Nguồn: Truyện YY.
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên.
Dịch: Lúa.
Biên: Lạc.
Một mặt là bởi vì Hoa Thiên Hồng đột nhiên qua đời nên Bạch Quân Nghi mới đem toàn bộ tình yêu đều ký thác đến trên người của Hoa Vân Long. Ở thời xưa mà nói, nữ tử lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con, đó vốn là chuyện thuận theo đạo lý. Mặt khác còn là do bản thân Hoa Vân Long. Về sau Hoa Vân Long cũng từ trong miệng Bạch Quân Nghi mà biết được một số chuyện: Tại thời điểm Hoa Vân Long sinh tròn trăm ngày, Bạch Quân Nghi đã mời thầy tướng số nổi danh đến xem tướng mạo, lúc đó thầy tướng số đã tỉ mỉ xem xét gương mặt trắng ngần của Hoa Vân Long trong chốc lát và rồi đạo tâm xúc động, tựa như đã thấy trước được điều gì đó, lại như là không muốn tin tưởng điều mình thấy được, thầy tướng số lắc lắc đầu đưa tay xoa xoa vầng trán và lẩm bẩm nói: “Là phúc? Hay là họa?”
Bạch Quân Nghi nghe vậy thì sắc mặt khẩn trương, trong lòng bất an hỏi: “Ý của tiên sinh là...”
Thầy tướng số chỉ nói: “Thiên ý khó dò, thuận theo tự nhiên.”
Bạch Quân Nghi nghe không hiểu nên hỏi tiếp: “Tiên sinh đến tột cùng là có ý gì?”
Thầy tướng số nói: “Nếu như ngươi có được trân bảo thì sẽ xử lý như thế nào?”
Bạch Quân Nghi ngẫm nghĩ rồi đáp lời: “Sẽ mang đi cất giữ an toàn trong mật thất, không dễ dàng lộ ra trước mắt người ngoài, nếu không phải người thân tri kỷ thì sẽ không cho phép thấy được.”
Lúc này thầy tướng số mới nói: “Ngươi có tiểu hài tử này, tựa như đang nắm giữ một trân bảo hiếm thế, ngươi hẳn là rõ ràng nên làm như thế nào đi.”
Bạch Quân Nghi đã hiểu được đôi phần và nói: “Ý của tiên sinh là muốn ta đem Long nhi bảo vệ ở trong nhà?”
Thầy tướng số gật đầu nói: “Càng ít người thấy thì càng tốt, đặc biệt là nữ tử.”
Bạch Quân Nghi kể cho Hoa Vân Long rằng lúc đó nàng cũng không biết ý tứ trong lời nói của thầy tướng số, về sau theo từng ngày Hoa Vân Long trưởng thành, mọi người mới bắt đầu hiểu được lý do vì sao thầy tướng số dặn dò phải để cho Hoa Vân Long “Càng ít người thấy thì càng tốt, đặc biệt là nữ tử”. Hóa ra Hoa Vân Long từ nhỏ đã có dung mạo như son phấn, thanh tú bức người và phi thường anh tuấn, đặc biệt là càng trưởng thành thì càng tài giỏi. Từ lúc bảy tám tuổi trở đi, toàn thân trên dưới đều mơ hồ phát ra một cỗ mị lực đặc biệt khiến cho bất kỳ nữ nhân nào gặp mặt hay tiếp xúc qua đều sinh lòng thương mến và mê luyến không thôi. Đặc biệt là nụ cười của hắn càng làm cho nữ nhân tâm hoảng ý loạn, say mê không dứt. Nữ nhân nào chỉ cần từng gặp qua hắn, tất cả đều sinh ra lòng oán trách vì sao mình không sinh cùng thời. Nếu để cho Hoa Vân Long đi ra ngoài thì không biết sẽ gây ra bao nhiêu cái nghiệt duyên, đây cũng chính là lý do thầy tướng số nói như thế.
Đó là lý do không chỉ Bạch Quân Nghi mà ngay cả các tỷ muội Tần Uyển Phượng và Hoa Mỹ Quyên, chúng nữ nhân đối với Hoa Vân Long đều có một thứ tình cảm mơ hồ khó giải thích lẫn sâu bên trong tình thân nồng nàn, hơn nữa tình cảm này tựa như càng ngày càng lớn theo sự trưởng thành của Hoa Vân Long. Thật ra chúng nữ cũng biết được điều này là tuyệt đối không thể có, nhưng mà các nàng đã hãm sâu vào trong đó và không thể tự thoát ra được, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Bạch Quân Nghi không thể cự tuyệt Hoa Vân Long khi ấy. Nhưng cũng vì như thế mà Lạc Hà Sơn Trang mới không lui đến chốn giang hồ suốt hai mươi năm qua, một mặt là bởi vì không muốn quản chuyện giang hồ, mặt khác cũng là bởi vì bản thân Hoa Vân Long.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái Hoa Vân Long đã sắp mười sáu tuổi rồi, cũng hoàn toàn hiểu được chuyện nam nữ, cái còn thiếu chỉ là thực hành mà thôi. Đồng thời hắn cũng nhận ra trong nhà toàn là đại mỹ nhân, mỗi người đều thiên kiều bá mị và mang một phong thái riêng...
Bạch Quân Nghi cùng Tần Uyển Phượng đều vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, Tần Uyển Phượng ba mươi bảy, Bạch Quân Nghi ba mươi sáu, ai cũng đều diễm quang tứ xạ, phong vận mê người, dung nhan khuynh thành, bầu ngực sữa cao vút, eo thon lả lướt, da thịt trắng mịn nõn nà, mỗi một tấc ngọc thể đều tản ra khí tức phụ nữ thành thục mê người.
Đại tỷ Hoa Mỹ Quyên lớn hơn hắn một tuổi chính là mẫu mực của nữ tử cổ xưa, tính cách hiền thục điển hình, là một hảo nữ tử khôn khéo, trời sinh tính ôn nhu và rất hòa nhã lịch sự. Nhị tỷ Hoa Mỹ Ngọc chỉ lớn hơn hắn hai tháng lại đa sầu đa cảm, cũng vô cùng dịu dàng điềm đạm, tính khí tốt và nhã nhặn trầm tĩnh. Tiểu muội Hoa Mỹ Linh nhỏ hơn hắn một tuổi có cá tính quật cường, trời sinh rộng rãi, dám làm dám chịu, nhưng trong lòng dạ lại ôn nhu hiền lành, thuộc kiểu hình ngoài cứng trong mềm. Đặc biệt từ nhỏ đến lớn rất thích gần gũi với Hoa Vân Long.
Tỷ muội ba người mặc dù tính cách khác nhau nhưng cũng có những điểm giống nhau. Mỗi người đều có vẻ đẹp sắc nước hương trời, cao sang thánh khiết, bề ngoài là “Tươi như đào mận, lãnh tựa băng sương”, đối với Hoa Vân Long lại ôn nhu săn sóc, đủ điều thuận theo, vô cùng chiếu cố. Ngoài ra ở trong nhà chúng nha hoàn, tỳ nữ, tất cả đều có phong thái hơn người thường, đặc biệt là nha hoàn Tiểu Oanh của Hoa Vân Long thì càng có tiềm chất của một mỹ nhân, đã sớm là một nụ hoa chờ ngày nở rộ thành hoa khôi chân chính.
Tuy trong nhà có hẳn một đoàn mỹ nhân như thế nhưng Hoa Vân Long vẫn giữ một thân xử nam, hắn cũng không tùy tiện tìm tới một nha hoàn như Tiểu Oanh để điều dục hỏa thanh xuân càng ngày càng mãnh liệt trong cơ thể, dĩ nhiên việc này chủ yếu vẫn là do Hoa Vân Long chưa luyện thành võ công.
Ngày hôm nay Hoa Vân Long luyện kiếm xong thì đầu đầy mồ hôi, hắn dựa lưng vào một gốc thương tùng nghỉ một chút. Ngẩng đầu lên nhìn thì tình cờ chú ý đến phong cảnh trước mắt, tâm tư chợt động. Bầu trời bao la mênh mông, mây giăng che mắt. Nắng chiều chiếu xuống trên ngọn núi xanh thẳm, những đóa hoa đỏ rực trên một ngọn núi xanh lại như thể bùng lên từ trong tĩnh mịch, gió nhẹ thoáng qua, ảm đạm chập chờn, tựa như đang chờ đợi thời điểm mùa xuân trôi đi.
Phiên âm:
Niên niên tuế tuế hoa tương tự
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.
Dịch nghĩa:
Hằng năm hằng năm trôi qua hoa vẫn như cũ
Hằng năm hằng năm qua đi người lại không giống.
Dịch thơ:
Năm năm tháng tháng hoa vẫn vậy
Tháng tháng năm năm người đổi thay.
Hoa Vân Long phiền muộn mà nghĩ, phong cảnh vẫn y nguyên nhưng ta lại không còn là tiểu hài tử của mười năm trước, của thời điểm phụ thân Thiên Tử Kiếm qua đời mà chìm trong lo lắng không yên. Qua từng ngày luyện kiếm mà tiểu hài tử đã vươn mình trở thành một thiếu niên anh tuấn. Thời gian đúng thật là thứ phép thuật kỳ diệu nhất. Ngón tay của hắn nhẹ nhàng điểm một cái, đã không còn thấy tiểu hài tử mà nhiều thêm một thiếu hiệp, thân thể gầy yếu nay đã sung mãn nội lực, tựa như mới đây vẫn còn một bàn tay nhỏ bé cưỡi ngựa tre, thoáng cái đã nắm chặt thanh kiếm dài ba thước, cánh tay rung lên, cương kiếm phát ra trận trận thanh âm trong vắt vút cao.
Mà thiếu niên tuổi trẻ nhiều mơ mộng cũng theo đó mà trôi đi rồi, năm tháng thật dễ dàng khiến con người thay đổi, bên trong đỉnh núi mây mù giăng khắp có một con chim diều hâu mạnh mẽ vẽ lên một đường vòng cung rồi bay đi mất, thân thể cường tráng từ từ biến thành một điểm đen nhỏ và biến mất ở phương xa. Ở bên ngoài nơi mà nắng chiều tà không chiếu đến, sương khói cuồn cuộn, hoa thơm cỏ lạ rậm rạp, hoàng hôn mênh mang mờ mịt bao phủ những cửa khẩu vách sắt, nơi đó chính là giang hồ vạn dặm. Vào một ngày không xa, ta cần phải bước chân chốn giang hồ, một thân áo xanh với thanh trường kiếm phong lưu lỗi lạc, dạo chơi khắp tứ hải thỏa khoái ý ân cừu.
Kiếm nhuộm máu tươi của kẻ thù, cạn chén rượu lớn kết bằng hữu. Lĩnh hội phong cách cao nhân thuở xưa, khẳng khái kết nghĩa anh hùng, phóng khoáng duỗi kiếm khắp giang hồ. Kiếm và tên của Hoa Vân Long hắn sẽ truyền đến khắp mọi hang cùng ngõ hẻm, mỗi một người khi nhắc tới hắn thì sâu trong ánh mắt đều hiện lên ánh sáng kính ngưỡng, cảm thấy kiêu ngạo khi khoe với thân nhân bằng hữu đã từng gặp qua hắn ở đâu đó, thêm dầu thổi mỡ đưa hắn trở thành con người trong truyền thuyết và cổ tích, hắn càng làm lay động vô số trái tim, hàng đêm đều đi vào giấc mộng hoài xuân của những nữ hiệp giang hồ hay tiểu nữ tử...
Hoa Vân Long hướng mắt nhìn về phía ánh chiều tà chiếu vào khoảng không, mây xuân nhẹ nhàng trôi, đủ loại phong cảnh bao la hùng vĩ mà sâu sắc, hắn cứ mơ tưởng viển vông như vậy, từ cảm thán thời gian tuổi tác trôi qua, nhân sinh như một giấc mộng cho đến rơi vào ý nghĩ mơ màng ngày sau hành tẩu giang hồ.
Hoa Mỹ Linh ngoan ngoãn đưa mặt tới hôn một cái trên gò má của Hoa Vân Long, nhu thuận mà tựa đầu xuống một bên cổ của hắn, trong lúc nhất thời nhiệt độ người ngọc dưới ngực tăng cao, hơi thở như lan, từng tia hương thơm thiếu nữ nhàn nhạt truyền vào mũi. Từ nhỏ đến lớn, Hoa Mỹ Linh cùng Hoa Vân Long đều có tình cảm rất tốt, lúc còn nhỏ theo lời mẫu thân nàng Tần Uyển Phượng chính là cả ngày lẫn đêm đều đi theo hầu hạ bên người ca ca. Bây giờ thoáng một cái đã sắp mười lăm tuổi rồi, ông trời càng ở trên người nàng thi triển nhiều thứ phép thuật, tiểu nha đầu năm đó nay đã trở thành tiểu mỹ nhân duyên dáng yêu kiều với dung nhan tinh xảo, ngọc thể lung linh mê hoặc, đường cong lồi lõm lộ ra, giống như nụ hoa ngọc lan hàm chứa bao năm, mang theo khí tức thanh xuân tươi trẻ, trong sáng, tràn đầy hương thơm và sức sống. Dù lớn rồi nhưng vẫn như cũ thích cùng Hoa Vân Long gần gũi vượt giới hạn như vậy, không hề kiêng kỵ một chút nào.
Hoa Vân Long gối ở trên đùi tiểu muội mình, từ sau gáy truyền đến cảm giác mềm mại mà cũng tràn đầy co dãn thì khen nàng không uổng công luyện tập khinh công nhiều năm như vậy, bắp đùi tràn đầy sung mãn bền chắc, trời sinh chính là một cái gối đầu tốt. Hoa Mỹ Linh cười véo mũi hắn, nét mặt của nàng cùng thời điểm lúc đầu ôn hòa đã hơi khác, vẫn nụ cười ngọt ngào ấy nhưng có thêm mấy phần ngượng ngùng, thanh âm cũng ngày càng nhẹ nhàng.
Hoa Mỹ Linh ngưng mắt nhìn Hoa Vân Long, biểu cảm có phần kỳ quái, tựa như đang nhìn một thứ gì đó mà nàng vô cùng yêu quý, ánh mắt ôn nhu và tràn đầy tình cảm nồng nàn. Bốn mắt nhìn nhau, mặt của nàng tựa như càng phát hồng thêm, nhưng ánh mắt lại không có một chút nao núng. Nàng cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Hoa Vân Long một cái. Đợi nàng ngẩng đầu lên, Hoa Vân Long hướng mắt nhìn thẳng vào sâu trong ánh mắt lúng túng đang trốn tránh của nàng, trong lòng thoáng động đã hiểu được rồi.
Hoa Vân Long chỉ lẳng lặng nằm mà không nói câu nào, lại như cười mà không cười nhìn Hoa Mỹ Linh. Nàng khẩn trương cười trừ nhưng đã thẹn thùng đến đỏ cả mang tai, giống như một hài tử làm nên chuyện sai trái vậy. Hoa Vân Long nháy mắt mấy cái, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Kỳ thật Hoa Vân Long vốn đã không ngủ được, trái tim trong lồng ngực bình bịch nhảy loạn. Hoa Mỹ Linh cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc thay đổi ngày càng gấp rút hơn. Nàng đưa tay ôm đầu Hoa Vân Long muốn chuyển đổi vị trí. Nàng tựa như băn khoăn, do dự suốt một lúc, sau đó mới ôm đầu Hoa Vân Long đặt ở một địa phương khác trên thân thể.
Hoa Vân Long chỉ cảm thấy đầu mình được Hoa Mỹ Linh giơ lên hai cánh tay ôm thật chặt, sau đó chỗ gáy liền chạm tới một một địa phương càng thêm mềm mại, tựa như là gối trên hai luồng sóng, khẽ động một cái nhẹ sóng liền thay đổi hình dáng hướng hai bên mở rộng ra. Hoa Vân Long tâm động một cái liền hiểu được đó chính là bầu ngực trắng nõn của thiếu nữ, trong phút chốc miệng khô lưỡi đắng, tim đập gia tốc, máu nóng chảy nhanh, nhục côn dưới hạ thể thoáng cái liền dựng thẳng lên rồi.
Hoa Vân Long xoay vai nghiêng đầu một cái, gương mặt cách quần sam áp sát vào nửa bên bầu ngực trắng nõn của Hoa Mỹ Linh, chóp mũi lại lay động nhẹ nhàng ma sát với bầu ngực còn lại. Sau đó hắn giả vờ như điều chỉnh tư thế nằm ngủ để đầu không an phận mà liên tục lắc lư lay động, tận lực cảm thụ hai luồng sóng mềm mại đàn hồi kia. Bình bịch bình bịch... nhịp tim đập của nàng lúc này có thể so với nhịp trống dồn dập và càng ngày càng nhanh, càng ngày càng mạnh, Hoa Mỹ Linh chắc chắn hiểu được ý đồ không tốt của Hoa Vân Long. Nhưng nàng không có né tránh, ngược lại còn ưỡn thẳng ngực, hai tay càng ôm chặt hơn. Hoa Vân Long biết được nàng đã dùng hết sự can đảm nên mới có thể làm được như thế, chắc chắn lúc này biểu cảm của nàng rất là hấp dẫn đáng xem, nhưng đáng tiếc Hoa Vân Long hắn không thể thấy được.
Cầu like chương!