Chương 109: Tuyệt Cảnh?! (Cầu phiếu!)

""Cái gì, có tin tức của hai cái tiện nhân kia?"" Diệp Sơ Thần đang dùng thần thức truy tìm tung tích, bỗng nhiên được thuộc hạ dùng vạn dặm truyền tin phù thông báo.

""Vâng gia chủ, Diệp Bắc cùng Tiêu Huyên chạy vào Cửu Long Sơn Mạch, cùng mấy tên tán tu võ giả đánh nhau gây ra động tĩnh khá lớn, cho nên khi lệnh truy nã dán lên có tán tu đến báo cho ta! Hiện tại nhóm của ta đang lần theo dấu vết truy sát hắn, tiểu tử đó chạy không thoát! "" Thuộc hạ rành mạch đáp.

Diệp Sơ Thần nghe vậy âm trầm cười nói:

""Không nên chủ quan, lập tức kêu đám trưởng lão toàn lực đưa đệ tử vào Cửu Long Sơn mạch tìm tòi, tốt nhất dụ dổ đám tán tu xung quanh đấy cũng tiến vào tìm kiếm, Cửu Long Sơn Mạch rộng lớn vô ngần, có bọn tán tu này chúng ta dể dàng tìm ra hắn hơn, nhớ là phát hiện tung tích liền truyền cho ta, không được vọng động, kẻo rút dây động rừng!""

""Vâng!""

Lời nói của Diệp Sơ Thần vừa dứt, gã thuộc hạ không kịp đáp liền bị tập kích, hắn tuyệt vọng hét lên, phun một ngụm máu tươi, thê lương nói:

""Diệp Bắc ngươi..."" Nói được một nữa, gã thuộc hạ khí tuyệt bỏ mình.

Sau đó một đạo tàn ảnh mơ hồ lướt qua, mà bản thể giống như quỷ mị không biết đã biến mất từ khi nào.

""Diệp Bắc kìa, bắt lấy hắn!"" Đám đệ tử kinh hãi hét lớn, nhanh chóng đuổi theo.

""Cái gì, hắn dám tập kích người của ta! Diệp gia đệ tử nghe lệnh, Diệp Bắc nghiệt tử ở phương vị hai năm bốn, nhanh chóng tụ tập lại vây quanh ngàn dặm xung quanh phương vị này, Nghiệt tử, ngươi chạy không thoát!" Diệp Sơ Thần khuôn mặt dữ tợn bạo rống, phất tay xé rách không gian biến mất.

Lúc thân thể Diệp Sơ Thần biến mất, các cường giả Diệp gia ở xa phương vị hay ở gần đều với khí thế nghiêng trời lệch đất cũng dựa theo phương vị Diệp Sơ Thần nói mà toàn lực chạy tới. Bất kể nói thế nào thì Cổ Tôn Quận Thành đều ở gần Cửu Long Sơn Mạch, cho nên Diệp gia cũng có chút năng lực, từng đạo thân ảnh phân ra bốn phương tám hướng lao đi giống như mạng nhện bắt đầu bao vây lấy Diệp Bắc mà truy sát.

Diệp Bắc mấy ngày trước đột nhiên cảm thấy võ giả xuất hiện trong Cửu Long Sơn Mạch đặt biệt nhiều, bộ dáng giống như tìm kiếm thứ gì đó, sau khi chặn đường ép hỏi một tán tu võ giả, hắn liền biết mình bại lộ, bị toàn thể Diệp gia truy sát.

Nghe tin tức này hắn dùng cái mông suy nghĩ cũng biết là Vương Bá Ngưu đứng sau giở trò quỷ, Diệp Bắc hận đến ngứa răng, chủ ý cũng là Vương Bá Ngưu đưa ra, hắn làm theo, giờ khắc này còn cố ý nói ra để hắn tự chịu hậu quả, quả thật là cầm thú!

Mấy hôm nay hắn đã sát một đợt võ giả có ý đồ xấu, tuy nhiên võ giả truy tìm hắn thật sự quá nhiều, sát hết lớp này đến lớp khắc, sát xong còn phải vì bọn hắn chôn thi thể tránh để lộ vết tích, quả thật cực khổ đến cực hạn.

Diệp Bắc nắm lấy tay mẫu thân nhanh chóng xê dịch, thân thể hắn gần như thi triển tốc độ đến cực hạn, chỉ có điều số lượng cường giả Diệp gia thực sự là quá nhiều, chưa kể đám tán tu cũng vì phần thưởng mà nhanh chóng phân ra tìm kiếm hắn, bốn phương tám hướng đông nghìn nghịt, chỉ trong chốc lát đã có bốn tên Quân cấp võ giả tìm thấy hắn, dẫn đầu ra tay, Thiên địa Nguyên Tố hùng hậu mang theo Pháp Thuật cường hãn thúc dục đánh tới.

""Cút!""

Ánh mắt Diệp Bắc lạnh như băng, bàn tay siết chặt Hỏa chi nguyên tố khổng lồ rất nhanh ngưng tụ, không chút lưu tình nện mạnh xuống, trực tiếp đem bốn gã Quân cảnh võ giả nện đến hộc máu văng ngược trở lại.

""Diệp Bắc nghiệt súc, đừng hòng chạy thoát!""

Lúc Diệp Bắc ngưng tụ Hỏa hệ nguyên tố đánh văng bốn gã võ giả Võ Quân chi Cảnh thì phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét quen thuộc. Ánh mắt hắn nhất thời trở nên ngưng đọng. Nghe thanh âm thì đó chính là Diệp gia thập tam trưởng lão, Diệp Hàn Thông, một thân tu vi đã đạt tới Cái Thế Võ Vương chi cảnh, lấy trạng thái của hắn khó mà đánh nổi, chỉ phải chạy trốn, tới thời gian mấu chốt mẫu thân sẽ ra tay, nàng chính là Hoàng cấp cường giả, tuy thân thể có ám thương, mỗi khi xuất thủ đều động đến vết thương cũ khiến Tiêu Huyên phải chịu đau đớn, cho nên bình thường đều là Diệp Bắc xuất thủ, tuy vậy một khi Tiêu Huyên không màng thân thể xuất thủ, dưới Võ Hoàng chi cảnh võ giả tầm thường nàng sát như sát con kiến hôi!""

Ầm ầm ầm!

Thân hình của Diệp Bắc cùng Tiêu Huyên nhanh chóng lao nhanh đi, Hỏa hệ pháp thuật trong tay hắn sinh long hoạt hổ, lại đem mấy tên Quân cấp võ giả đánh cho hộc máu văng ra. Mà lúc bọn hắn sắp đào thoát khỏi truy binh thì phía sau bỗng nhiên vang lên một đạo kình phong lăng lệ, nện mạnh về phía hắn.

""Diệp Bắc nghiệt sức, chết đi cho ta!""

Cùng với kình phong sắc bén đánh đến còn có tiếng rống giận của Diệp Hàn Thông, Diệp Hàn Thông với Diệp Bắc có chút khúc mắc, ngày đó Diệp Bắc vì con trai bảo bối của hắn chỉ hơi sai phạm, liền đánh con trai hắn như con đẻ, ngay cả hắn cũng bị Diệp Bắc răng dạy một phen, lúc trước trở ngại Diệp Bắc thân phận cùng địa vị, Diệp Hàn Thông chỉ còn cách ngập bồ hòn ngọt, nay có cơ hội thì mối thù này Diệp Hàn Thông cũng không ngại bổ một đao.

""Cút qua một bên!""

Nhìn thấy kẻ này gắt gao quấn lấy, còn có ý đồ công kích Diệp Bắc, ánh mắt xinh đẹp của Tiêu Huyên trở nên âm lãnh, nàng mạnh mẽ xoay người lại, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, ánh mắt lộ ra một tia đau đớn, nàng cắn răng đánh ra một quyền, bao hàm Thủy chi Pháp Tắc!

""Phốc.""

Diệp Hàn Thông thân thể gần như chỉ trong chốc lát bị quyền kình của Tiêu Huyên đánh thủng một lỗ, Thậm chí kiện nội giáp Linh bảo Trung cấp mà Diệp Hàn Thông mặc bên trong cũng trực tiếp bị đánh nát. Thân hình hắn ở trên bầu trời bắn đi, tạo thành một đường cong tuyệt mỹ, kèm theo đó là từng đoàn huyết vụ phun ra, cực kỳ chật vật rơi xuống mặt đất, không còn khí tức.

Một quyền đánh chết Cái Thế Võ Vương đỉnh phong!

Một màn khủng bố chỉ trong khoảnh khắc như vậy khiến cho đám cường giả đang muốn đánh tới phía Diệp Bắc bọn họ chợt khựng lại bước chân, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi vô tận.

Bọn hắn ngoài là Diệp gia đệ tử thì là võ giả tán tu, tu vi cao nhất là Diệp Hàn Thông cái thế võ vương chi cảnh cũng không đón được vị mỹ phụ này một quyền, hẳn là Hoàng cấp cường giả, bọn hắn rốt cuộc nhớ tới Diệp Sơ Thần dặn dò, phát hiện tung tích liền báo cho hắn, không được rút dây động rừng, thì ra là Diệp Bắc đằng sau có Hoàng cấp cường giả, bọn hắn bị lợi ích làm choáng váng đầu óc, giờ thấy Diệp Hàn Thông chết thảm, bọn hắn mới sợ hãi tỉnh ngộ, không dám đuổi theo.

"" Trốn!""

Mà lúc vô số người bị hung uy của Tiêu Huyên dọa cho thất thần, thì Tiêu Huyên cũng nhanh chóng thu quyền lại, điên cuồng nắm lấy tay Diệp Bắc phóng đi. Nàng tự nhiên hiểu rằng loại uy lực này là bởi vì nàng bỏ qua ám thương cố tình xuất thủ, mà trạng thái này nàng cũng không duy trì được lâu, Đến lúc đó một khi cường giả Diệp Gia xúm lại thì hôm nay cho dù nàng hay con trai bảo bối cho dù có chắp thêm cánh cũng khó mà thoát được.

Tốc độ đã thi triển đến mức tận cùng, Tiêu Huyên liều mạng ám thương tái phát mạnh mẽ xé rách không gian chạy trốn, rốt cuộc cũng đã chạy ra khỏi đám người truy sát, sau đó sắc mặt Tiêu Huyên tái nhợt dừng lại, Diệp Bắc hiểu ý ôm lấy thân hình Tiêu Huyên điên cuồng phi độn, Tiêu Huyên giờ phải dưỡng thương, việc chạy trốn chỉ có hắn có thể thực hiện.

Diệp Bắc đào mạng chạy thật nhanh, điên cuồng phi hành hai ngày hai đêm, thấy Cửu Long Sơn mạch biên giới sắp tới, Diệp Bắc khe khẽ thở dài một hơi, chỉ cần chạy tới Sát Lục Ma Tông địa bàn, Vương Bá Ngưu chắc chắn sẽ ra tay giải quyết, nhưng ngay lúc tâm thần hắn hơi nhẹ nhõm, Tiêu Huyên đang nằm trong lồng ngực hắn sắc mặt khẽ biến sắc, hoảng sợ quát khẽ nói:

""Hắn đến rồi!""

Ầm ầm!

Thanh âm của Tiêu Huyên vừa dứt thì phía trước đột nhiên truyền đến từng đạo gợn sóng. Một đạo thân ảnh giống như Ma Thần vô cùng quỷ mị thoáng hiện từ trong hư không bước ra, hiển nhiên chính là Diệp Sơ Thần!

""Con trai bảo bối, sao ngươi không chạy nữa đi?""

""Phụ thân, ngươi cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?"" Sắc mặt Diệp Bắc tái nhợt, không cam lòng nói.

Hắn biết với trạng thái của hắn và mẫu thân hiện tại, muốn chạy thoát khỏi Diệp Sơ Thần hiển nhiên không có một chút cơ hội, trong lòng hắn lúc này đã ôm tử chí, ánh mắt chằm chằm nhìn vào phụ thân.

""Nghiệt tử, ngươi còn nói ta đuổi tận giết tuyệt, ngươi lén lút cõng lão bà của ta, ngươi cầm thú không ai bằng, lão tử nếu biết thế thì đã bóp chết ngươi lúc ngươi mới sinh ra rồi!""

""Còn ngươi, tiện nhân..ta bế quan tu luyện là vì cái gì? là vì gia tộc mạnh mẽ, khi ta cường đại, gia tộc mạnh mẽ, chúng ta võ giả sống rất lâu, thời gian ta dành cho ngươi chẳng lẽ thiếu, ngươi thấy ta có cưới thêm ai ngoài ngươi không? Tình cảm ta dành cho ngươi chẳng lẽ ngươi không hiểu?"" Ánh mắt Diệp Sơ Thần phức tạp, đau đớn, thống khổ, bi ai nhìn Tiêu Huyên.

Nón xanh, không phải là nỗi đau mà bất cứ người nam nhân nào có thể chịu đựng được, nhất là người con gái mà mình yêu nhất...

Tiêu Huyên nghe Diệp Sơ Thần nói vậy, hai mắt nàng ngập nước, khẽ liếc nhìn Diệp Bắc, rồi quay sang nhìn Diệp Bắc, nàng đau khổ lắc đầu, nghẹn ngào nói:

""Tất cả đều muộn rồi, nếu ngươi nghĩ tình xưa thì hãy tha cho chúng ta!""

""Tha? Con trai ta đội nón xanh cho ta, người phụ nữ ta yêu nhất giờ đã không phải là của ta, nếu ta là một người nam nhân, thì không thể tha thứ cho đám súc sinh các ngươi!" Sắc mặt Diệp Sơ Thần dữ tợn bạo rống, sát lục trong ánh mắt không giảm trái lại càng ngày tăng!

""Mẫu thân, không cần cầu xin hắn! Hắn căn bản không muốn tha cho chúng ta!""

“Diệp Sơ Thần, ngươi nhìn lại ngươi, sống lâu như vậy rồi còn hỏa khí lớn như vậy, ngươi cũng không sợ bản thân mình tức điên hộc máu mà chết?""

“Nói nữa, ngươi nhìn lại bản thân mình xem, ngươi giống như cái loại gì? Cưới một cái tuyệt sắc mỹ nhân làm vợ, đã tuổi trẻ lại xinh đẹp, hơn nữa tư chất căn cốt cũng tương đương kiệt xuất, lại ôn nhu hiền thục đoan trang, thế mà ngươi lại vì gia tộc, vì bản thân tư lợi bỏ bê mẫu thân nàng một mình gần mười năm trời?”

“Ngươi không muốn nàng, ngươi không tịch mịch,không đại biểu mẫu thân nàng cũng như vậy a.”

“Ngươi trâu già gặm cỏ non cũng liền thôi, ngươi còn bỏ bê ruộng nương không chịu cày cấy, ta thân là con trai ngươi cũng không nhìn được, phải thay ngươi chăm sóc mẫu thân nàng, nếu để nàng một mình như vậy thêm một thời gian nữa không thì nàng sẽ hư mất...ahahaha”

""Còn nữa, ngươi kêu ta là tiểu súc sinh, vậy ngươi là cha ta, ngươi là đại súc sinh nhỉ...hahaha""

Diệp Bắc ôm lấy Tiêu Huyên cười haha, không kiêng nể gì sỉ nhục Diệp Sơ Thần.

Hắn biết đây chính là tử lộ, cho nên càng thêm càn rỡ, càng thêm không kiêng nể.

Vương Bá Ngưu ẩn núp trong hư không, thấy Diệp Bắc thống khoái chửi phụ thân mình như vậy, âm thầm gật đầu, không nhịn được thầm khen:

""Qủa nhiên có tố chất, nếu nói đội nón xanh là một nghệ thuật, thì Diệp Bắc tiểu tử hẳn thuộc hàng đại sư, miệng hắn quả thật tiện....chậc chậc, Đội nón xanh chi lộ lão Ngưu ta không cô đơn a...ta còn có đồng chí!""

Vương Bá Ngưu phỏng chừng, giờ phút này tâm trí của Diệp Sơ Thần hẳn là muốn nát...

Hơn nữa, Diệp Sơ Thần nhanh muốn nổi điên rồi, Diệp Bắc tiểu tử có họa sát thân!

Quả nhiên!

Thanh âm Diệp Bắc càn rỡ, trào phúng vừa vang lên, Diệp Sơ Thần ngửa mặt lên trời phẫn nộ gầm thét, con ngươi sưng huyết gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc.

“Nghiệt Chủng! Khinh ta quá đáng! Ngươi khinh ta quá đáng a!”

“Chết! chết! chết!, các ngươi hết thảy đều phải chết!”

Giờ khắc này, Tâm trí của Diệp Sơ Thần gặp phải kích thích cực lớn, dường như hóa thành tâm ma, cả người đã đánh mất lý trí.

Giờ phút này Diệp Sơ Thần chỉ còn có một ý nghĩ, đó chính là làm thịt đôi cẩu nam nữ này!

Cho nên, hắn không màng tất cả xông lên, bàn tay Diệp Sơ Thần vung ra một trảo, Vô tận Thiên Địa pháp tắc chi lực phô thiên cái địa hàng lâm, trong đó còn ẩn chứa một tia Quy Tắc chi lực.

Hiển nhiên sát tâm đã hiện, Diệp Sơ Thần muốn toàn lực ra tay giết chết đôi cẩu nam nữ này!

""Chúng ta phải chết sao?"" Tiêu Huyên ngơ ngác nhìn đại thủ phô thiên cái địa kia đập xuống, thấp giọng nỉ non.

""Mẫu thân, kiếp này là do ta sai, kiếp sau ta muốn hảo hảo yêu ngươi, cưới ngươi làm vợ, mang cho ngươi hạnh phúc!"" Diệp Bắc xoay người đặt hai bàn tay lên má Tiêu Huyên, ngón tay cái lau đi nước mắt trên mặt nàng, thâm tình nói, sau đó mạnh mẽ đặt môi áp môi Tiêu Huyên, hôn thật sâu.

Tiêu Huyên cũng ôm chặt lấy Diệp Bắc, cũng hôn lại!

Thời gian phảng phất như dừng lại giờ khắc này!

Chưa bao giờ Diệp Bắc lại cảm thấy thời gian tại sao lại trôi đi nhanh thế..

Hắn thấy tử vong khí tức đang vẫy gọi hắn, nhưng Diệp Bắc không sợ.

Có Tiêu Huyên trong ngực mình....thế giới này có vẻ không còn gì để quyến luyến nữa...có mẫu thân nàng bồi hắn đi xuống Hoàng Tuyền....là đủ rồi!

Tử Vong, không phải không tốt...

Và......Tử Vong giờ khắc này cũng không có ý nghĩa!