“Gần đây con có tìm được một vài quyển địa chí cổ tịch, phía trên có ghi lại một số chuyện tình cổ quái đã xảy ra trong vòng mấy trăm năm ở Xuân Hoa huyện. Căn cứ vào lời nói của người mà con phái đi điều tra, đa số là có tính xác thực, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà, hiện tại những cái quái sự này, rất ít được người bình thường biết. Mà trong những cái quái sự này, lại nhiều lần đề cập tới một địa phương gọi là Xuân Thu quan, dựa theo ghi chép trong sách, cái đạo quan này ngay ở bên trong Xuân Hoa huyện, đạo sĩ trong đấy hẳn là hiểu biết được thuật trừ ma chân chính.”
Hai mắt của Thẩm Lạc có chút tỏa sáng, trả lời.
“Còn có loại chuyện này! Cái Xuân Thu quan này ở đâu, vi phụ lập tức phái ngươi đi mời.”
Thậm Nguyên Các nghe vậy, kích động đứng dậy.
“Phụ thân an tâm, con đã sớm bỏ ra thật nhiều tiền để cho người mời tới rồi. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, dựa theo lời nói trong hồi âm, người của Xuân Thu quan sẽ tới nội trong hôm nay.”
Thẩm Lạc mỉm cười trả lời.
"Vậy thì tốt quá rồi, ta phải lệnh hạ nhân đi chuẩn bị mới được, để đến lúc chiêu đãi không chu đáo lại loạn hết cả lên."
Thẩm Nguyên Các không thèm để ý đối việc đại nhi tử của mình tự tác làm việc, ngược lại thì xoa xoa hai tay, vui mừng nói.
Ngay lúc này, bên ngoài thư phòng đột nhiên truyền đến âm thanh cung kính của gã sai vặt bên người Thẩm Nguyên Các:
“Lão gia! Đại công tử! Bên ngoài có một người gọi là La đạo nhân đến nhà, nói là có ước hẹn với Đại công tử.”
Hai cha con sau khi nghe được, thì ngay lập tức vui mừng, xen lẫn sợ hãi, lẫn nhau liếc mắt một cái.
“Phụ thân, ngươi ở đây uống trà cái đi, con tự mình đi nhìn sơ qua vị đạo nhân Xuân Thu quan này.”
Thẩm Lạc quả quyết nói.
“Việc quan hệ với sinh tử của ngươi, làm sao mà vi phụ có tâm tư để uống trà ở đây, cùng nhau đi gặp vị La đạo trưởng này đi.”
Thẩm Nguyên Các khoát tay chặn lại, cả người vội vã chạy chậm về phía cổng.
Thẩm Lạc thấy vậy, trên khuôn mặt không khỏi lộ ra một chút tươi cười.
Trong sảnh Thẩm gia.
Thẩm Lạc quan sát tỉ mỉ vị đạo sĩ trung niên tự xưng “La đạo nhân” đang đứng yên ở trước mắt đây.
Gương mặt có màu đỏ táo, khuôn mặt hiện vẻ gian nan vất vả, đạo bào màu xanh nhạt, phía sau có treo nghiêng một thanh kiếm gỗ, bên hông thì vắt lấy một cái túi nhỏ màu trắng, ngoại trừ thân hình thẳng tắp giống như trường thương ra, thì không có bất kỳ chỗ dị thường nào cả.
“Đạo trưởng, trước tiên mời vào ngồi cái đã, người tới, mang trà ngon lên.”
Thẩm Nguyên Các lần đầu gặp trung niên đạo sĩ, ngay lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói.
“Uống trà gì đó trước hết không cần. Thẩm công tử, ngươi chính là người đã dùng tín vật để mời người của bản quan đến trừ tà đúng không?”
“Đạo trưởng nhận ra ta?” Thẩm Lạc kinh ngạc, hỏi ngược lại một câu.
“Hắc hắc, trước khi bần đạo đến đây, tất nhiên phải dò xét trước một chút chuyện của Thẩm công tử, mới có thể chính thức đến nhà được. Tuy nhiên, bản quan đã phong quan nhiều năm, Thẩm công tử làm sao mà biết được bản quan, còn tín vật, từ đâu mà có?”
La đạo nhân nhìn chằm chằm vào Thẩm Lạc, không khách khí mà đặt câu hỏi, tựa hồ một lời không hợp, liền sẽ trở mặt.
“Đạo trưởng tới đây để hỏi tội sao?”
Thẩm Nguyên Các nghe đến đây, nụ cười trên mặt bỗng nhiên tan đi một ít, trong lòng có hơi mất hứng.
“Thẩm gia chủ chớ trách, mặc dù tín vật của bản môn không được coi là trân quý, nhưng hình như những cái được lưu truyền ở bên ngoài, không có cái nào có quan hệ cùng với Thẩm gia cả, nếu công tử đã phái người cầm tín vật tới tìm bản quan, tất nhiên bản quan phải hỏi rõ ràng trước mới được.”
Lúc này La đạo nhân mới quay đầu về phía Thẩm Nguyên Các, từ tốn nói.
“Phong quan nhiều năm? Vậy thì khó trách vì sao bản huyện hiện tại rất ít người biết tới quý quan rồi. Đạo trưởng xin yên tâm, chuyện tình ở Xuân Thu quan, ta là biết được từ bên trong quyển sách này. Còn về tín vật, cũng là từ trong tay một tên đệ tử trú tại đây, bỏ ra nhiều tiền để mua được.”
Thẩm Lạc có chút giật mình, từ trong tay áo móc ra một vật.
Chính là bản « Xuân Hoa Dị Văn Chí » được đặt ở trên bàn vào lúc trước.
Thẩm Nguyên Các thấy vậy, cũng không nhịn được mà nhìn hai mắt vào quyển sách tàn tạ này.
“Ra là vậy.”
La đạo nhân nao nao nhận lấy quyển sách, cẩn thận lật vài trang để xem, sau đó, thần sắc có hơi hoãn lại.
“Quyển sách này có ghi lại một số chuyện diệt quỷ trừ yêu của bản môn năm đó, mà lại còn ghi chép kỹ càng như thế, hơn phân nửa là được sáng tác bởi người nào đó tiếp xúc với bởi bản quan. Công tử có thể đưa quyển sách này cho bần đạo hay không, bần đạo muốn mang nó về trong quan, cũng cho người khác xem một chút. Còn về chuyện tín vật, chỉ cần Thẩm công tử nói thật, là do người khác tự nguyện chuyển nhượng, bản môn cũng sẽ không để ý.”
Đạo sĩ mặt đỏ xem hết quyển sách, con mắt có hơi chuyển động, sau đó, không khách khí mà đưa quyển sách vào bên trong ngực, mặt không đổi sắc nói.
Thẩm Nguyên Các thấy thế, khẽ chau mày.
Thẩm Lạc thì lơ đễnh, cười khẽ hai tiếng, hỏi:
“La đạo trưởng thích là được, hiện tại ngài có muốn nghỉ ngơi trước một hai, ăn một chút gì đó, chuẩn bị một ít thứ, sau đó lại bắt đầu tiêu diệt tà mà trên thân thể của tại hạ?”
“Nghỉ ngơi hay chuẩn bị thì không cần. Còn tà ma ở trên người công tử, hắc hắc…”
Đạo sĩ mặt đỏ sau khi nhìn thật sâu vào Thẩm Lạc, thì đột nhiên thân hình lóe lên, vậy mà lại trực tiếp lấn đến chỗ phụ cận, “ba” một tiếng, bàn tay năm ngón nắm thật chặt một bên cánh tay của Thẩm Lạc.
“Ngươi muốn làm gì, người đâu, mau tới!”
Thẩm Nguyên Các sững sờ khi thấy vậy, vội vàng lui hai bước về phía sau, nghiêm nghị kêu lên.
Trong tức khắc, bên ngoài phòng tràn vào bảy tám cái nam bộc cao to, dưới sự phân phó bởi sự kinh hãi của lão gia, nhào về phía đạo sĩ.
“Tất cả dừng tây! Phụ thân yên tâm, La đạo trưởng không có thương tổn con, là đang thi pháp tiêu diệt tà ma cho con!”
Lúc này, Thẩm Lạc mở miệng nói.
Hiện bây giờ, hắn cảm thấy có một cỗ nhiệt lưu cuồn cuộn tuôn ra từ trong cái tay bị nắm bắt, rồi lại nhập vào thể nội, những chỗ thể nội mà nó đi qua, cái cỗ hàn ý thường trú ở đấy nhao nhao tan rã, toàn thân trên dưới thư thái vô cùng.
Thẩm Nguyên Các nghe thế, quan sát tỉ mỉ thần sắc trong hai mắt của Thẩm Lạc, rồi mới buông lỏng nội tâm ra, khoát tay về phía bọn hạ nhân, để bọn hắn lại một lần nữa thối lui ra sảnh.
“Sưu” một tiếng.
Một sợi khí xám nhàn nhạt phun ra từ ngực của Thẩm Lạc, sau khi xoay quanh một cái, lại bay về phía Thẩm Nguyên Các ở gần đó.
“Hừ, quay lại cho ta.”
Đạo sĩ mặt đỏ tựa hồ đã sớm dự đoán được, tay áo tím run nhẹ về phía khí xám, ngay sau đó, một tấm phù lục màu vàng, tựa như tia sét, bắn trúng khí xám.
“Phốc.”
Trong nháy mắt, phù lục hóa thành một cái hỏa cầu to bằng nắm đấm, gắt gao bao bọc lấy khí xám ở trong đó.
Khí xám dường như giống y hệt với vật sống, nó liều mạng trằn trọc vặn vẹo ở bên trong hỏa diễm, nhưng không lâu sau, bên trong âm thanh phập… phùng của lửa cháy, bị biến thành hư ảo.
Hỏa cầu cũng ở lại một lát, thì lại lóe lên rồi tiêu tán hoàn toàn, thứ còn dư lại trong đại sảnh chỉ là một tý nóng rực cùng mùi khét lẹt.
Thẩm Nguyên Các trợn mắt hốc mồm nhìn lấy.
“Âm khi trong thể nội của Thẩm công tử đã bị loại bỏ một cách sạch sẽ, những thứ cần làm chỉ là điều trị thân thể. Nếu đã xong xuôi, thì bần đạo cáo từ trước.”
Đạo sĩ mặt đỏ lúc này mới thả lỏng cánh tay của Thẩm Lạc ra, với thần sắc bình tĩnh, nói.
“Âm khí? Không phải Lạc nhi bị tà ma quấn thân sao?”
Cuối cùng thì Thẩm Nguyên Các cũng lấy lại tinh thần, vô ý thức hỏi.
“Nếu là tà mà chân chính, không phải dễ dàng như vậy là có thể tiêu diệt, kể cả là bần đạo cũng giống như lâm vào đại địch vậy. Quý công tử hẳn là đã đi một số địa phương không sạch sẽ, bị một ít âm khí nhập thể, mới có thể trở nên như vậy.”
La đạo nhân không cho là đúng, trả lời.
“Thế nhưng là đạo trưởng, cách mỗi một đoạn thời gian là gương mặt của ta sẽ bị phát xanh, khí lực trở nên vô cùng to lớn, kể cả bốn năm cái gia đinh cường trán cũng không thể nào tới gần được, sau đó thì chính là không có bất kỳ ký ức nào cả, chuyện này là sao thế? Còn nữa, đạo trưởng, cái thứ quán chú vào thân thể ta vừa rồi là cái gì?”
Thẩm Lạc thể nghiệm lấy một chút ấm áp trong thân thể mình, ngạc nhiên hỏi.
.