“Không có, đệ chỉ muốn thử một chút mà thôi.”
Thẩm Lạc cười cười, nói.
Hắn vẫn nhớ rất kỹ, hơn một năm trước hắn có cầu La đạo nhân dạy thuật phù lục cho mình, vậy mà La đạo nhân cực kỳ ôn hòa vào ngày thường lại trực tiếp khoát tay cự tuyệt, dù cho hắn có lấy cái giá trên trời là 200 kim, đối phương vẫn bất vi sở động.
La sư cũng nói rõ, thuật phù lục mà trong quan truyền thụ cho, cũng không phải thứ mà những tên giang hồ phiến tử kia dùng để đi lừa gạt người, mà đây chính là chân chính bí thuật mà chỉ những đệ tử nội môn có được pháp lực mới tu tập được, đừng nói là một tên đệ tử ký danh như hắn, kể cả đệ tử ngoại môn chính thức cũng đừng hòng.
“Được rồi, để ta mang về cho ngươi.”
Sau khi Bạch Tiêu Thiên nghe xong, cũng khẽ gật đầu.
“Nếu có thể, thử ghé qua tửu lâu xem có thể lấy một ít máu gà trống cùng với máu chó mực hay không.”
Thẩm Lạc thấy hắn muốn đi, lại bổ sung.
“Ta biết đệ có xem qua một ít tạp thư, nhưng những cái đồ vật mà mấy tên văn nhân tạp gia kia viết ra, cũng đừng có tin là thật…”
Bạch Tiêu Thiên cau mày, nói.
Hắn là một trong ba tên đệ tử nội môn của môn, tất nhiên là sẽ tiếp xúc với thuật phù lục chân chính, nhưng do môn quy nghiêm khắc, dù cho hắn có giao hảo tốt với Thẩm Lạc, cũng sẽ không tiết lộ một chút nào.
“Yên tâm, đệ tự có phân tắc, không làm loạn đâu.”
Thẩm Lạc ngáp một cái, hầm hồ đáp.
Bạch Tiêu Thiên biết mình không thể thuyết phục được, đành phải giương tay lên, quay người rời đi.
Thẩm Lạc nhìn lấy thân ảnh đang dần biến mất chốn núi rừng, nụ cười trên mặt dần dần tan biến.
Hắn biết đối phương vì sợ mình lạc lối nên mới có ý tốt mà khuyên bảo, dù vậy, tình cảnh của mình thì sao mà bản thân mình không rõ ràng.
Không phải hắn một lòng muốn làm những việc bàng môn tà đạo này, nhưng vì thọ nguyên có hạn, khiến cho hắn không thể không đổi đường đi.
Lần âm khí nhập thể vào hơn hai năm trước, đã hỏng đi sinh cơ thông thường của hắn, trên núi hai năm nay, hắn toàn dựa vào vào một phần “Hồng Tuyết tàn” ba tháng một lần để duy trì sinh cơ.
Dù vậy, hắn vẫn như cũ cảm giác thân thể của mình càng ngày càng sa sút, ngày bình thường đi đường có hơi nhiều một chút thì đã thở hồn hển rồi, nhất là mùa đông năm ngoài, kể cả bản thân mình đã mặc áo khoác da cừu, vẫn cảm thấy hàn khí ứa ra từ trong thể nội, tứ chi lạnh lẽo.
Mà sở dĩ ba tháng phục dụng một phần dược, cũng không phải là hắn không thể bỏ nổi trăm lạng bạc ròng kia, mà chính là làm vậy mới có thể phát huy dược lực mạnh nhất, nếu như uống liền liền, không chỉ có lãng phái thôi đâu, mà còn bổ quá tiêu không nổi, La sư cũng không cho phép.
Về phần tu luyện Tiểu Hóa Dương Công, quả nhiên là hắn tiến cảnh quá chậm chạp, cho đến hôm nay cũng chỉ mới nhập môn, tốc độ tu hành này kém hơn cả đệ tử ngoại môn thấp kém nhất. Huống hồ, chiếu theo cách nói của La sư, cho dù tu luyện pháp này tới đại thành, cũng nhiều nhất kéo dài hai chục năm thọ nguyên mà thôi.
Lấy tốc độ tu luyện của mình, e rằng không có cơ hội đại thành, thì đã cưỡi hạc về trời trước rồi.
Hắn hao tốn đại giới lớn như thế để có thể vào đạo quán trong núi này, cũng không chỉ kéo dài hơi tàn, sống lâu hơn vài năm mà thôi.
Thẩm Lạc chậm rãi suy nghĩ lấy, từ từ đi xuống chân núi.
Xuân Thu quan tựa lưng ở Thanh Hoa sơn, đa phần đều xây dựa lưng vào núi, ngoại trừ sơn môn có hơi gần sườn núi ra, thì các loại kiến trúc khác như Linh Quan điện cùng với Ngọc Hoàng điện thì đều phân bố dựa vào núi, tầng tầng lên cao, Tam Thanh điện là nơi trọng yếu nhất nên nằm trên đỉnh núi.
Trong quan, ngoại trừ đệ tử nội môn ra, cùng với tĩnh thất mà các đệ tử khác trú lại, tập trung phân bố tại ba chỗ sườn núi dốc ở hai bên đoạn đường núi từ sơn môn đến Linh Quan điện, bởi vì địa thế nơi này cũng được xem như là khoáng đạt, cho nên mỗi người trên cơ bản có thể tự lấy một gian.
Trong quan không có quản thúc chúng đệ tử nhiều cho lắm, ngoại trừ giảng bài vào ngày đặc biệt, các đệ tử đều đồng loạt tiến về trước Tam Thanh điện, nghe các loại trưởng bối trong sư môn giống với La sư giảng giải Đạo gia kinh điển ra, thời gian còn lại cũng không cần tảo khóa*.
(*tảo khóa: Vào mỗi sáng sớm(giữa giờ dần và mão, rạng sáng giữa 3 giờ đến 6 giờ), các tăng nhân hoặc đạo sĩ thường sẽ tụ tập vào đại điện để tụng kinh lễ bái.)
Dù sao thì Tiểu Hóa Dương Công cũng đã phát xuống cho mỗi đệ tử, mỗi người đều phải dựa vào tư chất, tự đi tu luyện là được.
Nơi mà Thẩm Lạc tu tập cũng không cách Ngọc Hoàng điện xa lắm, hiện tại hắn đã trở lại quảng trường trước điện.
Tới gần cửa điện, hắn không có tiến vào, thay vào đó là chắp tay ở trước điện, sau khi nghỉ chân một lúc, quay người định xuôi theo bậc thềm đi về phía hạ sơn.
“Đây không phải là Thẩm sư đệ sao, tu tập thế nào rồi? Tiểu Hóa Dương Công có nhập môn không?”
Bỗng nhiên lúc này, có một giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong điện.
Trong lòng Thẩm Lạc thở dài một hơi, xoay người lại.
Quả như hắn dự đoán, đây chính là Đinh sư huynh ngày thường cùng hắn không hợp nhau lắm, cả người đều chưa bước ra khỏi ngưỡng cửa thì cái bụng lớn đã ló ra cửa trước.
Ở phía sau hắn còn đi theo hai tên thanh niên mặc đạo bào vải xanh, một người cầm chổi, một người xách thùng nước, xem bộ dáng thì dường như vừa làm xong môn học trực nhật.
“Bái kiến mấy vị sư huynh.”
Trên mặt của Thẩm Lạc đã phủ lên một nụ cười ấm áp, chắp tay chào với mấy người đó.
“Thẩm sư đệ a, không phải ta nói với ngươi, khi tu luyện Tiểu Hóa Dương Công, phải tránh cái ở trước mắt, mặc dù sư đệ đã hai năm mà còn không thể nhập môn, nhưng cũng đừng quá mức lo lắng, dù sao thời gian còn nhiều, chuyện tư chất ấy, gấp cũng vô dụng, cứ tiếp tục cố gắng là được…”
Đinh sư huynh thấy hắn lễ nghĩa chu toàn, cũng không tiện nói cái gì không phải, đầu tiên thì giả ý trấn an vài câu, tiếp theo lại lợi dụng tư thế sư huynh để lên đời.
“Đa tạ sư huynh nhắc nhở, trong hôm nay may mắn nhpậ môn, Bạch sư huynh cũng giúp ta xác nhận.”
Thẩm Lạc nháy mắt, trông như tùy ý trả lời.
“Cái… cái gì, ngươi đã nhập môn? Bạch Tiêu Thiên cũng biết?”
Đinh sư huynh khẽ giật mình, sắc mặt có hơi khó coi.
Hai tên thanh niên khác cũng kinh ngạc nhìn lấy Thẩm Lạc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Dù sao thì tình huống của Thẩm Lạc bọn hắn cũng rõ ràng, nếu không cũng không thể nào tu luyện hai năm lúc trước đều chưa có tiến triển gì.
Dựa theo suy đoán của bọn hắn, lấy thân thể của Thẩm Lạc, tu ba năm hay năm năm gì đó cũng chưa chắc có thể nhập được.
Thẩm Lạc cũng sớm đoán được phản ứng của mấy người này, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu cười.
Trong mắt của Đinh sư huynh lóe lên một vệt phiền muộn. Nếu như Bạch Tiêu Thiên không biết, thì hắn có thể một mực giấu việc này, xong rồi hủy bỏ tiền đặt cược, nhưng nếu đối phương đã biết, vậy thì trận đánh cược lúc trước xem như thua thật rồi.
“Nếu đã không có việc này, sư đệ sẽ không quấy rấy các sư huynh đi trực nhật.”
Thẩm Lạc cười, sau đó chắp về về phía ba người.
“Từ từ đã, Thẩm sư đệ đừng có gấp đi, tuy nói Bạch Tiêu Thiên đã xác nhận qua, nhưng dù sao hắn thời gian hắn nhập môn cũng không dài, khó đảm bảo sẽ không nhìn nhầm, nếu không thì để cho sư huynh xác nhận giúp ngươi một cái?”
Đinh sư huynh liếc mắt, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Thẩm Lạc nghe vậy, nội tâm có chút không vui.
Vị Đinh sư huynh này cũng không có khúc mắc gì với hắn, nhưng lại có mâu thuẫn rất sâu với Bạch Tiêu Thiên.
Bởi vì, đệ ruột của vị Đinh Nguyên sư huynh này là Đinh Hoa, cũng là đồ đệ Xuân Thu quan, giống với Bạch Tiêu Thiên, đây chính là một trong ba đệ tử hạch tâm duy nhất trong quan.
Trong đó, Đinh Hoa bái quan chủ làm sư, Bạch Tiêu Thiên thì bái sư La đạo nhân, còn một người nữa thì theo Vương sư bá, ba người này chính là một nhóm có tu hành tư chất cao nhất tran, tất nhiên sẽ đọ sức với nhau trong bóng tối.
“Theo ta thấy thì cũng không cần, sư huynh tu hành bận rộn, cũng không cần thay ta quan tâm.”
Nụ cười trên mặt của Thẩm Lạc thu liễm lại.
Mặc dù ngày bình thường hắn rất khách khí đối với mọi người, nhưng cũng không phải là một quả hồng mềm mặc người bóp.
Trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng, lúc nào nên cứng thì cứng, lúc nào nên nhượng bộ thì nhượng bộ một hai.
“Thẩm sư đệ, sao ngươi lại nói như thế với Đinh sư huynh? Sư huynh cũng là có ý tốt.”
Có một người đang ở sau lưng Đinh Nguyên nghe vậy, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói.
.