Chương 137: Thiên Khung Hoàng Triều Đệ Nhất Tướng Quân!

Người đăng: acma11

Dưới vạn chúng chú mục, ngay sau đó từng luồng khí thế mênh mông cuồn cuộn từ Chiến Thuyền giống như thủy triều càn quét khắp Sát Lục Ma Tông, khiến vô số sinh linh ở đây cảm giác một cỗ khí tức trầm trọng áp bách thân thể bọn họ.

“Tới!”

“Trò hay rốt cuộc muốn mở màn!”

''Ta biết ngay Thiên Khung Hoàng Triều làm sao để ma đạo yêu nhân tùy ý ở địa bàn mình làm càn, xem ra chúng ta tọa quan sơn xem hổ đấu rồi..''

“Dcm Thiên Khung Hoàng Triều dám đến Sát Lục Ma Tông gây sự, các anh em cho bọn có đi mà không có về ……”|

“Một đám to gan gia hỏa dám chọc tới Ma Chủ, tất cả các ngươi đều phải chết!”
……
Mọi chuyện phát sinh quá mức đột nhiên, từ lúc chiến thuyền xuất hiện sau đó phát ra khí thế đè ép bọn hắn chỉ vỏn vẹn chưa tới một phút đồng hồ.

Cảm nhận được khiêu khích ý đồ của Chiến Thuyền, Diệp Bắc, Diệp Minh, Tàng Thiên Cơ, Diệp Thiên Lý đám người trong mắt nháy tỏa ra sát cơ ngập trời, ánh mắt hung quang tàn bạo nhìn Thiên Khung Hoàng Triều người.

Cùng lúc đó lấy Vương Bá Ngưu làm trung tâm, vô số Sát Lục Ma Tông đệ tử cùng với Cổ Tôn Quận người đều dồn dập bạo phát sát ý, sau khi Vương Bá Ngưu để lộ thực lực tùy ý diệt sát trăm vạn người, nội tâm bọn họ liền chân tâm phục Vương Bá Ngưu, xem Vương Bá Ngưu không khác gì thần minh, bọn hắn tin chắc rằng Vương Bá Ngưu sẽ không bị bất cứ ai đánh bại, hắn chính là vô địch trong nội tâm bọn hắn, cho nên giờ phút này nhìn thấy có kẻ địch dám đến khiêu khích cùng xâm phạm, bọn họ tự nhiên là không thể chịu đựng được nhao nhao siết chặt tay, tùy thời động thủ.

Mắt thấy cỗ khí thế thông thiên triệt địa kia ngày càng tăng cường, ngày càng áp bách, ánh mắt tất cả võ giả ở đây đều ngưng thần tập chung nhìn thân ảnh của Vương Bá Ngưu, chờ mong hắn xuất thủ.

Vương Bá Ngưu ường đại, Vương Bá Ngưu tàn nhẫn độc ác máu lạnh đã sớm khắc sâu trong nội tâm của đám người, liền nữ nhân của em trai đều dám nhúng chàm, trăm vạn sinh linh hắn diệt sát chẳng chút nhíu mày, như vậy còn có cái gì Vương Bá Ngưu không dám làm?

Hơn nữa Vương Bá Ngưu vô cùng tự tin phát đi hình ảnh trực tiếp phát tán khắp cả Thiên Khung Hoàng Triều, cao điệu tàn sát ngàn vạn người, cao điệu thể hiện ma đầu bản chất, như vậy khẳng định là Vương Bá Ngưu sẽ không để ý bất cứ uy hiếp gì đến từ Thiên Khung Hoàng Triều.

Bởi vậy những người thông minh đều chờ mong nhìn xem Vương Bá Ngưu làm sao trấn áp Thiên Khung Hoàng Triều người tới.

Đối với cỗ khí thế cường đại từ trên chiến thuyền đè ép Sát Lục Ma Tông, Vương Bá Ngưu khoảng chừng người này đã đột phá Tôn Cấp, còn có thể đột phá mấy tiểu cảnh giới cao hơn trong Tôn Cấp, tuy nhiên hắn cũng không có quá mức chú ý, nếu ngoài ngoại giới hắn còn kiêng kỵ một hai, nhưng trong địa bàn của hắn, rồng cũng phải nằm xuống, hổ cũng phải cuộn mình, nếu không hắn giết như giết một con chó.

Ngay sau đó cỗ khí tức cường đại kia biết mất, thay vào đó là một trung niên nam tử khuôn mặt cương nghị bá đạo mặc một thân Hoàng Kim Chiến phục ngạo nghễ đi ra khỏi khoang buồng đi tới mũi thuyền, khinh miệt liếc xuống nhìn Sát Lục Ma Tông người.

Vừa thấy Trung niên nam tử này thì nội tâm tất cả mọi người ở đều như là bị một tòa núi lớn đè ép khổ sở cực kỳ, ngay cả Võ Tôn cường giả như Tàng Thiên Cơ cũng cảm giác tim mình đập nhanh hơn, trong lòng khó chịu cực kỳ, trong nháy mắt ánh mắt Tàng Thiên Cơ ngưng lại, kiêng kỵ nhìn trung niên nam tử này, bộ dáng như gặp đại địch.

“Khí thế thật cường đại!''

“Người này đến tột cùng là ai? Thiên Khung Hoàng triều dĩ nhiên có cường giả bậc này?''

“Trên chiến thuyền ít nhất là mười ngàn binh sĩ, mỗi người tu vi ít nhất đều từ Võ Quân cấp trở lên, trong Thiên Khung Hoàng Triều có người nắm giữ cỗ thế lực này chỉ có người đó...''

“Nếu đúng là người đó thì chúng ta chuẩn bị có phim hay để nhìn……”

“Ta thật chờ mong người này cùng Diệp Ma chủ quyết đấu a, cũng không biết hắn có trấn áp được Diệp Ma Chủ hay không?'''

''Diệp Ma Chủ thống nhất Cổ Tông Quận, chẳng lẽ mục tiêu kế tiếp là muốn đánh rớt Thiên Khung Hoàng Triều người hay sao?''
''....''

Nhìn vô số binh sĩ đứng lít nha lít nhích trên chiến thuyền, tất cả mọi người ở đây xôn xao bàn tán, sắc mặt hưng phấn.

Cùng lúc đó ánh mắt đạm mạc của Vương Bá Ngưu lúc này cũng nổi lên một vệt sát ý nhè nhẹ.

“Ngươi hẳn là Thiên Khung Hoàng Triều đệ nhất Tướng Quân, Lâm Khai Thiên đi?”

Vương Bá Ngưu thanh âm băng hàn nói, ánh mắt hung quang nhìn trung niên nam tử trước mặt, gằn từng chữ một, nói.

Cái gì?

Người này chính là Thiên Khung Hoàng Triều đệ nhất Tướng Quân Lâm Khai Thiên?

Nghe Vương Bá Ngưu vạch mặt thân phận của người này, tất cả võ giả khắp cả Thiên Khung Hoàng triều đều triệt để kinh hãi.

Thiên Khung Hoàng Triều danh tướng có rất nhiều, trong đó đặc biệt là Đệ Nhất Tướng Quân Lâm Khai Thiên, uy danh của hắn không chỉ vỏn vẹn nằm ở phạm vi Thiên Khung Hoàng Triều mà còn lan san rất nhiều Vương Triều, Hoàng Triều khác.

Lâm Khai Thiên kinh tài tuyệt diễm, cái thế anh hùng, từ nhỏ tòng quân, một đường chém giết cường địch cùng dị tộc, tắm qua vô số máu và nước mắt tẩy lễ, trở thành đệ nhất tướng quân Thiên Khung Hoàng Triều.

Nhưng mà dạo mấy chục năm gần đây Lâm Khai Thiên được bệ hạ giao cho trọng trách cùng nhị Hoàng Tử mang Thiết Huyết Trọng Binh xuôi nam đi khai cương quốc thổ, chiếm lấy man di chi địa trở thành lãnh địa của Thiên Khung Hoàng Tiều, cho nên danh tiếng và tầm ảnh hưởng của hắn dần dần biến mất khỏi thế nhân, cho nên những năm gần đây đã rất ít lại nghe được truyền thuyết của hắn.

Cho dù phạm vi Thiên Khung Hoàng Thành dân chúng đều có rất nhiều người quên mất sự tồn tại của hắn.

Nhưng mà hôm nay đột nhiên hắn cường thế xuất hiện, hơn nữa vẫn là lựa chọn xuất hiện tại thế lực mới nổi Sát Lục Ma Tông, ý vị này không phải rất rõ ràng hay sao? Người thông minh liền trong nháy mắt hiểu rõ thâm ý của Lâm Khai Thiên.

Một là hắn muốn công khai xuất hiện trước mặt mọi người, gián tiếp tuyên bố hắn thành công đánh chiếm Man Di chi địa, việc thứ hai chính là ra mặt trấn áp Sát Lục Ma Tông, nhằm giúp danh tiếng của hắn có thể vang khắp Thiên Khung Hoàng Triều, một chiêu này nhất tiễn trúng song điêu, quả thật diệu cực kỳ, vừa được danh vừa được tiếng, tuy Lâm Khai Thiên trí dũng song toàn, nhưng có thể nhanh chóng bày ra diệu kế như vậy, nếu không phải Lâm Khai Thiên tâm tư thâm trầm, tất nhiên có người đứng sau bày mưu nghĩ kế cho hắn.

Nhưng có thể chỉ đạo Lâm Khai Thiên chỉ có nhị hoàng tử và bệ hạ, nhưng Lâm Khai Thiên bộ dáng hẳn là đường xa trở về, cho nên bệ hạ ra lệnh có lẽ không khả năng, cho nên khả năng duy nhất chính là Nhị Hoàng Tử đứng sau lưng bày mưu hết thảy.

Mà lúc này bọn hắn phát hiện có hai đại cao thủ nữa đang đứng ngoài cửa một căn phòng trong chiến thuyền, bộ dạng giống như thiếp thân bảo vệ ai đó, ý vị này chẳng lẽ không rõ hay sao?

Bọn hắn chắc chắn đang bảo vệ nhị hoàng tử Khương Bác!

Nghĩ đến đây, nội tâm đám người trong nháy mắt ngưng trọng, Lâm Khai Thiên chiến ý bừng bừng, khí thế rào rạt có chuẩn bị mà đến, mà Vương Bá Ngưu lại là một tên ma đầu hung hăng ngang ngược đến cực điểm, bọn họ nếu đánh nhau rốt cuộc sẽ là như thế nào, hai người sẽ lưỡng bại cầu thương hay chỉ đánh thử, nếu ngang tay thì dừng lại, hay là một phương thực lực cường hoành sẽ trấn áp một phương?

Mà ngay lúc này đây ánh mắt của hai nhân vật chính hôm nay rốt cuộc chạm vào nhau, hai bên người thì trừng ta, ta trừng ngươi, bộ dáng ai nấy đều giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa có chân chính xuất thủ.

Sau lưng Vương Bá Ngưu chính là mấy tỷ Sát lục Ma Tông người cùng Cổ Tôn Quận sinh linh, còn phía sau lưng Lâm Khai Thiên chính là mười vạn Thiết Huyết Chiến Binh, mỗi một phương đều hận ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Ngươi chính là cái gì mà Cuồng Đồ Ma Đạo, cầm thú máu lạnh súc sinh tê... gì đó..à...ùm...tên là Diệp Thiên Hùng phải không?”

Lẳng lặng đánh giá Diệp Thiên Hùng vài lần, Lâm Khai Thiên đột nhiên mở miệng hỏi.

Thanh âm của Lâm Khai Thiên tràn ngập trêu chọc, ánh mắt khinh thường nhàn nhạt mở miệng hỏi.

Đối với câu hỏi mang tính thiếu lễ phép cùng tràn ngập từ ngữ khiêu khích, sỉ nhục mười phần của lâm Khai Thiên, Vương Bá Ngưu chỉ lạnh nhạt gật đầu, đáp:

“Chính là bổn tọa.”

“Nghe nói ngươi dẫn đám thiết huyết quân binh đi tới chỗ man di chi địa gần biên giới Nam Phương Vương Quốc mở mang bờ cõi đi, ta nghe nói chỗ đó hoàn cảnh khắc nghiệt, tội phạm của các nước đều chạy tới nơi đó ẩn náu các quốc gia đuổi giết, nơi đó thập phần phức tạp thế lực đan xen rắc rối khó gỡ, ngươi hôm nay mới có mười năm liền chạy về, ngay cả chiến thuyền cũng có tổn thương, hẳn là bị các thế lực trong đó liên hợp đuổi đi đúng không?''

“Bất quá một đám chó nhà có tang không chạy về chuồng mà dưỡng thương còn rảnh rổi chạy tới đây, chẳng lẽ ngươi là chuyên môn lặn lội đường xa đến chúc mừng bổn tọa vì bổn tọa cướp đoạt địa bàn của Thiên Khung Hoàng Triều các ngươi rồi tổ chức Lập Tông đại điển hay sao?”

''Hay là vì bổn tọa không mời Thiên Khung Hoàng Triều các ngươi đến dự lễ cho nên trong lòng sợ hãi muốn đến đây xin lỗi giảng hòa?''

Khóe miệng Vương Bá Ngưu nhếch lên vẻ trêu tức, thanh âm lãnh đạm nói.

''Thứ nhất, Man di chi địa bên kia ta đã bãi bình đại cáo công thành trở về, thứ hai chính là trên đường về tao ngộ ba đầu Tôn Cấp hung thú vây công, chật vật chạy thoát, còn thứ ba...''

“Ha hả, đúng là bổn Tướng Quân hôm nay không quản ngại đường xa chạy tới vì ngươi, bất quá không phải vì chúc mừng ngươi, mà là vì lấy mệnh ngươi.”

“Diệp Thiên Hùng ngươi thật to gan, thế nhưng chưa có được sự cho phép của bệ hạ lại tự tiện soán nghịch, mạnh mẽ huỷ diệt Thương Mang Thành sau đó chiếm làm của riêng, còn ý đồ nhúng chàm đến Cổ Tôn Quận thành, sau đó mạnh mẽ tàn sát trăm vạn dân chúng chỉ vì không phục ngươi quản giáo, thân là thần tử sống trong Thiên Khung Hoàng Triều, trong mắt ngươi còn có Thiên Khung Hoàng Triều hay sao?”

“Giống như một tên phản nghịch cùng hung cực ác ma đầu như ngươi thực sự nên tru diệt, trả lại cho Thiên Khung Hoàng Triều một mảnh thanh bình, chứ không phải chướng khí mù mịt như bây giờ!”

Lâm Khai thiên lời lẽ hùng hồn đanh thép dồn dập nói.

Trong lúc nói chuyện thì một cổ khí thế cường đại chợt từ trên người Lâm Khai Thiên điên cuồng bao phủ thân hình Vuông Bá Ngưu mạnh mẽ nghiền ép.

Thấy thế Vương Bá Ngưu càn rỡ cười to, ánh mắt không che dấu vẻ khinh thường, tàn nhẫn nói:

“Ha ha ha, tự tiện soán nghịch, ngươi nói rất đúng!”

“Lá gan của ta còn lớn hơn cả trời. Trong trời đất này còn chưa xuất hiện việc nào mà ta không dám làm, tùy tiện chiếm Thương Mang Thành? Cổ Tôn Quận làm cửa riêng? nhiêu đó tính là cái gì?”

“Ta chính là muốn chiếm làm của riêng thì làm sao, trong mắt bổn tọa Thiên khung Hoàng Triều chẳng qua là bãi cức mà thôi tính thứ gì, ta soán nghịch liền soán nghịch, một con chó của Thiên Khung Hoàng Triều như ngươi có thể làm gì bổn tọa? Chủ nhân sau lưng ngươi còn có một chút tư cách đứng trước mặt ta nói chuyện, ngươi.. tính là thứ gì?”

“Hơn nữa bổn tọa không chỉ muốn vỏn vẹn một cái Cổ Tôn Quận nho nhỏ, bổn tọa càng muốn cả Thiên Khung Hoàng Triều, ta tuyên bố trong vòng nữa năm Khương thị Hoàng Tộc người tất vong, ngươi trở thành một cái vong quốc nô cẩu súc sinh, đến lúc đó Sát Lục Ma Tông của bổn tọa việc nhân đức không nhường ai hùng bá thiên hạ, thay thế Khương Hoàng tộc cai quản Thiên Khung Hoàng Triều!''

''........'' Chúng võ giả câm lặng, trong lòng bọn họ đồng loạt hiện lên một suy nghĩ, 'Vương Bá Ngưu bị điên rồi', tuy nhiên phần lớn người đều bội phục dũng khí của Vương Bá Ngưu, hắn kiêu ngạo sỉ nhục đệ nhất tướng quân của Thiên Khung Hoàng Triều, còn so sánh hắn với chó, sau đó lại hung hăng đến cực điểm tuyên bố nửa năm sau diệt Khương thị Hoàng Tộc, thay thế Khương thị Hoàng Tộc chấp trưởng Thiên Khung Hoàng Triều.

Nhìn chung khắp Trung Châu ngoài đỉnh cấp thế lực hoặc Thiên Triều mới có tư cách nói ra câu này, còn những thế lực còn lại không ai dám tuyên bố tiêu diệt Khương Thị Gia Tộc, không ai có thể càn rỡ ngang ngược gan lớn như Vương Bá Ngưu.

Năm Châu có một ngàn Vương Triều, Một trăm Hoàng Triều, Mười Thiên Triều, thay nhau chưởng quản hết thảy Năm châu chi địa.

Một Vương triều ít nhất phải có mấy trăm Võ Vương cấp cao thủ, cùng chục vị Hoàng giả, ít nhất mấy vị cái thế hoàng giả trấn quốc.

Còn Hoàng Triều ít nhất phải mấy trăm vị Cái Thế Hoàng giả cùng mấy vị dưới Thần Tôn cảnh cường giả trấn quốc.

Thiên triều ít nhất phải mấy trăm vị cái thế Tôn cấp cường giả, mấy chục vị Thần Tôn cảnh cường giả giả cùng mấy vị Đế Tôn cảnh cường giả trấn quốc mới có tư cách xưng là thiên triều, tuy nhiên phải từng có một vị Võ Đế sinh ra trong phạm vi lãnh thổ mới được phong làm Thiên Triều, cùng các đỉnh cấp gia tộc và đỉnh cấp thánh địa cùng chung cai quản năm châu, trấn áp hàng trăm ngàn tỉ tu sĩ, hàng hàng tỷ tỷ sơn hà.

Mà Thiên Khung Hoàng Triều chính là xếp hàng mười vị trí đầu trong Một trăm Hoàng Triều, chỉ riêng Khương Thị gia tộc của tính là siêu nhất lưu thế lực Thần Tôn cảnh cũng có một vị tọa trấn, chỉ thua đỉnh cấp thế lực về đỉnh cao cường giả mà thôi, thực lực cường đại có thể nghĩ, vậy mà Sát Lục Ma Tông lại tuyên bố trong vòng nữa năm muốn diệt sát Khương Thị Hoàng Tộc, quả nhiên ngưu bức.

“Diệp Ma Chủ quả nhiên ngưu bức!”

“Thiên Khung Hoàng Triều đệ nhất ma đầu tự xưng lá gan còn lớn hơn cả trời, chỉ là hy vọng hắn có thể chống đỡ được Khương Thị Hoàng Tộc lửa giận..''

“Lúc này sợ là hắn muốn chọc tổ ong vò vẽ a……”
……
Nghe được những lời nói điên cuồng cùng kiêu ngạo đến cực điểm của Vương Bá Ngưu, mọi người lập tức nghị luận sôi nổi.

Vương Bá Ngưu sỉ nhục hắn là cẩu, còn nói muốn diệt Khương thị hoàng tộc cho hắn trở thành vong quốc cẩu nô, thân là đệ nhất tướng quân Lâm Khai Thiên làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này?

“Nghiệp chướng, Thiên Khung Hoàng Triều uy nghiêm há có thể cho ngươi tùy ý khinh nhờn? Chết đi!”

Sự tình phát triển đến tình trạng này căn bản không có một con đường giải quyết ổn thỏa hơn nữa.

Nguyên bản nhị hoàng tử bày mưu cho hắn chén ép một chút sát lục ma tông để kiếm thanh danh, giúp nhị hoàng tử thu được dân chúng ủng hộ tranh cử chức thái tử, tuy nhiên hắn lại chạm mặt một tên ma đầu càn rỡ như Vương Bá Ngưu, đồng thời Vương Bá Ngưu cũng muốn thu hoạch thanh danh điểm, hắn ước gì sự tình càng lớn càng tốt đây.

Ánnh mắt Lâm Khai Thiên nổi lên một vệt hung quang, sát ý trong lòng điên cuồng bạo trướng, sau đó Lâm Khai Thiên gầm lên một tiếng, phất tay hiệu lệnh, mười vạn thiết huyết binh sĩ liền nhưi thủy triều nhảy xuống Sát Lục Ma Tông triển khai chém giết.

Diệp Bắc thu phục Tam đại gia tộc Cổ Tôn Quận, trừ Diệp gia ra thì hai nhà còn lại lão tổ tông vẫn còn sống, bọn đều là tôn cấp võ giả, chỉ là khí huyết đang dần suy bại mà thôi, nhưng Vương Bá NNgưu dùng thiên đạo quyền năng lấy ra sinh cơ đắp lên người bọn hắn, khiến bọn hắn sinh cơ trở về thời trung niên, cho nên đỉnh cao chiến lực của Sát lục Ma Tông lúc này có ba gã Tôn cấp võ giả, mà bên Thiết Huyết binh sĩ tối cao cường giả chỉ là Cái Thế Võ Hoàng chi cảnh, làm sao là đối thủ của ba người, cho nên Tàng Thiên Cơ ba người một đường chém giết, vô số thi thể không toàn thây liên tục ngã xuống, khí thế của Sát Lục Ma Tông lúc này trở nên cao đến đỉnh điểm.

Diệp Minh đám người dẫn theo Sát Lục Ma Tông trưởng lão mạnh mẽ lao tới, bọn họ nắm chặt vũ khí trong tay, ai nấy đều bạo phát ra sát khí tận trời, biểu tình hung tàn dữ tợn đến cực điểm liều mạng chém giết kẻ địch, sau lưng bọn họ là Sát Lục Ma Tông đệ tử cũng nhào lên chém giết cấp thấp binh sĩ.

Mười vạn Thiết Huyết cấm quân quả thật cường đại, chiến lực của bọn hắn đều có thể vượt qua một hai tiểu cảnh giới giết địch, cộng thêm ai nấy đều hung hãn không sợ chết dùng mọi thủ đoạn chém giết kẻ địch, trong khi đệ tử sát lục ma tông kinh nghiệm chiến đấu quá ít, đa số đều ra các chiêu màu mè hoa lệ vừa ra chiêu lâu vừa lại không có lực sát thương, khác hẳn với Thiết huyết chiến sĩ mỗi lần ra chiêu đều trực chỉ nơi yếu hại, đấu pháp càng là liều mạng lấy thương tổn thương, khiến cho Sát lục Ma Tông người luống cuống tay chân, đôi khi mất năm sáu người đồng cấp vây công và phải trả giá hai ba người tính mạng mới giết được một người Thiết Huyết binh sĩ.

Nhìn thấy cảnh tượng này Vương Bá Ngưu hơi nhíu mày, cũng không ra tay can thiệp, nếu hắn sử dụng Thiên Địa sức mạnh chắc chắn một đòn diệt sát mười vạn Thiết Huyết binh sĩ tuy nhiên hắn không làm, hắn cần chính là tinh anh, không cần một đám phế vật, nuôi chỉ tốn cơm chứ không được ích lợi gì, Sát lục ma tông người phải trải qua chém giết mới có thể đào thải kẻ yếu, như vậy mới phù hợp lợi ích của hắn.

Hắn thân là ma đầu, Sát Lục Ma Tông không phải chỗ từ thiện ai muốn đến là có thể đến, thực lực không là vấn đề, hắn có thể tăng cường, tuy nhiên thân kinh bách chiến hay kỹ xảo chiến trường chém giết hắn có thế giáo nhưng hắn cũng không thể giáo mọi người, nếu chuyện gì cũng để hắn làm thì cần đám người này làm gì?

P/S: chương này dùng 2 tiếng viết dc 3k9 chữ, lười tách ra thành 2 chương quá nên để đó thành 1 chương, cái này cũng xem là bạo 2 chương nhé mọi người :v