Chương 16: Đêm Trung Thu Vỡ Nát Của Yến Tử

Ngày mười lăm tháng tám. Tết trung thu.Trên dưới tướng phủ ồn ào bận rộn hơn hẳn mọi năm bởi năm nay, tướng phủ cùng hợp tác với phủ Quốc Công mở ra yến tiệc linh đình long trọng hơn cả hoàng cung vì sự góp mặt quý báu của đồng chí Lưu Dĩ nhà ta.

Giờ Thân hai khắc. Khách khứa bên ngoài cổng phủ đã đông nghẹt. Vì Lưu Dĩ không tham gia yến tiệc trong cung mà quyết định cùng tướng phủ ngắm trăng rằm đến đêm nên quan viên đại thần được dịp mời đến tướng phủ không khỏi mừng rỡ.Tiệc rượu là nơi tốt đê bàn chuyện, hẳn bất cứ ai cũng không thể bỏ qua màn yến tiệc long trọng này, tìm cơ hội kết thân với Quốc Công Đại Sở. Vì thế nên từ đầu giờ Thân, quan viên đại thần từ bậc nhất phẩm đến ngũ phẩm đều đã chen kính cửa chờ chủ nhân tướng phủ ra đón tiếp.

Đến giờ Dậu, bàn tiệc linh đình đã bày biện gọn gàng sạch sẽ. Khách khứa đều là quý tộc quan lại, tuy số lượng nhiều khủng bố nhưng đi đứng ăn nói nhẹ nhàng tao nhã, không chút ồn ã, phong thái hành xử ai nấy đều tỏ ra vô cùng quý tộc.Yến tiệc hôm nay được chia làm hai phòng kề sát nhau chỉ được ngăn cách bởi một tấm bình phong mỏng manh, xuyên suốt có thể nhìn sang căn phòng bên cạnh dễ dàng. Mục đích chính của tấm bình phong chỉ là để trang trí, phân biệt cấp bậc, không có ý nghĩa cách âm hay hạn chế tầm nhìn.

Một phòng là đại điện trang trọng gồm nhiều dãy bàn khác nhau đặt song song với lối đi chính dành cho quan tam phẩm trở lên, sớm đã được quan lại cao cấp lấp đầy chỗ ngồi.

Trên vị trí chủ nhà đặt một long sàn rộng rãi đẹp mắt, bên trên còn có một lớp vải lông trắng tinh được trải lên, hiển nhiên vị trí đó dành cho Quốc Công đương triều Lưu Dĩ đang bận tiếp đãi Thái hậu trong cung vẫn chưa trở về, bên cạnh là bàn dài đẹp đẽ không kém phần đặc sắc chỉ có một mình Hoắc Tâm đại tướng ngồi đang ôn tồn đàm đạo cùng chúng đại thần.

Phòng bên cạnh là dành cho quan tứ phẩm trở xuống, các đại công tử con nhà thế gia cùng một số khách quý của tướng phủ điển hình như là Triệu Giám tiên sinh Tiểu Yến Tử nhà ta.

Nàng sống hai đời đến đời này mới được tự mình chiếm hữu một bàn tiệc đầy mỹ thực, lại còn có rượu nữ nhi hồng mười năm còn được tiếp đãi đúng chất khách quý không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Sa Hoả Sa Thuỷ là thị vệ thân tín nhưng chỉ là hạ nhân không được vào phòng, chỉ được phép đứng nơi nào đủ để chủ nhân nằm trong tầm mắt mà thôi.

Yến Tử nhìn chằm chằm vào đống mỹ thực, đang hết sức cầu mong Lưu Dĩ về để nàng còn được động đũa. Nàng cũng đã ba năm sống khổ sở vặt vẹo giữa cái nghèo đói của Triệu gia, hiển nhiên vẫn chưa có được một bữa tử tế. Tiểu Yến Tử mê mệt nhìn đống mỹ thực, thèm đến chảy nước miếng.Cảnh tượng này vô tình đã lọt vào mắt của ba vị công tử ngồi đối diện với nàng là Hạ Hầu Lan, đích nam của Hạ thừa tướng, đại thần nhất phẩm đương triều, dưới một người trên vạn người Hạ Tĩnh.

Bên cạnh Hạ Hầu Lan là huynh đệ Diệp gia. Diệp Thành và Diệp Dung, con trai Đô thống đại nguyên soái Diệp Khiết Lâm.

Cả ba người bọn họ chính là ba công tử nổi tiếng trong kinh thành văn võ song toàn nhưng cũng lắm điều tiếng bởi tính cách ngạo mạn coi trời bằng vung của mình.

Ba công tử quý tộc trước nay đều tiếp xúc với những quý tộc trang nhã lịch sự. Lúc này đây lại nhìn thấy một tiểu tử nhỏ con, thân y phục khố đơn sắc rẻ tiền, đôi mắt thèm thuồng nhìn đống mỹ thực trước mặt thì không khỏi coi thường, cũng cảm thấy rất khó chịu.

Chỉ là một tiểu tử nghèo hèn lại được ngồi ngang hàng thưởng thức yến tiệc cùng họ, thật quá ư là nhục nhã.

Hạ Hầu Lan ngứa mắt tính toán nói mỉa vài câu nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, bên ngoài, giọng nói của một nam nhân truyền đến:

”Quốc Công đến!!!”

Từ ánh nắng chiều đỏ leo lắt sắp bị ngọn núi che khuất, bóng bạch kim như phát ra hào quang xải bước ung dung tiến tới. Trường bào dài tung bay theo gió, đôi mắt u lạnh phối hợp với khuôn mặt tuấn tú phát ra ánh khí đẹp đẽ cũng rất lạnh lẽo, đáng sợ.

Đằng sau là một đám cấm vệ quân cùng binh lính cao lớn, tay cầm bảo kiếm mặc giáp oai phong hộ tống càng tăng lên khí khái đế vương của Lưu Dĩ.

Chúng nhân tất thảy đều quỳ rạp xuống đất thi lễ:

”Quốc Công thiên tuế, thiên thiên tuế”

”Bình thân!”

”Tạ Quốc Công!”

Đợi đến khi Lưu Dĩ yên vị, chúng nhân mới bắt đầu ngồi vào chỗ.

Hoắc Tâm đại tướng bắt đầu màn thuyết thảo về đêm rằm trung thu. Một số quan viên bắt đầu cung chúc Lưu Dĩ cùng Hoắc Tâm, rồi lại hàn huyên vài câu.Lưu Dĩ đã quen với những yến tiệc như thế này. Trông hắn vô cùng tự nhiên khi tiếp chuyện. Ngồi cao cao tại thượng trên long sàn. Toàn thân Lưu Dĩ vô tình phát ra một loại chính khí sáng chói, khiến những ai nhìn thấy đều cảm thấy có chút sợ hãi, ngưỡng mộ cùng kính cẩn.

Tiểu Yến Tử ngồi bên này ngây dại nhìn hắn, quả thật hắn rất hợp làm hoàng đế. Phong thái, khí chất mọi thứ của hắn đều phát ra hào quang, nhất là khuôn mặt tuấn tú mê người hôm nay của hắn đã khiến cho không ít nô tỳ trong cung cùng những đại tiểu thư vô tình nhìn thấy say mê, mất ăn mất ngủ, nhớ nhung khuôn mặt lạnh lẽo băng giá quyến rũ đó. Hắn thật dễ khiến cho Yến Tử say mê ngắm nhìn không chớp mắt. Trong tâm khảm nàng đột nhiên rất to gan, muốn lao vào cào cấu, vuốt ve gương mặt hắn.

Đến khi Lưu Dĩ bị Yến Tử nhìn chằm chằm ngừng tiếp chuyện, chuyển ánh mắt sang Yến Tử. Đôi mắt thanh u quen thuộc vừa chạm đến đôi mắt Yến Tử, nàng lập tức giật nảy lên, da đầu tê dại vội vàng đảo mắt nhìn đi chỗ khác, như kẻ trộm bị bắt gặp, nàng xấu hổ cúi gằm mặt xuống, lúng túng với lấy ly trà uống vội.

Nếu để hắn phát hiện ra biểu cảm say mê của nàng đối với hắn, thật sự là vô cùng mất mặt a.

Lưu Dĩ ngồi trên đó, hai mắt dán chặt vào tiểu tử đang co rúm một chỗ bên kia. Khóe môi nhanh chóng cong lên một nụ cười, trong mắt lan tỏa ý cười nhàn nhạt. Hắn đang vui.

Đến khi thấy mọi người đã đợi đến dài cổ. Lưu Dĩ ban lệnh thưởng tiệc thì chúng nhân mới bắt đầu ăn.

Tiểu Yến Tử ăn đến no căng bụng. Đang ở bên này ăn tráng miệng thì bên kia nghe lão tướng quân đề nghị xem ca múa nhưng bị Lưu Dĩ thẳng thừng từ chối.Hắn hướng mắt nhìn Tiểu Yến Tử trầm giọng nói:

”Triệu giám! Mang cổ cầm đến đây, cùng các đại thần thưởng thức cổ ca!”

Tiểu Yến Tử thoáng kinh ngạc, nhưng cũng vâng dạ rồi nhanh chóng phóng về phòng ôm cổ cầm tới đặt lên một chiếc bàn đã xếp sẵn ở gần bàn tiệc của nàng.Lúc nàng tuốt cổ cầm ra khỏi tấm vải lụa cũ kĩ lộ ra chiếc cổ cầm mục nát, có đôi chỗ đã nứt ra. Hạ Hầu Lan cùng huynh đệ Diệp gia nhìn thấy không khỏi khinh bỉ cười khẩy, cả cuộc đời họ lần đầu tiên nhìn thấy một chiếc cổ cầm xấu xí cũ nát như vậy, quả nhiên tiểu tử kia nghèo rớt mồng tơi.

Tiểu Yến Tử bắt đầu phẩm đàn từ phòng cách vách bên kia.Thanh âm mềm mại dịu dàng vang lên. Giọng ca ma mị như thần tiên nhẹ nhàng bay bổng du dương cùng tiếng đàn.

Hoắc Sinh ngồi bên cạnh Hoắc Tâm ở phòng bên ngây ngốc nhìn tiểu tử, hắn không ngờ tiểu tử biết đánh đàn, càng không ngờ tiểu tử lại hát hay như vậy. Hắn chăm chú nhìn nàng qua tấm bình phong. Trái tim bỗng chốc đập mạnh, thổn thức những cảm xúc dạt dào, trong lòng ngực hắn cuồn cuộn một thứ xúc cảm ấm áp khó tả.

Bằng cách bào đó thanh âm dụ hoặc hắn chìm vào cơn mộng. Lúc này hắn thấy tiểu tử như phát ra một tia hào quang vô hình, đôi mắt tiểu tử như viên ngọc minh châu, lấp lánh một tầng nước mỏng manh mê người, đôi môi nhỏ mọng nước di chuyển nhịp nhàng theo lời ca. Đôi má trơn mịnh xinh đẹp thoáng ửng hồng như táo đầu mùa. Thật xinh đẹp, đẹp hơn gấp trăm lần những nữ tử khuynh thành hắn từng gặp trước đây. Trong chốc lát, hắn nảy lên một ham muốn, thật muốn lao đến ôm chặt tiểu tử vào trong lòng mà yêu thương.

Kinh hãi!

Hoắc Sinh giật nảy mình, bỗng nhiên hắn nhận ra bản thân vừa có một suy nghĩ cực kỳ điên rồ, tại sao lại nảy lên tà niệm với một nam nhân. Quá mức điên rồi. Hắn lập tức quay mặt đi chỗ khác, dấu đi vành tai đã sớm ửng đỏ, lúng túng không biết làm gì. Chốc chốc lại nhìn sang tiểu tử rồi giật bắn, quay đi chỗ khác.

Trên này Lưu Dĩ chầm chậm phẩm trà, thanh âm Tiểu Yến Tử vẫn vậy, thật khiến hắn dễ chịu, giọng ca của nàng dễ dàng lọt vào tai hắn khắc sâu vào trong tâm khảm hắn, để đêm về nằm ngủ, trong từng giấc mơ giọng hát kia dễ dàng khiến hắn say giấc.

Hắn chăm chú quan sát khuôn mặt rạng ngời của nàng. Mỗi lần nàng đánh đàn đều dễ dàng thấy được khuôn mặt hạnh phúc. Khuôn mặt đó khắc sâu vào từng thớ thịt Lưu Dĩ. Hắn cảm tưởng lúc này đây chỉ có một mình nàng và hắn trên thế gian, thời gian tưởng chừng như dừng lại. Lời ca tiếng hát như nỗi lòng của ai.

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khóe miệng

Trầm ngâm nghe tiếng gió đau lòng

Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết

Nỗi sầu tư lặng lẽ, khó được trùng phùng

Chìm say vào giấc mộng cuồng si.

Kiếp này đã không còn tìm kiếm

Dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài

Lãnh đạm hóa thành một cuộc vui

Tan biến trong làn mưa khuất...

Thanh âm nhẹ nhàng kết thúc. Tiểu Yến Tử chầm chậm ngước nhìn lên, đập trúng ngay đôi mắt lấp lánh sáng ngời của Lưu Dĩ. Mảng thanh u ngày thường sớm đã bị thay thế bởi một đôi mắt đẹp đẽ như trân châu, con ngươi đen láy sâu hoắm, phảng phất một làn sóng dập dìu như mùa xuân ấm áp khiến Tiểu Yến Tử mê đắm, tim nàng đánh thịch một cái, vội vã tránh đi đôi mắt mê hoặc kia đang dán chặt vào khuôn mặt nàng. Nếu nàng tiếp tục nhìn hắn, e là không thể chống lại định lực mà làm chuyện thất kính mất.

Xung quanh tiếng vỗ tay ngày một lớn kèm theo tiếng tán dương khen thưởng.

“Hay, hay lắm, Triệu tiên sinh quả là tài hoa hơn người, bái phục, bái phục” Một quan viên tam phẩm lên tiếng.

Yến Tử cười nhẹ khiêm tốn: “Tạ đại nhân khen thưởng”

Lưu Dĩ thu lại ánh mắt, hài lòng nhìn biểu hiện vui vẻ của nàng. Tiểu Tử vui, hắn vui, kỳ lạ, lần đầu tiên hắn cảm thấy tâm tình của người khác lại có thể làm lay động tâm tình của hắn như vậy.

Lưu Dĩ cùng chúng đại thần lại bắt đầu hàn huyên, ngoài kia trăng đã lên cao, tròn trịa sáng rực cả một bầu trời. Làn gió thu dập dìu thổi bung kẽ lá tiêu điều đêm trăng.

Bên này Yến Tử về lại chỗ ngồi mang theo cổ cầm. Đã đến giờ các công tử cùng hàn huyên tâm sự.

Hạ Hầu Lan cùng Diệp Thành Diệp Dung xải bước đi đến gần tiểu tử. Giả bộ hỏi han:

“Triệu tiên sinh, nghe nói ngươi là người của Triệu gia đến từ Tây An?”

Yến Tử thấy ba công tử một thân y phục màu mè là lượt, thân còn có mùi hương nồng đượm khó chịu, khuôn mặt lại không mấy lương thiện nhìn nàng, chỉ xã giao đáp:

“Phải”

Diệp Thành tiến lại gần cây đàn, sờ sờ làn gỗ mục nói:

“Nghe đồn Triệu gia là danh gia vọng tộc giàu có, khuynh thế một vùng, sao lại để đích nam sử dụng một cây cổ cầm cũ như vậy?”

Yến Tử vẫn không chấp nhặt thái độ khinh bỉ của ba tên đó, bình thản trả lời:

“Triệu gia không có may mắn hưởng vinh hoa, nay tại hạ chỉ có thể sử dụng cổ cầm kia là đã mãn nguyện lắm rồi, không cầu điều gì hơn!”

Diệp Dung, Hạ Hầu Lan cười khinh bỉ một cái. Diệp Thành bĩu môi khinh khỉnh:“Cái gì mà không có may mắn hưởng vinh hoa, sớm đã lụi tàn còn bày đặt quý tộc. Nực cười!”

Ngoài kia, Sa Hỏa, Sa Thủy thấy chủ nhân bị bắt nạt tức nổ đom đóm mắt, nhưng họ cũng chỉ là hạ nhân, có thể đụng vào ba vị công tử bậc nhất kinh thành kia sao.

Hoắc Sinh bên kia không xa, dễ dàng nghe được đoạn đối thoại đó. Bàn tay nắm thành quyền, môi mỏng mím chặt, hận không thể đánh gãy hàm lũ công tử lộng ngôn kia.

Lưu Dĩ một mặt vẫn đang hàn huyên cùng đại thần, mặt khác vẫn chăm chú theo dõi mọi hành động phía bên kia. Đương một câu cũng không lọt. Đôi mắt thanh u chốc chốc lại tăng thêm một ít lãnh khí.

Tiểu Yến Tử định lực rất cao, nàng không biểu hiện thái độ giận giữ, mà rất bình thản đáp lại:

“Triệu gia ba đời quý tộc đã ăn sâu vào tâm khảm, thời thế sau này còn chưa biết được, giữ lại dáng độ phòng khi cần thiết là bản năng, có gì đáng cười?”

Quả nhiên là thiên tài Tiểu Yến Tử, một câu nói của nàng như dội một gáo nước lạnh vào đầu ba vị công tử kia khiến chúng điên tiết. Chẳng phải ý nàng một ngày nào đó nàng sẽ lại trở nên giàu có quý tộc hơn ai hết sao!

Bên này Sa Hỏa, Sa Thủy gật gật đầu hài lòng. Quả nhiên, chủ nhân ranh mãnh vẫn là tốt nhất, không dễ bị người ta ăn hiếp.

Hoắc Sinh thả nắm tay ra, vui vẻ uống rượu. Lưu Dĩ nhướng mày lưỡi mác lên một tí, đôi mắt lóe ra một ý cười.

Hạ Hầu Lan hậm hực, đệ nhất công tử văn võ song toàn như hắn có thể thua một tiểu tử sao, đừng mơ. Hắn bước đến cầm cây đàn của Yến Tử lên, sờ sờ sợi dây sớm đã gỉ gần hết. Bước tới trước mặt Tiểu Yến Tử khích bác:

“Ngươi xem, đến cả dây đàn hư hỏng còn chẳng thể sửa được, thế gia lụi bại mấy khi được khôi phuc. Vọng tưởng nhiều quá lại sinh bệnh. Nếu ngươi còn giữ bộ dạng đó, kết quả cũng sẽ như cây đàn này mà thôi!!!”Lời nói vừa kết thúc, cánh tay Hạ Hầu Lan lập tự buông lỏng.

Cổ cầm theo quán tính rơi “Ầm” xuống đất một tiếng rồi vỡ nát.

Thanh cổ cầm dài hơn xải tay vỡ làm đôi, đoạn gỗ mục vỡ thành vụn nhỏ vương vãi trên nền đất, đoạn dây đàn xoắn tít lại với nhau tạo thành một mớ chằng chịt.

Hạ Hầu Lan cùng Diệp Thành, Diệp Dung thỏa mãn cười hả hê.

Chúng nhân có mặt ở đó nghe tiếng vỡ lập tức quay lại nhìn. Cũng chỉ thô lố nhìn chẳng ai dám nhiều lời, ba người kia là công tử thế gia, nào ai dám vọng động.

Hoắc Sinh đánh “Rầm” một cái trên bàn rồi bật dậy, chạy như bay đến bên Tiểu Yến Tử, tức tối quăng một ánh mắt đầy sát khí vào ba tên kia khiến chúng giật thót vội ngậm mồm. Nếu đây không phải yến tiệc, hắn đã lao đến mà tẩn cho chúng một trận rồi.

Sa Thủy, Sa Hỏa vì đứng quá xa, chuyện xảy ra lại quá nhanh, khi họ kịp đến nơi cổ cầm sớm đã vỡ vụn. Chỉ biết oán hận nhìn ba tên kia.

Lưu Dĩ ngồi yên trên long sàn, khuôn mặt vô cảm nhưng đôi mắt thanh u bị bao bọc bởi một tầng băng lạnh lẽo, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt thành quyền. Ly trà trên tay hắn sớm đã nứt toác. Hắn chăm chăm nhìn Tiểu Yến Tử đang đứng yên bất động.

Tiểu Yến Tử hệt như một khúc gỗ không cảm xúc, hai mắt nhìn chòng chọc vào cổ cầm đã vỡ tan, đôi mắt vô hồn như xác chết không cử động, cả thân thể vô cảm lãnh đạm không có sự sống.

Lưu Dĩ nhìn biểu cảm đó, trong lòng như bị khoét một lỗ. Hắn nhớ đến hôm trước tiểu tử đã kể về cổ cầm do nghĩa huynh đẩy xe than suốt mấy ngày liền mới mua được, nàng yêu quý cổ cầm còn hơn mạng sống, lúc nào cũng âu yếm vuốt ve như châu báu. Một tiểu tử sống tình cảm như vậy, sớm đã coi cổ cầm như sinh mạng, một lòng bảo vệ, vậy mà giờ đây lại chỉ là một khúc gỗ vỡ nát.

Hoắc Sinh lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử vô cảm như xác chết, ruột gan hắn lạnh đi mấy phân, lúc này hắn vẫn không biết Tiểu Yến Tử coi cổ cầm quan trọng như thế nào, chỉ biết đặt một tay lên vai Yến Tử an ủi:

“Tiểu Tử, ta sẽ mua cho ngươi một cái mới nhất, đẹp nhất, yên tâm đi. Với lại cái đó cũng đã cũ rồi, ngươi không cần phải...”

Tiểu Yến Tử mơ hồ đẩy cánh tay Hoắc Sinh ra, nàng vô cảm cúi người xuống nhặt từng mảnh vỡ, từng vụn gỗ ôm vào lòng. Nàng như cái xác không hồn ôm mảnh vỡ rời đi, vụn gỗ mục theo bước chân nàng rơi lả tả xuống nền đất.Tiểu Yến Tử cứ như xác chết, cũng không buồn thi lễ với Lưu Dĩ, cứ như thế mà rời đi. Chúng nhân nhìn thân ảnh Tiểu Yến Tử dặt dẹo, ánh trăng đổ bóng nàng trải dài trên nền đất lạnh. Làn gió thu quất tà áo nàng bay phần phật. Bóng lưng nhỏ nhắn cô độc bi thương.

Hoắc Sinh cùng Sa Hỏa, Sa Thủy im lặng đảo bước theo sau. Họ không hề biết một người khi thường vui vẻ, hay cười lúc có bộ dạng thất thần lại khiến họ khó chịu, đau lòng như vậy.

Các vị quan viên đại thần thấy người cũng đã đi, cũng chẳng có gì to tát lại bắt đầu đàm đạo. Hạ Hầu Lan, Diệp Thành Diệp Dung lại vui vẻ ngồi vào bàn tiệc. Đuổi được cái gai trong mắt đi, chúng còn gì không thỏa mãn nữa.

Lưu Dĩ ngồi trên kia, đặt ly trà trong tay xuống cái “cộp”, khí thế cường đại bỗng chốc hóa thành lốc xoáy, hung hãn càn quét khắp phủ tướng quân khiến chúng nhân nhất thời lạnh gáy, hoảng hốt không biết chuyện gì. Mồ hôi theo bản năng túa ra như tắm, ai nấy co rúm một chỗ sợ hãi nhìn khuôn mặt hệt như quỷ Diêm La của Lưu Dĩ.

Lưu Dĩ trầm giọng, thanh âm lạnh lẽo tàn khốc vang vọng cả một đại điện rộng lớn: “Người đâu!”

Lập tức xung quanh từ tứ phía, một đám hắc y nhân từ đâu chui ra lao đến quỳ trước mặt hắn hô lên:

“Có!!!”

Lưu Dĩ xải cánh tay dài chỉ thẳng sang bàn tiệc của Hạ Hầu Lan, đôi mắt u tối lạnh lẽo như ngàn mũi tên sắc bén đâm phập vào bọn người Hạ Hầu Lan khiến chúng kinh hãi, run cầm cập.

“Bắt ba bọn chúng giam lại cho bổn vương!!!”

“Vâng!”

Hắc y nhân như một bóng ma lao đến, chỉ chưa kịp chớp mắt ba vị công tử đã biến mất khỏi bàn tiệc.

Hạ Thừa tướng cùng Đô thống đại nguyên soái khuôn mặt trắng bệch sợ hãi nhìn Lưu Dĩ. Sở dĩ hai đại thần dưới một người trên vạn người không dám lên tiếng là bởi vì lúc này, trong mắt Lưu Dĩ tràn đấy sát khí.

Đã lâu lắm rồi kể từ khi hắn hạ sát hoàng tử để lên ngôi, họ mới nhìn thấy trong mắt hắn thật sự muốn giết người.