Chương 11: Thu Đệ Tử
Sáng sớm tinh mơ, trong sân vườn một căn biệt thự tại Khu biệt thư Ocean View của thành phố Phú Khánh có 2 thân ảnh đang đứng đối diện với nhau.
Một người là một thanh niên tuấn tú cao ráo, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàng. Thân mạng một chiếc áo thun màu đen bó sát cơ thể nam tính và cơ bắp đầy hấp dẫn của mình, dưới mang quần jogger màu xám.
Quân dùng đôi mắt vàng kim rực rỡ như những vì sao nghiêm túc nhìn cô gái có mái tóc đỏ thẫm như hoa hồng trước mặt.
-Oài!! Anh gọi em ra đây làm gì vậy anh hai?
Chu Thiên Linh lười biến ngáp một cái và nhìn Quân hỏi.
Cô bé diện một bộ quần áo ngủ hở hang chết người, thân trên thì mặc 1 chiếc áo trắng 2 dây để lộ một nửa vòng ngực và đôi vai trắng ngần như ngọc. Thân dưới thì độc mỗi chiếc quần đùi ngắn cũng cỡn.
Quân còn có thể thấy 2 núm hồng đang nhô lên sau lớp áo mỏng manh. Đầu tóc bù xù, đôi mắt ngái ngủ nhắp hờ lại.
Nhìn cái dáng vẻ lười biếng này đầu Quân gân xanh hiện cả lên, hét.
-Chu Thiên Linh!!!! -Quân-
-Ơ! DẠ! -Linh-
Tiếng hét kèm ma pháp của Quân là Linh giật hết mình tỉnh cả ngủ, thân hình đứng thẳng lên nghiêm trang nhìn. Bộ ngực sữa nẩy lên một cái, Quân nhìn cặp hung khí giết người ấy nộ hỏa cũng giảm bớt một xíu.
-Ta hỏi em, Chu Thiên Linh! Tham vọng của em là gì? -Quân-
-Tham vọng? Ý anh hai là ước mơ à? -Linh-
-Không! Không phải ước mơ là tham vọng, là thứ em muốn làm nhất, thứ mà em sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đạt được. Chứ ta không hỏi thứ mà em ao ước. -Quân-
-Tham vọng ư? -Linh-
Nàng suy nghĩ một hồi đôi mắt kiên cường nhìn thẳng vào Quân nói:
-Hiện giờ tham vọng của em muốn toàn bộ những kẻ khinh thường em phải nhìn em với một con mắt khác, em muốn chứng minh cho mẹ em là một người mạnh mẽ, em muốn làm cường giả tối cường. Em muốn sánh vai với anh hai, mạnh mẽ như anh hai. -Linh-
Quân cười tươi trước câu trả lời của Linh, câu trả lời không nằm ngoài dự đoán ngoài trừ cái vụ muốn sánh vai với mình. Quân tự hỏi việc gì mà Linh lại có tham vọng đó nhỉ?
Linh nhớ về khi mình còn 10 tuổi, lần mà cô thăm Quân lần cuối cùng. Từ nhỏ đến giờ Quân là người khác giới mà cô thân thiết nhất, với vẻ ngoài đẹp trai, đôi mắt hút hồn và trí tuệ thông thái không gì không làm được. Linh đã bị Quân hút hồn ngay từ những phút giây đầu đời.
Trong chuyến thăm Quân đó, trong lúc Quân và mẹ đang nói chuyện trong mật thất thì cô bé Linh bỗng nhìn thấy một con bướm màu vàng tuyệt đẹp. Cô bé tò mò đi theo nó mà không biết mình đã bị lạc từ lúc nào.
Xung quanh cô bé là một màu đen mịt của Khu Rừng Đen, tiếng rít gào kinh dị từ ma thú khắp nơi vọng đến. Cô bé đáng thương giật mình sợ hãi tràn đầy khắp cô. Cô bé khóc lóc và chạy tìm mẹ và Quân.
-Hu hu hu hu, mẹ ơi!! anh hai ơi!! Linh sợ, mọi người đâu rồi!! hu hu đừng bỏ Linh mà. -Linh-
GÀO!!!! bỗng nhiên một tiếng gào làm cô bé giật mình. Một rắn màu tím đôi đồng từ màu lục dùng cái lưỡi dài thò ra thụt vào nhìn chằm chằm vào Linh.
Linh sợ hãi tột cùng cả thân ảnh nhỏ bé vấp té lăn một vòng và đập và một gốc cây.
Con rắn há miệng máu của nó định nuốt lấy Linh.
-Mẹ ơi…. Anh hai… Anh hai ơi cứu Linh. -Linh-
Linh nhắm mắt cầu nguyện trong tuyệt vọng. Bỗng nhiễn một thân ảnh nhỏ bé vụt đến.
-LINH!!!. -Quân-
Quân nhảy đến giữa Linh và con rắn khổng lồ, cậu bé dơ nắm đấm nhỏ bé của mình hướng thẳng con rắn và đấm.
-HA!!.-Quân-
Cú đấm tụ đầy ma lực chấn bay con rắn kinh tởm vào một gốc cây, con rắn bất động rơi xuống nền đất.
-Linh! Em không sao chứ. -Quân-
Quân quay sang nhìn Linh lo lắng hỏi cô bé trong khi dò xét xem cô có bị thương không.
Linh vui mừng, khuôn mặt đầy nước mắt tươi cười định nhào lên ôm Quân thì.
BỐP!!!! RẮC!! ẦM!!!
Một cái đuôi rắn màu tím quật thẳng vào Quân một cú trời giáng. Con rắn nham hiểm giả vờ bất động để úp sọt Quân, tuy kịp thời dơ tay lên đỡ phần đầu nhưng có vẻ như cánh tay đó cũng gãy mất rồi.
Thân ảnh cậu bé 11 tuổi đập vào gốc cây làm gãy cả gốc cây đó chứng tỏ lực đập kinh khủng đến nhường nào.
-Con súc sinh này !! Phốc!!-Quân-
Quân cả người đầy máu quần áo rách tươi đứng lên nhìn vao con rắn và nhổ ra một ngụm máu đen.
-Anh HAI!!!! -Linh-
Linh lo lắng nhìn Quân, cô bé sợ rằng Quân sẽ chết.
-Em an tâm đi, anh sẽ xử con này để tối nay chúng ta sẽ có món rắn nướng muối tiêu. -Quân-
Dùng khuôn mặt đầy máu cười tười và nói với Linh.
-HUHUHU!! Em xin lỗi!!! -Linh-
Cô bé Linh khóc òa lên vì hối hận, cô bé nghĩ nếu mình không ham chơi và lạc thì Quân đã không bị thương như vầy.
GÀO!!!!!
Con rắn rít lên một tiếng, nó lao thẳng về phía Quân như muốn dứt điểm kẻ phá đám bữa ăn của nó.
-Lại đây con súc sinh!!! ITUS (sấm sét) ERMEUS (giáp). -Quân-
Đôi mắt vàng kim tỏ sáng, cả người Quân được bao bọc bởi Sấm sét màu vàng lao thẳng vào con rắn.
Cô bé Linh vì chạy trốn kiệt sức và sợ hãi bắt đầu mơ hồ sau đó bất tỉnh. Thứ cuối cùng cô bé thấy là thân ảnh bé nhỏ đầy máu của một cậu bé cả thân lập lờ sấm sét, dùng đôi tay trần chiến đấu với con rắn tím to gấp 4 lần cậu bé. Như một chiến thần vàng kim chiến với Tử Giao Long hung ác.
-Này!! Em chưa tỉnh ngủ à Linh?? -Quân-
Quay về hiện thực, Linh thấy trước mặt mình là Quân đang lay vai mình. Khuông mặt Quân gần sát mặt Linh, Linh nhìn vào đôi mắt vàng kim đầy hấp dẫn đấy và ngửi một mùi hương nam tính tỏa ra từ người thanh niên này.
Cả khuôn mặt đỏ chót, Linh vội vàng đẩy Quân ra và nói:
-Em..em không sao hết, chỉ đang suy nghĩ vẫn vơ vài chuyện cũ mà thôi. -Linh-
-Vậy à, anh cần em tập trung bây giờ anh sẽ nói chuyện quan trọng với em. -Quân-
-Vâng! -Linh-
Quân nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Linh, miệng cười sau đó hỏi Linh.
-Em có biết tình trạng cơ thể của mình là như thế nào không? -Quân-
Nghe Quân hỏi vậy khuôn mặt xinh đẹp hơi trầm xuống và nói.
-Như anh biết để có thể quyết định trở thành Ma Pháp sư hay Linh giả thì năm 12 tuổi sẽ được kiểm tra có Mạch ma thuật và khả năng cảm nhận ma tố là cao hay thấp. -Linh-
Quân gập gù nghe Linh kể chuyện của cô bé.
Là từ sau khi kiểm tra thì cô bé đủ điều kiện trở thành Ma Pháp Sư hoặc Linh giả tùy cô bé. Tuy nhiên sau khi tu luyện đến đẳng cấp 1 thì cô bé không thể khai phá mạch ma thuật của mình thêm xíu nào nữa.
Lượng ma lực trong người Linh cực kì thấp dù rằng thì theo sự trưởng thành của con người thì ma lực sẽ tăng theo, việc khai phá mạch ma thuật chỉ làm cho việc này diễn ra nhanh hơn.
-Không chỉ vậy Ma lực của em ngày càng ít đi theo thời gian, bây giờ một Ma pháp cấp E cũng làm e kiệt sức. Kỳ lạ là khả năng cảm nhận ma tố của em thì lại một tăng trái ngược với ma lực của me, em có cảm nhận ma lực càng ít đi thì khả năng cảm nhận ma tố càng cao đi theo đó là phản xạ cùng với tinh thần lực của em. Nhưng cũng nhờ đó mà em có thể vào được trường Hải Linh. -Linh-
Linh xiết chạy tay kể cho Quân về tình trạng kỳ lạ của mình, cô bé đã rất áp lực chuyện này rất lâu. Trong khi bạn bè ngày một mạnh hơn thì cô lại ngày càng yếu đi thậm chí bị khinh bỉ và bắt nạt từ hồi cấp 2. Chỉ sau khi cô rèn luyện thân thể và học Cổ Võ thì mới chấm dứt.
Quân tiến đến xoa mái tóc đỏ rực của Linh và nói.
-Được rồi anh hiểu rồi, có điều bây giờ anh nói anh sẽ chữa trị được căn bệnh này của em rồi thậm chí khiến em mạnh mẽ trong thời gian ngắn thì em có tin anh không. -Quân-
Linh ngạc nhiên nhìn vào Quân, nhìn vào ánh mắt tự tin của Quân làm trái tim nhỏ của cô nhảy cả lên. Đôi mắt vàng kim đầy vẻ tự tin, khuông mặt hút hồn cộng thêm ánh nắng mặt trời ở đằng sau Quân làm Linh ngẩn ngơ.
Đôi má thiếu nữ càng đỏ hơn, sự nam tính của Quân tỏ ra làm Linh bắt đầu thở lệch nhịp, trái tim càng đạp nhanh thậm chí ở chỗ nào đó bắt đầu rỉ những giọt nước xuân.
-Em tin!! Em luôn luôn tin anh, anh hai à! Cho dù thế giới này không ai tin anh thì em luôn là người tin tưởng anh. -Linh-
Bất ngờ trước câu trả lời ngoài ý muốn của Linh, Quân gãi mặt nghĩ “Này cái này có tính là tỏ tình không nhỉ?”
Nhận ra mình lỡ mồm, Linh đỏ bừng mặt huơ tay múa chân và để chữa ngượng.
-Ý e…ý em là……. á -Linh-
Quân nhìn dáng vẻ đáng yêu này không nhịn được mà lên nhéo đôi má hồng đáng yêu của mỹ nhân.
-Oái!! đau đau em!! Vậy rồi anh tính dùng cách gì vậy anh hai? -Linh-
Linh tò mò hỏi Quân trong khi xoa chỗ vừa bị Quân nhéo.
-Anh sẽ chỉ em, có điều… đây là thành quả nghiên cứu và phương pháp độc nhất của anh nên anh sẽ không chỉ cho không. -Quân-
-Gì! Ý anh em là người ngoài ư!! -Linh-
Linh phồng má lên giận dỗi nhìn vào Quân.
-Ấy! Không phải vậy, ý a là đồng môn anh mới dạy? -Quân-
-Đồng môn? -Linh-
Quân nghiêm túc nhìn Linh và hỏi:
-Chu Thiên Linh, con gái của Chu Mỹ Diệu. Bây giờ em có bằng lòng làm đệ tử của ta? Ma Pháp Sư Nguyễn Thiện Quân hay không?
Linh ngạc nhiên nhìn Quân.
-Ta sẽ dạy cho em mọi thứ ta tích lũy được để khiến em mạnh mẽ hơn bất kì kẻ nào để có thể thực hiện tham vọng của mình. Đổi lại em phải trao cho ta lòng trung thành tuyệt đối của mình và… -Quân-
-EM ĐỒNG Ý! ĐỆ TỬ CHU THIÊN LINH RA MẮT SƯ PHỤ! -Linh-
Quân chưa nói hết câu thì Linh đã đồng ý rồi, Quân bất đắc dĩ nhìn và nghĩ “hai mẹ con như nhau nhỉ trước kia cô ấy cũng như vầy, haiz”
-Vậy giờ ta sẽ làm nghi thức nhận đệ tử, ta cần em hãy buôn lỏng tinh thần và thân thể. -Quân-
-Dạ! -Linh-
Quân đưa tay ra về trán Linh, dùng một ngón tay chạm vào làn da trắng của nàng và niệm chú ngữ mà Linh không hiểu được.
“Magicae campane in nomine fake, ut essem vobis in supremo spiritu erat constitutus elementum sicut universum testatum!
Et sic co civitas fidelis, primogenitus et non transgressorum praevaricati sunt
Et docebit hominem hunc et docebit nos
Nunc autem discipuli magistrorum”
Sau một tràng dài chú ngữ, một luồn ma tố tụ tập vào đỉnh ngón tay của Quân và truyền vào trán của Linh. Cả thân hình của Linh giật nảy lên một luồn khí thoải mát cực kì chảy khắp cơ thể làm tan đi bao nhiêu mệt mỏi.
Quân rút tay ra để lại một đường sáng vàng từ ngón tay đến trán của Linh, Quân phủi tay đường sáng ấy biến mất. Trên trán của Linh bây giờ là một hình tròn màu vàng với những ký tự kỳ lạ theo bên trong đó và rồi hình vẽ đó biến mất không còn dấu hiệu gì trên trán của Linh.
-Từ bây giờ em là một trong những đệ tử của ta. -Quân-
Nghi thức vừa rồi thuộc về thế giới cũ của Quân, nhằm mục đích ngăn việc phản bội lẫn nhau và người sư phụ có thể cảm nhận được tình trạng của đệ tử nếu gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thậm chí nó còn sẽ trừng phạt những người tự ý đem kiến thức của sư phụ cho người khác mà không có sự đồng ý từ người tạo ra ấn này.
Linh vươn tay rờ trán mình tò mò xem có gì trên trán hay không.
-Vậy là xong, bây giờ vào việc chính. -Quân-
-Vâng ạ, sư phụ. -Linh-
Linh nhanh nhảu đáp lời Quân, có vẻ việc chở thành đệ tử của Quân làm tâm trạng của nàng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều.
-Mạch ma thuật của em là không phải là mạch ma thuật bình thường, nó là một dạng biến dị hiếm. -Quân-
-Biến dị? -Linh-
-Phải, biến dị! Việc này trăm lợi chứ không hề có hại như em tưởng chỉ là phải có một vài điều kiện mới có thể kích hoạt được nó. Nếu kích hoạt thành công thì em tiềm năng phát triển của em sẽ cực kì kinh khủng, đẳng cấp 8 là chắc chắn như đóng thuyền thậm chí nếu cố gắng và có cơ duyên thì đẳng cấp 9 hoặc hơn là chuyện hoàn toàn có thể. -Quân-
Linh mắt đẹp mở to trong tâm hỗn loạn đầy cảm xúc, nàng không ngờ vốn không phải mình thiếu thiên phú mà là hoàn toàn ngược lại.
-Thât..thật sao anh hai??? Vậy điều kiện đó là gì chỉ cho em gấp đi!! -Linh-
-Bĩnh tĩnh nào, bây giờ anh sẽ giúp em đoạt được những điều kiện ấy. Cơ mà …. -Quân-
Thấy Quân có vẻ chần chừ, Linh hấp tấp nói.
-Còn chuyện gì à, anh cứ nói với em. Việc gì em cũng làm kể cả mạng sống của em chỉ cần em có thể trở nên mạnh mẽ. -Linh-
-Việc kích hoạt tiềm năng của em là một việc rất khó khăn và cần sự tập trung từ anh. Đặc biệt là anh cần phải tiếp xúc trực tiếp đến cơ thể của em. -Quân nghiêm túc nhìn Linh và nói-
-Được hết, chỉ cần mạnh mẽ hơn chuyện gì em cũng chịu. -Linh-
“Với lại để anh đụng chạm thì em sẵn lòng” Linh thầm nghĩ trong.
-Vậy câu hỏi cuối, em nói khả năng cảm nhận ma tố của em ngày càng cao vậy nguyên tố nào là em dễ dàng cảm nhận nhất.
-Là Hỏa với Phong, à và còn…. -Linh-
Linh ngập ngừng một lúc và nói thêm
-Còn một hệ ma tố nữa em cảm nhận được tuy chỉ là lờ mờ nhưng em chưa hề biết màu sắc của ma tố này thuộc loại thuộc tính nào. -Linh-
-Hừm… nó có màu gì? -Quân-
-Màu vàng ạ, nhưng mà không phải vàng như Quang thuộc tính hay vàng đất như Thổ mà là vàng kim lấp lánh nổi bật giữa các ma tố khác.
-Vàng kim ư? -Quân-
Quân ngạc nhiên một lúc và nhíu mày ngẫm nghĩ “Vàng kim thì có một vài thuộc tính biến dị đặc biệt mang màu sắc ma tố đó. Là Thánh Hỏa? Thủy Tinh? Hay là Hoàng Kim biến dị hiếm của Kim thuộc tỉnh? Nhưng mà lấp lánh nữa ư?”
-Chờ đã, không lẽ là nó. -Quân-
Linh nghiên cái đầu nhỏ về một bên khó hiểu nhìn Quân, sau đó mỉm cười xinh đẹp nhìn Quân. Nàng rất ưa thích vẻ suy tư này của Quân.
-Ma tố kỳ lạ đó có phải là thứ này không? -Linh-
Quân đưa lòng bàn tay của mình lên và rồi dị tượng xảy ra.