Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn lúc này lộ rõ sự ngưng trọng, hắn nhìn nàng chăm chú nhưng không nói câu nào.
Còn Sở Lăng Thường giống như vừa mới hứng chịu một tai nạn lớn nhất trong đời. Từ ánh mắt của hắn, sự trầm mặc cùng vẻ mặt của hắn, nàng có thể nhận ra rằng tất cả mọi chuyện nàng suy đoán đều đã đúng cả.
Những kẻ trong thư phòng kia đang bàn bạc cái gì đối với Sở Lăng Thường đã sớm trở thành một mớ hỗn độn. Nàng chỉ biết rằng kẻ hạ độc hại chết sư phụ mình đang ở trong đó. Nàng muốn hắn đền mạng, nhất định phải đền mạng!
Bàn tay nhỏ bé của nàng bị Hách Liên Ngự Thuấn kéo lại đặt vào trong lòng bàn tay hắn rồi nắm chặt. Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, “Chờ thời cơ tốt nhất!”
Hàm răng ngọc của Sở Lăng Thường đã cắn chặt làn môi. Chỉ có chính nàng mới rõ, ở trong tình huống như vậy có thể nén nhịn không kêu ra tiếng cần tới nhiều dũng khí đến thế nào.
Bờ môi anh đào gần như bị nàng cắn tới rớm máu.
Thương thế của Hách Liên Ngự Thuấn không nhẹ nên khi Sở Lăng Thường cẩn trọng cởi bỏ y phục của hắn, nhìn thấy miệng vết thương đã sưng trướng ghê người thì thiếu chút nữa đã không hít thở nổi.
Cho tới canh tư, hai người họ rốt cục cũng đợi được bọn Vu Đan rời khỏi thư phòng, đám thị vệ cũng khôi phục lại việc tuần tra như thường lệ. Vu Đan hiện giờ đang âm thầm bày ra âm mưu thâm độc gì, Sở Lăng Thường đã không có tâm tình để ý tới mà chỉ một lòng lo cho vết thương của Hách Liên Ngự Thuấn.
Từ cửa ngách của hoàng thành trốn ra ngoài, nàng mới phát hiện thì ra Hách Liên Ngự Thuấn đã sớm chuẩn bị khoái mã, hoả tốc chạy về vương phủ, sau đó khéo léo tránh hết tầm mắt mọi người trở về tới Cấm lâu.
Sở Lăng Thường lấy dược liệu cầm máu tới, tự mình nghiền nhỏ đặt ở một bên. Nàng cũng chuẩn bị cả băng vải và nước ấm sẵn sàng. Ánh nến ấm áp chiếu vào phần lưng trần của Hách Liên Ngự Thuấn, nơi miệng vết thương vẫn còn cắm nguyên đầu mũi trường mâu sắc lạnh bén nhọn.
Trước tiên, nàng phải rút đầu mũi trường mâu này ra thì mới có thể sát trùng vết thương cho hắn.
Âm thầm hít sâu một hơi, nàng với tay lấy ra bộ ngân châm.
Trước lúc rời khỏi thư phòng của Vu Đan thời gian khống chế huyệt đạo để cầm máu của Hách Liên Ngự Thuấn đã hết nên vết thương của hắn lại bắt đầu chảy máu. Bờ môi mỏng của hắn cũng bởi mất máu quá nhiều càng trở nên lạnh băng. Thấy nàng cầm lấy ngân châm, hắn cố gắng nở nụ cười, “Muốn giảm đau cho ta?”
Sở Lăng Thường nhìn hắn, nhẹ giọng đáp lại, “Phải!”
“Sau đó thì sao?” Hắn lại hỏi tiếp.
“Dùng ngân châm phong bế huyệt đạo rồi, khi rút đầu thương ra ngươi sẽ không có cảm giác đau đớn, nhưng việc đó sẽ khiến vết thương lâu lành lại hơn một chút.” Nàng bắt buộc bản thân mình phải tỉnh táo, chậm rãi giải thích, “Nếu không dùng ngân châm phong bế huyệt đạo, khi rút đầu thương ra sẽ cảm thấy đau nhức vô cùng, hơn nữa còn có thể mất nhiều máu, nhưng qua được giai đoạn đó sẽ khiến miệng vết thương hồi phục rất nhanh.”
Bàn tay nhỏ bé đang giơ ngân châm lên của nàng bị hắn nhẹ nhàng nắm lấy, liền đó hắn khẽ nhấn mạnh từng lời, “Không cần dùng ngân châm!”
“Đầu thương đã chạm tới xương cốt, cho dù ngươi có thể chịu được nỗi đau đớn kịch liệt nhưng chỉ e lúc đó không thể cầm máu được.” Sở Lăng Thường hiểu hắn không muốn để Vu Đan nhân cơ hội này nắm được nhược điểm nên càng đau lòng hơn khi nhìn hắn.
Hách Liên Ngự Thuấn đem hết những biểu cảm trên gương mặt Sở Lăng Thường thu vào trong tầm mắt, hắn nhìn nàng một hồi rồi khẽ nói, “Ta tin tưởng bản lãnh của nàng. Trực tiếp rút đầu thương ra cho ta, sắp đến lúc phải lâm triều rồi!”
Đôi mắt đẹp của Sở Lăng Thường khẽ nhắm lại, ngón tay cũng run rẩy một chút rồi rốt cục nàng cũng gật đầu. Đặt ngân châm xuống, cầm lấy dụng cụ rút đầu thương, nàng lại không đành lòng kéo hắn về phía mình, để cho đầu hắn kề vào ngực nàng, “Nếu đau, ôm ta!”
Đáy mắt Hách Liên Ngự Thuấn chợt dâng lên tia dịu dàng hiếm thấy, hắn vòng một cánh tay ôm lấy nàng.
Sở Lăng Thường khẽ nhắm mắt lại. Lúc lần nữa mở mắt ra, trong mắt nàng đã hiện rõ sự kiên cường cùng cương quyết. Nàng đem dụng cụ rút đầu thương đưa vào miệng vết thương của hắn, quắp lấy đầu thương rồi bắt đầu điều chỉnh lực.
Đầu mũi trường mâu hình tam giác nên không thể dùng quá nhiều sức để lấy nó ra. Nếu không sẽ gây tổn thương đến gân cốt nhưng cũng không thể dùng lực quá nhẹ, nếu không sẽ khiến người bị thương tăng thêm sự thống khổ. Cho nên nàng rất thận trọng dùng dụng cụ gắp lấy đầu thương, tăng lực rồi kéo dần nó ra ngoài.
Nàng có thể cảm nhận được cánh tay Hách Liên Ngự Thuấn đang ôm mình hơi siết chặt lại. Nàng khẽ đưa mắt đảo qua gương mặt hắn thì thấy mồ hôi đã sớm thấm ướt trán hắn, từng giọt từng giọt lớn đang không ngừng nhỏ xuống. Hàng lông mày cương nghị của hắn nhíu chặt lại, ngay cả tiếng kêu đau cũng không có, cứ như vậy mạnh mẽ chịu đựng tất cả.
Cảm giác đau đớn trong lòng nàng lại càng gia tăng hơn bao giờ hết. Nam nhân này đã phải chịu đựng đau đớn đến thế nào, chảy bao nhiêu máu, chịu bao nhiêu thương tích mới có thể đối diện với nỗi đau đến thế này mà không hề rên la một tiếng?
Vu Đan, nàng nhất định sẽ khiến hắn phải trả một cái giá thật lớn cho đêm nay!
Đầu thương rốt cục cũng được rút ra khỏi bả vai hắn, máu tươi cũng theo đó trào ra vô cùng đáng sợ, dọc theo bờ vai rắn chắc của hắn chảy xuống. Trông hắn lúc này đã có vẻ rất suy yếu nên nàng cũng không dám chần chừ, vội lấy nước ấm rửa sạch miệng vết thương, sau đó đem dược liệu cầm máu đã chuẩn bị sẵn đắp lên.
Rất nhanh chóng, thuốc nước cũng được đưa tới miệng hắn.
Tất cả dược liệu nàng sử dụng đều được tăng thêm lượng, nhất là dược liệu cầm máu bên ngoài. Hiện giờ, nàng chỉ hy vọng những dược liệu đó có thể trong thời gian ngắn nhất khiến vết thương của hắn ngừng đổ máu.
Cẩn thận băng bó xong xuôi, nàng đỡ hắn dựa vào một bên giường, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn đã tái nhợt tới doạ người nhưng vẫn nhìn nàng thản nhiên cười, “Ta nói rồi, ta tin tưởng bản lãnh của nàng!”
Trái tim nhỏ bé của Sở Lăng Thường lại lần nữa nhói lên. Nàng kìm lòng không được đưa bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán hắn, nhìn hắn dịu dàng nói, “Ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn ngươi xảy ra chuyện. Nghỉ ngơi một chút đi, ta sẽ ở đây trông chừng!”
“Nàng thật khờ!” Hắn nở nụ cười yếu ớt nhưng đáy mắt lại dâng lên sự sủng ái cùng yêu thương vô hạn, “Ta không chết được đâu!”
“Không cho phép hở một chút là lại nói “chết” như vậy!” Tim Sở Lăng Thường lại đập loạn lên, đưa tay che miệng hắn.
Bờ môi mỏng của hắn bị che đi, nhưng nàng không thể che được ý cười trong mắt hắn.
“Còn cười?” Sở Lăng Thường thấy thương thế của hắn đã dần ổn định cũng cảm thấy yên tâm hơn. Nàng làm bộ không vui khẽ gắt, “Còn không mau nhắm mắt lại nghỉ ngơi!”
“Nàng hạ dược còn chưa đủ nặng sao?” Hắn si mê nhìn nàng, khoé môi vẫn cong lên thành nụ cười. Có trời mới biết nụ cười của nàng khiến hắn cảm thấy hạnh phúc đến chừng nào.
Sở Lăng Thường nghe hắn nói vậy mới nhớ ra, tròn xoe hai mắt nhìn hắn…
“Đúng vậy, ngươi làm sao lại không ngủ như vậy? Ngươi đã sớm biết rồi sao?”
“Nàng đoán thử xem?” Hách Liên Ngự Thuấn khó có được cảm giác sung sướng khi thấy nàng tròn mắt há miệng vì ngạc nhiên như vậy. Hơi nghiêng đầu sang một bên, hắn lẳng lặng ngắm nhìn nàng, tuy vẫn còn rất suy yếu nhưng trên môi vẫn lộ ra nét tà mị, “Hôm nay ta mới phát hiện khinh công của nàng giỏi đến vậy, đảo mắt một cái đã mất dạng.”
“Ngươi còn có tâm tình trêu chọc ta?” Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không nghĩ tới ngữ điệu của mình đã trở nên dịu dàng tới mức nào. Nàng định đắp chăn cho hắn nhưng lại thấy hắn không có ý định nghỉ ngơi nên cũng không tiện miễn cưỡng. Xem xét vết thương một chút, nàng nhẹ giọng nói, “Ta cũng chưa từng biết là võ công của ngươi lại thâm sâu khó lường như vậy. Người có thể đả thương được ngươi cũng không phải đơn giản.”
“Kẻ đâm ta bị thương là Ba Thác, là dũng sĩ hộ vệ cực kỳ dũng mãnh bên cạnh Vu Đan.” Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống.
Sở Lăng Thường đã từng nghe tới danh hiệu dũng sĩ ở Hung Nô này. Đây là danh hiệu tương đương với danh hiệu thần tiễn, mà người đạt được nó cũng phải có sức khoẻ phi thường.
Hách Liên Ngự Thuấn thấy nàng trầm mặc, vừa định mở miệng nói chuyện thì đuôi mắt hắn bỗng hơi giật giật, ánh mắt vốn dịu dàng cùng vẻ mặt ôn hoà lập tức chuyển thành nghiêm túc cùng lạnh lẽo rồi đột nhiên quát lớn…
“Ai ở bên ngoài?”