Chương 74: Ngạo Thiên lựa chọn!

Trời gần sáng, những tia nắng còn chưa kịp chiếu xuống đại địa, không khí còn vấn vương mảnh sương đêm lạnh lẽo, thì đằng xa ngoài Hưng Yên Thôn, chợt xuất xuất hiện một nhánh đội ngũ, người người đều cưỡi một con ngựa chiến, mặt áo giáp đầy đủ, một tay cầm cương một tay cầm chiến đao bằng tinh cương sắc bén, khuôn mặt ai nấy đều mang vẻ sát khí lẫm liệt.

Người cầm đầu đội ngũ này là một tráng hán tuổi đã vào tứ tuần, nhưng khí huyết sung mãn dị thường, khuôn mặt nghiêm nghị mang góc cạnh đầy đủ, má bên trái còn khắc một vết sẹo lõm dài khoảng 2cm, ánh mắt sắc bén như đao nhìn về phía Hưng Yên Thôn.

Trung niên tráng hán cầm đầu tên Cao Đồ, biệt danh Đồ Tể, là hung thần trong đám phàm nhân, tu vi Hóa Khí tứ trọng, cũng là một tay cao thủ trung tầng trong thế giới phàm nhân. Dù sao, Hóa Khí Cửu trọng đã là tầng lớp mạnh nhất trong thế giới phàm nhân của Việt Cổ Vị Diện.

Cao Đồ chính là thành viên trong quân đội của một chi gia tộc nhỏ, nhưng bản tính ác độc, lợi dụng chức quyền khi dể, chèn ép các lương dân, gái nhà lành, khiến dân chúng căm phẫn, tạo sức ép tới gia tộc nhỏ này.

Vì gia tộc nhỏ này theo Chính đạo, nếu chuyện này làm lớn, sẽ gây nên các gia tộc khác lạnh lùng gạt ra ngoài lìa, tổn hại đến lợi ích chung của gia tộc, nên khiến người Chưởng quản chi đội này phải đánh hắn gần chết, đuổi hắn đi, tẩy sạch thanh danh Chính Đạo thuần khiết của gia tộc.

Sau khi giải ngũ, Cao Đồ vẫn chứng nào tật nấy, tụ tập các thành phần bất hảo trong khu vực, thành lập một đội ngũ nhỏ, lấy một góc rừng trong Ba Vì núi làm căn cơ, đi cướp của giết người.

Cao Đồ dù là tàn ác, nhưng hắn vẫn có đầu óc về huấn luyện quân đội, Đội ngũ này của hắn chỉ trong một năm trở thành đội ngũ cướp bóc hung hăng hoành hành khu vực chân núi Ba Vì, các thành viên được Cao Đồ rèn luyện nghiêm chỉnh theo phương pháp rèn luyện trong bộ đội, người nào cũng là tinh anh, trong tay nhuốm máu không ít người tốt lẫn xấu.

Mỗi lần cướp bóc hiếp giết, Cao Đồ tự lập ra kế hoạch, sai các đàn em thu thập tin tức, thôi diễn trận đồ hàng trăm lần, tính đường lui, tính các điểm có thể xuất hiện ngoài ý muốn,vv.. mới tụ tập anh em ra tay, mỗi khi ra tay, hầu như là chí mạng, ít ai chống lại được. Chiến tích của hắn phải là dày cỡ một bộ phim cô dâu tám ngàn tuổi.

Khi bước chân ngựa còn cách Hưng Yên Thôn 100m, Cao Đồ giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng ra phía trước, đội ngũ đồng loạt dừng lại, không tiến thêm được một bước.

Cao Đồ rút cung lớn đeo sau lưng, rút mũi tên ra, châm lữa lên mũi tên.

Đội ngũ đồng loạt làm theo hắn.

Cao Đồ kéo căn dây cung, hướng về phía Hưng Yên Thôn.

Đội ngũ nhanh chóng làm theo.

Cao Đồ hít sâu một hơi tới tận sâu trong lồng ngực, dồn hơi, nín thở, một lúc sau, rống to lên:

""Bắnnnnnnnnnn!!!!!!!!!!!!!""

Hàng trăm mũi tên lửa như lưu tinh bay thẳng xung quanh Hưng Yên Thôn, tựa như một điểm lóe sáng rực rỡ giữa trời đêm, đồng thời, tia nắng đầu tiên cũng hạ xuống, kéo lên khung cảnh mỹ diệu cực kỳ.

Hàng trăm mũi tên như mưa rơi lộp bộp xuống khắp nơi, từng căn nhà tranh lập nóc nhà bằng rơm rạ cháy sáng lên, đứng ở một góc gần đó, Ngạo Thiên từ vẻ khẩn trương khi làm việc xấu, chợt hưng phấn lên, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn từng quả cầu lửa bốc cháy rực rỡ, hắn không nhịn được, thốt: ""Qủa thật tuyệt đẹp.""

Vương Bá Ngưu đứng kế bên Ngạo Thiên, cũng khẽ thưởng thức khung cảnh hoành tráng tuyệt mỹ này, trong lòng thầm nói:

"Đã Lâu rồi ta chưa xem cảnh tượng này, thật hoài niệm.""

Alucard nhếch môi, cười ha ha, đồng tình, nói:

""Qủa thật, hơi thở của sự tử vong luôn luôn kích thích nhân tính của loài người các ngươi. ""

Vương Bá Ngưu nghe Ngạo Thiên cùng Alucard cảm thán, cười cợt, thản nhiên đáp:

""Ngươi và Alucard chắc chưa từng thấy cảnh tượng hàng loạt siêu cấp tinh cầu bị hủy diệt đâu, nó mỹ lệ đến cực điểm, cả vũ trụ tối tăm đều sáng rực lên một góc lớn.""

""Điều đấy, cảnh tượng ấy, qua lời kể của Thiếu gia, khiến chúng ta ngóng trong về nó..."" Alucard gật đầu, tiếp lời.

Một lúc sau, không biết ai bị sức nóng của lửa làm tỉnh dậy, vội vàng chạy ra ngoài, hét lớn:

""Có cướp!! mọi người tỉnh!!""

Người nọ vừa mới hét xong, một cán đao từ một góc tối nhanh chóng cắt ngang bụng hắn, một cán nữa chém ngang đầu hắn, khiến người nọ lập tức tử vong.

Cao Đồ liếm liếm vết máu trong cán đao, ánh mắt lộ ra khôn cùng sát khí cùng lãnh huyết, cao giọng ra lệnh:

""Tàn sát không còn một người, tài vật gom lại một chỗ, phân chia sau, còn đàn bà phụ nữ hay thiếu nữ thì vẫn giữ nguyên vẹn thi thể, lão tử từ lâu chưa cưỡng hiếp xác chết!!""

Các thôn dân trong Hưng Yên thôn từ nào đến giờ chưa gặp cảnh tượng tàn nhẫn đến thế, đầu óc ai nấy đều hoảng loạn, đắm chìm trong sợ hãi, chạy trốn tán loạn, không dám phản kháng.

Tiểu Nguyệt ngơ ngác đứng gần đó, nàng bị cảnh tượng này kích thích lên não, quên cả năng lực tự hỏi, tuổi còn nhỏ như nàng vẫn chưa thấy cảnh tượng máu tanh như vậy bao giờ.

Một tráng hán đi tới, nàng run rẩy, nàng sợ hãi đến cực điểm, ánh mắt của nàng tránh né tráng hán.

Tráng hán giơ dao găm, nhẹ nhàng đâm thủng trái tim Tiểu Nguyệt, kết thúc sinh mệnh nhỏ bé của nàng.

Ánh mắt Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào đó, tuy hắn đã lường trước kết cục như vậy, nhưng tưởng tượng cùng hiện thực chênh lệch ngàn dặm, nhìn khuôn mặt khi chết vẫn hằn in lên vẻ sợ hãi trên đôi mắt to tròn ấy, Ngạo Thiên cắn răng, ngăn dòng lệ nóng đừng rơi, lâu lâu thấp giọng rít lên, gầm gừừ nấc lên từng cơn.

Mỗi người mỗi SỐ PHẬN, không ai giống ai. Nhưng TÌNH YÊU CHỈ MỘT, KẾT THÚC giống nhau.

Lúc ban đầu HẠNH PHÚC thường đong đầy, rồi khi GỤC NGÃ phải TỰ LAU NƯỚC MẮT.

Hoá ra BÊN NHAU LÂU NGÀY thành THÓI QUEN nhưng ta KHÔNG NGỜ.

Hoá ra TIN NHAU vẫn chỉ là PHÚT GIÂY thăng hoa VỤT QUA.

Rồi đến khi EM XA mới muộn màng NHẬN RA đang một mình CÔ ĐƠN...!!

Dòng suy nghĩ quay về những kỷ niệm về nàng, như một cuốn phim quay chậm, lúc đầu tiên cùng nhau đi chơi trốn tìm, chơi trò cô dâu chú rễ, tuổi mới lớn đắm chìm vào cảm xúc nhớ nhung, tình yêu như nụ hoa chớm nở, lúc ban đầu hạnh phúc thường đong đầy trong trái tim thiếu niên mới biết yêu là gì... và đoạn phim ấy tua nhanh đến khoảnh khắc đêm qua, khi nàng hôn phớt lên môi hắn...hơi ấm đôi môi như vẫn còn đọng lại trên đôi môi giờ đây đang chan chứa nước mắt lạnh lẽo.

.....Ngày còn HẠNH PHÚC cứ đếm THÁNG NGÀY kỷ niệm TÌNH YÊU ĐÔI TA.

Mặc dù NGÀY ĐÊM quấn quýt BÊN NHAU vẫn không ngừng NHUNG NHỚ

Tình tựa vầng Trăng SÁNG GIỮA ĐÊM RẰM dù ngàn mưa gió cũng KHÔNG TÀN.

Dù NHIỀU NĂM QUA ta CHƯA TỪNG CHIA XA...

Thật sự gần gũi với anh CHẲNG AI HIỂU ANH ĐƯỢC NGOÀI EM ĐÂU

Đi đâu anh cũng chỉ GIỮ BÓNG HÌNH CỦA MỘT MÌNH EM TRONG TIM.

Mặc dù TÌNH YÊU CỦA ANH đã không còn là NƠI ĐỂ EM HY VỌNG.

Điều bận tâm duy nhất là CÒN BAO LÂU... ĐỂ QUÊN EM....Tiểu Nguyệt..?

Alucard ngập ngừng, đưa tay vỗ vai Ngạo Thiên, thấp giọng, nói:

"" Cuộc đời dài dằng dẵng, biết bao nhiêu sự tình ngoài ý muốn phát sinh, đôi khi, chúng ta phải chấp nhận những sự tình bất đắc dĩ này...""

""Lúc đầu chính ngươi tuyển chọn Tu Tiên, thì cần phải hiểu thật rõ điều này..Tu Tiên, chính là con đường tử lộ, chỉ có tiến lên mới có thể sống sót...nhắm thẳng bản tâm, không muốn tầm thường, thì phải trả giá đắt..!""

""Ta hiểu!!"" Ngạo Thiên gật đầu, giọng hơi khàn khàn, đáp.

Vương Bá Ngưu như người ngoài cuộc lạnh nhạt chắp hai tay sau lứng, đứng thưởng thức vị máu tanh trong không khí.

P/S:

P/S:

Các ngươi đọc truyện đừng bảo là Vương Bá Ngưu, Ngạo Thiên, Alucard, Diệp Minh,...vv...không có nhân tính, bản chất thế giới mà bọn hắn sống chính là thế giới cá lớn nuốt cá bé, nghĩa mỗi một sinh linh đều nằm trong chuỗi thức ăn, mà loài người ở kỷ nguyên này gần như đỉnh kim tự tháp,người ăn thịt người sẽ càng ăn càng cường đại.

Nếu là dấu thân vào chuỗi thức ăn, liền phải tiếp nhận quy tắc của nó, một là ăn người khác, hai là bị người ta nuốt đến cặn cũng không còn.

Con đường tu hành tàn khốc, nghịch thiên làm mục tiêu, nghịch nhân làm thủ đoạn, vì tài nguyên tu hành, có thể lục thân không nhận, vì trèo lên càng cao, đi càng xa trong con đường tu hành, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào dù nó tồi tệ đến thế nào.