Chương 202: Kẻ nào dám, giết không tha

Vương phủ của Hách Liên Ngự Thuấn rất lớn nên bọn thị vệ tra xét cũng tốn khá nhiều thời gian. Mãi đến tận chính ngọ thì khắp trên dưới vương phủ mới được tra xét hết lượt. Thị vệ trưởng đi tới trước mặt Hữu Cốc Lễ vương, thấp giọng bẩm báo, “Thuộc hạ không tìm thấy binh thư!”

Y Kha nghe vậy dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, hắn đi tới trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn nói, “Bọn thị vệ không phát hiện binh thư ở trong phủ!”

Sở Lăng Thường vẫn bị ôm vùi trong ngực Hách Liên Ngự Thuấn, nghe vậy liền ngước lên nhìn Y Kha.

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ nhếch môi cười, thản nhiên cất tiếng, “Hữu Cốc Lễ vương dường như không cam lòng?”

“Trời ơi! Các ngươi còn dám lục soát phòng của ta? Các ngươi dựa vào cái gì…”

“Im đi!” Sở Lăng Thường lạnh lùng cất tiếng cắt ngang lời Ổ Giai. Có nhiều lúc nàng thật sự bội phục Hách Liên Ngự Thuấn bởi hắn có thể chịu đựng được cô ta nhiều năm như vậy.

“Ngươi…” Ổ Giai đương nhiên không chịu thua, vừa muốn mở miệng mắng nhiếc lại Sở Lăng Thường thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn liếc cô ta với ánh nhìn đầy lạnh lùng nên những lời vừa dâng lên cổ đành nhẫn nhịn mà nuốt xuống, chỉ còn lại vẻ mặt đầy sự phẫn nộ.

Vu Đan đi tới gần, cất tiếng hỏi đầy thâm ý, “Hoàng huynh, phủ này chắc không còn gian phòng nào khác chứ?”

“Cần lục soát không phải các ngươi đã lục hết rồi sao?” Hách Liên Ngự Thuấn khẽ hừ lạnh một tiếng.

Vu Đan liền nhếch môi, “Hoàng huynh, đây là lệnh của Thiền Vu. Nếu các người không hợp tác, ta hoàn toàn có thể bẩm báo lại.”

“Bản vương mở cửa phủ cho các ngươi điều tra, điều tra không ra lại còn tính dở trò sao?” Đáy mắt Hách Liên Ngự Thuấn dâng lên sự hắc ám hệt như hai vực sâu không đáy.

Biết mình đang húc đầu vào đá, Hữu Cốc Lễ vương liền quay sang nhìn về phía thị vệ trưởng, “Các ngươi thật sự đã tra xét tất cả phủ này rồi?”

“Vâng, bọn thuộc hạ đã tra xét tất cả, nhưng…” Thị vệ trưởng có chút chần chừ, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Ngự Thuấn rồi lại nhìn về phía Y Kha, “Phủ đệ còn có một biệt viện nằm ở cuối cùng còn chưa tra soát. Quản gia nói đó là cấm địa của phủ nên không cho tiến vào.”

Vu Đan nghe xong liền cười lạnh, “Hoàng huynh, làm vậy là không đúng rồi! Thiền Vu đã nói rất rõ ràng, khắp nơi cao thấp trong vương phủ đều phải điều tra, từng góc nhỏ cũng không được bỏ sót. Vậy mà lại có cấm địa không cho phép bước vào là ý gì?”

“Nếu đã là cấm địa, đương nhiên không thể cho người ngoài bước vào. Nhị vương tử không hiểu đạo lý này sao?” Hách Liên Ngự Thuấn lạnh lùng nhìn Vu Đan.

“Bản vương tử nhất định phải lục soát Cấm lâu đó!” Vu Đan hung hăng gầm lên. “Nếu ta không nhầm, đó chính là nơi Sở cô nương kia đang ở!”

Tâm tình Sở Lăng Thường lúc này thực sự rắt căng thẳng, Vu Đan cố ý muốn lục soát Cấm lâu, chẳng lẽ…binh thư đang được giấu ở trong đó? Nghĩ lại thì thực không dám tưởng tượng. Cấm lâu là nơi nàng ở, nếu có người ngoài tiến vào, nàng đương nhiên sẽ biết, trừ khi…

Nghĩ tới lúc ở trên triều hôm nay, đầu tiên là Hách Liên Ngự Thuấn vào triều, sau đó nàng cũng theo vào cung rồi cả Nam Hoa công chúa cũng tiến vào đại điện. Như vậy vương phủ chỉ còn lại quản gia cùng hạ nhân. Ổ Giai tạm thời có thể không nghĩ tới, bởi cô ta bị nhốt không được ra ngoài. Vậy thì nếu có một kẻ vỏ công cao cường đột nhập vào Cấm lâu thì sẽ không ai biết được. Hơn nữa nơi đó lại không có thị vệ tuần tra.

Nơi ngực nhất thời có cảm giác lạnh cứng lại, một dự cảm mơ hồ dần khuếch tán…

Y Trĩ Tà cũng cảm nhận được tình hình không ổn nên lập tức lên tiếng, “Nhị vương tử định bức người như vậy xem ra không được hay lắm. Cho dù muốn lục soát phủ thì cũng phải tôn trọng chủ nhân của nó. Dù sao Tả hiền vương cũng đâu có bị định tội!”

“Y Trĩ Tà, ông luôn không xen vào việc của người khác, sao hôm nay lại tích cực như vậy? Vu Đan chuyển tầm mắt về phía Y Trĩ Tà, cười lạnh, “Chẳng lẽ, ông cũng biết chuyện đêm qua thích khách xông vào hoàng thành thất bại?”

Y Kha ở một bên thấy vậy liền trầm giọng nói, “Hai vị không cần phải tranh cãi nữa. Nếu đây là mệnh lệnh của Thiền Vu, chúng ta cứ làm theo không phải là được rồi sao?” Hắn lại nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Tả hiền vương, xin ngài hạ lệnh xuống để chúng ta có thể trở về báo cáo kết quả tốt một chút!”

Đôi môi mỏng của Hách Liên Ngự Thuấn lại nhếch lên, từ trong đôi mắt lạnh băng lại loé lên sự kiên định, “Không được! Ngoại trừ Cấm lâu, các nơi khác các ngươi cứ tuỳ tiện điều tra.”

“Hoàng huynh, ngươi thế này là có ý gì?”

Hách Liên Ngự Thuấn âm u nhìn chằm chằm Vu Đan, gằn từng chữ, “Có ý gì? Ngươi đừng quên, Cấm lâu kia là do phụ vương đặc phong. Nơi đó là cấm địa của phụ vương, bản vương còn đang muốn hỏi ngươi cố ý làm trái phụ vương là có ý gì đây?”

Vu Đan sửng sốt sững người, đến lúc này mới nhớ ra điểm mấu chốt. Hắn đã sớm quên mất cấm địa ở vương phủ này là do Thiền Vu lập nên. Về phần tại sao lại có cấm địa đó thì người ngoài không hề hay biết, ngay cả mẫu thân của hắn cũng không hiểu ra sao.

Những lời này lọt vào tai Sở Lăng Thường cũng khiến nàng sửng sốt. Bởi bọn họ nói chuyện vẫn dùng Hán ngữ nên nàng có thể nghe hiểu hết. Cấm lâu này thì ra là do Thiền Vu lập nên, vậy nữ tử bên trong đó là…

Một nỗi căng thẳng lại dâng lên trong lòng nàng, chẳng lẽ đó là mẫu thân của Hách Liên Ngự Thuấn?

Nhưng sao có thể như vậy? Nàng từng nghe kể lại đôi điều về chuyện của Hách Liên Ngự Thuấn, cũng biết mẫu thân hắn là người nước Nguỵ, nhưng khi Thiền Vu tìm lại được thì chẳng phải mẫu thân hắn đã sớm tạ thế rồi sao? Lúc đó loạn lạc, dân chúng lầm than, có thể tìm được con trở về đã là vạn hạnh, mẫu thân của hắn sao lại có thể xuất hiện ở trong Cấm lâu này?

Nhưng sự thực là Cấm lâu này từng có người ở, thậm chí còn là nữ tử đã vẽ nên bức hoạ phù dung cùng những câu thơ đầy thâm ý kia.

Y Kha nghe rồi thì trong lòng cũng thấy nao nao. Hắn cũng từng nghe qua chuyện liên quan tới cấm địa này nhưng tuyệt đối không ngờ là do chính Thiền Vu tự mình lập nên. Thấy Vu Đan không có cách đối đáp lại, hắn nghĩ một chút rồi nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, “Tả hiền vương nói vậy là không đúng rồi! Cho dù đó là mệnh lệnh lúc trước của Thiền Vu thì sao chứ? Hôm nay Thiền Vu đã hạ lệnh điều tra toàn bộ phủ đệ, chẳng lẽ Cấm lâu không xem như một phần của phủ này?”

Vu Đan thì không nhẫn nại được như vậy, hắn vẫy tay ra lệnh…

“Tiến vào lục soát Cấm lâu!”

“Không có sự cho phép của bản vương, bất luận kẻ nào cũng không được phép tiến vào!” Hách Liên Ngự Thuấn đột ngột bước tới chắn trước mặt bọn thị vệ, sắc mặt cực kỳ nghiêm lạnh.

Bọn thị vệ sợ tới mức không dám nhúc nhích, khó xử nhìn nhau.

Vu Đan thấy vậy, lại thêm dự mưu trong lòng chuyện binh thư đang được giấu ở Cấm lâu nên lập tức tiến lên, hí mắt cười lạnh, “Hoàng huynh không cho thị vệ tiến vào Cấm lâu, chẳng lẽ binh thư đang giấu ở trong đó?”

“Vớ vẩn!” Hách Liên Ngự Thuấn tức giận gầm lên trong cổ họng, “Cấm lâu là cấm địa! Kẻ nào dám tiến vào, giết không tha!”

Hắn vừa dứt lời, thị vệ trong phủ cũng lập tức tiến lên, rút trường đao ra đứng ở thế đối diện với thị vệ trong hoàng thành, dáng vẻ cực kỳ sẵn sàng khai chiến.

Tình thế chỉ trong chớp mắt đã trở nên cực kỳ căng thẳng.

“Tả hiền vương, ngươi dám phạm thượng làm loạn?” Vu Đan thấy vậy liền lớn tiếng quát lên.

“Theo bản vương thấy, kẻ phạm thượng chính là nhị vương tử ngươi thì đúng hơn! Ngươi biết rõ bên trong là cấm địa do phụ vương thiết lập còn tự tiện xông vào, chẳng lẽ không sợ phụ vương trách tội?” Hách Liên Ngự Thuấn cũng không chút lép vế, lạnh băng đáp trả.

Sở Lăng Thường cũng không có cách nào nên chỉ có thể yên lặng mà nhìn một màn này. Nàng không rõ vì sao Hách Liên Ngự Thuấn không cho bọn thị vệ tiến vào Cấm lâu. Xét theo tính cách của hắn, hắn tuyệt đối không phải là một người chịu tuân theo quy củ. Cấm lâu là cấm địa tuy là sự thật, nhưng không phải nàng cũng đã vào đó ở hay sao?

Chẳng lẽ, hắn cũng đã phát hiện có người xông vào Cấm lâu, và binh thư giờ cũng đang đặt trong đó?