Chương 9: Nguyên Thạch

“Điền sư huynh, Thẩm sư đệ, hai người các ngươi là chó sao? Ta chỉ vừa mới trở về, đã bị hai người chặn cửa rồi.”

Có một người trong đó cầm lấy chìa khóa, xột xoạt mở khóa, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn về phía hai người khác cười nói.

Người mở cửa, chính là Bạch Tiêu Thiên, trong đó Thẩm sư đệ trong miệng hắn chính là Thẩm Lạc, còn vị Điền sư huynh này, thì chính là người mà hai năm trước bị La sư sai đi xuống núi để tiếp Thẩm Lạc nhập quan, Điền Thiết Sinh.

Sau khi Thẩm Lạc lên núi được một đoạn thời gian ngắn, thì mới cảm giác được người này xem như chất phất thuần phác, chỉ là có hơi nhát gan một chút, mặc dù lên núi sớm hơn so với đa số đệ tử, nhưng lại thường xuyên bị đám người Đinh Nguyễn giễu cợt.

Bạch Tiểu Thiên cùng Thẩm Lạc đều đã từng giải vây thay hắn, hơn thế nữa, ba người đều thuộc về môn hạ của La sư, quan hệ lẫn nhau cũng càng thêm thân cận.

“Đi vào rồi nói, đi vào rồi nói…”

Thẩm Lạc vừa cười vừa nói.

Hai người thúc giục Bạch Tiêu Thiên mở cửa phòng ra, rồi đốt nến, sau đó ngồi xung quanh ở chiếc bàn vuông trong phòng.

Bạch Tiểu Thiên lấy đồ vật ở trên tay xuống, vậy mà lại là bốn cái bọc giấy da trâu đã thấm đầy dầu trơn cùng với ba chiếc ấm sứ màu xanh.

“Ai nha, mùi thơm này…Là Hồng Vận lâu nhỉ?”

Điền Thiết Sinh nhìn lấy túi giấy dầu ở trên bàn, nuốt một ngụm nước bọt.

“Biết nhìn hàng.”

Bạch Tiêu Thiên nói, sau đó mở ra bốn cái bao dầu trơn.

Trong lớp giấy da trâu còn còn có một lớp lá sen được bao bọc, sau khi mở ra lại là một có cỗ mùi thịt nồng đậm, lập tức tràn ngập khắp căn phòng.

Ngay sau đó, hắn cười ha ha, rồi lại nhắc hai cái ấm sứ màu xanh trên bàn lên, một cái thì đặt nó ở trong một cái gỗ vuông làm bằng gỗ sơn ở góc giường, chỉ chừa lại một cái trên bàn.

Đối với việc Bạch Tiểu Thiên thích rượu, Thẩm Lạc cũng tập mãi thành thói quen, Điền Hiển Sinh thì đặt sự chú ý ở trên vịt quay cùng thịt kho, không có nói gì.

“Hôm nay rốt cuộc thì Thẩm sư đệ cũng đã nhập môn Tiểu Hóa Dương Công, chén rượu này coi như ăn mừng cho hắn.”

Bạch Tiêu Thiên lấy ra ba cái chén sứ, rồi hắn riêng phần mình rót đầy, nâng chén nói.

“Thẩm sư đệ nhập môn? Xảy ra khi nào? Huynh đệ chúng ta quả thật là phải chúc mừng một phen.”

Điền Hiển Sinh nghe vậy, đầu tiên là giật mình, sao đó cực kỳ vui vẻ mà đứng người lên.

“Điền sư huynh, trước đây không lâu ta đã nhập môn Tiểu Hóa Dương Công. Bạch sư huynh dùng hai tháng mà đã nhập môn công pháp này, mà ta lại hao tốn ròng rã hai năm, lại có cái gì đáng chúc mừng!”

Thẩm Lạc cười khổ một tiếng.

Đừng nói đệ tử nội môn như Bạch Tiêu Thiên, chính là đệ tử ngoại môn phổ thông, thì chỉ cần hai năm là đã có thể tu bảy tám phần trong số mười tầng Tiểu Hóa Dương Công rồi.

“Con đường tu hành dài dẵng, sớm một chút hay muộn một chút thì có gì khác nhau đâu, có thể thành công là được. Huống chi Thẩm sư đệ là người có nghị lực to lớn, thành tựu ở tương lai chưa hẳn ở dưới ta.”

Bạch Tiêu Thiên lắc đầu, bộ dáng xem thường.

“Bạch sư đệ nói rất đúng…”

Điền Thiết Sinh ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng ánh mắt lại không rời đi vịt quay cùng thịt kho, tựa hồ đang tính toán xem nên ra tay ở bên nào trước.

Thẩm Lạc nghe vậy, cũng chỉ cười trừ.

Con đường tu hành tuy dài, nhưng chậm một bước thì sẽ trễ một bước, nào có nhẹ nhàng như thế? Huống chi mục đích mà mình tu hành, là vì kéo dài tính mạng, nào đâu dám chậm trễ?

Chỉ là những lời này, cũng không thể nói cho bọn họ nghe.

“Bất kể như thế nào, thì đây cũng là chuyện tốt, trước cùng cạn chén này cái đã.”

Bạch Tiêu Thiên bật cười, lớn tiếng nói.

“Không sai, chúc mừng Thẩm sư đệ!”

Điền Thiết Sinh nói phụ họa.

“Vậy thì đa tạ hai vị sư huynh.”

Thẩm Lạc cám ơn một tiếng, ba người nâng chén đối ẩm.

Trăng treo ngọn tây ở ngoài phòng, trong phòng dần dần có tiếng cười, bất giác đêm đã khuya.

Thẩm Lạc biết cơ thể mình ốm yếu, cộng với việc tửu lượng bình thường nên cũng không có uống bao nhiêu. Tửu lượng của Bạch Tiêu Thiên là vô cùng tốt, mặc dù mượn danh nghĩa tự phạt nên uống nhiều nhất, nhưng cũng không có nửa phần men say trong người.

Ngược lại là Điền Thiết Sinh, tửu lượng thực sự chẳng ra sao cả, chỉ mới ba chén rượu vào bụng mà khuôn mặt đã đỏ bừng lên, thịt kho cùng vịt quay ăn không vô, bụng no muốn ngủ, sau đó bị hai người dìu vào một chiếc giường mềm rồi ngủ.

Hai người chỉ vừa mới ngồi xuống bàn thì đã nghe được tiếng ngáy vang vọng trong sảnh của Điền Thiết Sinh.

Bạch Tiêu Thiên mỉm cười, từ trong tay áo móc ra một sắp giấy vàng cùng với ba cái bình sứ màu trắng, đặt trên bàn.

“Đa tạ Bạch sư huynh.”

Thẩm Lạc biết là vật gì, vội vàng nói lời tạ ơn.

“Đồ vật đã mang tới cho ngươi, nên cũng phải nói đôi lời này mới được.”

Trên khuôn mặt của Bạch Tiêu Thiên hiếm lắm mới không có nét vui cười, nói ra.

“Mời sư huynh.” Thẩm Lạc khẽ gật đầu.

“Về chuyện chế phù, giống với môn quy, ta cũng không nói nhiều với ngươi. Nhưng ta lại tin tưởng tâm thành thì linh, sư đệ ngươi có bền lòng, chưa hẳn không thể tự mình lục lọi được cách chế phù. Chỉ là ngươi không có chân chính pháp lực, làm thế nào để thôi động phù lục, chỉ sợ còn chưa biết nhỉ?”

Thẩm Lạc nghe thế, bèn vui mừng, biết được Bạch Tiêu Thiên muốn giúp mình, sau đó vội vàng lắc đầu.

“Trong phù có trữ thần tàng khí mới có thể câu thông được với thần quỷ trong thiên địa, khi sử dụng cần dùng pháp lực để thi triển phù đảm. Nếu không có pháp lực mà muốn thôi động được phù lục, chỉ có thể mượn nhờ vào ngoại vật, tỉ như nguyên thạch.” Bạch Tiêu Thiên nói.

“Nguyên thạch là cái gì?”

Thẩm Lạc nghi ngờ hỏi. Ở trong những quyển cổ thư cũng không có đề cập tới thứ này.

“Chính là thứ này.”

Nói đoạn, Bạch Tiêu Thiên lục lọi ở trong ngực một mình chút, lấy ra một vài khối ngọc thạch xám trắng to bằng trứng bồ câu, đặt trên bàn.

Thẩm Lạc nhìn xem, phát hiện chất liệu cấu tạo nên những viên ngọc thành này đều rất bình thường, mặt ngoài không có bất kỳ tia sáng nào, còn nếu quan sát kỹ hơn, còn phát hiện lấm tấm vết nâu. Chỉ có một chỗ kỳ lạ duy nhất, chính là khi xuyên thấu qua tia sáng, mơ hồ thấy được một đám khí nhỏ màu trắng đang chậm rãi lưu chuyển ở trong ngọc thạch.

“Dùng thứ này để thôi động phù lục?”

Thẩm Lạc lấy một cục, hỏi.

“Đương nhiên là không phải, còn phải phối hợp với Dương Cương Chi Khí của bản thân thì mới có thể kích phát được, Tiểu Hóa Dương Công của ngươi đã nhập môn, chỉ cần chú ý một chút phương pháp thôi động, miễn cưỡng hẳn là được.” Bạch Tiêu Thiên lắc đầu.

“Còn phải cần Dương Cương Chi Khí…”

Thẩm Lạc trầm ngâm nói.

“Cái này có gì đâu mà đáng ngạc nhiên, Dương Cương Chi Khí mặc dù không phải pháp lực, nhưng người nào có dương khí sung túc, vẽ phù so với người bình thường lại dễ dàng hơn. Ngươi phải nhớ kỹ, chuyện vẽ phù đã hao tổn tâm thần, lại phí dương khí, ngươi tuyệt đối không nên quá miễn cưỡng.”

Bạch Tiêu Thiên nhắc nhở.

“Phiền phức Bạch huynh chỉ điểm.”

Trong lòng của Thẩm Lạc biết đối phương nói với mình nhiều đồ vật như vậy, đã nhờ ơn không ít, lúc này mới chắp tay nói lời cám ơn.

“Đa tạ cái gì, trước tiên thu nguyên thạch lại rồi nói…”

Bạch Tiêu Thiên hất hất cằm về phía cái bàn.

Thẩm Lạc cũng không chối từ, hắn thu nguyên thạch vào, bởi vì hắn biết, nếu không có Bạch Tiêu Thiên, e rằng rất khó để đạt được thứ này.

“Đại ân không thể nào cảm tạ hết được, nếu ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ báo đáp huynh.”

Thẩm Lạc trịnh trọng nói ra.

“Được rồi, nếu cho cơ hội thì mời ta vài chầu rượu là được, hoa tửu ở Xuân Hoa huyện cũng tương đối tốt, ha ha…”

Chính sự nói xong, Bạch Tiêu Thiên lại khôi phục lại bộ dáng vui đùa như xưa kia.

Điền Thiết Sinh đi không được, nên Thẩm Lạc chỉ có thể một mình quay trở về tĩnh thất ở Thanh Thạch bình..

Cất bước lên thềm núi đá, dưới ánh trăng trong trẻo chiếu rọi, nổi lên từng tầng bạch quang mông lung, côn trùng tốp năm tốp ba kêu vang ở bốn phía, nghe được khiến cho người ta trở nên thanh thản, có một chút gió lạnh thổi trên núi.

Men say vốn dĩ không nhiều của Thẩm Lạc, cũng dần tiêu tán.

Đợi cho lúc hắn trở về tĩnh thất, thì đã không có chút buồn ngủ nào.

.