Chương 31: Đại Minh Tinh Và Chàng Vệ Sĩ - Chương 31: Tớ Thích An Vũ

Đưa Trần Uyển Dư quay về nhà Lăng An Vũ lái xe chở Dạ Ngân Tuyết về Dạ viên trên xe Lăng An Vũ nhấn nút lái tự động, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay phải của cô lấy khăn lau bàn tay trắng nõn của cô, giọng nói dịu dàng cất lên:"Đau không? Lúc nãy cô đánh cái tên Ngô Thừa đó đỏ cả bàn tay, lúc nãy kêu tôi ra tay là được rồi."

Dạ Ngân Tuyết giật mình, ngạc nhiên trước hành động này của anh, cô lắc đầu nhìn anh chằm chằm đáp lại:"Không đau."

"Bây giờ cô muốn về Dạ viên luôn hay là đi đâu nữa?"

Dạ Ngân Tuyết nhìn bên ngoài trời cũng đã chập tối, cô suy nghĩ vài giây rồi nói với anh:

"Chúng ta hãy đi chơi chợ đêm đi, lâu lắm rồi tôi không được đi."

"Được!" Lăng An Vũ khẽ gật đầu lái xe chở cô đi đến chợ đêm.

Đến chợ đêm, Dạ Ngân Tuyết đeo kính râm tóc phủ xuống che đi một phần gương mặt để tránh người khác nhận ra cô, cô đến một quán ăn ven đường cô ngồi xuống gọi rất nhiều đồ ăn, thấy Lăng An Vũ vẫn đứng không hề ngồi cô ngẩng đầu lên bảo:

"Anh ngồi xuống đi chứ? Sao cứ đứng đó vậy? Mau ngồi xuống đi."

Lăng An Vũ ngồi xuống đối diện cô, nhìn xung quanh rồi nhíu nhẹ đôi mày:

"Tiểu Tuyết! Chúng ta hãy sang chỗ khác ăn đi tôi thấy chỗ này không được ổn lắm tôi thấy nó không được sạch sẽ."

Dạ Ngân Tuyết lắc đầu từ chối:"Không được sạch cái gì chứ? Quán ở đây rất ngon đó chẳng lẽ đó giờ anh chưa ăn những nơi như thế này sao?"

"Chưa bao giờ, tôi không thích ăn ở những nơi như thế này càng không thích ăn vặt."

"Vậy thì bây giờ anh sẽ được thưởng thức những món ăn tuyệt mỹ ở đây."

Những món cô gọi nhanh chóng được mang lên, đôi mắt của cô sáng rực lên nhanh chóng cầm những xiên que nướng lên ăn, một tay cầm ăn một tay cô cầm cây xiên que nướng khác đưa cho anh, anh lắc đầu không muốn ăn, cô liền cau mày nhìn anh.

Thấy cô khó chịu, giận dỗi Lăng An Vũ không nghĩ nhiều nữa ngay lập tức cầm lấy xiên que nướng lên ăn cho cô vui, thấy anh đã ăn Dạ Ngân Tuyết vui vẻ hỏi anh:

"Sao hả? Ngon lắm đúng không? Mùi vị không thể chê vào đâu được đúng không?"

Lăng An Vũ từ từ cảm nhận được vị ngon của món ăn cô nói rất đúng quả thật rất là ngon anh nhìn cô khẽ gật đầu xem như trả lời cô. Nhìn thấy khóe miệng của Dạ Ngân Tuyết dính vết tương anh liền lấy khăn giấy dịu dàng, ân cần lau cho cô.

Dạ Ngân Tuyết đứng hình vài giây trước hành động này của anh tim cô lúc này cứ đập liên hồi, loạn xạ hết cả lên mặt của cô lúc này cũng đỏ ửng lên.

Sau khi lau xong, cô quay đầu sang giả vờ nhìn xung quanh, miệng của cô cứ lẩm bẩm:

"Chết rồi! Chết rồi! Chết thiệt rồi!"

Ăn xong, hai người cùng nhau đi dạo được một lúc rồi quay về Dạ viên vừa quay về Dạ Ngân Tuyết đã bước nhanh lên phòng, nằm lên giường hai tay của cô đặt lên má đang nóng rực:

"Chết rồi! Chẳng lẽ...chẳng lẽ mình thích An Vũ sao?"

Càng nghĩ đến anh tim của cô càng đập nhanh hơn, cô bật người ngồi dậy, tự nói một mình:

"Thiệt rồi! Mình đã thích An Vũ thật rồi."

Dạ Ngân Tuyết không suy nghĩ gì nhiều nữa cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Trần Uyển Dư, bên kia Trần Uyển Dư đang rót nước uống vừa rót cô vừa nghe máy:"Alo! Cậu gọi cho tớ là có chuyện gì sao?"

Dạ Ngân Tuyết vội trả lời ngay:

"Uyển Dư! Tớ vừa mới phát hiện ra một chuyện rất quan trong, tớ...tớ thích An Vũ."

"Phụt!!!!"Vừa mới uống một ngụm nước Trần Uyển Dư nghe cô nói thế thì phun trở ngược ra đầy lên bàn, Trần Uyển Dư đặt ly nước xuống bàn cứ ngỡ mình nghe lầm bèn hỏi lại:

"Tiểu Tuyết! Cậu mới vừa nói gì thế? Nếu tớ không nghe lầm thì cậu nói với tớ là cậu thích An Vũ đúng không?"

Dạ Ngân Tuyết gật gật đầu như băm tỏi:"Cậu không nghe lầm đâu."

"Taxi!" Trong điện thoại Dạ Ngân Tuyết nghe được tiếng gọi taxi của Trần Uyển Dư, Trần Uyển Dư ngồi lên taxi:

"Cậu đợi tớ tớ sẽ đến Dạ viên ngay. Cậu phải kể cho tớ nghe mọi chuyện đó."