Một tiếng hừ lạnh khẽ bật ra từ cổ họng Hách Liên Ngự Thuấn, “Giờ Dạ Nhai Tích đã chết, Sở Lăng Thường sẽ bị hành hình. Y Trĩ Tà cùng Nam Hoa bất quá chỉ là người bị liên lụy. Một người là công chúa Đại Hán được ta cưới gả đàng hoàng, một người là Tả Cốc Lễ vương đã lập bao chiến công, chẳng lẽ Yên thị cũng muốn giết họ?”
Yên thị khẽ đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, “Yên tâm, ta lập tức hạ lệnh thả hai người họ!”
Lễ tế mùa xuân hàng năm vốn do người có vị trí cao nhất ở Hung Nô làm chủ trì. Nhưng năm nay lại là ngoại lệ. Thiền Vu bệnh nặng không cách nào tham dự nên Yên thị đứng ra làm chủ lễ. Sau khi hướng về phía đàn tế thực hiện các nghi thức lạy trời đất, bà ta cầm trong tay tế trượng rung lên nhiều lần theo sự phụ họa của mấy thầy đồng ở bên cạnh, báo hiệu đã đến giờ hành hình.
Giàn hỏa thiêu đã sớm được lập khá cao so với mặt đất, xung quanh đều chất đống các đồ dễ cháy. Sở Lăng Thường bị trói chặt trên một cây cột dựng chính giữa giàn hỏa thiêu, mái tóc đen dài rủ xuống che đi phần nào gương mặt đã sớm tái nhợt của nàng.
Tất cả đám dân du mục ở Hung Nô cơ hồ đều kéo tới, thậm chí còn quỳ lạy liên hồi, hy vọng thông qua lần hỏa thiêu này có thể tiêu trừ cơn giận dữ của ông trời.
Thanh Tụ đã khóc đến khản cả giọng nhưng vẫn bị Hổ Mạc kiên quyết giữ chặt lại. Cuối cùng nha đầu này chỉ còn cách không ngừng đánh Hổ Mạc, thậm chí há miệng cắn hắn. Thanh Tụ thực hận không thể xông lên tự tay giết gã nam nhân đang chuẩn bị khai hỏa giàn thiêu kia. Nha đầu này vốn cho rằng mình mua chuộc được nha hoàn bên Yên thị đổi thuốc phá thai rồi thì sẽ không sao. Nhưng thực không ngờ tiểu thư lại chết ở trong tay nam nhân mà mình yêu thương nhất. Sư huynh đã không còn nữa, một khi tiểu thư cũng ra đi, Thanh Tụ cũng không muốn sống nữa.
Sắp đến giờ hành hình, trời đột nhiên nổi cơn bão tuyết.
Phần đầu Sở Lăng Thường vô lực gục xuống khiến chiếc cằm xinh xắn cơ hồ chạm tới ngực. Sau một lúc lâu, Hách Liên Ngự Thuấn đi tới gần nàng, dưới con mắt mọi người đưa tay nâng cằm nàng lên, “Ngươi còn gì muốn nói không?”
Tiếng cười thê lương khẽ bật ra từ bờ môi nàng, đôi mắt trong trẻo ngày nào giờ cũng tràn ngập sự bi phẫn, “Ngươi thấy tuyết rơi không? Ngay cả ông trời cũng rơi lệ vì ta. Hách Liên Ngự Thuấn, ta chính là vu nữ đó. Nếu ngươi dám hành hình, trời cao sẽ nổi cuồng phong, đem hết thảy đám người các ngươi thiêu chết!”
“Giỏi cho vu nữ to gan lại dám xuất khẩu cuồng ngôn!” Yên thị ở một bên phẫn nộ quát lên. Bởi quát lớn nên cơ mặt bà ta co rút lại, chạm đến vết thương trên mặt khiến bà ta đau đến nhíu mày.”
“Ha ha…” Sở Lăng Thường cất tiếng cười như điên. Lúc này gió bắc lại bắt đầu nổi lên đem mái tóc của nàng thổi loạn tạo thành một khung cảnh vô cùng đáng sợ.
Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống, gương mặt cũng trở nên cực kỳ đáng sợ. Hắn chậm rãi mở miệng, giọng trầm thấp tựa như đá tảng đè ép xuống.
“Hành hình!”
Tiếng kèn báo hiệu giờ hành hình lập tức thổi vang. Tất cả bọn thị vệ đều tiến lên vây thành một vòng tròn quanh giàn hỏa thiêu, giơ thanh đại đao sắc bén trong tay lên. Những bông tuyết lớn vẫn liên tục rơi xuống, giống như đám thiêu thân lao đầu vào lửa. Hách Liên Ngự Thuấn tự mình cầm lấy ngọn đuốc châm ngòi giàn hỏa thiêu khiến ngọn lửa lập tức bùng lên điên cuồng. Bốn phía xung quanh, đám mục dân hô to đầy cuồng loạn hoàn toàn át đi bóng dáng cùng tiếng kêu thê thảm của Thanh Tụ.
Ngọn lửa điên cuồng lắc lư theo vũ điệu của riêng mình, không hề bị những bông tuyết lớn đang rơi càng lúc càng dày kia làm ảnh hưởng. Giữa giàn hỏa thiêu, tiếng cười có chút cuồng dại của Sở Lăng Thường vẫn không ngừng vang lên. Hách Liên Ngự Thuấn lùi sang một bên, đem cây đuốc trong tay ném vào giàn hỏa thiêu, nắm tay cũng theo đó siết chặt lại.
Ngọn lửa dữ dội soi rọi tận trong mắt Yên thị. Bà ta kích động muốn đứng dậy nhìn về phía giàn hỏa thiêu, có chút không dám tin rằng Sở Lăng Thường thật sự bị hành hình. Nhưng khoảnh khắc mà bà ta vừa đứng dậy, gió bắc lại nổi lên, sức gió cực lớn khiến cho đám lửa trên giàn hỏa thiêu bị thổi dài theo chiều gió, thậm chí còn tạt cả ra ngoài khiến đám mục dân lập tức rối loạn, sợ hãi kêu thét lên rồi bỏ chạy tứ tán.
Trong số đó còn có một đám lửa bay về phía Yên thị, dọa cho bà ta sợ đến nỗi ngã lăn ra đất rồi vội vàng lăn một vòng trốn xuống dưới gầm ghế, cũng không còn tâm tư nhìn lại xem Sở Lăng Thường đã chết cháy như thế nào. Lại nhớ đến lời nguyền của Sở Lăng Thường lúc trước, bà ta liền cảm thấy hoảng sợ. Cùng lúc đó ngọn lửa cũng lan tới gấu váy của bà ta, lại thêm gió tạt vào bắt đầu thiêu đốt dữ dội.
“A…” Tiếng thét chói tai của Yên Thị vang dội tận chân trời.
Thời gian gió bắc quét qua ước chừng nửa nén hương. Sức gió mạnh khiến mỗi bông tuyết nhẹ bẫng cũng trở thành thứ vũ khí sắc bén, bọn thị vệ cũng hoảng loạn co cụm lại một góc. Chỉ có Hách Liên Ngự Thuấn vẫn đứng trong gió như cũ, thân thể cao lớn giống như băng sơn vững vàng trong gió bão.
Sức gió khiến thể lửa tăng nhanh chưa từng có. Trên giàn hỏa thiêu đã không còn nghe thấy thanh âm của Sở Lăng Thường cùng dáng vẻ của nàng bởi đã bị ngọn lửa rừng rực nuốt mất.
Một lúc lâu sau…
“Bẩm báo thái tử, thế lửa bởi được gia tăng nhờ gió bắc nên phạm nhân đã bị đốt thành tro bụi…”
Trong đám người phía dưới, Thanh Tụ nghe vậy liền ngất xỉu…
Thế thế nan tu, sinh sinh khước thác…
Hai năm sau, tịnh xá nơi sơn cốc…
Mùa xuân ấm áp hoa nở, cánh hoa đào bay rợp trời…
Gió nhẹ mơn man, vài cánh hoa dịu dàng rớt xuống cây huyền cầm, quẩn quanh bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo. Những thanh âm tao nhã phiêu đãng giữa trời đất dưới bàn tay mềm mại của nữ tử vận bạch y càng trở nên cực kỳ mê hoặc.
Khung cảnh thơ mộng như vậy đáng ra cần phải tĩnh tâm thưởng thức nhưng hài tử bên cạnh dường như không chịu ngồi yên. Hài tử đó một mực cúi đầu không biết đang nghịch cái gì khiến nữ tử bạch y liền dừng gảy đàn, nhẹ nhàng cười. “Tề nhi, con đang làm gì vậy?”
Hài tử kia ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt sáng sâu thẳm tựa những vì tinh tú trên bầu trời đêm. Đưa tay cầm lấy mũi tên tre, giọng trẻ con non nớt khẽ cất lên, “Tề nhi đang vót tên tre!”
Nữ tử hơi giật mình, nhang chóng ôm lấy hài tử của mình, “Tề nhi còn nhỏ quá, cẩn thận lại làm bị thương tay mình!”
“Nhưng A đa nói con có thể làm được!” Hài tử có chút không hiểu nhìn nàng.
Trên môi nữ tử kia chỉ có thể dâng lên nụ cười khổ. Nàng khẽ lắc đầu, vừa muốn khuyên thêm thì lại nghe thấy tiếng cười sang sảng của nam nhân, “Ai nói trẻ con không thể làm được? Hách Liên Ngự Thuấn ta từ nhỏ đã lớn lên ở trên lưng ngựa đó thôi!”
“A đa…” Hài tử kia mừng rỡ, thoát khỏi vòng tay ôm ấp của nữ tử chạy về hướng Hách Liên Ngự Thuấn.
Hách Liên Ngự Thuấn đem hài nhi nâng cao lên quá đỉnh đầu, dứt khoát để nó cưỡi trên cổ mình khiến tiếng cười sang sảng của hắn cùng tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ như hòa vào nhau.
Nữ tử lẳng lặng đứng tại chỗ, mỉm cười nhìn khung cảnh trước mắt này. Nét vui vẻ tràn ngập trên gương mặt Hách Liên Ngự Thuấn khiến hắn cũng hệt như một đứa trẻ.
Nếu như không có sự hồi sinh từ tử địa hai năm trước, có lẽ sẽ không cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc như vậy. Nhớ tới những chuyện xảy ra hai năm trước đây thật giống như một cơn ác mộng.
Năm đó, Hách Liên Ngự Thuấn xuất hiện ở đại lao đã khiến nàng cực kỳ khiếp sợ. Nhưng sau đó hắn nói một câu, “Nếu trái tim của ngươi đã không ở Hung Nô, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi, đem tro cốt của ngươi rải khắp giang sơn để sau khi ngươi chết đi có thể thỏa mãn được tâm nguyện.” Lời nói đó của hắn đã khiến nàng hiểu ra.
Tất cả đã sớm nằm trong sự dự liệu của hắn. Giang sơn kia là ám chỉ tịnh xá nơi sườn núi, sau khi chết đi có thể đạt được tâm nguyện chính là hồi sinh từ trong cái chết.
Mặc dù nàng không biết hắn sắp xếp cụ thể ra sao, nhưng vẫn theo đó phối hợp. Ở trong đại lao, nàng tính được vào ngày tế lễ mùa xuân sẽ có gió bắc thổi tới nên mới nói lên câu nguyền rủa kia để báo cho hắn.
Kết quả là trận gió bắc kia đã giúp cho Hách Liên Ngự Thuấn rất đắc lực. Thì ra hắn đã sớm liên lạc với Y Trĩ Tà, hơn nữa còn bí mật sắp đặt giàn hỏa thiêu để nhân cơ hội cứu Sở Lăng Thường ra ngoài nhưng vẫn trót lọt vượt qua tai mắt của Yên thị.
Gió bắc chính là trợ thủ mà ông trời đưa tới giúp hắn. Vào lúc hành hình, sức gió càng lớn, thế lửa sẽ gia tăng. Hắn nhân cơ hội ngọn lửa lan ra xung quanh khiến hiện trường trở nên hỗn loạn liền mở chốt kích hoạt đường hầm bí mật dưới giàn hỏa thiêu. Đêm đó để Y Trĩ Tà ra khỏi đại lao chính là khiến ông ta cùng hắn trong ứng ngoài hợp, đem một phạm nhân đã chết thay thế Sở Lăng Thường bị đốt thành tro bụi.
Dĩ nhiên, khi Hách Liên Ngự Thuấn cứu Sở Lăng Thường ra mới biết thì ra hài nhi vẫn bình an. Hết thảy đều do Thanh Tụ âm thầm giúp đỡ.
Yên thị sau khi bị lửa thiêu cũng trở nên tàn tật, mỗi ngày chỉ có thể ngồi trong trướng tức giận đập phá đồ đạc.
Thiền Vu Quân Thần thủy chung vẫn có sự đề phòng với Hách Liên Ngự Thuấn, mà hắn liền nhân cơ hội này cáo bệnh từ giã, lấy lý do không muốn liên quan đến sự tranh chấp giang sơn nữa. Cứ như vậy, hắn giao binh quyền trong tay ra. Thiền Vu liền đem binh quyền đó phân chia cho Y Trĩ Tà cùng Vu Đan. Sau khi Hách Liên Ngự Thuấn rời khỏi hoàng thành một thời gian, Vu Đan liền chính thức được phong làm thái tử.
Vì tình cốt nhục, Thiền Vu vẫn đặc phong đất đai cho Hách Liên Ngự Thuấn, lệnh cho hắn chủ quản khu vực Ấp Thành. Bởi Thiền Vu vẫn luôn sợ ngoại tộc xâm lấn nên cũng đáp ứng thỉnh cầu của Hách Liên Ngự Thuấn, để thân tín Hổ Mạc đi theo hắn, cùng rời đến Ấp Thành xa xôi.
Mười tháng sau, Sở Lăng Thường sinh hạ một bé trai. Hách Liên Ngự Thuấn vô cùng mừng rỡ, đặt tên con là Hách Liên Tề, ý là phúc như trời cao.
Lúc Tề nhi tròn một tuổi đã theo Hách Liên Ngự Thuấn ra ngoài săn bắn, lại thường được xem Hổ Mạc luyện binh. Trên đôi má trẻ con phúng phính của Tề nhi đã sớm có được dáng vẻ oai hùng của Hách Liên Ngự Thuấn.
Cứ như vậy, bọn họ ở nơi tịnh xá này sống hai năm an ổn.
Phía sau núi, mộ bia của Dạ Nhai Tích cũng đã được dựng lên.
Thanh Tụ bưng trà xanh lên, thấy một màn này cũng không nhịn được cười. Lại thấy Hổ Mạc đang ngó chừng mình thì cố ý quay mặt đi nhưng vẫn không quên liếc một cái.
Hổ Mạc lúng túng gãi đầu, gương mặt lộ rõ sự vô tội.
Sở Lăng Thường thấy vậy cũng khẽ bật cười. Nha đầu này vẫn còn tức giận Hổ Mạc bởi lúc hành hình nàng năm đó đã che dấu mọi chuyện khiến Thanh Tụ khóc đến chết đi sống lại. Cuối cùng mới biết hết thảy đều là mưu kế, lại thấy Hổ Mạc cũng tham dự trong đó nên gần hai năm nay Thanh Tụ vẫn đối với hắn bằng thái độ lúc nóng lúc lạnh.
“Mẫu thân, Tề nhi muốn cùng A đa và nhị thúc Hổ Mạc chơi cung tên được không?” Thanh âm non nớt của trẻ thơ liền vang lên.
“Ngự Thuấn, chàng….”
“Nương tử, nàng sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ?” Hách Liên Ngự Thuấn cười ngắt lời nàng, đáy mắt tràn ngập sự hạnh phúc tột độ.
Sở Lăng Thường sao có thể nhẫn tâm nên chỉ có thể gật đầu mà thôi.
Hách Liên Ngự Thuấn sảng khoái cười lớn, giang tay kéo nàng ôm vào trong ngực.
Đêm xuống, không khí có chút mát mẻ.
Trước bàn trang điểm, Sở Lăng Thường nhẹ nhàng tháo trâm cài tóc khiến mái tóc óng ả theo đó buông xuống bên người, khúc xạ dưới ánh nến lấp lánh. Hách Liên Ngự Thuấn từ ngoài phòng đúng lúc đi vào thấy vậy liền chăm chú nhìn nàng, khóe môi cũng dâng lên nụ cười.
“Chàng sao vậy?” Nàng bị hắn nhìn liền cảm thấy ngượng ngùng, nhẹ giọng hỏi.
Hắn tiến lên, cầm lầy chiếc lược trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng giúp nàng chải tóc, dịu dàng nói, “Chỉ muốn nhìn nàng mà thôi!”
Sở Lăng Thường cười khẽ, nhìn nét thâm tình trong mắt hắn rồi nâng tay lên, đem bàn tay hắn kéo qua, áp lên má mình, “Vừa rồi Tề nhi còn một mực đòi tới thư phòng tìm chàng, phải vất vả lắm mới dỗ được nó ngủ. Đứa nhỏ này thực sự bị chàng dạy hư rồi!”