Chương 146: Tam Minh Tranh Bá: Trương Vệ với Hạ Ngũ.

Trước khi tiến lên đối kháng với đối thủ của mình, Trương Vệ đã đảo mắt nhìn quanh xem xét. Những con người có mặt ở đây đều đang hướng tầm mắt về phía chàng. Tất cả cũng là do, tin đồn lần trước về chàng mà thôi. Vì tin đồn kia lan nhanh trong giai đoạn anh hào khắp nơi hội tụ.

Cho nên bọn họ đều có sự dè dặt nhất định đối với chàng. Bọn họ đương nhiên là không tin, một người mệnh danh là phế vật trong hai năm lại có thể tiến bộ nhanh đến như vậy.

Trong nơi này chỉ có chừng ấy người thôi mà sự do xét đã khiến chàng trở nên vô cùng áp lực thì thử hỏi khi lên đến phía trên võ đài chính trên kia trước hàng ngàn con mắt thì sự xuất hiện của chàng sẽ còn gây ra náo động đến nhường nào nữa đây.

Trên võ đài Trương Vệ khẽ đưa mắt nhìn qua biểu cảm của những người xung quanh, thì bắt được các ánh mắt nhìn không mấy thiện cảm kia. Chàng liền cười và nói trong lòng:

"Các người muốn biết thực lực của ta ư? Vậy thì mở to mắt ra mà xem cho kỹ."

Trương Vệ bước từng bước lên võ đài với sự tự tin chạy trong huyết quảng. Tam Minh Tranh Bá lần này. Cái ngôi vị đó chàng sẽ quang minh chính đại mà ngồi vào. Không một ai có thể cản ngăn.

Khi đi lên đến võ đài thì người đang đứng trước mặt chàng là Hạ Ngũ một chàng thiếu niên đến từ Lưu Quốc. Ước chừng độ tuổi không quá hai mươi. Dáng người đồ sồ cơ bắp. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Trương Vệ chắc không đủ tư cách.

Nhưng võ thuật trước giờ đâu phải lấy hình thể ra để so sánh thiệt hơn. Mà là lấy kỹ năng ra mà đánh giá.

Tuy nhiên khí tức từ người này phát ra khiến Trương Vệ phần nào thấy ngộp. Khí huyết trong cơ thể cứ thay phiên nhau mà sôi sục. Khiến Trương Vệ biểu cảm khẽ biến.

Lúc nãy hai người có đi qua nhau khí tức của hắn cũng không cường hãn đến như thế. Chắc hẳn hắn đang thị uy trấn áp đối thủ trước khi bắt đầu giao đấu đấy mà.

Điều này không khiến Trương Vệ bất ngờ vì chàng sớm đã phỏng đoán trước thực lực thật sự của đối phương. Chàng xem Hạ Ngũ là vật cản đầu tiên mà bản thân cần phải vượt qua.

Chàng cùng Hạ Ngũ đứng nhìn nhau một lúc trước khi Giám Sát Quan. Đánh keng báo hiệu bắt đầu.

Hạ Ngũ nhìn thấy thân hình Trương Vệ chả khác gì một tên thư sinh trói gà không chặc thì tỏ rõ ý rồi thường. Cười khinh khi nói:

"Ngươi có phải là Trương Vệ mà Đế Đô mấy ngày nay đồn thổi."

"Phải, chính là ta. Có vấn đề gì sao."

"Ngươi có thực sự đã tiến bốn mươi bậc trong vòng hai năm."

Trương Vệ nghe thế thì cười rồi đáp.

"Chuyện đó thì có vấn đề gì lớn lao hay sao. Ở đây ai mà chẳng phải là thiên tài của gia tộc. Chẳng qua ta chỉ có một chút cơ may mà thôi sao có thể sánh bằng với các người cơ chứ."

Thấy Trương Vệ có vẻ không có gì tự mãn, Hạ Ngũ cảm phục, suy nghĩ trước kia của hắn về chàng cũng phần nào bị câu nói này xoá nhoà. Hắn liền nói:

"Vậy thì thỉnh giáo."

Lúc này tiếng.

Keng.

Cũng đã vang lên, trận đấu chính thức được bắt đầu.

Hạ Ngũ từ phía sau lưng cầm ra một cây đao bằng gỗ. Phàm những người vào Tam Minh Tranh Bá đều như vậy. Họ đều được phân bổ vũ khí sao cho an toàn nhất có thể.

Vì đây chỉ mang tính chất giao lưu võ thuật là chủ yếu. Cho nên không nhất thiết phải đoạt mạng đối phương. Nhưng nếu có điều bất thường diễn ra âu cũng là ngoài ý muốn.

Hạ Ngũ đưa vào đao chân khí của bản thân, khiên đao gỗ chuyển sang màu đỏ thẩm. Khí kình sắc bén chẳng khác gì đao kiếm thật sự.

Hắn ta chạm chân lên mặt đất. Rồi đạp một cái thật mạnh lấy đà mà vung đao chém tới:

"Lực Tận Quang Sơn."

Đao trên tay phải mạnh mẽ chém xuống một đường chém. Khí kình lưu lại trên không một màu đỏ hướng từ trên xuống, nhắm đến Trương Vệ không một chút nương tay.

Trương Vệ đã ngay lập tức vận lên chân khí, bọc quanh người chàng một quang kình như lửa. Nhanh chóng di chuyển sang trái nhằm ra khỏi chiêu thức của đối phương.

Nhưng bất ngờ ánh mắt của chàng trừng lên. Bởi vì đường đao đó chưa dừng lại mà Hạ Ngũ đã chuyển từ tay phải sang tay trái, nhằm thực hiện thêm một chiêu thức liên hoàn. Chém từ dưới lên trên.

"Nguy. Không thể né kịp mất." Trương Vệ bất ngờ về chiêu thức quái dị này. Nhưng bàn chân chàng đã kịp lùi lại nữa bước nhằm vượt qua độ đai của đao với hy vọng dễ đang tránh né.

Tiếp đến nương theo chiều chém của đối phương mà nhào lộn về phía sau.

Tuy nhiên đường đao tuy không trúng nhưng cũng đã chém sượt qua vầng trán của chàng một đường khiến một dòng máu đỏ tuôn ra.

Trương Vệ sau khi nhảy lộn ngược về sau. Thì tay trái chống xuống đất, tay phải đưa lên vịn lấy vết thương đang rỉ máu.

Một dòng máu đỏ trên mắt phải chừng hai tất, chảy xuống từ đó.

Đấy không phải là thương tích duy nhất, mái tóc bên góc đó cũng đã vị đứt đi mấy ngọn tóc . Cũng đủ khiến Trương Vệ nhận ra rằng đối phương như thể muốn đoạt mạng của mình.

Nếu chàng chết trong tay hắn thì quả thật là mất mặt. Khiến chàng nhất thời thấy bản thân nên thật sự nghiêm túc mà chiến đấu. Chàng liền gỡ bàn tay phải ra. Mặc cho dòng máu cứ thể mà chảy xuống khóe mắt.

Hạ Ngũ thấy chàng thương thế không đến nỗi nào thì nói:

"Cũng khá quá chứ. Chậm thêm một chút là một được xăm một vết xẹo dài trên gương mặt rồi."

Những kẻ bên dưới thấy tốc độ ra đòn của Hạ Ngũ thì cười thầm. Có lẽ không cần đến họ ra tay cũng đã có người thay họ làm chuyện đó. Riêng Từ Tử Sóc thì thấy khá lo lắng:

Bởi vì nhiệm vụ của hắn là vạch trần Trương Vệ. Nếu chàng bại trận quá sớm thì kế hoạch dày công sắp đặt há lại trở nên công cốc.

Lý Tấn thấy Từ Tử Sóc ánh mắt chứa một chút phiền muộn thì tới gần hỏi:

"Đừng nói với ta là ngươi lo cho tên Trương Vệ đấy."

"Hừ. Chẳng qua là ta muốn tận tay đánh bại nó mà thôi."

Tử Sóc lạnh nhạt đáp.

"Theo ta thấy tin đồn chỉ là phóng đại quá mức, Trương gia túng quá nên tung tin đồn thất thiệt đấy mà."

Từ Từ Sóc không đáp, không hiểu sao trong lòng hắn nghĩ Trương Vệ sẽ giành được thắng lợi. Ánh mắt hắn ghim chặc lên người Trương Vệ trên võ đài.

Bên trên võ đài Trương Vệ, chậm rãi đứng dậy. Mặc cho dòng máu đang chảy xuống mắt mình. Chàng vẫn nở nụ cười tự tin mà nói:

"Trận đấu giờ mới bắt đầu." Nói đoạn Trương Vệ vận công pháp vào trong nắm đấm. Nơi bàn tay xuất hiện hai dòng lửa đỏ.

Chàng đã chứng kiến sự biến ảo đó của đối phương đương nhiên sẽ không để sự nguy hiểm đó lặp lại thêm.

Tuy nhiên những loại võ kỹ của gia tộc chàng luôn không thành thục cấp bậc cũng không được cao. Nên dùng để đánh bại đối thủ khó chịu này xem ra không phải là cách.

Đến bước nào thì tính tới bước đó. Trương Vệ nắm trọn lòng bàn tay lại rồi vung mạnh về phía trước.

"Hỏa Bộc."

Năng lượng được Trương Vệ cô đọng lại thành những quả cầu nặng lượng với kích thước tầm năm tấc. Nhắm đến Hạ Ngũ mà công.

Hạ Ngũ thấy vậy liền đổi cách tiếp cận. Hắn ta cũng đã đoán ra được Trương Vệ sẽ chuyển sang công kích từ xa.

Nên đã chuẩn bị thu hẹp khảong cách của cả hai lại.

"Biên Phong Tuyệt Vực."

Hạ Ngũ chuyển tay cầm đao sang tay trái. Cường công được tập trung nơi cổ tay. Hình thành một vòng xoáy chân khí nơi đó. Khi Hoả Bộc còn cách bản thân môt chút Hạ Ngụ liền vung đao chém thẳng.

Một đường đao uy lực, xé toạt không gian.

Uy mãnh chém đứt hết tất cả những cổ năng lượng bằng hoả công của Trương Vệ sau đó tiếp đến dùng uy lưc áp chế Trương Vệ. Trương Vệ nhìn thấy chiêu thức đối phương đã đến gần thì đưa bàn tay ra phía trước.

"Xích Hộ Phiến"

Tấm khiến bằng hoả công giống hình dù được Trương Vệ nhanh chóng dựng nên.

Đùng.

Âm thanh nổ đinh tay nhức óc. Tạo ra một lớp khói bụi nhỏ bên trên sàn đấu.

Tiếng nổ đó khiến tất cả những người chứng kiến đều phải dừng lại trong một khoảnh khắc để dõi theo.

Hạ Ngũ không dừng lại hắn ta lướt thật nhanh vào trong đám bụi kia.

"Trưng Nhân Hồi Thủ."