Chương 126: Yêu ma phải chết (1)

Người dịch: Sơn Tùng

Biên: Xiaooo

Lúc này, đám quý tộc của thành Thái Nhạc ở dưới chân núi vừa nhìn vừa không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vừa rồi, bọn hắn vừa nhìn thấy màn sương mù quỷ dị dày đặc kia đang từ từ tản đi ở trên đỉnh núi. Hơn nữa, sau khi Phương Nguyên lên núi, nhóm các đệ tử tiên môn đang thắng thế. Lúc đấy bọn họ vừa vui sướng, lại vừa hưng phấn, chuẩn bị tiến lên nghênh đón các tiểu tiên gia trở về. Ai ngờ, đột nhiên ở giữa không trung lại hiện lên một làn khói đen, lao qua góc núi phía nam với tốc độ khủng khiếp. Cái bóng mang màu đen rợn người kèm theo tiếng rít gào thê lương và mùi máu tanh đến buồn nôn lao thẳng về hướng bọn hắn.

“A… Chạy mau, chạy mau…”

Đám người này thấy thế thì kinh hồn táng đảm, kêu gào ầm ĩ, vội vã chạy tán loạn.

Thế nhưng với tốc độ phản ứng của hắn thì ngay cả đám yêu thú vừa rồi cũng có thể đuổi giết cả bọn được chứ đừng nói đến bản thể của yêu ma này. Với tốc độ khủng khiếp, khi mà các quý tộc phát hiện ra có gì đó không ổn thì ma khí đen nghìn nghịt đã chỉ còn cách bọn họ trăm trượng.

Mà lúc này, Phương Nguyên và Tiểu Kiều sư muội vẫn còn ở trên đỉnh núi, chưa kịp lao xuống.

Yêu ma kia có thể mượn gió để bay lượn, tốc độ thực sự đáng sợ. Hơn nữa, khi nhận ra rằng mình không thể nào lấy lại thiết đỉnh nữa, trong lòng yêu ma oán hận, cố ý lao về phía các quý tộc của thành Thái Nhạc để nuốt dăm ba người. Mục đích thứ nhất là để bù đắp phần nào phần huyết khí mà mình thiếu hụt, mục đích thứ hai là cố ý giết người trước mặt các đệ tử tiên môn này để chọc giận bọn hắn.

Dù có thể lường trước việc này nhưng bây giờ các đệ tử tiên môn cũng không biết phải làm sao.

Khoảng cách từ đỉnh núi xuống chân núi quá xa, với thực lực của bọn hắn khó mà lao xuống cứu viện kịp thời.

Tiểu Kiều sư muội cắn môi đến mức tím bầm nhưng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn tình cảnh này.

Thế nhưng, đột nhiên nàng cảm nhận được một luồng khí tức kinh người phát ra ở gần mình. Nàng nhìn về hướng Phương Nguyên một cách vô thức.

Lúc này, Phương Nguyên cũng đang nhìn chằm chằm về yêu ma vừa mới lao xuống núi. Hắn đứng ở mép đỉnh núi, không hề nhúc nhích. Thế nhưng Tiểu Kiều sư muội cảm nhận rõ ràng được ở trên người hắn bất thình lình lại xuất hiện một loại khí tức khủng bố mà mình khó hình dung được. Loại khí tức này vừa giống pháp lực nhưng lại vừa như vực sâu biển lớn. Từng sợi, từng tia đều mạnh mẽ hơn pháp lực rất nhiều và cũng huyền diệu hơn rất nhiều.

Mà khi loại khí tức này đạt đến một mức khủng khiếp, Phương Nguyên đột nhiên bước một bước ra ngoài.

“Oanh!”

Tại chỗ Phương Nguyên đứng truyền đến tiếng hư không bạo liệt, Phương Nguyên đã biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng chỗ hắn vừa đặt chân hiện lên một cái hố to chằng chịt vết nứt.

“Đúng rồi, vừa rồi lúc hắn cưỡng đoạt phi kiếm của Kỳ Khiếu Phong, ta đã cảm thấy có điều gì đó không bình thường.”

Lúc này, Tiểu Kiều sư muội trợn tròn cả mắt, bộ dáng hơi có chút ngốc nghếch: “Bây giờ nhìn thấy điều này càng xác nhận cho ý nghĩ ở trong lòng ta. Hắn không thi triển huyền pháp phổ thông mà là loại pháp môn trong truyền thuyết của Thanh Dương tông…”

“Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết!”

“Dám to gan cầu cứu tiên môn sai đệ tử đến đối phó với ta. Những tên nhân loại đê tiện này, chết đi cho ta!"

Lúc này, yêu ma đã vọt tới phía trước của đám người đang chạy trốn. Trong ma khí mang theo gió lốc khiến cát đá tung bay, các giáp sĩ ở đằng trước cũng bị thổi ngã rạp sang hai bên, trận hình tán loạn, còn nó thì mở ra cái miệng đầy máu, hung hăng đớp về phía dưới. Từ miệng nó phun ra huyết khí dày đặc, rõ ràng không phải chỉ muốn nuốt vài người mà còn muốn đại khai sát giới.

Nó muốn giết sạch tất cả những kẻ này trước khi đám đệ tử tiên môn lao xuống núi để xả đi mối hận trong lòng nó.

Ai bảo bọn hắn khinh yêu quá đáng, chính mình đã muốn rời đi mà còn dùng phi kiếm chém mình bị thương?

Bây giờ, nhìn thấy đám phàm nhân thành Thái Nhạc tay trói gà không chặt lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng nó cũng cảm thấy thỏa mãn hơn nhiều. Khi đám mây đen hạ xuống, nó đang định ra tay thì trong lòng đột nhiên run lên, cảm thấy có gì đó không ổn…

… Trong mắt của những phàm phu tục tử này không còn thấy vẻ sợ hãi đối với mình nữa…

Lúc này, ánh mắt của bọn hắn không nhìn vào mình mà đang nhìn về phía sau mình với vẻ chấn động…

“Đằng sau ta có cái gì vậy?”

Nó cảm thấy không ổn, quay ngược trở lại để nhìn thì thấy Phương Nguyên đang vọt từ trên núi xuống.

Lúc này, toàn thân Phương Nguyên được bao phủ bởi một đoàn sương mù màu xanh nhạt. Loại sương mù này cực kì đáng sợ, khiến cho lực lượng và tốc độ của Phương Nguyên đều trở nên cực kì mạnh mẽ. Bây giờ Phương Nguyên đang bay thẳng tắp từ đỉnh núi xuống, trong tay ôm một thanh kiếm trắng như tuyết, phóng về phía yêu ma. Tràng cảnh giống như có một thanh kiếm sáng lòa cắt ngang qua hư không lao về phía đám mây màu đen.

Đúng như Tiểu Kiều sư muội suy nghĩ, Phương Nguyên đang thi triển Huyền Hoàng Nhất Khí Pháp.

Phương pháp tu luyện của hắn khác hoàn toàn so với vị đệ tử Thanh Dương tông ba trăm năm trước. Vị đệ tử Thanh Dương tông ba trăm năm trước tu luyện theo hướng luyện ra một sợi Huyền Hoàng khí tinh thuần, còn Phương Nguyên lại chầm chậm luyện hóa từng chút pháp lực của mình. Trong con mắt của lãnh đạo tiên môn, việc tu luyện Huyền Hoàng nhất khí quyết của hắn chưa bước qua được bước thứ nhất, nhưng bản thân hắn lại hiểu rằng tiến độ của mình chắc chắn vượt xa bước thứ nhất.

Bây giờ, pháp lực của hắn ít nhất cũng đã có ba thành Huyền Hoàng khí.

Thế nên dù bình thường hắn không thể hiện ra ngoài nhưng nếu nhận định một cách toàn diện thì thực lực của Phương Nguyên ít nhất phải mạnh hơn người đã luyện thành tầng thứ nhất.

Mà hắn cũng đã có thể phát huy được một phần ưu thế của Huyền Hoàng khí.