Chương 22: Phần 1: Bản vương chỉ muốn một người

Hách Liên Ngự Thuấn vẫn bình thản uống rượu như trước, sau đó mới quay sang phía Cảnh Đế cười nhẹ, “Hoàng thượng cũng không cần quá bận tâm, bữa tiệc tối nay chỉ là vì vấn đề hòa thân. Triều ngự sử nói rất đúng, bản vương chỉ là người ngoài mà thôi.”

Chiêu lấy lui làm tiến này của hắn quả thực quá cao tay.

Trên gương mặt Cảnh Đế mặc dù không có biểu hiện gì cụ thể nhưng bàn tay dưới áo long bào đã nhanh chóng siết chặt lại. Bên trong thì các đại thần gây sức ép, bên ngoài thì Hung Nô bức bách. Tình thế tiến thoái lưỡng nan này thực khiến ông ta do dự mãi không thôi.

Bất ngờ, một chuỗi thanh âm bay bổng từ cây cổ cầm đột ngột cất cao lên đem bầu không khí căng thẳng trên đại điện phá vỡ tan tành, lại thành công thu hút ánh mắt của mọi người chuyển về phía người gảy đàn.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đứng dậy, tà áo trắng phất phơ khẽ lay động. Nàng đi tới gần chỗ Triều Thác đang quỳ, hướng về phía Cảnh Đế cung kính khom người, “Hoàng thượng, dân nữ đã thất lễ rồi!”

Nét lo lắng ẩn trong hàng lông mày của Cảnh Đế trong lúc nhất thời cũng tan biến. Ông ta lập tức vỗ tay, ánh mắt sáng bừng lên nhìn về phía Sở Lăng Thường ở dưới điện, trong lòng tràn ngập sự cảm kích đối với nàng. Hành động vừa rồi của nàng đã giải trừ sự áp chế đầy bức bách của Tả hiền vương, khiến cho người làm hoàng đế như ông ta thoát được một phen khó xử.

“Tiếng đàn của Sở hoàn dư quả nhiên là xuất thần nhập hóa, thực sự là thanh âm của trời đất. Mới vừa này đầu óc trẫm còn mơ mơ màng màng, đến khi nghe được tiếng đàn của Sở hoàn dư lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Hôm nay, trẫm sẽ ban tặng cây cổ cầm tốt nhất mà ngoại tộc tiến cống tặng cho khanh.” Tiếng nói của Cảnh Đế lộ rõ sự đam mê đối với nữ tử thông minh này, mà trái tim của ông ta cũng ngày càng bị nàng cuốn hút. Đợi nàng tạ ơn xong rồi lui về chỗ, Cảnh Đế lại nhìn về phía các trọng thần trong triều cất lời, “Sở Lăng Thường là người vô cùng thông tuệ, tài trí. Lần trước, trẫm tứ phong cho nàng, các đại thần còn có chút dị nghị. Hôm nay, trẫm chính thức tuyên bố, từ nay về sau, nàng chính là Hoàn dư của trẫm, bổng lộc hưởng trên mức Thái phó, bất luận kẻ nào cũng không được phép dị nghị.”

Sở Lăng Thường cũng không hề tỏ ra vui mừng hay ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói, “Tạ hoàng thượng ban thưởng!”

Quần thần thấy thái độ của Cảnh Đế kiên quyết như vậy cũng không tiện cất lời phản đối, cũng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đồng thanh lên tiếng, “Chúng thần không có gì dị nghị.”

“Tốt lắm!” Cảnh Đế thấy vậy cực kỳ cao hứng, hướng xuống dướng vung tay lên, “Hôm nay là ngày vui, những chuyện quốc gia đại sự hãy để lên triều bàn bạc, không nên phá vỡ khung cảnh thanh nhã thế này.”

Ý tứ của Cảnh Đế đã rất rõ ràng, chính là không muốn nhắc tới những chuyện vừa nãy.

Viên Áng thấy vậy cũng chỉ có thể ủ rũ lui xuống, Triều Thác cũng rất thức thời định lui xuống, nhưng lại thấy Cảnh Đế có ý thỏa hiệp với Hung Nô liền cảm thấy tức giận, lần nữa khẳng khái cất tiếng, “Hoàng thượng, thần có lời này nhất định phải nói.”

Cảnh Đế thấy ông ta còn chưa lui xuống, đầu lông mày hơi nhíu lại tỏ rõ sự khó chịu nhưng vẫn nhẫn nhịn lên tiếng, “Nói đi!”

“Thần cho rằng, quốc sự của Đại Hán cần phải dựa vào bản thân Đại Hán ta, không nên phiền đến thành ý của Tả hiền vương.” Triều Thác quả thực là người vô cùng ngay thẳng, hơn nữa nói chuyện cũng không chút khách khí.

Trở lại chỗ ngồi của mình, Sở Lăng Thường không khỏi âm thầm thở dài. Nàng vốn không đành lòng bởi biết Triều Thác này thực sự là một trung thần. Nàng có lòng giúp ông ta, chỉ đáng tiếc…

Xem ra, thực sự không thể làm trái thiên mệnh được…

Ánh mắt của Hách Liên Ngự Thuấn lại lần nữa dời về phía gương mặt xinh đẹp của Sở Lăng Thường, khóe môi khẽ cong lên mang theo ý vị sâu xa…

Quả nhiên Cảnh Đế nghe Triều Thác nói vậy liền giận đến tím mặt, đập bàn nghe “rầm” một tiếng, “To gan! Triều Thác, trẫm đã không định trị tội của ngươi, ngươi lại không biết điều. Người đâu, đem Triều Thác nhốt vào đại lao, trưa mai lôi ra ngoài chém đầu thị chúng!”

Sắc mặt Triều Thác tràn ngập vẻ kinh hoàng, “Hoàng thượng, hoàng thượng tha mạng….”

Thị vệ lập tức tiến vào, lôi Triều Thác kéo ra khỏi đại điện, tiếng cầu xin tha mạng của ông ta nhỏ dần rồi nhanh chóng biến mất…

Quần thần còn lại trong điện đều bị quyết định giết người chỉ trong chớp mắt của Cảnh Đế làm cho sợ hãi, run rẩy không ngừng.

Hách Liên Ngự Thuấn thì lại nở nụ cười tươi rói, “Hoàng thượng anh minh thần võ, có thể vì dân vì nước bỏ đi thứ mình yêu thích, chuyện Ngô vương làm phản nhất định sẽ sớm dẹp yên.”

Cảnh Đế sao lại không hiểu tâm tư của Hách Liên Ngự Thuấn chứ? Chỉ trách Triều Thác kia không biết thức thời, nếu không Cảnh Đế cũng không bị Tả hiền vương kia bức đến mức phải lôi ông ta ra chém.

“Trẫm có chút hơi mệt, không biết Tả hiền vương coi trọng vị công chúa nào của trẫm đây? Qua bữa tiệc đêm nay, chắc hẳn trong lòng ngài đã có sự chọn lựa rồi chứ?”

Các công chúa có mặt trên điện đều đưa mắt nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, nhất là Hoa Dương công chúa vẫn luôn dùng ánh mắt đầy mê đắm nhìn về phía hắn.

“Bản vương đã có sự chọn lựa rồi!” Nụ cười vui vẻ trên môi Hách Liên Ngự Thuấn lan tràn tận đáy mắt, càng thêm mê hoặc đối với mấy vị công chúa kia.