“Trong thiên hạ lại có nữ tử kỳ tài như vậy sao?” Thiền Vu Quân Thần vừa nghe liền cảm thấy tò mò và có chút khó tin cất tiếng hỏi ngược lại.
Hữu Cốc Lễ vương liền cười nhẹ, “Vâng, chỉ e năng lực của nữ tử này không chỉ dừng lại ở đó. Thần nghe nói sư tổ của nàng ấy là đệ tử được yêu quý nhất của người khai sáng Quỷ Cốc phái - Tôn Tẫn. Người đó đã được chân truyền sở học của Tôn Tẫn. Vị sư phụ của nữ tử này - Hàn Thiền Tử cũng từng trợ giúp Hán Cao Tổ thống nhất giang sơn rồi đăng cơ. Nữ tử này tinh thông học thuật của Quỷ Cốc phái nên được Lưu Khải cực kỳ coi trọng. Ông ta cũng không hề cố kỵ sự phản đối của các đại thần trong triều mà phong nàng ấy làm vị nữ quan hàm nhất đẳng - Hoàn dư - đầu tiên trong lịch sử. Nghe nói lần này ngồi trong quân doanh nhưng vẫn ung dung quét sạch mười vạn đại quân Hung Nô của ta cũng chính là nàng ấy.”
Thiền Vu Quân Thần đầu tiên cảm thấy cực kỳ sửng sốt, rồi sau đó lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Vẻ mặt ông ta lúc này không có chút tâm trạng uất hận nào mà chỉ đầy vẻ khó tin rồi khẽ lắc đầu than nhẹ.
Một lúc lâu sau Thiền Vu Quân Thần mới thốt lên một câu, “Nữ tử kỳ tài như vậy nếu có thể sử dụng sở học giúp Hung Nô ta thì tốt biết bao, cống hiến vì một Đại Hán như vậy thực sự đáng tiếc.”
“Khởi bẩm Thiền Vu, nữ tử này quả thực không giống với phàm nhân nên đương nhiên hiểu được đạo lý dưỡng sức chờ thời, kim lân đâu phải loài chịu ở trong ao nhỏ. Hiện giờ nữ tử này đang ở tại Hung Nô của ta rồi!” Nụ cười trên môi Hữu Cốc Lễ vương nhếch lên mang theo ý vị sâu xa.
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, nhìn về phía Hữu Cốc Lễ vương với ánh mắt đầy vẻ cân nhắc. Trước giờ Y Kha này luôn theo nhị vương tử Vu Đan, chỉ là kẻ sai đâu đánh đó, không ngờ tới sau lưng lại âm thầm làm ra nhiều chuyện như vậy. Xem ra thường ngày hắn đã quá coi thường Y Kha rồi.
Thiền Vu Quân Thần vừa nghe liền cực kỳ mừng rỡ, “Sao? Người đã ở Hung Nô ta rồi? Mau phái người đưa nàng ấy đến gặp ta.”
“Thiền Vu, nàng ấy hiện giờ đang ở ngay trong phủ đệ của Tả hiền vương. Thần nghe nói nàng ấy là do Tả hiền vương đưa về với thân phận tù binh chiến tranh.” Hữu Cốc Lễ vương không hề cho Hách Liên Ngự Thuấn cơ hội né tránh, lập tức nói ra chỗ ở hiện tại của Sở Lăng Thường.
Gương mặt vốn xanh mét của nhị vương tử đột ngột có sự biến đổi, ánh mắt cũng sáng lên biểu thị cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ. Y Kha vừa dứt lời, Vu Đan liền giơ tay chỉ vào Hách Liên Ngự Thuấn…
“Tả hiền vương, ngươi khá lắm! Dám tự mình chứa chấp một tù binh như vậy. Chẳng lẽ ngươi có lòng ngỗ nghịch với Thiền Vu?”
Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía hai người họ đột nhiên trở nên lạnh như băng.
“Ngự Thuấn, vì sao con không đem tù binh vào cung mà lại che dấu ở trong phủ như vậy?” Thiền Vu Quân Thần đầy vẻ bất mãn nhìn hắn, cất tiếng hỏi.
“Thiền Vu đã hiểu lầm rồi. Nhi thần không phải có tư tâm gì mà chỉ bởi nàng ấy đang bị trọng thương nên nhi thần mới vạn bất đắc dĩ tạm an bài nàng ý ở trong phủ mà thôi. Hung Nô ta là nơi quý trọng nhân tài nên nhi thần vốn cũng không coi nàng ấy là tù binh. Nếu tài năng của nàng ấy có thể sử dụng vì Hung Nô ta thì thực sự là chuyện quá tốt.” Hách Liên Ngự Thuấn rất nhanh chóng khôi phục vẻ mặt hờ hững, ung dung trả lời.
“Thiền Vu, nhi thần thấy Tả hiền vương làm vậy là do có tư tâm. Cho dù nàng ấy bị thương nặng thì thái y trong cung nhiều như vậy, chẳng lẽ lại thua kém mấy thái y trong phủ vương gia sao?” Vu Đan lại tiếp tục khích thêm vào, “Nhi thần cho rằng, Thiền Vu nên mau chóng lệnh cho nàng ấy nhập cung.”
Thiền Vu Quân Thần gật đầu, nhìn sang Hách Liên Ngự Thuấn, “Ngự Thuấn, mau đưa nàng ấy vào cung đi!”
Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, “Thiền Vu, nàng ấy hiện giờ không thể vào cung được. Tuy trong cung cũng có thái y nhưng bản thân nàng ấy cũng tinh thông y thuật. Trong cung tuy lớn nhưng dược liệu lại không có nhiều chủng loại như phủ của nhi thần. Đợi thương thế của nàng ấy khá hơn, nhi thần sẽ đưa nàng ấy vào cung. Quan trọng là, nàng ấy hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ của Hung Nô ta, cho dù Thiền Vu muốn nàng bày mưu tính kế cũng chẳng thể làm được gì. Chẳng bằng để nhi thần giúp nàng ấy học chút ngôn ngữ của chúng ta rồi vào cung cũng không muộn.”
“Thiền Vu, lý do từ chối của Tả hiền vương thực sự có quá nhiều điểm nghi vấn.” Hữu Cốc Lễ vương vội nói chen vào.
Thiền Vu Quân Thần hơi trầm giọng, “Ngự Thuấn, nếu đây là mệnh lệnh của ta chẳng lẽ con cũng không theo?”
Ánh mắt đầy kiên định của Hách Liên Ngự Thuấn nhìn thẳng về phía Thiền Vu, “Thứ cho nhi thần khó có thể tuân lệnh.”
“Con….” Thiền Vu Quân Thần không ngờ rằng hắn lại có thể vì một nữ tử mà ngỗ nghịch với mệnh lệnh của mình nên cau mày, tức giận đập bàn, “Ta đã không muốn truy cứu việc con điều binh sai lầm, cũng không muốn tước đi binh quyền của con, chuyện con tự tiện giữ tù binh chiến tranh trong phủ ta cũng có thể tha thứ, chẳng lẽ con tình nguyện đắc tội với phụ vương của mình cũng không chịu giao nữ tử đó ra?”
Hách Liên Ngự Thuấn quỳ một gối xuống, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ nhẫn nhịn, “Nhi thần nguyện nhận sự trừng phạt của phụ vương!”
Thiền Vu Quân Thần tức đến toàn thân phát run. Đứa con trai này tuy tính tình rất khó xét đoán nhưng rất hiếm khi ngỗ nghịch với ý tứ của ông ta. Hôm nay, ông ta thực sự bị hắn chọc giận không ít nên lại đập bàn hô lớn, “Người đâu!”
Điều khiến ông ta tức giận không phải việc Hách Liên Ngự Thuấn không chịu giao người mà là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất không nghe lời phụ thân.
Khoé môi Vu Đan liền nhếch lên lộ rõ ý cười.
Rất nhanh chóng, mấy tên thị vệ bước vào điện chờ mệnh lệnh của Thiền Vu.
“Đem tên nghịch tử này nhốt vào đại lao!” Thiền Vu Quân Thần run run tay chỉ về phía Hách Liên Ngự Thuấn, ánh mắt cơ hồ sắp bốc lửa.
Mấy tên thị vệ đưa mắt nhìn nhau, đối với mệnh lệnh vừa rồi cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Sao Thiền Vu có thể nhốt Tả hiền vương vào đại lao chứ?
“Còn ngây ra đó làm gì?” Thiền Vu Quân Thần thấy bọn thị vệ không nghe lời thì lại càng giận đến tím mặt.
Bọn thị vệ hoảng sợ, vừa muốn hành động thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, hướng về phía Thiền Vu cung kính cúi chào rồi sau đó không nói lời nào, chủ động bước ra khỏi điện.
Nắm tay của Thiền Vu Quân Thần đã siết chặt lại, toàn thân run lên nhè nhẹ.
“Thiền Vu, có cần nhi thần tới phủ của Tả hiền vương tìm nữ tử đó không ạ?” Nhị vương tử Vu Đan khẽ lên tiếng chuyển đề tài. Hắn đương nhiên không dám nhắc lại việc chuyển giao binh quyền bởi vừa rồi Thiền Vu đã nói rất rõ ràng nên hắn cũng không nghĩ tới việc đoạt binh quyền từ tay Hách Liên Ngự Thuấn nữa.
“Chuyện này dừng lại ở đây, không ai được nhắc tới nữa.” Thiền Vu Quân Thần xem ra vẫn vô cùng tức giận, nói xong liền đứng dậy bỏ đi.
Vu Đan có chút không vui nhưng không dám manh động nữa. Hữu Cốc Lễ vương nhìn theo bóng Thiền Vu cho tới khi khuất hẳn mới bước tới, thấp giọng hỏi, “Nhị vương tử đoán Tả hiền vương sẽ bị nhốt bao lâu?”
“Hắn bị nhốt bao lâu là chuyện của Thiền Vu, ta chỉ quan tâm làm sao để đoạt lấy binh quyền mà thôi.” Vu Đan phẫn hận lên tiếng.
Hữu Cốc Lễ vương liền nhếch môi, “Hiện giờ Thiền Vu đang giận dữ, xem chừng Tả hiền vương cũng sẽ gặp bất lợi không ít.”
“Ngươi cho là lão già đó nỡ sao?” Vu Đan nghiến răng nói, “Mười vạn đại quân bị diệt mà lão còn có thể đặc xá cho hắn. Trong lòng lão già đó lúc nào cũng chỉ có mình đứa con trai Hách Liên Ngự Thuấn thôi.”
“Có lẽ…” Hữu Cốc Lễ vương nghĩ một hồi, “….nữ tử của Quỷ Cốc phái kia sẽ là công cụ mấu chốt giúp nhị vương tử.”
“Hả?” Vẻ tức giận của Vu Đan cũng giảm đi chút ít, ánh mắt tràn ngập vẻ suy tư rồi sau đó chợt loé lên, “Đúng vậy, đúng vậy, xem ra chúng ta cần bạc bạc cho thật kỹ!”
“Ha ha…” Hữu Cốc Lễ vương cười lớn rồi cùng Vu Đan rời điện.
Ở trong Cấm lâu một thời gian, Sở Lăng Thường thực có một cảm giác kỳ quái. Tuy nơi này luôn có thị vệ tuần tra nhưng không hề hạn chế tự do của nàng. Nàng có thể tuỳ ý đi lại khắp nơi. Mà càng kỳ lạ hơn là Nam Hoa công chúa cũng không hề bị hạn chế, lúc nào muốn đều có thể tới thăm nàng.
Sau giờ ngọ, không khí có chút nóng bức. Trên ngọn cây, những chồi lá non cũng đã nhú dài thêm, chim chóc cũng không ngừng ríu rít.
Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa đang uống trà thì thấy nha hoàn vội vàng chạy tới, sắc mặt đầy vẻ bối rối, “Công chúa….Hoàn dư….không xong rồi! Nô tỳ nghe nói Tả hiền vương bị Thiền Vu nhốt vào đại lao. Ổ Giai quận chúa nghe được tin này liền lớn tiếng mắng mỏ công chúa và Hoàn dư, nói hai người là hung tinh. Hiện giờ, quận chúa đang xông tới nơi này tính hỏi tội hai vị đó!”