Chương 165: Chỉ vì nụ cười hồng nhan

Khóe mắt Sở Lăng Thường chợt có chút ươn ướt, không biết là bởi vì những lời của Hách Liên Ngự Thuấn hay bởi hắn đột ngột bỏ xuống dáng vẻ cao cao tại thượng vốn có.

“Hoa đào tuy đẹp, nhưng cũng có lúc tàn phai, suy nghĩ của mỗi người khác nhau, cần gì phải cố cưỡng bách?” Cố đè nén tâm trạng, Sở Lăng Thường hờ hững lên tiếng.

Những lời này cực kỳ thẳng thừng nên Sở Lăng Thường nghĩ hắn nhất định sẽ tức giận phẩy tay bỏ đi, lại không ngờ hắn chỉ cười nhẹ, kéo nàng ôm vào lòng, cúi đầu nói, “Tâm ý tương thông, sao lại là cưỡng bách chứ?”

“Cái gì?” Trái tim Sở Lăng Thường lại đập loạn lên.

Nam nhân phía sau hơi ngẩng lên, tỳ cằm của mình lên đỉnh đầu nàng, lẳng lặng nói, “Lăng Thường à, nàng nên sớm ở bên cạnh ta, không phải sao?”

Hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy, ngay cả đôi mắt trong veo của Sở Lăng Thường cũng tràn ngập sự sợ hãi, giống như một con nai nhỏ bởi không tìm được đường về mà không ngừng hoảng hốt

Thân hình nhỏ nhắn của Sở Lăng Thường lại bị hắn kéo sát lại, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt thâm thúy đầy mị lực khiến người ta hít thở không thông dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế đánh giá biểu cảm trên gương mặt nàng. Thật lâu sau, Hách Liên Ngự Thuấn mới thở một hơi dài, dịu dàng nhưng kiên quyết lên tiếng.

“Cách xa Y Trĩ Tà một chút, được không?”

Nửa câu trên của hắn mang theo ý mệnh lệnh, nhưng nửa phía sau lại lộ rõ sự thỉnh cầu.

Sở Lăng Thường thực sự ngạc nhiên. Là nàng nghe lầm sao? Hay là nam nhân trước mặt nàng không phải Hách Liên Ngự Thuấn mà chỉ là một người có dáng vẻ cực kỳ giống hắn?

“Ta bị ngươi nhốt ở đây rồi, chẳng lẽ, ngay cả gặp gỡ ai ngươi cũng muốn can thiệp? Nếu thật sự không muốn ta gặp bất kỳ ai, vậy sao không đem ta nhốt vào đại lao đi?”

“Không!” Trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn không hề có chút dấu hiệu tức giận nào, thậm chí thanh âm của hắn còn trở nên dịu dàng hơn. Hắn thu một tay lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn gò má nàng, hệt như đang dung túng một đứa trẻ không nghe lời, “Nàng có thể gặp bất kỳ ai, chỉ duy nhất Y Trĩ Tà là không được.”

“Vì sao?” Sở Lăng Thường ngước nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo như nước.

Tuy hai ngày nay hắn không ở trong phủ nhưng xem ra cũng đã biết chuyện Y Trĩ Tà tới Cấm lâu này. Y Trĩ Tà là nam nhân đầu tiên mà nàng gặp có tính tình tương tự sư huynh Dạ Nhai Tích - tao nhã, khiêm tốn lễ độ. Tuy có biểu đạt sự ái mộ đối với nàng, nhưng Y Trĩ Tà không hề giống những nam nhân khác khiến người ta khó xử. Y Trĩ Tà giống như một dòng nước dịu dàng, không những bác học đa tài lại nói chuyện rất hợp với nàng. Hai ngày nay, ông ta ở trong Cấm lâu cùng nàng đánh cờ, vẽ tranh, thậm chí đánh đàn. Y Trĩ Tà tinh thông nhiều thứ khiến nàng cực kỳ bội phục, giữa nam nữ trong lúc đó, chẳng cần phải có tình yêu mới có thể gắn kết.

Y Trĩ Tà tuy là Tả Cốc Lễ vương nhưng ở bên cạnh ông ta không hề có một chút cảm giác áp lực.

Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, ánh mắt cũng trở nên đầy nghiêm túc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, “Bởi vì, ta sẽ mất hứng!”

Tâm tình của Sở Lăng Thường theo câu nói của hắn lại bắt đầu hoảng loạn, nàng cố quay mặt đi tránh khỏi ánh mắt chăm chú của hắn, đầu óc vốn bình tĩnh bắt đầu trở nên có chút hỗn loạn. Sự bá đạo của hắn có thể khiến người ta giận điên lên, nhưng ngay cả khi dịu dàng cũng không cho phép người ta làm theo ý mình sao?

Sở Lăng Thường không nói thêm gì nữa. Đối với những chuyện thế này, nàng không dám đoán, cũng không muốn suy đoán.

Ở sơn cốc suốt mười sáu năm, nàng luôn sợ nhất biến cố. Tuy nàng đã sớm thấu hiểu đạo lý sinh mệnh vô thường, nhưng chung quy vẫn muỗn bình thản sống suốt đời. Không ngờ vận mệnh lại trêu người, đem sự an nhàn của nàng phá vỡ, còn khiến nàng dần dần cảm nhận được cảm giác bất an.

Sau khi sư phụ sửa mệnh cho nàng, tương lai về sau thế nào, nàng đã không thể đoán định trước được. Nhưng nam nhân trước mắt, nàng có thể đoán được hay không? Nếu có thể, nàng có thật sự muốn tính toán một chút xem vận mệnh sau này của hắn có liên quan tới mình hay không?

“Lăng Thường…” Hách Liên Ngự Thuấn chăm chú nhìn nàng, trong mắt dâng lên một cảm xúc khó tả, lại có chút mông lung, hệt như màn sương nhẹ nhàng giăng mắc cùng với những cánh hoa đào rơi rụng khiến tim đập nhanh liên hồi.

“Nếu ta không phải là Hách Liên Ngự Thuấn, mà nàng cũng không phải Sở Lăng Thường, vậy nàng có thể yêu thương ta không?”

Trái tim Sở Lăng Thường như nứt ra thành từng mảnh rồi rơi xuống tạo thành những thanh âm lộp bộp. Nàng mở lớn đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, hàng mi dài cũng trở nên run rẩy, hệt như cánh bướm yếu ớt cố bay lên nhưng lại bị nước mưa làm cho ướt sũng. Thấy ánh mắt nóng rực của hắn, nàng lại cuống quít tránh né...

“Ngươi…vấn đề này thực quá buồn cười! Ta…”

“Trả lời ta!” Hách Liên Ngự Thuấn hơi tăng thêm âm lượng, hai tay đặt lên trên vai nàng, cúi đầu nhìn nàng chăm chú như muốn đem hết tất cả những gì thuộc về nàng thu vào trong tầm mắt.

“Nàng, có thể yêu thương ta không?”

Ngữ điệu của hắn cho dù không mang theo khí thế bức người nhưng cũng khiến nàng không còn đường trốn tránh. Trái tim cùng đầu ngón tay của Sở Lăng Thường khẽ run lên, cho đến khi hắn lại lần nữa nâng cằm nàng lên, khiến nàng không thể không nhìn vào đôi mắt hắn.

“Có lẽ kiếp sau đi!” Sở Lăng Thường mở miệng nhưng giọng nói cũng trở nên run run, tận nơi sâu thẳm trong lòng lại dâng lên một nỗi bi thương vô hình, giống như có một sức mạnh sắp phá tan vỏ bọc, lại giống như lúc thiên địa hồng hoang vừa hình thành, rồi biến thành vô tận, vô tận bi thương.

“Nếu thực sự có kiếp sau, ta sẽ yêu thương ngươi. Khi đó ngươi không phải là Hách Liên Ngự Thuấn, mà ta cũng không phải Sở Lăng Thường.”

Từng lời như nghẹn lại nơi cổ của Sở Lăng Thường. Nàng làm sao vậy? Tại sao nói ra những lời đó lại khó chịu đến thế?

Nghe những lời này, ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn lại càng thêm dịu dàng, đem nàng ôm ghì vào ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, cúi đầu hôn lên mái tóc óng ả, “Cho nên kiếp này ta vẫn là Hách Liên Ngự Thuấn, nàng vẫn là Sở Lăng Thường. Biết rõ là không thể nhưng ta vẫn ích kỷ. Lăng Thường…” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cúi đầu cười, “Cho dù nàng không yêu thương ta cũng phải yêu thương ta. Đây là mệnh lệnh bắt buộc cả đời này của ta với nàng.”

“Ngươi…”

Thanh âm đầy kinh ngạc của nàng lập tức bị nụ hôn của hắn ngăn lại, từ nhẹ nhàng chuyển sang nồng nàn, thật lâu không rời.

Từng nhịp tim đập trầm ổn của hắn vang lên bên tai nàng, vì sao lúc hai làn môi giao hòa, nơi ngực nàng lại tràn ngập sự thống khổ như bị lăng trì vậy?

Nỗi đau này, nàng chưa từng cảm nhận, nó giống như một nơi nào đó trong lòng nàng bị chia cắt thành từng mảnh vậy.

Nụ hôn dịu dàng tràn ngập thâm tình của Hách Liên Ngự Thuấn khiến nàng thực sự sợ hãi. Ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng mơn man khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như mấy đời mấy kiếp không muốn chia lìa.

Những cánh hoa đào vẫn bay lất phất quanh quẩn bên hai thân hình đang quyến luyến không rời, như mộng như ảo, như bóng với hình…

Khung cảnh trong sân này hoàn toàn rơi vào trong tầm mắt một nam nhân ở phía xa. Dưới ánh mặt trời, dáng vóc cao lớn của người đó càng thêm nổi bật, dung mạo anh tuấn lộ rõ sự thanh thoát. Nhìn đôi nam nữ đang thâm tình hôn nhau dưới bầu trời tràn ngập cánh hoa đào kia, ánh mắt người đó tràn ngập sự đau đớn cùng lạnh lẽo, cúi đầu nhìn quân cờ bằng Băng phách thạch trong tay, trên môi nở nụ cười đầy bất đắc dĩ.

Quân cờ bằng Băng phách thạch này là định tặng cho nàng, chỉ nữ tử đầy trí tuệ cùng lạnh lùng như nàng mới có thể xứng với nhưng quân cờ hiếm có này. Giờ đây, người đó chỉ có thể đứng xa xa nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập nỗi cô đơn…