???”

Lưu Dĩ lướt mắt qua một loạt cổ cầm đang trưng bày, lại nhận lấy bát sứ từ trong tay Yến Tử đưa cho chưởng quầy nói:

“Lấy cho ta cây cổ cầm nào số tiền này đủ để mua!”

Sa Hỏa, Sa Thủy thoáng kinh ngạc. Lúc này mới hiểu ra vì sao Quốc Công nhà mình lại chịu khó chạy ra đường hát rong như vậy. Nếu như tùy ý lấy tiền mua tặng cổ cầm cho Yến Tử, nàng sẽ nhất quyết khước từ, nhưng số tiền đó vốn là Lưu Dĩ cùng Hoắc Sinh tự mình kiếm ra, không khác mấy so với sự vất vả của đại ca nhà nàng. Âu nhận cũng là có lý lẽ.

Hoắc Sinh đứng bên mỉm cười mãn nguyện, quả nhiên hắn sớm đã nhìn ra Lưu Dĩ vốn là có ý này mới cùng Lưu Dĩ đàn ca.Chúng nhân ai nấy đều đã ngộ ra chân lý, còn bạn Yến Tử thiên tài nhà ta không hiểu sao vẫn nghệt mặt ra. Tám phần chính là suy đoán Lưu Dĩ tự kiếm tiền mua cổ cầm tặng nàng là quá vô lý, không thể nào có chuyện đó nên vẫn ngây thơ chuyển hướng sang chỗ khác. Nghĩ rằng Lưu Dĩ muốn mua về chơi hoặc tặng người khác.

Chưởng quầy tươi cười lấy ra một cây cổ cầm bằng gỗ mài sơn láng bóng, sợi dây đàn mỏng manh, thanh thoát đưa cho Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ hài lòng nhìn cổ cầm lại đặt lên tay Yến Tử nói:

“Cho ngươi!”

Yến Tử há hốc mồm, nếu vậy cái ý nghĩ lúc nãy của nàng là chính đáng sao. A, nàng không cần Quốc Công đại sở đích thân kiếm tiền tặng cổ cầm như vậy đâu. Như vậy tâm trạng sẽ nặng nề lắm, lỡ cổ cầm không may có bề gì, cái mạng nhỏ của Yến Tử sao có thể giữ nổi:

“Công tử, tiểu nhân không thể...”

“Không muốn nhận thì vứt đi.” Lưu Dĩ chỉ quăng một câu cộc lốc rồi lặng lẽ đi ra khỏi cửa hàng cổ cầm, để lại Yến Tử trân trối nhìn bóng hắn đứng ngoài cửa.

Hoắc Sinh vỗ vai Yến Tử một cái nói:

“Ngươi có thể không nhận cổ cầm ta mua, nhưng không thể không nhận cổ cầm do chính Quốc Công cùng ta vất vả cả một buổi mới mua được, đúng không!”

Tiểu Yến Tử mặc dù thấy rất nặng nề, nhưng chính nàng đã chứng kiến hai người họ vất vả như vậy. Nàng cũng vui vẻ đón nhận. Đời này được hai mỹ nam khó khăn kiếm tiền mua tặng cổ cầm, nàng không còn đòi hỏi gì hơn.

Yến Tử nhận lấy tấm lụa dài, bọc cẩn thận cổ cầm rời đi. Ra đến cửa chỉ thấy bóng dáng Lưu Dĩ đứng đó nhìn trời, nàng cúi mình trịnh trọng.

“Cổ cầm này thần xin nhận, không biết hạ thần có thể làm gì để tạ ơn người!”

Lưu Dĩ quay mặt nhìn nàng, trong mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt:

“Mỗi đêm đều đàn cho bổn vương nghe, như vậy là đủ!”

Hử, chỉ là đàn thôi, vậy thì quá đơn giản rồi. Yến Tử cúi người gật đầu “Vâng” một tiếng.

Lưu Dĩ ôm bộ mặt nghiêm túc nhưng trong mắt tràn ngập ý cười, trong lòng vô cùng thoải mái, phấn khích cùng nàng và Hoắc Sinh, Sa Hỏa, Sa Thủy rời đi, tiếp tục vi hành.