Chương 14: Phần 1: Phụng chỉ dự yến

Khi màn đêm buông xuống, khắp hoàng cung đã được trang hoàng cực kỳ hoa lệ. Mọi người đều vô cùng bận rộn cho việc chuẩn bị đãi yến. Cả cung điện đều thắp đèn sáng trưng, đám cung nữ áo trắng cùng thái giám bận rộn đi lại khắp các cung kiểm tra việc mọi việc khiến bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Sau giờ lâm triều buổi sớm, cả triều đình trên dưới đều bắt tay vào chuẩn bị cho buổi dạ yến này. Nghe nói lúc vị Tả hiền vương kia tiến vào thành Trường An, mỗi con đường đi qua đều rắc bạc trắng và kẹo khiến đông đảo bách tính tụ tập tới xem càng thêm đông đúc, bọn trẻ con lại càng vui hơn, tranh nhau giành kẹo.

So với sự náo nhiệt ở các cung khác, nơi của Sở Lăng Thường vắng lặng hơn rất nhiều. Từ lúc nàng vào cung tới giờ, nơi này cũng không mấy an tĩnh bởi thường thường luôn có một vị phu nhân hay vài mỹ nhân tới lân la dò hỏi, hoặc vài cô công chúa hiếu kỳ cũng tìm cách qua đây nhìn xem dung mạo nàng thế nào. Người đến rồi đi, cho nên Thanh Tụ chả mấy cũng nắm được khá nhiều chuyện, lại cùng mấy mỹ nhân kia nói chuyện trên trời dưới đất, cả mấy cô công chúa cũng có thể nói chuyện.

Chỉ là hôm nay Thanh Tụ vừa bị đánh, có muốn tới góp vui cũng hữu tâm vô lực, chỉ đành nằm bẹp trên giường nhưng vẫn không chút an phận ló đầu ra, khẽ kêu mấy tiếng ai oán.

Thanh Tụ thực sự là người không chịu ngồi yên dù chỉ một chút, thực sự bất đồng với sở thích an tĩnh của Sở Lăng Thường.

Từ phía điện dành cho việc thiết yến, ánh đèn đuốc sáng trưng rọi tới cả nơi ở của Sở Lăng Thường còn nàng thì cầm một cuốn sách trúc lên chậm rãi xem xét. Chắc hẳn dạ yến đã bắt đầu rồi. Khi còn chưa có cung nữ đến truyền lời, nàng vẫn lẳng lặng ngồi ở án kỷ, sắc mặt cũng không chút hoảng loạn.

Thanh Tụ mặc dù bị thương nhưng miệng vẫn không ngừng ca thán, còn khẽ lầm bầm mấy câu mắng Lật phi, lại quở trách cả mấy cô công chúa vẫn thường ngày lui tới nơi này. “Tiểu thư, không phải em vô cớ nói bọn họ đâu. Lúc trước vừa nghe tới chuyện hòa thân cùng Hung Nô, ai nấy đều chối đây đẩy. Giờ thì ngược lại, tất cả đều mặc đẹp tựa tiên nữ, tranh nhau tới dự yến hội, thật sự là trở mặt còn nhanh hơn lật sách mà…”

“Nam nữ đến tuổi thành thân đều sẽ như vậy, chuyện đó không có gì lạ cả.” Nàng nhẹ nhàng nói, ánh mắt vẫn tập trung vào thẻ tre trên tay.

“Tiểu thư….” Thanh Tụ thấy nàng không chút quan tâm liền vươn người về trước một chút khẽ dò ý, “Vừa rồi tiểu thư không nghe em nói gì sao? Nếu như mấy cô công chúa đó không phải biết Tả hiền vương kia anh tuấn, cao lớn dũng mãnh, sao họ có thể tranh cướp nhau như vậy?”

Sở Lăng Thường lúc này mới có lại phản ứng. Vừa rồi Thanh Tụ quả thực nói không ít, đáng tiếc là nàng chẳng để tâm nghe mấy. Có chút không hiểu, Sở Lăng Thường khẽ hỏi lại, “Họ đã gặp qua Tả hiền vương rồi sao?”

“Chính vì chưa gặp nên họ mới hưng phấn như vậy. Tiểu thư cũng biết đấy…mấy cô công chúa đó lúc nghe đến chuyện hòa thân với Hung Nô đều không ai tình nguyện. Họ đều phái thân tín tới cổng thành Trường An dò xét tình hình. Ai ngờ…mấy thân tín kia hồi báo về, Tả hiền vương giờ ngọ tiến vào thành, trên mình khoác trang phục của Trung Nguyên, không có chút điểm nào giống người man di. Ngược lại dáng vẻ Tả hiền vương còn cực kỳ anh tuấn, thân hình cao lớn cưỡi trên con hãn huyết bảo mã, tùy tùng theo sau cực kỳ đông đảo, thực khiến vạn người mê mẩn. Mấy cô công chúa đó nghe xong đều vô cùng cao hứng, còn hành cho mấy cô cung nữ của họ mệt lả vì cứ thay hết bộ trang phục này tới bộ trang phục khác.”

“Thanh Tụ, em còn đang dưỡng thương, sao lại biết nhiều chuyện như vậy?” Sở Lăng Thường thực sự phải nhìn tiểu nha đầu của mình bằng con mắt khác xưa.

Thanh Tụ đắc ý cười cười, “Lúc tiểu thư tới rừng trúc, mấy cung nữ có tới thăm em, em đương nhiên là từ miệng mấy người họ mà thu thập được tin tức rồi.” Nói xong, Thanh Tụ lại cao hứng vỗ tay, “Mấy cung nữ từng thấy Tả hiền vương đều nói đó là một nam nhân thân cao hơn tám thước, uy vũ có thừa, thực khiến người nào nhìn thấy cũng phải động tâm.”

Sở Lăng Thường nghe xong, trong lòng vô thức lại dâng lên một cảm giác khác lạ.

"Tiểu thư lúc chiều tới rừng trúc làm gì vậy?” Thanh Tụ lúc này mới chợt nhớ ra liền hỏi lại.

Sở Lăng Thường nhẹ nhàng đặt sách xuống, “Túi hương của ta không thấy đâu cả, tìm khắp rừng trúc cũng không có, chẳng biết đã rơi ở nơi nào.”