Chương 103: Liếm ngón chân!

“Tinh Thúc!”

Mọi chuyện phát sinh đến quá mức đột nhiên, không ai có thể ngờ được Vương Bá Ngưu không nói một câu liền hạ thủ, khiến mọi người ở đây trong phút chốc ngơ ngẩn, đến khi chợt tỉnh lại nhìn thấy Diệp Thiên Tinh bị Vương Bá Ngưu đá bay đi ra ngoài, Diệp Bắc tỉnh hồn lại, sắc mặt kinh hãi, không cần suy nghĩ liền chạy ra khỏi Sát Luc ma Điện.

Cùng lúc đó, đám người của hai đại gia tộc đồng loạt đưa mắt nhìn Vương Bá Ngưu, sắc mặt ai nấy đều lóe lên vẻ quỷ dị.

Vương Bá Ngưu mỉm cười nhìn đám người, ánh mắt thâm thúy như vực thẳm của Vương Bá Ngưu giờ khắc này lóe lên vẻ hung ác.

Thấy thế đám đệ tử hai đại gia tộc tràn ngập đề phòng nhìn Vương Bá Ngưu, đồng loạt núp sau hai đại cao thủ của gia tộc mình, cảnh tượng vừa rồi bọn họ nhìn thấy nhất thanh nhị sở, Vương Bá Ngưu thực lực quá mạnh mẽ, ngay cả Bán Bộ Võ Tôn chi cảnh như Diệp Thiên Tinh đều bị hắn đơn giản đánh bại, chưa kể hắn còn đứng im cho Diệp Thiên Tinh công kích nhưng vẫn không hề hấn gì, như vậy thì thực lực của hắn lại cường hãn đến mức nào?

Ngay cả hai đại cao thủ của hai đại gia tộc Lâm gia và Cao gia đều ngưng trọng nhìn Vương Bá Ngưu, bọn hắn tự hỏi bản thân chắc chắn không phải đối thủ của Vương Bá Ngưu, cho nên bọn họ quyết định không nhúng tay vào việc nội bộ của Diệp gia, tránh cho Vương Bá Ngưu nổi lên sát tâm khiến bọn hắn có nguy cơ vẫn lạc ở nơi đây.

Ngoài ra bọn hắn còn cảm nhận được một khí tức nguy hiểm, cho nên bọn hắn càng không dám động thủ can thiệp, tuy nhiên ánh mắt Vương Bá Ngưu vẫn hung quang nhìn bọn hắn, khiến hai đại cao thủ Lâm,Cao gia đều ngưng trọng, lo lắng.

“Lần này nếu hắn thật muốn động thủ, chúng ta muốn toàn thân mà lui sợ rằng khó khăn a……”

Cao gia Cao Bá Quát vẻ mặt bất an siết chạy tay, âm thầm truyền âm cho Lâm Gia Lâm Kiên Mặc.

"" Ngươi xem ngay cả em trai của hắn hắn còn làm thịt, ngay cả chú của mình cũng hạ độc thủ, ngươi nghĩ còn chuyện gì hắn không dám làm?"" Lâm Kiên Mặc cười khổ truyền âm.

“Hảo, rốt cuộc chú của ta cũng yên tĩnh một lát, hiện tại nên đến phiên các ngươi.”

“Nói một chút đi, các ngươi tới tông môn của ta làm gì?” Vương Bá Ngưu đặt mông ngồi xuống Sát Lục Ma Tọa, vắt một chân lên đầu gối, hếch mũi lên trời nhìn Lâm Gia, Cao gia đám người, vẻ mặt cao ngạo nhàn nhạt hỏi.

""Chúng ta được gia tộc phân phó đưa tuổi trẻ đệ tử tiến nhập Đỉnh cấp tông môn Thánh Thiên Tông, nghe nói Diệp Thiên Tinh có phân tông ở Thương Mang thành liền tiến đến để nghỉ ngơi giữa đường, chứ bọn ta không có ý gì với Sát Lục Ma Tông cả."" Cao Bá Quát chắp tay, thập phần khách khí nói.

""Ra là thế!"" Vương Bá Ngưu gật đầu đáp, ánh mắt hiện vẻ suy tư, trầm mặt không nói.

Thấy Vương Bá Ngưu vẫn im lặng không nói câu nào, biểu tình Cao Bá Quát cùng Lâm Kiên Mặc trở nên thấp thỏm, hai người đột nhiên lên tiếng:

""Chúng ta giờ phải lên đường rồi cho kịp tiến độ, Diệp Tông chủ, cáo từ!"" Nói xong, hai người xoay người lại kéo mấy tên đệ tử vẻ mặt đang mộng bức nhanh chóng rời đi.

""Ta cho các ngươi rời đi sao?"" Vương Bá Ngưu đột nhiên lên tiếng, Diệp Thiên Lý đám người liền ngăn cản đường đi, hai người thấy vậy sắc mặt đại biến, giận dữ quát:

""Diệp tông chủ, chúng ta cùng ngươi không thù không oán, không quen không thân, việc gì phải mạnh mẽ lưu chúng ta ở lại đâu, ngươi muốn đối mặt với lửa giận của hai đại thế gia chúng ta hay sao?""

""Hahả, đến địa bàn của ta, đâu phải muốn đi là đi, muốn về là về...đâu dể dàng như thế, với lại....hai đại thế gia, ta còn không để vào mắt!" Vương Bá Ngưu cười ha hả, khinh thường nhìn Cao Bá Quát bọn họ, lạnh lùng nói.

""Liều mạng!" Cao Bá Quát cùng Lâm Kiên Mặc liếc nhau, bắt đầu thiêu đốt tinh huyết mở đường máu xông lên.

Nhưng Diệp Thiên Lý đám người không phải dạng vừa, tuy Cao Bá Quát hai người thực lực cường hãn, là bán bộ võ tôn cảnh cường giả, nhưng Diệp Thiên Lý đám người đều là thiên kiêu, cộng thêm bảy người đánh hai người, dù cho Cao Bá Quát hai người thiêu đốt tinh huyết cưỡng ép lâm thời đột phá Võ Tôn cảnh nhưng vẫn không thể mở đường máu mà chạy.

Cao Bá Quát hai người vẻ mặt dần suy bại, khi thấy không thể lật bàn, hai người liền liếc nhau, sắc mặt hiện vẻ quyết tuyệt, đồng thời tụ tập khí huyết còn lại vào Thần Hồn, ý đồ tự bạo.

""Aizz, lại thêm hai người bị ta bức tử muốn chết a..."" Vương Bá Ngưu cảm khái, hắn phất tay một cái, Thiên Địa Chi Lực hình thành lên hai cánh tay khổng lồ, Cao Bá Quát hai người đột nhiên bị hai cánh tay khổng lồ này giam cầm lại, ngay cả tự bạo cũng không thể.

Thấy Vương Bá Ngưu có thể tùy ý điều khiển Thiên Địa chi lực, mà lại có uy lực mạnh mẽ như thế, Cao Bá Quát hai người vẻ mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng.

Cảnh tượng trước mắt khiến tri giác của bọn hắn bị điên đảo!

Bọn hắn chưa từng có nghĩ đến Vương Bá Ngưu lại nghịch thiên như vậy, tùy ý dẫn động Thiên địa chi lực khổng lồ như thế, giống như chúa tể thiên địa, cái này cho dù truyền thuyết Đế cảnh cũng không hơn gì đi?!

Chưa hết, một cánh tay khổng lồ vương ra khỏi Sát Lục Ma Điện, bàn tay khổng lồ xuyên qua vô tận hư không, bắt lấy hai thân ảnh đang liều mạng phi độn cách mấy vạn mét kéo vào hư không lôi đến trước mặt Vương Bá Ngưu.

Hai người này chính là Diệp Thiên Tinh cùng Diệp Bắc, lúc nãy bị Vương Bá Ngưu đá ra khỏi Sát Lục Ma Điện, biết không phải đối thủ của Vương Bá Ngưu, bọn hắn liền liều mạng xé rách không gian liên tục chạy trốn, nhưng bọn hắn vạn vạn không thể ngờ tới bọn hắn liều mạng chạy trốn mấy vạn mét liền bị Vương Bá Ngưu thi triển thần thông kéo lại.

“Quỳ xuống!”

Không để ý tới sắc mặt đám người tuyệt vọng cùng hoảng sợ, Vương Bá Ngưu lạnh nhạt nói.

Bọn hắn làm sao nghe lời Vương Bá Ngưu quỳ xuống, nhưng bọn họ cảm giác thiên địa đột nhiên áp bách bọn hắn, đám người không thể phản kháng liền quỳ gối trên mặt đất.

“Diệp Thiên Hùng, ngươi dám như thế đối ta, ta là đại thiếu gia Diệp gia, ta lặn lội đường xa đến để giúp ngươi nhưng ngươi lại nhục nhã ta như thế này, ta hận a...” Diệp Bắc bi phẫn gào thét.

“Súc sinh, ngươi dám vũ nhục thúc thúc của mình, đúng là lòng lang dạ thú, không bằng cầm thú, nếu ta bất tử nhất định bầm thây của ngươi ra thành vạn đoạn, nghiền xương thành tro cho chó ăn!” Diệp Thiên Tinh khóe mắt chảy ra huyết lệ, vẻ mặt khuất nhục mắng to.

""Thiên Hùng thúc, chúng ta vô tội a, ngươi tại sao lại bắt bọn ta quỳ?"" Diệp gia đệ tử bi phẫn hét to.

“Diệp Thiên Hùng, ngươi bị điên à? Bọn ta có làm gì ngươi mà ngươi lại sỉ nhục bọn ta...!” Cao Bá Quát đám người điên cuồng gào thét.

""Diệp Thiên Hùng, bọn ta là hi vọng của Lâm, Cao gia, ngươi dám làm gì bọn ta, Cao Gia cùng Lâm Gia đối với ngươi không chết không thôi!"" Cao, Lâm hai nhà đệ tử phẫn hận nói.

Bị trấn áp quỳ trên mặt đất, thân là người xuất thân từ đại gia tộc, từ nhỏ bọn họ cao cao tại thượng, trừ phụ mẫu ra, chưa từng quỳ gối trước mặt người nào, giờ khắc này bị Vương Bá Ngưu cưỡng ép bắt quỳ xuống, khiến đám người luôn cao cao tại thượng làm sao chịu nổi? Có đệ tử không chịu được khuất nhục liền chết ngất đi.

Giờ khắc này nội tâm của đám người phẫn hận đến cực điểm, ai nấy đều hung quang, oán độc cùng chung mối thù nhìn Vương Bá Ngưu, nếu ánh mắt có thể giết người, Vương Bá Ngưu có lẽ nãy giờ bị giết trên vạn lần.

Nhìn thấy đám người phẫn nộ, bi phẫn, trong lòng Vương Bá Ngưu thoải mái đến cực điểm.

""Cừu hận điểm +100000...""

""Cừu hận điểm+230540..""

"".....""

Đám người này càng hận, Vương Bá Ngưu càng thoải mái, điểm cừu hận nhiều, hắn có thể đỗi thành kinh nghiệm tăng cao tu vi, hoặc dùng để mua vật phẩm trong hệ thống cửa hàng, cho nên giờ khắc này ánh mắt Vương Bá Ngưu nhìn đám người nhu hòa đi một tý, khác với ánh mắt hung quang hung sát lúc nãy.

Sát Lục điểm thu được từ việc đồ sát sinh linh, nhưng mỗi sinh linh chỉ có một mạng, giết rồi liền chỉ thu hoạch được một lần, còn cừu hận điểm thì chỉ cần người khác càng hận hắn, hắn liền không ngừng thu hoạch được cừu hận điểm, mà Vương Bá Ngưu là người thông minh, hắn biết câu: bắt cá trong hồ để ăn, đến khi cá hết thì sẽ đói, không bằng vừa nuôi cá, khi cá hết giá trị liền bắt lấy ăn thì tuyệt vời làm sao....

Càng nghĩ, Vương Bá Ngưu liền cảm thấy mình quá thông minh, chủ ý kỳ diệu vậy cũng nghĩ ra được, xem ra bản thân hắn chính là vai phản diện hợp cách đi?

""Cừu hận điểm tỷ lệ thuận với tu vi, nếu người hận hắn tu vi càng cao, cừu hận điểm liền càng nhiều, nhất là những người có tính cách "chết đứng còn hơn sống quỳ" "thà chết không phục", như vậy khi bị sỉ nhục cùng khuất nhục đến cực điểm mà không thể chết, thì cừu hận điểm phản lại hắn càng nhiều.

"Đúng rồi, ta có thể dùng Thiên Địa quyền hạn mạnh mẽ khống chế bọn hắn, khiến bọn hắn dù trong lòng không muốn cũng phải làm việc cho ta, đến lúc đó ta bắt bọn hắn làm việc xấu, việc trái lương tâm, kiểu như nếu bọn hắn có người yêu thì ra lệnh bọn hắn giết người yêu, nếu bọn hắn có người thân thì bắt bọn hắn giết hoặc sỉ nhục người thân của mình, lúc đó trong lòng bọn hắn chắc chắn sẽ phẫn nộ cùng khuất nhục đến cực điểm, nhưng thân thể không nghe bản thân sai xử, cừu hận điểm chắc chắn tăng vọt, so với giết bọn hắn rồi giam linh hồn trong Linh Hồn tháp càng có lợi hơn..."" Ánh mắt Vương Bá Ngưu lóe lên một tia hưng phấn nhìn đám người, hắn nở nụ cười đê tiện, mở miệng nói:

""Nhân danh Chúa tể thiên địa, linh hồn cùng thân thể các ngươi hết thảy thuộc về ta, nghe ta điều khiển, không thể làm những việc có hại đến mệnh lệnh của ta!""

Vừa dứt lời, Thiên Địa Quy Tắc liền hàng lâm, tạo ra một cái hư ảnh dây xích, chui vào thân thể của đám người, khóa lại thần hồn cùng thân thể, trong nháy mắt, đám người sắc mặt kinh hãi cùng tuyệt vọng, ba tên bán bộ võ tôn cảnh điều động thần hồn chi lực tìm kiếm, nhưng mặc kệ bọn hắn truy tìm từng ngóc ngách trong thân thể, vẫn không thể tìm thấy được thiên đạo khóa xích, giống như thiên đạo khóa xích chưa từng tồn tại bao giờ.

""Đừng tìm, cho dù Đế cảnh vẫn không thể tìm thấy, các ngươi đừng hi vọng đi tìm người khác mở khóa cho các ngươi, haha, cam nguyện làm nô bộc của ta đi."" Vương Bá Ngưu đắc ý cười tiện tiện, đột nhiên, hắn nghĩ tới một chủ ý hay để kiếm thêm cừu hận điểm.

""Kạc Kạc Kạc, Các ngươi thân là nô bộc, vì một người đẹp trai tốt bụng quang minh lỗi lạc ông chủ như ta làm việc là các ngươi có phúc ba đời, lại đây, ta cho các ngươi cơ hội biểu đạt yêu thương với ta, từng người bò lại đây liếm chân, hôn chân ta đi, à khoan, các ngươi khi liếm ngón chân và hôn bàn chân ta phải thể hiện khuôn mặt say mê thỏa mãn."" Vương Bá Ngưu nở nụ cười dâm đãng, chìa bàn chân hôi của mình ra, ngoắc ngón tay ra lệnh.

Khi nghe mệnh lệnh của Vương Bá Ngưu, đám người dù trong lòng vạn vạn không muốn, nhưng thân thể lại không tự chủ xếp hàng từng người bò lại bên chân Vương Bá Ngưu.

Người xếp hàng đầu tiên là Diệp Thiên Tinh, linh hồn hắn liều mạng ngăn cản bản thân, nhưng thân thể lại không nghe sai xử, bàn tay Diệp Thiên Tinh cung kính nâng lên bàn chân thối của Vương Bá Ngưu đặt lên mặt mình, cái mũi không tự chủ hít sâu một hơi dài.

""Cmn, thúi quá.."" Trong lòng Diệp Thiên Tinh điên cuồng gào thét, nhưng khuôn mặt hắn hiện vẻ say mê, cầm bàn chân Vương Bá Ngưu mơn trớn mặt mình, sau đó Diệp Thiên Tinh dần dần đưa miệng lại gần ngón út, chiếc lưỡi đỏ của hắn thè ra rồi liếm nhẹ một đường của mặt dưới ngón út của Vương Bá Ngưu.

""Ưm…""

Vương Bá Ngưu không tự chủ được khẽ rên rỉ, hắn ngã người ra đằng sau ghế, vẻ mặt hưởng thụ Diệp Thiên Tinh massager.

Đám người nhìn thấy vẻ mặt đê tiện của Vương Bá Ngưu, trong lòng âm thầm mắng hắn vô số lần, ngay cả Diệp Thiên Tinh trong lòng muốn nôn mửa nhưng khuôn mặt hắn lại không thể sai xử biểu lộ ra vẻ thèm muốn, đê mê.

Diệp Thiên Tinh bắt đầu đưa lưỡi liếm vào khe ngón chân giữa ngón út và ngón áp út của Vương Bá Ngưu, khiến bàn chân của hắn mạnh run kịch liệt, những ngón chân cũng vì thế mà co rúm lại chặt hơn.

"" Hmmmm…"" Vương Bá Ngưu lại rên rỉ, bàn tay hắn vồ lấy đầu của Diệp Thiên Tinh nắm chặt, cố gắng kiềm nén cảm xúc.

Đầu lưỡi của Diệp Thiên Tinh sau một lúc liếm nhẹ qua những khe ngón chân của Vương Bá Ngưu, liền tập trung vào ngón út, liếm một vòng ngón út. Vài giây sau thì miệng hắn ập đến, ngậm trọn ngón út của Vương Bá Ngưu vào miệng mút nhẹ, mùi mồ hôi, mùi chân thối lâu ngày không rửa dưới nước bọt của Diệp Thiên Tinh, liền hóa thành nước bẩn, chảy vào trong miệng Diệp Thiên Tinh, linh hồn của Diệp Thiên Tinh kịch liệt run rẩy nhưng vô ích.

cứ thế, vài giây sau Diệp Thiên Tinh lại đổi ngón, từ ngón áp út đến ngón giữa, ngón trỏ, ngón cái, sau đó là liếm đến mặt trên bàn chân rồi nhè nhẹ hôn ở một số nơi có điểm mẫn cảm trên bàn chân Vương Bá Ngưu, khiến thân hình Vương Bá Ngưu khẽ run rẩy.

Sau một hồi liếm từ bàn chân này sang bàn chân khác, chân thối của Vương Bá Ngưu liền được nước bọt của Diệp Thiên Tinh tẩy sạch.

""Lưỡi của ngươi tuy dài nhưng lại không mềm mại cho lắm,nhưng không sao, ta không chê, bò qua một bên kia đi, người khác tiến đến!"" Vương Bá Ngưu hài lòng nói.

Nghe vậy, Đám người liếc nhìn nhau, vẻ mặt tuyệt vọng, liền từng người bò lại liếm ngón chân Vương Bá Ngưu.

Diệp Thiên Lý đám người từ lâu đã xoay mặt ra chỗ khác, bọn hắn là người cực hung cực ác, giết người không thiếu, phân thây vạn đoạn hay kể cả ăn thịt người cũng đã từng, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái, trừ lần đầu tiên giết người ra, nhưng khi nhìn cảnh tượng này trong lòng bọn họ mạc nhiên sợ hãi, ói mửa liên tục, không dám nhìn dù một lần, trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân, cho dù chọc Diêm Vương cũng không nên chọc Vương Bá Ngưu, quá cầm thú rồi!

""Cừu hận điểm 1000000...""

""Cừu Hận Điểm 5000000.."

""....""

""Cmn, thoải mái!"" Vương Bá Ngưu hài lòng gật đầu, bàn chân khỏi cần rửa cũng được làm sạch, lại có thể kiếm thêm cừu hận điểm, quả thật sung sướng a.

P/S: Các ngươi đọc truyện thì cmt ủng hộ tác giả với, nếu có thể thì buff cho ta nữa ~~