Chương 107: Mẫu tử tình thâm!

Không phải tự dưng Vương Bá Ngưu nghĩ ra kế khiến Diệp Bắc xxx mẫu thân mình, suy nghĩ của hắn cũng không cầm thú đến thế, mà là khi hắn dùng vô thượng quyền lực lục xoát ký ức của Diệp Bắc bọn họ, xem có thông tin nào bổ ích không, khi hắn dò xét ký ức của Diệp Bắc, Vương Bá Ngưu ngạc nhiên nhận ra thì ra Diệp Bắc thầm mến mẫu thân mình, lúc nhỏ hắn còn nhìn lén mẫu thân tắm rửa, lúc dậy thì Diệp Bắc còn trộm đồ lót của mẫu thân mà xxx, quả thật là cầm thú, và tiểu tử này còn có một mơ ước, chính là phụ thân hắn ngoài ý muốn chết đi, để hắn có thể đường đường chính chính cưới mẫu thân, cho nên Vương Bá Ngưu liền nghĩ ra mưu kế này, khiến Diệp Bắc tiểu tử được thỏa nguyện vọng.

.....

""Huyên tỷ...ta yêu ngươi..."" Sau khi trải qua bốn hiệp liên tiếp, Diệp Bắc mới ngừng lại, ôm chặt lấy thân thể mềm mại không xương của mẫu thân vào ngực mình, thâm tình nói.

""Ngươi..."" Tiêu Huyên nước mắt không ngừng chảy dài, nàng đau đớn, tủi nhục khi con trai bảo bối của nàng lại làm chuyện này với nàng.

""Huyên tỷ...ngươi không cần nói gì nữa, ngươi cũng đừng khóc nữa, ta đau lòng lắm, chuyện đã xảy ra rồi, đây là sự thật, ngươi giờ chính là thê tử của Diệp Bắc ta rồi.."" Diệp Minh vẻ mặt đau lòng lau đi nước mắt trên mặt nàng, giọng nói run rẩy.

Tiêu Huyên thở dài, cắn răng nói:

""Nghiệp chướng, ngươi Không cần nói nữa, hai người chúng ta đã làm ra chuyện như vậy, e rằng chỉ có chết đi mới có thể tạ lỗi với liệt tổ liệt tông trên trời..."

Diệp Bắc cả kinh, khó hiểu hỏi:

""Huyên tỷ, chúng ta tại sao phải chết?"

Tiêu Huyên đau đớn nói:

""Cái này còn phải hỏi sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Diệp gia làm sao còn thể diện, Tiêu gia ta sẽ nhục nhã với thiên hạ, phụ thân ngươi sẽ không còn mặt mũi đối diện với tổ tiên..."

""Mẫu thân, thứ cho ta nói thẳng, chúng ta sống chẳng lẽ lại là vì thể diện của Diệp gia, Tiêu Gia, vì phụ thân hay sao? Chẳng lẽ tính mạng của chúng ta không đáng quý trọng bằng thứ thể diện giả tạo kia sao?Chúng ta là võ giả, sống là để khoái ý ân cừu, việc gì phải quan tâm cái nhìn của thế tục như đám phàm nhân kia? Nhất là đế vương gia hay huyết mạch gia tộc, bọn hắn thông hôn trong gia đình với nhau để giữ lại huyết mạch không bị truyền ra ngoài, bọn họ làm được chúng ta sao không thể?" Diệp Bắc biến sắc, kích động hỏi.

""Ngươi..." Tiêu Huyên nhất thời bị Diệp Bắc hỏi ngược lại, cứng họng một lúc, mới ngập ngừng nói:

"" Được, ngươi có thể không chết, nhưng chuyện hôm nay tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, ta đã làm hoen ố Tiêu gia, Diệp gia, làm nhục trượng phu, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội!"

""Ta không đồng ý, nếu như ngươi chết, ta sẽ tự sát, mẫu thân, chẳng lẽ ngươi là mẫu thân của ta, để ta phải chết hay sao?Ngươi có thương Tiểu Bắc hay không? Ta biết ngươi yêu ta, rất đau lòng ta, ngươi có thể nhìn ta tự tay kết liễu tính mạng của ta sao?!"" Diệp Bắc phẫn nộ gắt gao ôm chặt Tiêu Huyên vào lòng, cắn chặt răng gằn từng chữ nói.

- Ngươi..." Tiêu Huyên nước mắt vô thức chảy ra, nàng bị Diệp Bắc thâm tình ôm chặt, chẳng biết trả lời ra sao.

Diệp Bắc lại cướp lời, mạnh mẽ nói:

- Nếu người thấy có lỗi với phụ thân, cách tốt hơn, là ta cưới ngươi, quang minh chính đại cưới ngươi."

""Hoang đường!!" Tiêu Huyên lập tức quát lên:

"Ta là nữ nhân đã có chồng, mà hắn lại là cha ngươi, ngươi như thế nào có thể lấy ta?"

"" Ta vì cưới ngươi mà không làm cái gì Diệp gia thiếu chủ, ta từ đi phụ thân, ta tự tay rút ra Diệp gia huyết mạch, khiến ta với hắn không còn là cha con, ta sẽ tự mình rời bỏ Diệp gia, chính thức không còn quan hệ gì với Diệp gia, ngươi cũng từ đi Diệp gia phu nhân, lúc đó ta với ngươi không còn quan hệ gì với Diệp gia, ta lấy ngươi chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa." Diệp Bắc không hề lùi bước, thâm tình nhìn mẫu thân, chân thành nói.

Tiêu Huyên sững sờ, kinh ngạc há hốc miệng, nói không ra lời, ai có thể nghĩ đến Diệp Bắc cư nhiên lại có ý nghĩ như thế, chuyện không hề thực tế, mơ mộng hão huyền như vậy cũng có thể nghĩ ra.

- Cái này... Cái này như thế nào có thể được chứ!?" Tiêu Huyên lắp bắp hỏi.

""Huyên tỷ chuyện này sao lại không được, người, ngươi không phải thường xuyên ở một mình trong phòng riêng oán trách phụ thân đối với ngươi không tốt hay sao? Hơn nữa các người cũng có mười năm không chung phòng, ông ấy cách đây mười năm đột phá Bán Bộ Võ Tôn, hắn muốn đột phá Tôn cảnh cho nên ban ngày là giải quyết gia tộc sự vụ, ban đêm là đóng cửa bế quan tu luyện, đâu còn thời gian cùng ngươi, phụ thân... Ông ấy có thể coi như là trượng phu của ngươi sao? Nhiều lần ngươi ở một mình trong phòng tắm vọc ngón tay tự an ủi mình, ta đã nhìn thấy hết, nhưng lúc đó ta bất lực nhìn ngươi tư an ủi mình mà bản thân không làm gì được, ta thống hận phụ thân, lại thống hận mình hèn nhát, để mẫu thân phải cô đơn một mình như vậy, nhưng đến hôm nay ta không kiềm chế được lòng mình nữa, ta muốn ngươi trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất! Trở thành thê tử của ta..."

""Mẫu thân...lúc nãy ngươi rên to như vậy, không phải là do ngươi bị dồn nén quá lâu nên mới như thế hay sao, là do phụ thân, ta hận hắn, có người vợ xinh đẹp, thiện lương, ôn nhu như vậy mà vì tu luyện mà bỏ bê người."" Diệp Bắc đau lòng nói.

""Ngươi im miệng....ngươi....dám nhìn lén ta tắm..." Sắc mặt Tiêu Huyên đột nhiên tái nhợt, hiển nhiên lời của Diệp Bắc nói ra đều là sự thật, hơn nữa lại đều chạm trúng chỗ đau của nàng. Bí mật này bình thường đến cả thiếp thân thị nữ chăm lo sinh hoạt hằng ngày của nàng cũng không biết.

Ta đã không còn thể diện sống trên đời nữa..."Tiêu Huyên thống khổ nói xong, cử chưởng đánh xuống Thiên Linh Cái của mình, ý đồ tự sát, nhưng Diệp Bắc giữ được tay nàng trước một bước, nói:

""Phụ thân không muốn ngươi, ta muốn ngươi, ta yêu ngươi như vậy, ta lấy ngươi chẳng lẻ là đại nghịch bất đạo sao? Ta chưa bao giờ coi ngươi là mẫu thân của ta. Cùng lắm ngươi cũng chỉ so với Long Nghiên đường tỷ lớn hơn vài tuổi, Huyên tỷ tỷ, ta yêu ngươi!"

Tiêu Huyên từ khi trở thành vợ của Diệp Sơ Thần, đã từ lâu chưa nghe những lời biểu lộ tình yêu trực tiếp như vậy, nhất thời trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói:

""Hoang đường! Hoang đường!"

Diệp Bắc trực tiếp lại ôm chằm lấy Tiêu Huyên, ánh mắt rưng rưng, nói:

""Ngươi đừng cố hại bản thân, ta đau lòng lắm, còn sống, so với cái gì cũng đều tốt hơn."

Tiêu Huyên nhất thời không biết nói sao cho tốt:

""ngươi buông ra..."

Hai mắt Diệp Bắc chảy ra dòng lệ, đau đớn nói:

- Không, mẫu thân, từ xưa tới nay, ví như việc phu thê bất hòa cải giá cũng rất nhiều, nếu phụ thân đối với người không tốt, hà tất phải khổ sở vì ông ta thủ tiết, chúng ta thân là võ giả, thời gian sống rất dài, hà tất phải quan tâm đến trinh khiết, thể diện hiện tại! Nếu như ngươi cứ một mặc đòi chết, vậy hãy giết ta trước đi, ta chết rồi thì không còn nhìn thấy ngươi tự tay tổn thương mình nữa, chỉ cần ta còn sống, ngươi đừng hòng chết!""

""Ngươi..."" Tiêu Huyên nghẹn họng không nói được, nếu khiến nàng tự tay giết con trai bảo bối nàng vạn vạn không thể động thủ được, nhưng nếu nàng tự sát thì Diệp Bắc cũng không cho, nhất thời nàng không biết làm thế nào cho tốt.

"Mẫu thân, chúng ta bỏ trốn đi, thiên hạ này to lớn vô cùng, chả lẽ không có chỗ dung hai mẹ con ta, chúng ta rời đi phạm vi Diệp gia thế lực, với tu vi của ngươi cùng ta, tiền bạc tục vật sẽ không thiếu, chúng ta sống sẽ rất hạnh phúc, ổn định một thời gian, ta sẽ tự tay chuẩn bị lễ cưới, ta sẽ cưới ngươi! Chúng ta cũng không ai cần phải chết cả, mẫu thân ngươi thấy sao?"" Diệp Bắc hai tròng mắt xoay chuyển, rốt cuộc nói ra chủ ý.

""Này...được chứ..?"" Tiêu Huyên ngập ngừng, run giọng hỏi.

Nàng cũng hơi tâm động, dù sao có thể sống ai lại muốn chết đâu, với lại con trai nàng yêu nàng như vậy, nếu nói nàng không động lòng chỉ là giả dối, chỉ là trở ngại Luân thường đạo lý đạo đức ràng buộc mà thôi, nay Diệp Bắc chuẩn bị con đường sáng, thì nàng rốt cuộc đồng ý.

""Được, giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi Diệp gia, kẻo chậm thì sinh biến, càng nhanh càng tốt chạy khỏi phạm vi Diệp gia."" Diệp Bắc vội vàng nói, bàn tay nhanh chóng mặc áo quần lại cho mẫu thân và bản thân, rồi sau đó nắm tay mẫu thân bí mật rời đi Diệp gia.

Nhìn thấy Diệp Bắc y như kế hoạch quyến rũ mẫu thân rồi dụ nàng bỏ trốn thành công, Vương Bá Ngưu hài lòng cất đi Thu Hình Thu Âm phù lại, mặc vào áo choàng hắc ám lặng lẽ rời đi Diệp Gia.

.....

Nữa ngày sau...

""Vẫn không thấy tiểu Bắc cùng Huyên nhi đâu sao?"" Diệp Sơ Thần cau mày hỏi thuộc hạ.

""Thiếu chủ dường như bốc hơi vậy không thấy tung tích, ngay cả phu nhân cũng không thấy trong Diệp Gia phạm vi."" Hai người mặc áo bào đen cúi đầu cung kính đáp.

""Lạ nhỉ.."" Diệp Sơ Thần cau mày, trong lòng đột nhiên cảm giác bất an mãnh liệt, liền lớn tiếng phân phó, nói:

""Lập tức điều động Diệp gia thám tử đội toàn lực tìm kiếm tung tích Tiểu Bắc cùng Phu nhân của ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.""

""Vâng!" Hai người mặc áo bào đen đồng loạt gật đầu, hóa thân vào hắc ám rời đi.

""Sao trong lòng ta có cảm giác bất an mãnh liệt, chẳng lẽ tiểu Bắc cùng Huyên nhi có nguy hiểm tính mạng?"" Diệp Sơ Thần vỗ ngực tự hỏi.

-----

""Ân, ngươi cầm đống ngọc giản hình chiếu này đem đi rải rác hết khắp Cổ Tôn Quận Thành, đương nhiên phải bí mật không thể để lộ tung tích, cứ ném xung quanh, tự khắc hoàn thành, ta muốn sáng ngày mai dân chúng tu sĩ ai nấy đều phải biết hết tin tức này..."" Vương Bá Ngưu dùng ngón tay chỉ một đống ngọc giản được chất thành núi trong đại điện.

""Vâng, thuộc hạ làm ngay."" Diệp Thiên lý gật đầu, bàn tay khẽ hấp, một núi ngọc giản chui vào trong túi trữ vật, hắn lập tức xoay người rời đi.

Ra khỏi đại điện, Diệp Thiên Lý tò mò lấy ra một cái ngọc giản mở ra, đột nhiên một đoạn phim ngắn hiện lên, mà đoạn phim đó khiến trong lòng Diệp Thiên Lý nổi lên sóng to gió lớn.

""Đậu xanh, Diệp Bắc tiểu tử quả cầm thú, khống chế cưỡng hiếp mẫu thân mình không nói, còn dụ mẫu thân mình cùng hắn bỏ trốn, còn nói gì mà mẫu thân theo hắn bỏ trốn, hắn sẽ từ đi phụ thân, cùng đi một nơi thật xa sống và cưới mẫu thân nữa chứ, cầm thú a..""

""Lần này là full HD mười sáu gi-bê không che...chậc..sắc nét a..."" Diệp Thiên Lý lắc đầu, tưởng tượng cảnh những đống ngọc giản này bị tung ra khắp Cổ Tôn Quận thành.

Thấy Diệp Thiên Lý biến mất, Vương Bá Ngưu lẳng lặng ngồi, khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, lẩm bẩm:

""Cố lên Diệp Bắc tiểu tử, ta có lưu lại một thủ đoạn bảo vệ tính mạng cho ngươi, ráng chạy thoát phụ thân mình truy sát a, ta đã hứa nếu ngươi làm xong, ta sẽ thả ngươi tự do. Hắc hắc, ta có phải quá thiện lương hay không... nếu chạy thoát có lẽ ngươi và mẫu thân sẽ sống hạnh phúc, nhưng nếu chạy không thoát....hắc hắc....phụ tử chém giết cảnh tượng cũng rất thú vị...""

Cảm giác chúa tể vận mệnh, làm hắc thủ sau màn, xem chúng sinh như quân cờ lúc này khiến Vương Bá Ngưu thoải mái cực kỳ. Việc này càng làm hắn kiên định một viên cường giả chi tâm! Nếu không muốn làm quân cờ, thì hãy mạnh đến nỗi trở thành người chơi cờ thôi!