Đêm xuống, ánh trăng nhẹ nhàng phủ những tia sáng bạc khắp Hán cung khiến khung cảnh nơi này có thêm vẻ nhu tình khó tả.
Trong Hoàn Dư điện, tấm màn sa mỏng nhẹ nhàng bay bay. Rất nhiều người trong cung hiện giờ đều đang tham dự yến tiệc tiễn Tả hiền vương. Tuy nhiên sự náo nhiệt nơi đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến Hoàn Dư điện, bởi vậy nơi này vẫn cực kỳ tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió lướt qua từng khóm lá trúc.
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng dựa vào bên cửa sổ, mặc cho ánh trăng chiếu rọi lên một thân bạch y quen thuộc khiến toàn thân nàng như tản ra một thứ ánh sáng mông lung, tựa như bản thân nàng sắp hóa thành tiên nữ có thể bay lên cung trăng bất cứ lúc nào.
Trong lòng bàn tay nàng lúc này là khối ngọc bội tượng trưng cho quân quyền của Hung Nô. Miếng hàn ngọc hấp thu ánh trăng càng trở nên ngời sáng khiến hình khắc thể hiện biểu tượng tín ngưỡng trên đó trở nên cực kỳ sống động, mạnh mẽ. Vô thức nắm chặt trong tay, hơi lạnh thấu xương cơ hồ nhập vào tận trái tim Sở Lăng Thường…
Đêm nay, nàng sẽ tự tay đưa Nam Hoa công chúa tới trước mặt hắn. Đáng lẽ ra bản thân mình có thể có được tự do nàng phải cảm thấy cao hứng mới đúng, hơn nữa, nàng cũng không hề ép buộc bất kỳ ai mà đều do Nam Hoa công chúa tự nguyện. Thật ra trong lòng nàng cũng hiểu, Nam Hoa công chúa là người phía Lật phi nương nương, có thể gả tới Hung Nô như vậy cũng là một cách để củng cố thêm địa vị của bà ta chốn hậu cung. Biết Nam Hoa công chúa lâu như vậy, nàng cũng chưa từng hỏi vì sao cô lại nhất định phải bán mạng vì Lật phi như thế? Vì sao phải làm một việc mà bản thân không thích thú như vậy? Nhưng nàng cũng biết, cánh cửa thâm cung sâu như biển, mỗi nữ nhân muốn tồn tại được sẽ lựa chọn những phương thức khác nhau. Có lẽ Nam Hoa công chúa có thể gả tới Hung Nô cũng chưa chắc đã là chuyện không hay. Nếu so với việc phải ở trong cung sống cô độc suốt quãng đời còn lại hoặc bị hoàng đế tùy tiện gả đi đâu đó thì làm thế này tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Sở Lăng Thường không khỏi run lên bởi kinh ngạc với chính những suy nghĩ của mình. Sao nàng lại có thể cho rằng Hách Liên Ngự Thuấn tốt hơn những thế tử khác chứ? Thật sự rất nực cười! Hắn là người tâm cơ thâm sâu khó lường, dã tâm lại lớn như vậy, sao có thể là một trượng phu lý tưởng để lựa chọn?
Hít sâu một hơi, tận sâu nơi trái tim nàng lại nhói lên đau đớn…
Thanh Tụ cầm đèn đi tới trước mặt nàng, thắp sáng hết thảy nến trong nội điện, lại thấy nàng nắm chặt miếng ngọc bội trong tay, không khỏi thấp giọng hỏi, “Tiểu thư thật sự muốn Nam Hoa công chúa thay mình sao? Người Tả hiền vương chung tình chính là tiểu thư cơ mà.”
“Thanh Tụ, không được nói xằng!” Sở Lăng Thường khẽ thả lòng miếng ngọc bội trong tay rồi mới nhẹ nhàng cất tiếng nói vô cùng bình thản, “Người như Hách Liên Ngự Thuấn trong lòng suy nghĩ điều gì, người ngoài căn bản không thể đoán được.”
“Còn có người có thể khiến tiểu thư không nhìn thấu được tâm tư hay sao?” Thanh Tụ không khỏi tò mò, tiến lại gần nàng, “Nhưng theo em thấy, Tả hiền vương thật sự có ý với tiểu thư, bằng không khi biết tiểu thư gặp nạn đâu có ra tay cứu giúp như vậy? Em thấy ngược lại Tả hiền vương là người rất đơn giản mới đúng.”
Sở Lăng Thường nhìn dáng vẻ đơn thuần của Thanh Tụ không khỏi mím lại đôi môi anh đào. Nha đầu này nhìn ai cũng thấy đơn thuần như mình vậy. Nhưng mà tính cách này cũng có điểm tốt, ít ra cũng không gặp phải lắm ưu sầu.
Bất giác đưa tầm mắt nhìn về phía ngoài khung cửa sổ, nàng thấy sư huynh Dạ Nhai Tích đang ngồi dựa lưng dưới gốc một cây hoa đào, từng cơn gió nhẹ thổi qua khiến vạt áo khẽ bay lên, khiến phần chân hơi lộ ra. Một tay sư huynh đặt trên đùi, còn tay kia cầm một chiếc lá cây đưa lên môi, nhẹ nhàng thổi một làn điệu cực kỳ êm tai.
Hai con hạc đang chơi đùa quanh mấy gốc đào, mà mỗi cánh hoa lúc rơi rụng lướt qua ánh mắt của Dạ Nhai Tích dường như lại nhuốm thêm một phần bi thống…
Sở Lăng Thường vẫn không nhúc nhích nhìn Dạ Nhai Tích. Bộ dáng của sư huynh lại khiến nàng lơ đáng nhớ tới tình cảnh đêm đó, cũng là trong rừng hoa đào, nam nhân kia ở trên tán cây thổi tiêu cũng mang theo vẻ cô tịch giống như sư huynh lúc này.
Là cái gì đã khiến bọn họ trở nên cô đơn như vậy?
Thanh Tụ thấy nàng không nói lời nào, cũng theo hướng ánh mắt nàng nhìn lại, chậm rãi ngồi xuống, hai tay chống lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tủm tỉm cười nói, “Dáng vẻ của sư huynh lúc này thật là đẹp mắt, cảnh này thật khiến em nhớ lại lúc chúng ta còn ở trên núi.” Nói đến đây, Thanh Tụ lại ngẩng lên, “Tiểu thư, em vẫn cảm thấy Tả hiền vương kia là người tốt giống như sư huynh vậy.”
“Sao em có thể so sánh hắn với sư huynh chứ?” Sở Lăng Thường đưa tay gõ nhẹ lên đầu Thanh Tụ như muốn trừng phạt, đứng dậy nhẹ nhàng bước ra khỏi điện.
Thanh Tụ có chút ủy khuất chu miệng lên.
Những cánh hoa đào vẫn rơi rụng lả tả, mang theo mùi hương dịu nhẹ quẩn quanh trong không khí…
Tà áo bị làn gió thổi qua khẽ vang lên tiếng lật phật mà giai điệu êm tai kia cũng lập tức ngưng lại. Dạ Nhai Tích ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Sở Lăng Thường rồi khẽ mỉm cười, bàn tay cũng buông lỏng khiến chiếc lá theo gió cũng bay đi…
“Đã đến lúc rồi phải không? Cần huynh giúp sao?” Dạ Nhai Tích đứng dậy, thân ảnh cao lớn theo ánh trăng đổ dài chiếc bóng trên mặt đất, nụ cười cũng lan tràn tận đáy mắt.
Sở Lăng Thường cũng cười khẽ, “Không, một mình muội là được rồi!”
“Được!” Tính cách của Dạ Nhai Tích vẫn lạnh nhạt như vậy, tuy rằng không nói nhiều lời nhưng vẫn dễ dàng nhận ra sự quan tâm đối với sư muội của mình.
Sở Lăng Thường cũng không lập tức rời đi, mãi lâu sau nàng mới bình thản hỏi một câu, “Dường như đêm nay sư huynh có tâm sự?”
Lại một cánh hoa đào phiêu đãng xen vào giữa hai người họ. Dạ Nhai Tích cũng cười, trong mắt hiện rõ ý cưng chiều cùng yêu thương, “Từ lúc nào muội lại thích nghiền ngẫm tâm tư của ta vậy?”
Nét cười vẫn in đậm trong mắt, Sở Lăng Thường khẽ lắc đầu, “Muội đâu dám!”
“Đi thôi, mọi chuyện nhất định phải cẩn thận mà làm!” Dạ Nhai Tích chậm rãi cất lời, bàn tay khẽ vỗ nhẹ một chút lên bả vai nàng.
Sở Lăng Thường gật đầu, vừa mới xoay người, nhưng dường như lại nhớ ra điều gì nên quay đầu nhìn về phía Dạ Nhai Tích.
“Sư huynh, cả đời này huynh đã từng yêu người nào chưa?”
Ánh mắt Dạ Nhai Tích hơi ngẩn ra nhưng rất nhanh liền cất tiếng cười nhẹ, “Huynh đã sớm quen với việc độc lai độc vãng, chuyện tình yêu trong mắt huynh mà nói chỉ như vật cản đường mà thôi.”
Sở Lăng Thường cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa liền xoay người rời đi.
Dạ Nhai Tích cũng cười đáp lại, nhưng trong ánh mắt lại xẹt qua chút cô đơn…
Tiếng chuông gió thánh thót khẽ ngân lên quanh điện Minh Nguyệt, dòng nước nơi hồ Thái Dịch cũng nhẹ nhàng lưu chuyển, tạo thành một khung cảnh cực kỳ thanh nhã. Nam Hoa công chúa vẫn đứng bên ngoài điện, dưới ánh trăng bóng dáng cô toát lên một vẻ cao quý thanh nhã tựa loài hoa sen thuần khiết.
Khi Sở Lăng Thường bố trí xong trận pháp bên trong điện, bước ra ngoài lại thấy bóng dáng của Nam Hoa công chúa, trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm xúc khỏ tả. Nhẹ nhàng bước tới, nàng khẽ dặn dò, “Linh nhi, bên trong đã bố trí ổn thỏa rồi, cô phải nhớ kỹ, sau khi bước vào bên trong không được động vào những đồ trang trí trong đó bởi mỗi thứ đồ trang trí đều là mấu chốt để tạo thành kỳ môn trận pháp. Chỉ cần di động chúng dù chỉ một chút, trận pháp bị phá vỡ thì mọi cố gắng của chúng ta đều uổng phí.”
Bởi giao tình giữa hai người họ lúc trước cũng khá tốt mà Nam Hoa công chúa cũng không bao giờ tỏ ra kiêu ngạo nên Sở Lăng Thường cũng sớm quen với việc gọi thẳng tên cô như vậy từ lâu.
Sắc mặt Nam Hoa công chúa có chút tái nhợt, ngón tay cũng không ngừng run rẩy. Sở Lăng Thường kéo lấy bàn tay cô, cảm thấy nó cực kỳ lạnh lẽo, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác không nỡ, “Linh nhi, thật ra cô không cần miễn cưỡng bản thân.”
“Cô còn có đường lui sao?” Nam Hoa công chúa nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Thật ra tôi ở trong cung cũng chỉ là phế nhân mà thôi, chẳng thà tới Hung Nô vì Hán cung làm chút chuyện còn hơn, ít nhất cũng có thể khiến thái hậu cùng hoàng thượng nhớ đến tôi. Lăng Thường, cô không giống tôi, cô thông minh tài hoa, tôi không thể trơ mắt nhìn cô bị thái hậu giam giữ như vậy.”