Đầu của Sở Lăng Thường lúc này có cảm giác như bị vật cứng đập mạnh vào. Cảm giác lạnh băng như lúc bị ngâm dưới suối lại lần nữa ùa về, đầu ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm lấy chăn lông đang bao trên người nhưng sự ấm áp từ tấm chăn đó không đủ để lấn át sự bất an cùng kinh hãi trong lòng nàng. Từng đợt mê muội dâng lên trong đầu, sắc mặt nàng cũng tái nhợt đi đến mức gần như trong suốt.
Trái ngược với dáng vẻ của nàng, Hách Liên Ngự Thuấn lại bày ra bộ dạng cực kỳ lười biếng ngồi ngay ngắn không xa đó, đầy hứng thú nhìn nàng chằm chằm, hoàn toàn đem hết sự bất an của nàng thu vào trong tầm mắt, con ngươi màu hổ phách của hắn cũng hiện rõ sự cường thế cùng kiên định.
“Ngươi….ngươi đi ra ngoài!” Thân thể Sở Lăng Thường vốn đã yếu ớt không trụ nổi lâu nữa, sao còn có sức lực để dây dưa thêm với hắn! Nàng đem hết toàn lực hướng về phía hắn kêu lên một tiếng yếu ớt tựa một chú chim nhỏ bị kinh hoảng khiến người ta cực kỳ thương tiếc.
Đôi môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhếch lên, bật ra tiếng cười trầm khàn như muốn bỡn cợt Sở Lăng Thường. Thanh âm của hắn lúc này lại có chút hờ hững, “Muốn bản vương tự mình ra tay?”
Giọng nói của hắn mềm mại như nước, tưởng chừng như vô hại nhưng ý tứ ẩn trong đó lại hoàn toàn có thể giết được người.
Gã nam nhân xấu xa!
Sở Lăng Thường dùng sức cắn chặt làn môi, cố gắng để cho nỗi đau đớn khiến bản thân tỉnh táo đôi chút. Ánh mắt nàng lúc này cũng có chút biến đổi. Ý tứ của hắn nàng đương nhiên hiểu được. Mặc dù hiện giờ bộ dạng hắn trông khá vui vẻ và vô hại, nhưng nàng biết rõ hắn chính là một con sói, không biết chừng một khắc sau sẽ lại làm ra chuyện gì đối với nàng.
Hắn vẫn ngồi yên ở đó, gương mặt gần như hoàn mỹ tràn ngập vẻ nhẫn nại, từng đường nét cương nghị trên gương mặt hắn cũng không hề che dấu sự bỡn cợt đầy ác ý. Hắn thực sự là người khiến người ta không thể coi thường, nhớ lại bộ dáng hắn lúc ngồi trên chiến mã nhìn mình từ trên cao thực giống như ma quỷ khiến người ta không rét mà run.
Một lúc lâu sau, nàng rốt cục chậm rãi đưa tay đem trường bào kéo về phía mình. Ánh sáng nhạt trong trướng phản chiếu trên da thịt nàng càng thêm phần mê hồn, giống như một phiến ngọc thượng phẩm bày ra trước thứ ánh sáng chói mắt. Sở Lăng Thường luôn cảm thấy ánh mắt cách đó không xa dần trở nên nóng rực, khẽ ngẩng đầu có chút mất tự nhiên nói, “Ngươi…ngươi….nhắm mắt lại…”
Thanh âm của nàng lộ rõ sự phiền muộn cùng thẹn thùng len vào trong lòng hắn khiến cho tâm tư sắt đá của Hách Liên Ngự Thuấn nảy sinh một loại rung động chưa từng có. Loại cảm giác khác thường này làm hắn cực kỳ không thoải mái. Mạnh mẽ đem sự khó chịu nén xuống, sự nhẫn nại cuối cùng cũng bị dẹp bỏ, thân thể cao lớn của Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột đứng dậy hướng về phía nàng bước tới.
“Đừng có lại đây!” Sự bình tĩnh vốn có của Sở Lăng Thường rốt cục cũng bị hành động của hắn hoàn toàn đập tan. Nàng đem hết toàn lực hướng về phía hắn hô được một câu, rồi hô hấp cũng trở nên có chút dồn dập, thanh âm cũng trở nên run rẩy, “Ta thay…”
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhếch môi nhưng không nói lời nào, cũng không chút cố kỵ đi tới bên giường ngồi xuống, hàng lông mày kiếm hơi nhếch lên, thân thể cao lớn ngồi ngay ngắn với hai tay đặt trên đầu gối đầy uy phong.
Thấy hắn đến gần như vậy nhìn mình chằm chằm, Sở Lăng Thường có chút khẩn trương, khó nhọc nuốt nước miếng, thân thể hơi lùi về sau một chút, cuối cùng cũng chỉ có thể lớn mật ở trước ánh mắt soi mói của hắn chậm rãi đứng dậy.
Tấm chăn lông thú theo động tác của nàng rớt xuống, thân thể mảnh mai run rẩy hiện ra trước mặt hắn, loại khuất nhục này thực sự thắng được mọi nỗi đau đớn trên thân thể. Mặc dù hắn không làm gì cả, cũng không nói gì nhưng đã thành công khiến nàng có được cảm giác sống không bằng chết.
Hiện ra trước mắt Hách Liên Ngự Thuấn là thân hình hoàn mỹ đầy cám dỗ. Đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn hơi nheo lại, một tia âm u từ trong đó tỏa ra, ánh mắt nóng bỏng dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dần hạ xuống. Có lẽ bởi khẩn trương nên cả người nàng cũng co lại tựa một con thú nhỏ, trong đôi mắt đẹp mơ hồ nổi lên một tầng hơi nước nhưng lại bị hàng mi dài cong vút quật cường khẽ chớp để che đi khiến sự mê hoặc lại càng tăng thêm. Hàng lông mày thanh tú với khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao thẳng tinh tế, chiếc cằm thon nhỏ, toàn bộ ngũ quan nàng hệt như được bạch ngọc điêu khắc thành. Ánh mắt hắn lại dừng trên làn da trắng như tuyết của nàng, nay bởi vì ánh mắt của người ngoài nhìn vào đã ánh lên một tầng đỏ hồng, đôi chân thon dài với đường cong mê hồn từng chút từng chút khiến tâm thần người ta phải điên đảo.
Trong doanh trướng, ngoại trừ hơi thở của nam nhân lạnh lùng kia thì lúc này còn tràn ngập mùi hương thơm ngát thuộc về riêng Sở Lăng Thường.
Tuy rằng hắn vẫn không nhúc nhích ngồi yên đó, hệt như đang bình thản ngắm nhìn một khối mỹ ngọc nhưng khát vọng trong ánh mắt hắn thì không có cách nào che dấu. Một luồng khí mạnh mẽ không ngừng lan truyền khắp toàn thân, không ngừng muốn xuyên phá cơ thể lao ra khiến bàn tay to vẫn đặt trên đùi bắt đầu nhúc nhích, hô hấp cũng càng lúc càng thô trọng, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng tràn ngập ham muốn chiếm hữu.
Sở Lăng Thường không có sức để chú ý đến sự thay đổi đó của hắn, nàng chỉ biết rằng từ lúc mình đứng dậy, ánh mắt từ phía giường kia càng lúc càng trở nên nóng rực, hệt như bàn ủi lướt trên gương mặt cùng thân thể nàng. Nếu không vì muốn tra rõ cái chết của sư phụ, nàng tuyệt đối sẽ không chịu để hắn lăng nhục như vậy, nói không chừng đã sớm treo cổ tự sát rồi.
Cho dù nàng có bình tĩnh đến thế nào, tính cách lạnh lùng đến thế nào cũng không có cách nào thừa nhận chuyện bị một nam nhân khi dễ như vậy. Cho dù thân thể có đau đớn, bị châm chọc mắng nhiếc thì cũng tốt hơn nhiều so với việc để thân thể trần trụi cho hắn ngắm nhìn. Cố nén cảm giác muốn khóc, Sở Lăng Thường hít sâu nhiều lần đến nỗi sống mũi cũng có cảm giác đau ê ẩm, thôi thì nàng cứ coi như mình đã chết rồi vậy.
Hách Liên Ngự Thuấn thấy nàng định đem tấm vải bố quây lấy ngực, có chút tức giận nhíu mày, không nói lời nào liền đứng bật dậy, bàn tay to vươn ra đem tấm vải bố trong tay nàng giật xuống khiến Sở Lăng Thường kinh hãi kêu lên thất thanh.
Còn không kịp quay lại nhìn rõ tình trạng của mình, Sở Lăng Thường lại cảm thấy bị một cánh tay nam nhân rắn chắc từ phía sau ôm lấy, kinh hãi muốn giãy dụa thì lại bị hắn ôm càng chặt hơn.
Toàn thân hắn như tràn ngập lãnh khí cùng sự cứng rắn, cánh tay tráng kiện quấn lấy thân thể mềm mại của nàng khiến nàng không cách nào thoát ra. Thân thể mềm mại đang run lẩy bẩy trong ngực khiến yết hầu của Hách Liên Ngự Thuấn không ngừng lên xuống, hơi thở thô cát phả vào bên tai nàng. Hách Liên Ngự Thuấn cũng kìm lòng không được cúi đầu xuống, đôi môi mỏng theo hai má nàng cũng trượt dần xuống…
“Buông ta ra…” Sở Lăng Thường vừa sợ vừa không chịu nổi. Nàng vốn cho rằng hắn chỉ biến thái đến mức ngồi ở giường nhìn nàng thay y phục, không ngờ hắn còn động tay động chân như vậy.
Sự giãy dụa của nàng đối với nam nhân phía sau yếu ớt chẳng khác nào con kiến, đôi môi hắn càng lúc càng trở nên tham lam vùi vào trong mái tóc dài óng ả thơm ngát của nàng, một bàn tay to cũng trượt xuống đôi chân thon thả. Bàn tay kia thì mạnh mẽ vươn tới bầu ngực mịn màng tròn đầy, hô hấp của hắn giờ khắc này càng thêm ***c ngầu.
Sở Lăng Thường lớn tới như vậy chưa từng bị nam nhân nào đối đãi thế này, nàng hét lên một tiếng liều mạng giãy dụa muốn thoát khỏi bàn tay ác ma, chỉ tiếc nàng càng giãy dụa, nam nhân phía sau lại càng phấn khích.
“Shh….tốt nhất là đừng lên tiếng, chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho đám thuộc hạ của bản vương xông tới thưởng thức thân thể của ngươi sao hả?” Hắn kề môi sát vành tai nàng, cười khẽ, giọng nói cũng có chút khàn khàn, trong lòng bàn tay là bầu ngực tròn đầy trắng trẻo với nụ hồng mai đang nở rộ, theo sự chà đạp của hắn đã đứng thẳng dậy. Bởi không có gì che phủ nên nó khẽ run rẩy chạm vào lòng bàn tay hắn, loại cảm giác trí mạng này hắn chưa từng có bao giờ, từ nơi bụng lại bốc lên một cảm giác khô nóng quen thuộc.