Chương 65: Ngoại Truyện 7

Một ngày, ngẫu nhiên, Harry đụng tới một phần hồ sơ, là khẩu cung cùng với trí nhớ của đám con hoang kia vào hơn bốn năm trước, khi hắn tìm ra Snape!

Khẩu cung rất đơn giản, sự thật khi đó không cần tên nào lặp lại quá nhiều. Chỉ có trí nhớ là Harry không xác định được mình có muốn xem hay không. Nội tâm anh đấu tranh dữ dội giữa nỗi tức giận muốn biết về những chuyện bạn đời đã trải qua và sự dao động sợ hãi trước những sự thật tàn nhẫn có thể thấy được.

Cứ mãi do dự, ngay cả trước khi tới giờ tan tầm một giây, Harry vẫn chưa thể quyết định chủ ý. Lúc người phụ trách hồ sơ tới thu hồi tài liệu, sử dụng một chút phép thuật, Harry cất cái bình đựng trí nhớ kia vào túi, sau đó trở về nhà.

Gần tới cuối tuần, Harry vài lần muốn xem xét bình trí nhớ kia, thế nhưng lần nào tới thời điểm cuối cùng, anh cũng từ bỏ. Rốt cuộc, buổi chiều thứ sáu, anh khóa mình trong phòng làm việc, nhìn trí nhớ đã đổ vào Tưởng ký, cắn rắng, đâm đầu vào.

Những buổi tiệc tùng hào nhoáng! Sự phục tùng điên cuồng khiến người ta chỉ muốn phỉ nhổ! Harry tận lực nhanh chóng lướt qua những hình ảnh bên lề này, lúc nhìn thấy bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc, anh sững sờ ngây ra, cả người lạnh như băng, trái tim tựa như bị lưỡi dao sắc bén có răng cưa cắt đôi, đau đớn như thể cả linh hồn đều tan nát. Người kia! Con người bị đối xử tàn nhẫn kia, là Sev của anh sao? Không!!!

Hắn cả thân thể hầu như trần trụi, cổ bị dây xích sắt trói, cuộn người ở một góc tường lạnh lẽo tối tăm. Bởi dây xích quá ngắn nhưng một đầu lại buộc quá cao, cần cổ dài đầy những vết lằn mơ hồ không thể không ngẩng lên theo một loại góc độ quỷ dị. Hai bàn tay gầy guộc, nâu xỉn dính đầy bùn đất và vết máu khô vô vọng túm lấy dây sắt, chống đỡ để cần cổ không bị thân thể đang cuộn lại làm bị thương.

Mái tóc dài quá vai từng lọn, từng lọn rơi lên những vết quất, vết bỏng, những vệt cắt đen sậm che kín bả vai. Đôi mắt đen phảng phất chút khoái trá không tự nhiên dữ dội chằm chằm nhìn hư không. Làn môi xám xịt khô nứt hơi hơi hé ra một khe hở, mơ hồ để lộ vết cắt tàn nhẫn trên đầu lưỡi.

Bị nỗi đau thống khổ từ trong lồng ngực kéo hoàn hồn, Harry mới phát hiện mình vừa quên hô hấp. Anh điên cuồng chạy đến bên người đàn ông cả người tản mát ra hơi thở tử vong kia, vươn tay, tuyệt vọng bi ai nhìn tay mình xuyên qua thân thể gầy giơ xương. Bi thương rơi lệ, Harry muốn làm gì đó, nhưng thật đáng buồn, ở đây, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn con người trước mặt vừa rồi còn im lặng như đã tiến vào cõi chết, sau khi có bóng người tới gần và những tiếng cười khiến người ta buồn nôn vang lên, cả cơ thể không ngừng run rẩy, giãy giụa kịch liệt, cho dù cần cổ bị dây sắt xích cọ xát ứa ra đầm đìa máu tươi.

Kịp phản ứng, Harry đem cả thân mình che giữa con người đang giãy giụa kịch liệt kia và những gã đàn ông thần tình quỷ dị, tươi cười vặn vẹo. Sau đó, anh trơ mắt nhìn báu vật mà mình luôn bảo hộ, chiều chuộng bị đối xử như súc vật, bị xiềng xích lôi kéo, bị tha đi trên mặt đất, mặt đất thô ráp rất nhanh dính lại nhiều điểm đỏ tươi. Sự giãy giụa vô lực, bàn tay tuyệt vọng nắm chặt sợi dây sắt xích vào cần cổ tái nhợt đầy vết thương, màu đỏ tươi xen lẫn bùn đất, tất cả khiến mắt Harry như muốn nứt ra.

Quỳ trên mặt đất, ngoài ngơ ngác, thống khổ đến muốn chết đi nhìn báu vật của mình phải nhận sự tra tấn ngoài sức chịu đựng của con người, nghe những lời của đám con hoang mà anh muốn băm vằn thành trăm mảnh, Harry không biết mình còn có thể làm được gì.

“Còn đùa giỡn cái gì chứ? Những thương tổn thể xác này dường như cũng không làm hắn có phản ứng nữa, hừ! Chết tiệt!”

“A, không không, ha ha, hai ngày trước, thế đó, ta đã đem một vài trí nhớ thú vị nhét vào đầu hắn! Ha ha, rất hay!”

“À à! Đúng vậy! Đúng vậy! Ha ha, lần này tạo ra một vài chuyện khác đi, thí dự như, cô ả Evans kia bị đè chơi? A, còn nữa, hình ảnh giống hệt lão Dumbledore cũng rất có hiệu quả!”

“Ừ, còn có thể bắt hắn xem hình ảnh Đấng cứu thế bị tóm được, bị tra tấn! Ha ha, cho hắn thử xem bị Nagini đùa giỡn là như thế nào! Ha ha ha ha!”

Không!!! Harry hoảng sợ kêu to, sau đó tuyệt vọng nhìn lũ súc sinh đè thân thể không ngừng run rẩy của Snape xuống, ép đôi mắt đen nhắm chặt mở to, sau đó, phóng ra chú ngữ!

Dùng cả tay chân, Harry lết đến bên con người tê liệt ngã xuống trên mặt đất, nhìn đôi mắt mê mang dần từ đục ngầu chuyển thành thanh minh, sau đó loang ánh cuồng loạn tuyệt vọng tới cực điểm.

Tứ chi gầy gò điên cuồng khua khoắng, vật lộn, sau đó lúc dây sắt trên cổ bị kéo căng, hắn kịch liệt run rẩy, môi co rút. Tiếng thét ồ ồ khàn khàn vỡ vụn quanh quẩn trong không khí, đôi mắt mở to tới cực hạn không ngừng trào ra nước mắt, sau đó những làn roi, cú đá không ngừng rơi lên thân thể đang mơ hồ cất lên tiếng kêu thảm thiết.

Tựa hồ như vậy còn chưa đủ thỏa thích, đám con hoang ngồi xổm xuống bên người Snape, dùng lưỡi dao bẩn thỉu rỉ sét thong thả cứa mạnh trên tấm lưng gầy giơ xương. Máu tươi ấm áp tanh nồng trào ra từ những miệng vết thương tuy rằng không sâu nhưng không kém phần tàn ác, tương đồng với những vết thương khi họ đưa Snape cho anh. Mà tất cả những điều này, không thể nghi ngờ, làm cho người đàn ông quá mức thống khổ, trí nhớ không phân rõ thực giả kia cơ hồ sụp đổ, mãi cho tới khi pháp lực cuồng bạo đột nhiên bùng nổ trên thân thể gầy yếu, tưởng chừng không thể nhìn thấy một tấc da thịt lành lặn!

Pháp lực bạo động! Harry tuyệt vọng, hoàn toàn điên cuồng hết lần này đến lần khác vươn tay muốn đỡ lấy thân thể dần dần yên lặng bất động đó, rồi lại hết lần này đến lần khác tan vỡ nhìn tay mình chậm rãi xuyên qua hắn. Ôi Merlin! Không!

Nhưng tựa hồ lũ súc sinh đang tra tấn Snape cũng không muốn làm hắn chết đi. Vài người nguyền rủa, hợp tác trấn áp pháp lực cuồng bạo, sau đó, mặt xám mày tro, tung ra vô số lời chú phong ấn ma lực lên thân thể không hề có phản ứng. Cuối cùng, chúng hùng hùng hổ hổ dùng dây sắt kéo, không thèm quan tâm cần cổ của hắn có thể chống đỡ thân thể bị tàn phá kia không, ném hắn trở về góc tường nhỏ hẹp, lạnh lẽo…

Quỳ gối, mắt trợn trừng, run rẩy trước con người chỉ còn một hơi thở mỏng manh, Harry vươn tay, lướt qua như phác thảo dọc theo những đường nét gương mặt hốc hác, dính đầy mồ hôi, máu và bùn đất. Môi anh mấp máy, không thể phát ra một tiếng kêu nào…

Rốt cuộc, đôi tròng mắt kia giật giật, nỗi hoảng sợ luống cuống khi Harry nhìn thấy trong đôi mắt ấy thoáng hiện chút vui sướng nho nhỏ giống như khi mới gặp bốn năm trước dần biến thành đau đớn khôn cùng. Rốt cuộc anh đã biết báu vật của mình vì sao lại mất đi trí nhớ, vì sao lại có biểu hiện như trẻ nhỏ…

Giống như rơi vào địa ngục, Harry nhìn lũ súc sinh lại tiếp tục tra tấn Snape ngay sau khi hắn tỉnh lại, mà sau khi phát hiện biến hóa trầm trọng hơn ở hắn, chúng đem con người chỉ có trí lực như trẻ nhỏ này ngâm vào nước vẩn đục dơ bẩn, không cho phép hô hấp, không cho phép giãy giụa. Chúng lấy tấm da dê thấm nước phủ lên miệng mũi hắn cho tới khi gương mặt tái nhợt trở nên xanh tím…

Lũ súc sinh không còn nhân tính bức bách hắn pha chế ma dược trong không khí lạnh tới tận xương, hơi chậm một chút hoặc để chúng không vừa lòng, một mảnh móng tay sẽ bị thong thả tàn nhẫn rút ra. Đám con hoang đó từng chút đánh gãy xương sườn, xương cánh tay cùng xương chân hắn, sau đó dùng lời chú trị liệu thấp kém làm những đoạn xương gãy này vặn vẹo khép lại…

Harry tưởng tất cả đã tồi tệ đến không thể tồi tệ hơn được nữa, nhưng hình ảnh xuất hiện trong giây tiếp theo khiến pháp lực của anh suýt bị chấn động đến mức khiến anh bắn ra khỏi Tưởng ký! Chơi đùa đã chán, lũ súc sinh cột báu vật của anh vào trên một chiếc ghế đen, cả người trần trụi, tay chân kéo căng, đôi mắt đen bị một mảnh vải dơ bẩn cột lại. Chưa bao giờ bị đối đãi như thế, người đàn ông thân thể đã gầy yếu đến cực hạn này lần đầu tiên bắt đầu giãy giụa kể từ khi tinh thần sụp đổ…

Anh tiến lên, che trước đán con hoang kia, bi ai nhìn những cánh tay khiến người ta phải buồn nôn xuyên qua cơ thể mình mà tàn phá trên thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy, dùng đủ loại ‘công cụ’ hoặc sắc bén, hoặc cùn mòn để lại những dấu vết rỉ máu trên ngực, trên bụng, trên đùi, thậm chí còn – nơi đó!

Con người bị giam cầm chặt chẽ phát ra tiếng thét thảm thiết, những tiếng kêu khóc không thành tiếng. Từng âm, từng từ giống như con dao sắc nhọn đâm xuyên qua tim Harry. Anh không biết tại sao mình còn đủ sức đứng ở chỗ này, nhìn báu vật của anh phải chịu sự tra tấn không thể tưởng tượng được.

Trong nháy mắt nhìn thấy một bàn tay dơ bẩn vươn về phía cổ Snape, Harry gầm lên, không ngừng cào cấu vô vọng, muốn ngăn cản. Báu vật của anh, Sev của anh cả người đã đầm đìa máu tươi, cứng đờ như đá. Tiếng kêu thảm thiết đã dần dần ngưng lại, tay chân da thịt rách toác run rẩy lay động. Ngay lúc Harry tưởng chừng sẽ bùng nổ mà bắn ra khỏi Tưởng ký, một gã áo đen, tên Pierce mở miệng: “Dừng lại, đồ ngu! Ngày mai lão người Đức kia sẽ tới đây! Không thể làm như vậy! Nhớ kỹ, thằng con hoang này sẽ là lễ vật cho lão!”

Harry ngừng gào thét, nhìn cái kẻ đang nghĩ mình sẽ đắc thủ kia dừng lại cách Snape chỉ một chút xíu. Anh không cam lòng lui về phía sau.

“A, Pierce, vì sao chúng ta không thể nếm thử một chút hương vị của thằng con hoang này? Nói thật nhé, tôi trước còn chưa từng nghĩ đến. Không thể nghi ngờ đây là một ý tưởng hay!”

“Câm miệng! Ngu xuẩn! Là một quý tộc mang dòng máu lâu đời, lão người Đức đó hoàn toàn có thể sẽ kiểm tra xem hắn đã bị sử dụng chưa! Giờ đi làm chuyện các người nên làm đi!”

Cũng vì vậy cuộc tra tấn kết thúc. Tựa hồ lũ súc vật kia vẫn chưa vừa lòng, tuy nhiên nếu so sánh điều này với những chuyện tốt mà chúng sắp đạt được, được rồi, có lẽ chúng có thể chấp nhận.

Harry khẩn trương nhìn tên Pierce giơ đua thần lên, chĩa vào giữa hai chân ướt đẫm máu, thì thào phóng ra vài lời chú. Sau đó, anh thấy báu vật của anh sau một hồi run rẩy, thân thể xụi lơ. Chết tiệt! Anh rốt cuộc biết ‘dạy dỗ’ là có ý gì! Còn nữa, Sev của anh, hiển nhiên vì nguyên nhân là chính anh mà mới có thể sợ hãi xe lăn và ghế dựa như vậy!

Anh vô lực khuỵu xuống nhìn báu vật của mình bị vây quanh trong vô số phép thuật trị liệu. Sau khi những vết thương khủng bố, ướt đẫm máu vặn vẹo khép miệng lại, hắn lại bị lôi đi, cột vào trong cái góc dơ bẩn đó. Những chuyện về sau, không cần nhìn nữa…

Đầm đìa mồ hôi, ngẩng đầu dậy khỏi Tưởng ký, Harry hai mắt đỏ bừng, pháp lực không ngừng tuôn trào, phá hủy tan nát tất cả đồ đạc trong văn phòng. Anh thở hổn hển, không kịp nói gì với các đội viên vừa đổ xô vào phòng vì phát hiện pháp lực bạo động, quay đầu nhìn cái Tưởng ký đã bị gạt đổ nghiêng, giây tiếp theo, ảo ảnh di hình!

Lao vào trong nhà, tìm kiếm con người gầy gò ấy ở khắp nơi, cuối cùng ở nhà ấm, anh nhìn thấy báu vật của mình biếng nhác cuộn người trên ghế mây lớn, nhẹ nhàng thở, yên lặng ngủ.

Nước mắt chảy dọc xuống má, Harry đi từng bước một, cẩn thận tới gần người bạn đời mềm mại của mình, sau đó, trong nháy mắt lúc người anh yêu mở miệng, anh hôn lên đôi môi mỏng manh, nụ hôn mang theo bối rối, mang theo bất an, mang theo hối hận cùng với một chút biết ơn. Hai tay anh rất nhanh cởi xuống những trói buộc dư thừa trên thân thể bạn đời, nhẹ nhàng sờ soạng trên làn da không hề lạnh lẽo băng giá. Tiếng hổn hển, nỉ non bên tai khiến sự đau đớn từ trong linh hồn trải rộng tới toàn thân.

“A… Har… ry.. Ưm… anh… sao thế… A a…”

“Ôi… Sev… Sev, báu vật của tôi! Của tôi! Sev của tôi… Thật xin lỗi… thật xin lỗi…”