Chương 166: 166:trí Tuệ Nghiền Ép!

Người đăng: acma11

Thiên Quyền Sơn nằm ở phía đông Hoa Hạ Hoàng Triều, nơi này cũng chính là nơi Thiên Quyền Môn tọa trấn hùng bá một phương.

Khương Bác cùng Chiến Đường võ giả im lặng tiềm hành trên phi chu đi tới nơi này, hắn giương mắt nhìn lên chỉ thấy Thiên Quyền Sơn cao tới một vạn tám ngàn trượng, nhìn sơ qua giống như một người đá khổng lồ đang ngạo nghễ đứng đó vậy.

Cho dù trước đó Khương Bác cùng chiến đường võ giả còn cách Thiên Quyền Sơn mấy trăm ngàn mét đều có thể cảm nhận được từng luồng tuyệt thế quyền ý bá đạo quyền ý tùy ý vung vẩy khắp không gian.

“Theo dân gian lưu truyền hơn một vạn năm ngàn năm trước, Thiên Quyền môn chỉ là tam lưu tông môn tên là Vũ Hóa Môn, người mạnh nhất trong Vũ Hóa Tông chỉ là một tên thái thượng trưởng lão tu vi Vương cấp, nhưng Vũ Hóa Môn tông chủ đời thứ nhất tại Thiên Quyền Sơn thu được tuyệt thế cơ duyên tạo hóa do một tuyệt thế Quyền Đạo đại năng lưu lại truyền thừa, do đó đánh vỡ nhân sinh gông cùm xiềng xích bước vào Tôn cấp, kéo theo Vũ Hóa Tông tiến vào hàng ngũ nhất lưu thế lực, quét ngang thập phương địa vực, sau đó đỗi tên Vũ Hóa Môn thành Thiên Quyền Môn, hơn nữa thịnh cực nhất thời năm ngàn năm, cùng ba tông còn lại chiếm cứ Hoa Hạ Hoàng Triều địa vực ngày nay, mãi đến khi Tần Thủy Hoàng hoành không xuất thế quét ngang vô số cường giả, mạnh mẽ nô dịch tứ đại tông môn, sau đó mở ra Hoa Hạ Hoàng Triều thì Thiên Quyền môn vinh quang mới lắng xuống cho đến ngày hôm nay, chỉ ủy khuất cam tâm làm chó cho Tần gia Hoàng Thất trấn giữ biên giới.”

“Hiện giờ thời gian đi qua một vạn năm ngàn năm cũng không biết Thiên Quyền môn tổng thể còn có mấy thành thực lực như hồi xưa...''

Ánh mắt Khương Bác thăm thẳm nhìn Thiên Quyền Sơn từ đằng xa, lẩm bẩm nói.

Nói xong, hắn khống chế linh chu dùng tốc độ không nhanh không chậm phi hành về phía trước.

Chưa tới thời gian một phút thì Khương Bác cùng Chiến Đường võ giả đã đi tới Thiên Quyền Môn sơn môn, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một cái quảng trường thật to lớn, vô số tiếng chuông vang lên ầm ầm, dưới quảng trường vô số đệ tử đang luyện quyền, động tác bọn họ đều ngay ngắn nhịp nhàng, nhìn sơ qua thì khí thế quả thực là khá hoành tráng, tạo nên một cảnh tượng uy nghiêm cùng túc mục.

“Quả nhiên không hổ là Hoa Hạ Hoàng Triều nhất lưu tông môn, tuy rằng đã không còn sự huy hoàng cùng vinh quang như tổ tiên, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, thoạt nhìn thì Thiên Quyền môn vẫn còn chút nội tình đáng để cẩn thận suy xét, chí ít thì việc dạy dỗ đệ tử cũng không kém.''

Nhìn cảnh tượng trên quảng trường, Khương Bác âm thầm gật đầu.

Nói xong thì khóe miệng Khương Bác nở ra nụ cười bí ẩn, trực tiếp điều khiển phi tru đi về hướng quảng trường, theo sát hắn chính là hơn bốn mươi vạn Chiến Đường võ giả theo sau.

“Người nào?”

Khương Bác cùng hơn bốn mươi vạn võ giả cưỡi phi chu cho nên thanh thế vô cùng lớn, bọn họ chỉ mới bay đến chưa tới mười giây thì trong giây lát một tiếng rống giận vang lên, ngay sau đó chỉ thấy một vị tráng hán vai hùm lưng gấu ngự không chắn trước phi chu của Khương Bác, ánh mắt hung lệ trợn mắt nhìn Khương Bác, sát khí quấn quanh khắp người, vẻ mặt tráng hán này nhìn Khương Bác giống như có thù giết cha vậy, tựa hồ khương Bác nếu không nói ra câu trả lời nghe hợp lý thì chắc chắn hắn phải chết không có chỗ chôn.

“Ngươi chính là Lăng Vấn Thiên?”

Nhìn thấy khuôn mặt của tráng hán này, khương Bác nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.

Bất luận tông môn nào đều có cường giả chuyên môn bảo hộ sơn môn tránh khỏi kẻ địch cũng như mật thám trà trộn lẻn vào tông môn, Thiên Quyền Môn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Vị Lăng Vấn Thiên này theo như tình báo Khương Bác thu thập thì hắn chính là cao thủ tu vi cao tới Cái Thế Võ Tôn cảnh, thực lực như vậy đặt ở bất luận chỗ nào trong Hoàng Triều thế lực đều có thể đủ coi như cao thủ nhất phương.

Chẳng qua đây là cái nhìn của người khác, đối với Khương Bác thì kẻ mà hắn thật sự xem trọng một là thực lực vượt qua hắn rất nhiều, hai là trí đạo tạo nghệ không thua kém thậm chí vượt qua hắn thì hắn mới có thể thận trọng để ý.

Còn Lăng Vấn Thiên chỉ là tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cho dù tu vi là Cái Thế Võ Tôn chi cảnh đi nữa nhưng Khương Bác hoàn toàn có thể ngược sát hắn tuy rằng tu vi của Khương Bác chỉ là Võ Tôn chi cảnh.

Hắn căn bản không đặt Lăng Vấn Thiên lọt vào mắt xanh của hắn.

Bởi vậy Khương Bác chỉ nhàn nhạt liếc liếc mắt nhìn Lăng Vấn Thiên một cái sau đó tiếp tục điều khiển phi chu tiếp tục bay xuống Quảng Trường.

“Hừ, phạm ta Thiên Quyền môn, chết!”

Nhìn thấy khương Bác thế nhưng làm lơ sự tồn tại của chính mình, muốn cường sấm xâm nhập Thiên Quyền Môn thì Lăng Vấn Thiên lập tức phẫn nộ rống to một tiếng, lập tức bay tới bên cạnh phi chu của Khương Bác đấm ra một quyền.

Nhưng mà con kiến chính là con kiến, cho dù con kiến có trang bức thành con voi thì bản chất của nó cũng chỉ là con kiến mà thôi.

Ngay lúc Lăng Vấn Thiên vừa mới động đậy thì đột nhiên một đạo thần thánh kiếm quang cắt qua hư không, căn bản mặc kệ bất kỳ phòng ngự của Lăng Vấn Thiên, nhẹ nhàng xuyên thấu thân thể của Lăng Vấn Thiên, nhanh chóng chém đứt hết thảy sinh cơ của hắn.

Cuối cùng, muôn vàn kiếm quang tứ tán từ trong cơ thể Lăng Vấn Thiên bay ra, trong nháy mắt Lăng Vấn Thiên bề ngoài không có một chút vết thương nhưng đại não của hắn đã hoàn toàn bị giảo sát hết thảy trí tuệ, tuy không chết nhưng Lăng Vấn Thiên liền biến thành một người thực vật.

“Aizz, trí tuệ thua kém ta không bao giờ là đối thủ của ta!” Khương Bác nhàn nhạt lắc đầu lẩm bẩm.

Khương Bác thân là tinh tu trí đạo, mà trí đạo bản chất chính là lấy trí thông minh cường đại nghiền ép trí tuệ người khác. Rất nhiều người chỉ cho là trí đạo chỉ thiên về suy tính, thôi diễn, thao lược, nghĩa là Trí Đạo cường giả chỉ gọi là phụ trợ võ giả mà thôi, nhưng bọn họ lại không biết trí tuệ là có thể biến thành hữu hình, người mang đại trí tuệ chính là có thể thấy được sờ được trí tuệ của mình, mà người siêu siêu thông minh có thể biến trí tuệ biến thành một loại công kích phương pháp, mà Khương Bác biến trí tuệ thành một loại phương pháp công kích gọi là Đại Trí Tuệ Kiếm được kết tinh từ trí tuệ của hắn, chiêu kiếm này không nhìn bất luận cái gì phòng ngự, trực tiếp phá hư/thôn phệ/ trí tuệ kẻ địch, nếu kẻ địch có chỉ số thông minh thấp hơn Khương Bác, biến kẻ địch thành người ngu si, mà bản thân Khương Bác lại có thể nhờ vào cái này hấp thụ trí tuệ của người khác lớn mạnh trí tuệ của mình, đây chính là đại trí tuệ lực lượng, lấy vô hình phá hữu hình! Người thông minh nhất mới là người cường đại nhất.

Một kích hạ gục Lăng Vấn Thiên, khương Bác đạm mạc nhìn phía quảng trường, cuối cùng ánh mắt hắn ngừng lại ngay tại mấy vạn đệ tử dưới quảng trường, ánh mắt Khương Bác lóe lên vẻ hưng phấn.

Khương Bác thân là trí đạo cường giả, bình thường hắn ưa thích dùng trí tuệ nghiền ép đối phương, cho nên lần này Khương Bác không muốn cứ thế chém chém giết giết làm gì mất thời gian, hắn muốn mạnh mẽ thu phục Thiên Quyền Môn trở thành thế lực dưới trướng của hắn, giúp hắn có thêm chỗ đứng trong Sát lục Ma Tông, dù sao thì Chiến Đường vĩnh viễn không phải của hắn, hắn phải tạo dựng thế lực riêng cho mình.

Mà muốn đám ngu xuẩn này thuần phục thì không phải chỉ là nói mồm, còn cần dùng hành động chấn nhiếp trí tuệ của bọn sâu kiến này, khiến bọn hắn sợ hãi cam nguyện thuần phục hắn, mà ra tay dể dàng nhất chính là đám thỏ non đệ tử đứng trên quảng trường này.

Đã xác định được mục tiêu ra tay, khương Bác không có nói câu gì vô nghĩa, lập tức tế ra vô số Đại Trí Tuệ chi kiếm chém xuống quảng trường.

Không một chút tiếng động nào, vô số đại trí tuệ chi kiếm nhẹ nhàng hàng lâm, cho dù vô số đệ tử Thiên Quyền Môn có tế ra vô số thủ đoạn phản kháng nhưng đại trí tuệ chi kiếm chỉ nhìn trí tuệ của đối phương chứ không nhìn bất cứ phòng ngự hay công kích nào, cho nên vô số Thiên Quyền môn đệ tử liền bị Đại Trí Tuệ chi kiếm nhập thể.

Đại Trí Tuệ Kiếm nhập thể tiến vào đại não thì sẽ so đấu trí thông minh với kẻ địch, trí thông minh kẻ địch chênh lệch với Khương Bác càng lớn thì đại não sẽ bị đả thương càng nặng, giống như tại thế giới hiện thực người thông minh có thể nhẹ nhõm dùng âm mưu quỷ kế nhẹ nhõm chơi chết đồ đần.

Lần này Khương Bác công kích không phải là muốn đả thương mấy vạn đệ tử Thiên Quyền môn này, mà chỉ dùng trí tuệ của mình gieo vào não của đám đệ tử này trí tuệ hạt giống, khiến bọn họ vô điều kiện thuần phục hắn.

Sau đó mấy vạn đệ tử đột nhiên ngẩn người, sau đó đồng loạt đi tới bên Khương Bác sau đó đồng loạt quỳ xuống cung kính hô to:''đại nhân'', thanh âm của mấy vạn người đồng loạt vang lên tạo nên thanh thế vô cùng lớn, vang vọng khắp Thiên Quyền môn địa vực, chấn động bát phương.

P/S:Ta đi xuống thành phố thăm người thân cho nên bận quá không viết được, giờ về quê rồi bắt đầu viết lại nhé, mong mọi người ủng hộ ạ.