Chương 97: âm Ma Chi Kiếp

Trên bầu trời, Lôi Vân vẫn cuồn cuộn như cũ, ngay lúc này đây, từ trên cửu thiên thương khung, một tia chớp chầm chậm đánh xuống.

Khác với tốc độ nhanh như chớp của Thân thể Kiếp lúc nãy, không cho võ giả có đủ thời gian ứng phó, chỉ có thể lấy thân đỡ thiên kiếp, nhưng thiên kiếp này lại hàng lâm rất chậm rãi, giống như cho Tàng Thiên Cơ cơ hội để chống đỡ.

Nhưng Tàng Thiên Cơ vẫn không nhúc nhích.

Hắn lẳng lặng đứng thẳng, dường như là một tòa thái cổ thần sơn trầm trọng, bình thản chờ kiếp lôi bổ xuống.

Hắn biết mọi công kích thiên hướng vật lý hay pháp thuật cũng không thể đánh tan đạo lôi kiếp này.

Bởi vì đạo lôi kiếp này là nhằm vào linh hồn, chỉ có thể dùng linh hồn chống đỡ Thiên Kiếp!

Linh Hồn chi kiếp đa dạng, nào là Linh Hồn Phi nhận công kích linh hồn, nào là Dùng Thất Tình Lục Dục mê hoặc linh hồn, nào là Mộng đạo thủ đoạn đưa linh hồn chìm vào mộng cảnh,..., Tàng Thiên Cơ không biết mình sẽ bị Thiên Kiếp đánh xuống thủ đoạn nào, chỉ đành bình tĩnh lấy bất biến ứng vạn biến.

Khi kiếp lôi bổ xuống đầu của Tàng Thiên Cơ, hắn vẫn lẳng lặng đứng im không nhúc nhích.

Diệp Minh bọn họ nghi hoặc, tò mò hỏi:

""Phụ thân, hắn trúng chiêu sao?""

Vương Bá Ngưu cũng không trả lời hắn, bởi vì hắn cũng căn bản không biết rõ về Thiên Kiếp cho lắm, nhưng hắn có Đại Gíam Định Thuật, chư thiên không gì không thể giám định, cho nên hắn vận dụng Đại Gíam Định thuật lên người Tàng Thiên Cơ, nhanh chóng đại lượng tin tức phản hồi về.

Linh Hồn Thiên Kiếp:Tâm Ma Chi Kiếp!

Giới Thiệu: Tâm Ma Chi Kiếp chính là kiếp nạn thứ hai của võ giả khi đột phá Tôn cấp! Phi Thường Nguy Hiểm!

Tác Dụng: Tâm Ma Chi Kiếp đối thân xác không hề có chút thương tổn, lại trực tiếp câu dẫn ra ký ức bị bản thân dấu sâu trong đáy lòng không muốn ai biết được, có thể là ký ức đau thương thống khổ, thù hận, hoặc là ký ức mà cả đời bị ám ảnh...

Vương Bá Ngưu sắc mặt trầm trọng, may mắn hắn đột phá dựa theo cây kinh nghiệm, cứ liên tục tấn cấp không có bình cảnh chỉ cần đủ kinh nghiệm, cho nên Thiên Kiếp hay gì đó đều không tồn tại với hắn, nếu bản thân hắn đụng phải Tâm Ma chi kiếp, khó có thể nói được có khả năng vượt qua hay không.

Vương Bá Ngưu thuật lại cho Diệp Minh bọn họ nghe, sắc mặt ai nấy cũng kinh hãi và trầm trọng, đều tự nghĩ đến bản thân sau này đụng phải kiếp nạn này có thể vượt qua hay không.

Nam Cung Lưu Vân cảm thán:

""“Câu cửa miệng nói rất đúng, bản thân mới là địch nhân lớn nhất của chính mình, nếu có thể vượt qua chính mình ràng buộc, đại đạo con đường tất có một chỗ cho hắn.""

Mọi người nghe vậy đồng tình đều gật đầu.

Hắn nghĩ đến bản thân sát phụ, sát huynh trưởng, sát rất nhiều sinh linh vô tội để thôn phệ, nếu là người bình thường làm như vậy chắc chắn đều lâm vào áy náy, đau khổ, bức rức.

Nhưng, nghĩ đến đây, Nam Cung Lưu Vân cười lạnh, trong lòng thầm nói:

""Các ngươi tất cả chết hết thành toàn ta là việc đương nhiên, các ngươi chết để ta đỗi lấy sự cường đại thì chính là sứ mệnh của các ngươi, haha, các ngươi thống khổ, đau khổ, không cam lòng dãy dụa thì thế nào? chẳng liên quan đến ta.""

Nam Cung Lưu Vân chính là một kẻ điên, hắn nghĩ những việc hắn làm đều là những việc nên làm, là những việc đúng đắn, cho dù đối với người khác những việc hắn làm đáng ghê tởm, không đạo đức, không điểm mấu chốt, nhưng có quan hệ gì đến hắn đâu? Miễn hắn nghĩ hắn đúng là được.

Những người như Nam Cung Lưu Vân một là kẻ điên, hai là ý chí kiên định đến cực điểm, không bị ngoại vật sở nhiễu mà thay đỗi quan niệm, ý chí, tư tưởng! Những người này nếu tu võ đạo đều có thành tựu rất cao.

Cho nên Tâm Ma chi kiếp đối với những người như Nam Cung Lưu Vân đều vô dụng!

Ai có thể không có nỗi đau khổ chôn dấu sâu trong nội tâm, Ai có thể nói bản thân không từng làm việc thẹn với lương tâm? Ai có thể chưa từng làm những việc mà trái với bản tâm đâu? từ nhỏ đến lớn ai có thể không bao giờ mắc phải sai lầm? Trừ số ít người như Nam Cung Lưu Vân ra, ý chí kiên định đến cực đoan, tư tưởng cực đoan thái quá, đêu không bao giờ nghĩ mình sai, còn lại những người bình thường kia đối mặt với Tâm Ma chi kiếp đều vô lực ngã xuống trước Tâm Ma Kiếp này.

Tàng Thiên Cơ thân là Cái Thế Võ Hoàng thiên kiêu, cho nên hắn biết đạo thiên kiếp này chính là Tâm Ma chi kiếp, cho nên hắn yên lặng nhìn thiên kiếp bổ xuống đầu mình, hắn biết cho dù bản thân làm cách nào đều không thể tiêu mất kiếp nạn này. Chỉ có dấn thân vào trong đó, trực diện với bóng ma sâu trong cõi lòng, mới có thể độ qua kiếp nạn này!

Trong chốc lát, quanh thân Tàng Thiên Cơ phát ra nhiều làn khói màu trắng, vô số hình ảnh xuất hiện trên đám khói này, kèm theo cả âm thanh, trong nháy mắt, đoạn ký ức bóng ma của Tàng Thiên Cơ hiện ra trước mắt mọi người.

Hiện trước mắt mọi người chính là thanh niên Tàng Thiên Cơ đang cầm kiếm lạnh lùng đứng trước mặt đám địch nhân, trong đó một nữ tử xinh đẹp bị Tàng Thiên Cơ đánh hấp hối sắp chết.

Tàng Thiên Cơ liếm liếm môi, nặng nề từng bước một tiến tới nữ tử đang trọng thương hấp hối.

Tuy đi rất chậm, nhưng từng cái bước chân rầm rầm như tiếng bom nổ chậm vậy, tùy thời lấy mạng kẻ thù.

Khuôn mặt nữ tử không những không hoảng sợ, trái lại lạnh lùng nhìn Tàng Thiên Cơ, hai con ngươi nhìn chằm chặp vào Tàng Thiên Cơ.

Đến cạnh nữ tử, Tàng Thiên Cơ cũng dừng bước chân lại, cùi đầu xuống,hai con ngươi như đế vương vô tình nhìn nữ tử xinh đẹp.

""Roẹt!! "" Một cái đầu lâu mỹ lệ bay lên không trung, máu tươi rải một đoạn dài mấy thước, đầu lâu xinh đẹp trôi nổi không trung mấy chục giây mới rơi xuống.

Tàng Thiên Cơ sau khi giết nữ tử xinh đẹp, cũng không có dừng tay, cầm kiếm, quay ngược về hướng thanh niên võ giả trọng thương.

""Các ngươi cứu ta."" Thanh niên có khuôn mặt tuấn lãng, một thân trang phục cao quý bất phàm, hiển nhiên có địa vị cực cao, giờ khắc này sắc mặt hắn tái nhợt gầm lên, cầu cứu các tộc nhân.

Nhưng không ai dám lên, họ bị thủ đoạn của Tàng Thiên Cơ chấn nhiếp, dù sao bọn họ cũng chỉ là thanh niên nhân mà thôi.

Thấy cầu cứu không hiêu quả, Thanh niên tuấn lãng đành quay ngược lại Tàng Thiên Cơ, không để ý hình tượng cao quý quỳ xuống, giọng nói mang vẻ khuất nhục, cầu xin nói:

""Tàng Thiên Cơ, ngươi tha cho ta có được không, ta nguyện theo ngươi làm người hầu của ngươi, làm trâu làm ngựa cho ngươi, chỉ xin ngươi đừng giết ta!! ""

Nhếch môi, Tàng Thiên Cơ không nói gì, giơ cao thanh kiếm lên đỉnh đầu, ý muốn giết người thanh niên này, nhưng một giọng nói cay nghiệt cất lên:

""Tàng Thiên Cơ tiểu tử ngươi dừng tay lại, nếu không cô bé này chết!! ""

""Thiên Cơ ca ca, không cần cứu ta, cứ giết hết đám người xấu này đi!""

Chỉ thấy một thiếu nữ dung mạo quốc sắc thiên hương bị một thiếu nữ xinh đẹp không kém nhưng ánh mắt lại rất âm độc lạnh lùng cười, thiếu nữ bị bắt nước mắt như mưa điên cuồng lắc đầu, thê lương kêu lên.

Bộ dáng lạnh lùng của Tàng Thiên Cơ đã tiêu tán, thay vào đó là vẻ mặt mang theo vẻ lo lắng nhìn thiếu nữ.

Thanh niên tuấn lãng vẻ mặt tuyệt vọng chờ chết nhưng không ngờ muội muội hắn lại cứu hắn một tay, ngay thời khắc này hắn mừng như điên đứng dậy, chạy về hướng muội muội.

""Làm ta sợ muốn chết, may mà ngươi đến kịp. "" Cổ Thần ôn nhu nhìn Cổ Thanh Tuyền, vui vẻ nói.

""Hì hì, ta đến từ lâu rồi, nhưng đợi Tàng Thiên Cơ giết Dương mịch nha đầu, ta mới ra tay. ""

Cổ Thanh Tuyền tinh nghịch đáp.

""Ngươi muốn.......? "" Cổ Thần sắc mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi.

""Đúng rồi, ca ca ngươi thật thông minh. "" Cổ Thanh Tuyền mỉm cười đáp, rồi nàng quay người, hướng về Tàng Thiên Cơ, quát to:

""Còn không mau bỏ kiếm xuống, không ta giết nàng.""

""Thiên Cơ ca ca, hu hu, Yên Nhi sợ, nhưng ca ca đừng nghe bọn hắn, bọn hắn muốn hại ca ca, hãy để muội chết một mình thôi. ""

""Im Miệng!!"" Cổ Thanh Tuyền tức giận, giơ bàn tay đánh tới tấp vào mặt nàng.

""Oa..Phụtt!! "" Thiếu Nữ phun một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Hốc mắt Tàng Thiên Cơ đỏ lên, cũng không để ý nhiều, vội vàng thả kiếm xuống.

""Hahaha, Tàng Thiên Cơ ngươi mạnh miệng lắm mà, tu vi cao lắm mà, cũng có điểm yếu, hahaha.""

Nói rồi, Cổ Thanh Phong giơ mạnh một chưởng đánh thiếu nữ bay xuống vách núi.

""Yên Nhi!!!!!!!!"" Tàng Thiên Cơ tê tâm liệt phế kêu lên, vội vàng nhảy xuống hòng cứu nàng.

Yên Nhi bay xuống, vội vàng nắm được sợi dây đã được treo thòng thòng ở vách núi, xem như thoát nạn.

Còn Tàng Thiên Cơ khi bay xuống, thấy nàng không bị rớt, tuy trong lòng hơi kỳ quái dây thừng đâu ra có mặt ở đây, nhưng hắn không để ý, chỉ cần Yên Nhi an toàn là được, trong lòng cũng thoáng yên tâm giơ tay ra tính bắt lấy tay nàng kéo nàng bay lên.

Cái Thế Võ Vương cảnh đỉnh phong tu vi đủ khiến hắn đằng không cho nên hắn mới không sợ hãi nhảy xuống vực cứu nàng.

Nhưng thiếu nữ đột nhiên đánh một chưởng vào ngực hắn, trong nháy mắt một đạo cấm chế giam cầm hết thảy thân thể của hắn, Tàng Thiên Cơ kinh hãi vẫy vùng nhưng không được, hắn nhận ra đây chính là Thiên Cấm chi chú, cho dù là Tiên hạ phàm bị Thiên Cấm chi chú đánh trúng cũng phải rớt xuống phàm trần, bằng vào tu vi của hắn muốn thoát khốn chỉ sợ cần nữa tiếng! Nhưng không thể đằng không, với lại Thiên Cấm chi chú phong ấn hết thảy, từ thân thể cường độ đến linh hồn chi lực, giờ hắn chỉ là phàm nhân chi thể, rơi xuống vạn trượng vực sâu cũng chỉ có chết!

Ngay lúc đó Cổ Thanh Phong cùng Cổ Thanh Tuyền tu vi Võ Quân chi cảnh nhảy xuống hợp lực một chưởng đánh vào ngực hắn, nhưng may mắn Kim Quy Bảo Gíap đỡ hết chín phần tổn thương, nhưng bằng vào phàm nhân chi thân đỡ một phần tổn thương còn lại, Tàng Thiên Cơ kinh mạch hết thảy dưới hai người tu vi không kém mình toàn lực cùng đánh một chưởng liền nát bấy, xương cốt đứt đoạn từng khúc, máu tươi trong miệng chảy ra cả đống lớn, cộng thêm lực trùng kích khiến hắn rớt xuống nhanh hơn.

Lúc đó Tàng Thiên Cơ cảm giác như trời đất đều sụp đổ, ngay cả tâm hắn cũng sụp đổ. Tim hắn như muốn nát ra từng mảnh.

Lời cuối cùng hắn nghe được là tiếng "" muội xin lỗi!! ""

Rồi hắn rơi xuống vạn trượng vực sâu!!