' Phanh' thanh âm chén trà bị ném vỡ vụn
" Vương phi tỷ tỷ, chuyện này vốn cũng không phải lỗi ở muội, Vương gia tối hôm qua mặc dù là ở phòng muội, nhưng dù sao muội cũng là nữ nhân của Vương gia, sao dám làm người thức giấc kia chứ? Nếu là Vương gia trách tội xuống thì biết làm sao đây?
Hơn nữa, tỷ tỷ không phải là cũng vẫn khoẻ mạnh sao? Chỉ là nhiễm phong hàn một chút, gọi đại phu khám không phải xong rồi. Tội gì bắt Vương gia đêm khuya phải đi một chuyến?" Nữ tử mặc váy màu vàng nhạt, trên mặt trang điểm tinh xảo, mỗi cử chỉ đều là nét phong tình. Ánh mắt nàng hơi khinh thường lướt qua nữ tử mày ngài răng trắng, xinh đẹp đến nỗi "hoa nhường nguyệt thẹn", đang ngồi trên ghế chủ vị kia, miệng có chút bất mãn nói.
Vị được xưng Vương phi kia nghe vậy liền không kiên nhẫn, lập tức đứng lên, ngón tay trắng nõn chỉ:
" Tống Tuyết! Ngươi chẳng qua cũng chỉ là hạng tiểu thiếp, lại dám dùng lời lẽ như vậy nói chuyện với bổn phi. Không cần cái tiện mệnh nữa phải không? ( tiện: tiện ở đây mình hiểu theo nghĩa tiện trong "tiện nhân"- chỉ người làm việc sai vặt, kẻ thấp hèn ô uế. Mệnh: mạng)
" Tỷ tỷ chớ nên tức giận, Tuyết muội muội cũng chỉ là suy nghĩ cho Vương gia. Hôm qua Vương gia từ trong cung về liền nghỉ ngơi. Tối hôm qua tỷ chẳng qua chỉ nhiễm phong hàn, Tuyết muội chính là không muốn khiến Vương gia ngài mệt nhọc thôi". Một nữ tử trang phục màu hồng, kiều diễm, tốt bụng khuyên can.
Mộ Dung Thư lạnh lùng trừng mắt với nàng ta, thanh âm lại càng lạnh hơn vài phần: " Đỗ Khả, nơi này không phải chỗ cho ngươi lên tiếng! Mỗi người các ngươi đều là hồ ly. Hàng đêm chỉ ước Vương gia tới ngủ chỗ mình. Bổn Vương phi tối hôm qua nhiễm bệnh, phái Hồng Lăng mời Vương gia đi qua. Tống Tuyết, ngươi lại lại dám có cái can đảm không báo với Vương gia. Chỉ cần điều này, ta cũng có thể đuổi ngươi ra khỏi phủ!" Từ khi nàng gả vào Vương phủ, Vương gia rất ít khi tới phòng nàng, đêm qua nàng nhiễm phong hàn liền muốn nhân cơ hội khiến Vương gia lui tới. Là tiện nhân này ngang ngược quấy nhiễu, không báo với Vương gia nàng nhiễm phong hàn!
Bị chửi là hồ ly tinh, tươi cười trên mặt Đỗ Khả cứng đờ, cúi đầu hừ một tiếng, trong mắt loé lên tia chán ghét.
" Vương phi tỷ tỷ cũng không thể nhục mạ muội như vậy, muội thường xuyên phải hầu hạ Vương gia, cũng thực vất vả đi. Muội cũng đã giải thích rõ ràng chuyện tối hôm qua, nếu Vương phi tỷ tỷ cứ thế không phân phả trái muốn đem muội đuổi khỏi phủ, muội muội đây cũng không còn lời nào. Thế nhưng, chờ Vương gia hạ triều, sau khi trở về không thấy muội đến lúc đó liền muốn trách tội tỷ tỷ, vậy cũng không phải lỗi do muội nha!" Tống Tuyết nửa điểm tâm tư sợ hãi cũng không có, hoàn toàn đối với lời nói của Mộ Dung Thư chính là không thèm để ý.
Trên dưới Vương phủ người nào không biết, nàng mặc dù là Vương phi, nhưng trong tay nửa cái quyền lực cũng không có, lại không được Vương gia sủng ái. Tự cho mình là thông minh, kỳ thực cũng chỉ là thứ ngu xuẩn! Quan trọng hơn là, trong Vương phủ trên dưới đều biết, thẩm trắc phi mới là người chưởng quản Vương phủ. Mộ Dung Thư nàng chẳng qua chỉ là cái hư vị mà thôi!
" Ngươi!" Mộ Dung Thư nghẹn lời. Thân hình run run, rõ ràng rất tức giận, đại nha hoàn Hồng Lăng đứng bên cạnh lập tức tiến lên đỡ nàng.
Mộ Dung Thư đẩy Hồng Lăng, ánh mắt ngoan độc nhìn Tống Tuyết: " ta hiện tại giết chết ngươi, xem xem Vương gia có vì cái thứ tiện thiếp như ngươi mà trách cứ bổn Vương phi!"
Dứt lời, nàng lập tức lao tới hướng Tống Tuyết, khí thế quả nhiên muốn lấy mạng.
Tống Tuyết đang an ổn ngồi trên ghế phát giác được liền sợ hãi đứng lên, suy nghĩ phải trốn nhưng hình như đã không kịp rồi!
Đỗ Khả ngồi một bên thấy Mộ Dung Thư nổi điên, chân mày nâng lên, trong mắt hiện vẻ tươi cười, thầm nghĩ, nháo càng lớn càng hay, chính là một mũi tên trúng hai con nhạn nha~ bèn ngồi một bên, nhàn nhã xem diễn trò.
Đột ngột phát sinh ngoài ý muốn đó là...
Mộ Dung Thư vừa bắt được một tay Tống Tuyết thì cũng vừa vặn dẫm phải mảnh vỡ chén trà vừa rồi tức giận mà ném ra. Dưới chân đau xót, thân hình bất ổn, trong chớp mắt liền ngã sấp xuống mặt đất, đầu đụng phải bàn bên cạnh Tống Tuyết.
" A!" tiếng hét kinh hãi, đầu rơi máu chảy! ( bạn nhỏ an: vãiiii chưởng =)))~ )
" Vương phi!"
( tác giả: đây là vài tác phẩm mới của Thư Ca! Mong mọi người vẫn ủng hộ! Ta sẽ cố gắng nhiều hơn! Đã có rất nhiều yêu cầu để lại!~ O(∩_∩)O# cho nên:
Để ta giới thiệu a! "Thập Thất Thiếp"
Khi tỉnh lại, bề ngoài lười nhác, kỳ thực nàng có chút hèn hạ phúc hắc ( có thể hiểu là rất lạnh lùng có chút gian gian hoặc gọi là... hmmm âm hiểm?! ) nhưng lại trở thành Thuỵ Vương phủ cửu đẳng thị thiếp, mặc cho người khi dễ, lại còn là danh thứ mười bảy ( Thập Thất).
Cả đám thị thiếp pk, đáng thương cho nàng chỉ vì bị Vương gia sờ sờ tay nhỏ một chút liền được thiết kế hãm hại, chịu độc thủ.
Dựa vào cái gì? Xem nàng như bánh nhân đậu thích vuốt ve liền vuốt ve? Nàng thề, nhất định khiến thiên hạ của hắn đại loạn!
" Chưa qua thị tẩm đều tống khỏi phủ".
Vị Vương gia cao cao tại thượng nhìn đám nữ nhân trước mặt đứng thành một hàng, một người đều trang điểm xinh đẹp, lãnh huyết vô tình nói.
Cửu đẳng thị thiếp bài danh Thập Thất bộ mặt hưng phấn tiến lên, môi đỏ mọng chu ra hôn gió với vị Vương gia mặt mày đỏ như đít khỉ, nũng nịu:
" Vương gia, thần thiếp còn chưa được thị tẩm đâu nha~".
Vị Vương gia vẻ mặt chán ghét " Cút!"
Thập Thất trong mắt ngấn lệ, hai vai run run, " Vương gia...." (đù~ =)) deep cá!)
Vị Vương gia chán ghét tới cực điểm, " Đừng để bổn Vương thấy ngươi ở Vương phủ".
Thập Thất bi thương xoay người rời đi, hai mắt nàng toả sáng nhất thời thật điềm đạm, đáng yêu. Trên môi tươi cười gian trá vô cùng...
Gặp lại nhau, vị Vương gia ôm lấy nữ tử âu yếm, nhìn một thân nữ tử hào quang khiếp người. Đây là nữ tử háo sắc đó sao?
Đoản văn một:
" Thiếu thốn tình cảm thì đi kỹ viện, hậu cung ngứa ngáy, một đám chờ được ngươi sủng hạnh rất nhiều! Chớ ở trước mặt ta động dục lợn giống! Chớ bò lên, bằng không ta liền phế ngươi!"
" Ngươi không phải muốn bò lên long sàng sao? Thế nào tới lúc này muốn dừng?
Đoản văn hai:
" Ngươi thật to gan! Nữ nhân dám đem bổn Vương đùa bỡn trong tay cũng chỉ có ngươi!"
" Ta... Chính là đùa ngươi!"
Đoản văn ba:
Nàng nhìn thân hình một nam một nữ đan vào nhau trên giường lớn, hai mắt mở lớn, tán dương: " Được đó, không tệ. Chưa từng xem qua kịch liệt như vậy nha. Tiếp tục đi!"
" Đáng chết! Ngươi không phải thích bổn điện hạ sao? Tại sao thấy bổn điện hạ cùng nữ nhân khác lại thờ ơ?!"
Hiên Viên Ninh, Tứ Vương gia không bắt mắt nhất Phượng Thiên quốc, tính khí lại thất thường. Hắn lạnh bí hiểm, lạnh lùng như băng, hoàng quyền tối thượng lại biển nằm trong cát, chính là một kích tới trời. Là giấu tài đi...
Gucci, Vương chủ trẻ tuổi lánh đời ( có cả gu chì luôn @@!) , nổi danh thiên hạ thiên cổ thần y. Phô trương, cuồng vọng, bễ nghễ nhìn chúng sinh (liếc mắt. Nhìn kiểu trên cao nhìn xuống í!)
Chưa đạt được mục đích, liền muốn huỷ thiên diệt địa. Ở thời điểm âm mưu tàn độc khắp nơi, hắn làm thế nào...
Hiên Viên Hạo, dã tâm đế Vương, hung ác, nham hiểm, lãnh khốc, " Háo sắc như ngươi lại vọng tưởng làm nữ nhân của trẫm? Nằm mơ!"
Có lẽ hắn chẳng thể lường trước, nàng làm người khác chán ghét như vậy cũng chỉ là bề ngoài!
Ngạo thiên cô độc ( cao ngạo không ai bằng), tâm ngoan thủ lạt, bá đạo huyết chiến, Thuỵ Vương, " Ngươi chẳng qua là cửu đẳng thị thiếp, ngoài làm ấm giường thì chỉ có thể nghe mệnh lệnh của bổn Vương. Được bổn Vương lợi dụng, ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh đi!"
Thân phận, tôn ti, bởi vậy mà hắn quan niệm không đổi, cuối cùng lạ tê tâm liệt phế thì đã chẳng thể vãn hồi.
Đoan Mộc Thần, du hí nhân gian, Thái tử đa tình nước láng giềng, " Nữ nhân bị người khác dùng qua, bổn cung không có hứng thú! Muốn leo lên giườn bổn cung, ngươi chưa đủ tư cách!"
Đa tình như vô tình, đôi mắt nhìn thấu người trong thiên hạ lại cô đơn vì chẳng nhìn thấu nàng!
Lăng Dạ, hạo nguyệt công tử nổi tiếng thiên hạ, tuyệt đại tao nhã, " Đều nói nữ nhân dơ bẩn, tâm như rắn rết. So với bọn họ, ngươi còn dơ bẩn hơn!"
Cuối cùng phát hiện nàng đều không phải như thế, bản thân phải che giấu nơi ngực trái, vì nàng mà đau.
Bộ này thuộc thể loại nữ cường, một chọi một. Cảm xúc biến động từ đối chọi căng thẳng, tới lúc nảy sinh tình cảm, chạm tới lòng người không chỉ tình thân mà còn cả tình bạn.
Giới thiệu truyện: Lang Phi
Nàng là đặc công ưu tú nhất nước S, gặp chuyện luôn bình tĩnh, ra tay tàn nhẫn. Một lần trong khi làm nhiệm vụ bị bằng hữu bán đứng mà bỏ mạng.
Mở mắt là lúc nàng trở thành thượng quan phủ, lục tiểu thư nhát gan yếu đuối, bị người khi dễ.
Thời buổi loạn lạc, là cơ hội tốt để nữ đặc công thời hiện đại xoay mình, làm đảo lộn tất cả, hào quang chiếu rọi khắp nơi.
Đoản văn một:
Trong bầy sói, một tiểu cô nương sắp thành đồ ăn lại đột nhiên mở mắt, sát khi bắn ra bốn phía, hàn khí vạn trượng khiến người ta kinh hãi. Nhìn con sói đói hung ác, nàng không một tia khiếp đảm, thân ảnh nhỏ đứng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo lại tàn nhẫn đảo qua bầy sói, ngoan độc lên tiếng: " thực sự làm tổn thương ta thì nhất định phải trả giá! Sát!"
Đoản văn hai:
" dựa vào cái thân phận tiện nhân của ngươi, chỉ có thể là cung nữ làm ấm giường, vọng tưởng phi vị? Ngươi đúng là nằm mơ!"
Nữ tử tuyệt đẹp bộ mặt khinh thường nhìn thiếu nữ hơi thở lạnh như băng trong đại điện, hết sức trào phúng nói.
Thiếu nữ lạnh lùng cười khẽ, mắt đẹp quét về vị trí bên cạnh mỹ nữ, hồi lâu cũng chưa thấy nam tử kia lên tiếng.
Nàng đang đợi phản ứng của hắn.
Nam nhân trong trẻo nhưng lạnh lùng, sâu trong mắt hiện lên một tia đau khổ, " Ngươi vì sao không nghĩ cho bổn Vương? Chẳng lẽ danh phận Trắc phi vẫn chưa thể làm ngươi thoả mãn?"
Thiếu nữ ngạo nghễ cười, " Đừng nói Trắc phi, ngay cả chính phi ta đây cũng chẳng để mắt. Ta sẽ không cùng nữ nhân khác chung chồng!"
Đoản văn ba:
Trời xanh mây trắng trải vạn dặm.
Vị nam tử phong thần tuấn lãng nhìn chằm chằm vài lần hai thân hình trước cửa, toàn thân xám trắng, giống sói lại không phải sói, như hồ ly nhưng không phải loại động hồ ly đáng yêu kia. Môi mím chặt, khoé miệng co giật không ngừng, " Tránh ra!" Đáng chết, hai cái súc sinh dám quấy nhiễu hắn!
Hai hồ ly không thấy lửa giận của nam tử, nhe răng ngếch miệng không cho nam tử tiến vào. " Hừ! Bây giờ hối hận còn kịp, muốn cho ta chết rét sao? Nằm mơ! Cút!"
Trong phòng, thiếu nữ mặt lạnh lùng...
Phượng Hạo Thiên, Hoàng tử hung ác, nham hiểm, lãnh khốc, " Mười năm, năm tháng trôi qua thật nhanh, có người cùng sống cùng chết. Trở thành thói quen rồi."
Phượng Hạo Dạ, lục hoàng tử tà mị, xinh đẹp, " Dù tan xương nát thịt, mất đi thiên hạ, mọi người xa lánh, ta cũng muốn đem ngươi trói lại bên ta."
Lý Phong, Thường Thắng tướng quân trung can nghĩa đảm, " Bại trận không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là vĩnh viễn mất đi ngươi".
Triệu Dã, phong hoa tuyệt đại đệ nhất công tử, " Ta như cũ luôn ở đây chờ ngươi quay đầu nhìn ta". " Không có ai luôn luôn làm kẻ yếu, bởi vì chỉ có không ngừng lớn mạnh mới có thể trên cao nhìn xuống thiên hạ!"