Ngoài nhà tuyết trắng rơi đầy, trong nhà ấm áp vui vẻ. Harry sung sướng nằm trên ghế sa lông, chân hơi hơi gấp lại, gối lên đầu Snape, tay trái nghịch ngợm một lọn tóc đen, tay phải cầm một cuốn sách – sách dạy nấu các món phương Đông ~
Ôi ~ kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, thật tốt đẹp tuyệt vời ~ thở dài, Harry buông lọn tóc trên tay ra, sờ soạng tìm đến bàn tay Snape nhẹ nhàng đặt trên ngực anh, lành lạnh, mềm mại và thoải mái. Người ngồi trên ghế sa lông đọc sách chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay anh, không có động tác gì khác.
Thỏa mãn nheo đôi mắt xanh, Harry xoay người, đem mặt áp vào bụng Snape cọ xát, lẩm bẩm, “A ~ Sev ~ chúng ta kết hôn thôi ~”. Đúng như dự kiến, thân thể đối phương cứng đờ. Thở dài, Harry thừa nhận lần cầu hôn không biết thứ bao nhiêu của mình lại thất bại. Được rồi! Gryffindor không sợ thất bại, có lẽ lần tiếp theo sẽ thành công?
Giữ vững tinh thần, Harry liền trở mình dậy, lấy đi cuốn ‘Phân tích dược liệu pha chế ma dược hiếm có’ trong tay Snape, ôm lấy con người hơi hơi cúi đầu trầm mặc ấy, hôn nồng nhiệt lên má hắn. “Được rồi, lần tiếp theo nhất định tôi sẽ thành công!” Sau đó, Snape hoàn toàn thả lỏng, cùng anh đọc cuốn sách dạy nấu ăn ‘cướp’ được từ chỗ bà Molly.
“Merlin! Người phương Đông ăn cái gì cũng phức tạp như thế sao? Trời ạ, nhiều nguyên vật liệu như vậy! Làm suốt cả ngày cũng chỉ có thể nấu ra hai chén nhỏ!” Nghẹn họng trân trối, Harry nhìn nguyên liệu nấu ăn và phương pháp chế biến dầy kín hai trang cùng với dòng thành quả cuối cùng, không sao tin nổi.
“Thế à?” Bị lời Harry nói về quá trình chế biến gợi lên hứng thú, Snape nhìn phương pháp chế biến đó, hơi hơi nhíu mi. Harry thấy, mỉm cười. “À ~ Sev, mình thử một món trong này được không? Ừm, để tôi tìm xem nào ~ ~ loại nào đơn giản nhất ấy…” Ào ào giở qua cuốn sách nấu ăn dày, cuối cùng anh dừng lại ở một món có đánh dấu là đồ ăn thường ngày, cách chế biến chỉ dài nửa trang.
“Ha ha! Chính là món này! Canh rau cải trắng!” Đấng cứu thế mặt mày hưng phấn chỉ vào hình trong sách, món canh trong bát sứ trắng hoa văn xanh, nước canh màu trắng ngà, rau xanh cọng trắng, cùng với tôm nõn, thịt thái mỏng, đậu phụ, tất cả làm nên vẻ mỹ vị mềm mại.
Nhìn yêu cầu nguyên liệu và phương pháp chế biến có vẻ đơn giản, Snape nhướn mày, vẻ hưng phấn quá mức của người thanh niên kia sao mà đối lập với món mỳ Ý và cơm rang mà anh làm thế… À, món súp Harry làm cũng không tồi. Chậc chậc, nhưng món này sao? Được rồi, kỳ thực hắn rất chờ mong được nhìn bộ dáng con sư tử nào đó luống cuống tay chân. Vậy thì cứ để tùy ý anh đi ~
Thấy Snape không có ý phản đối, Harry kích động lôi hắn đứng lên, đeo khăn quàng cổ ấm áp mềm mại cho hắn – do bà Molly làm đấy, giúp hắn mặc khoác dày vào, sau đó chính mình mặc vào áo bành tô. Họ không mặc áo chùng tương đối phiền toái của phù thủy bởi họ muốn tới phố người Hoa ở thế giới Muggle. Ở đó mới có bán các loại gia vị trong sách yêu cầu.
Ba giờ sau, dưới trời tuyết rơi, Snape đen mặt nhìn túi lớn túi nhỏ trên tay mình, cùng với cái kẻ vẫn tràn đầy hưng phấn bên cạnh. Đấng cứu thế hết nhìn trái lại nhìn phải, trước ngực ôm càng lúc càng nhiều bao gói. Lúc này, họ không thể dùng phép thuật, trời biết vì sao phố người Hoa lại nhiều người như thế! Hắn dùng chân đá Harry khi thấy anh lại còn định mua thêm gì nữa, thong thả thốt lên hai chữ, “Về… nhà…”
“Hả? A, được rồi, nhưng mà chúng ta xem cái này đi đã ~! Từ từ mà ~” Sau một chút sửng sốt, Đấng cứu thế nhìn các cửa hiệu rực rỡ muôn màu xung quanh, bĩu môi với vẻ không cam lòng. Chợt nhìn thấy trong cửa hiệu quần áo bày một bộ trường bào ngoại quốc, anh hưng phấn chạy tới, đương nhiên, cố gắng sắp xếp để một tay rảnh rang nắm chặt cổ tay Snape, anh không muốn buông người đàn ông này ra!
Trừng mắt nhìn Đấng cứu thế vung tay múa chân cầm bộ áo chùng kiểu dáng cổ quái ướm tới ướm lui với thân thể mình, rốt cuộc hết nhẫn nại, Snape không nhìn ánh mắt tràn đầy ý cười và thoáng tò mò của nhân viên cửa hàng đặt trên người hắn, giật tay ra khỏi tay Harry, gương mặt nóng bừng lao ra khỏi cửa hàng. Thế nhưng tiếng kêu rên của Đấng cứu thế truyền tới từ phía sau lại làm đôi môi nhợt nhạt hơi hơi nhếch lên.
“Ô ô, Sev! Từ từ! Chờ tôi một chút!… A, gói bộ này lại cho tôi ~ cám ơn! Chờ tôi với! Sev! Em không thể vứt bỏ tôi!”… Chết tiệt, nếu bỏ đi câu cuối cùng…
Ôm một đống đồ hoàn toàn vượt ra ngoài kế hoạch, hai người trở về Thung lũng Godric. Vào cửa, Snape buông mình xuống ghế sô pha mềm mại, thề rằng hắn sẽ không bao giờ ra ngoài mua sắm cùng Đấng cứu thế nữa! Chuyện đó quả thực chính là một kiểu tra tấn!
Gương mặt nhận được những nụ hôn ôn nhu, từ từ nhắm mắt, Snape nhẹ nhàng đáp lại, sau đó, nghe thấy tiếng bước chân anh nhẹ nhàng tiến vào phòng bếp. “Ừ…”…
Một hồi âm thanh leng keng lẻng kẻng vang lên rồi phòng bếp trở nên yên ắng. Snape lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng oán giận thì thầm của Đấng cứu thế, “A, chết tiệt, đậu phụ này xắt thế nào đây!” “Ối Merlin! Lại nát rồi! Không sao, còn hai miếng…”
Nhướn mày, cuối cùng hoài nghi không biết Đấng cứu thế liệu có làm hỏng tất cả thực phẩm hay không, Snape đi tới sau lưng người đang vùi đầu nấu bếp, sau đó đen mặt, trán nổi gân xanh.
Đấng cứu thế cầm dao, thật cẩn thật đặt lên miếng đậu phụ mềm mại đang run lẩy bẩy, tốt lắm, thuận lợi, sau đó cắt xuống. OK, miếng đậu chạm dao – nứt ra…
Nhìn anh nghiến răng nghiến lợi, Snape thở dài. Hắn thực hoài nghi mấy năm trước, lúc không có Mimi, Đấng cứu thế rốt cuộc làm thế nào để chuẩn bị cho hắn những món ăn ngon lành đó…
Bàn tay thon dài đoạt lấy con dao từ trong tay Đấng cứu thế, lấy khuỷu tay huých huých người thanh niên mang vẻ mặt không cam lòng này tránh ra, Snape thân chinh xuất trận. Harry đứng sau hắn, thấy lưỡi dao trong tay hắn nhẹ nhàng nhúng nước, sau đó cắt xuống miếng đậu phụ mềm mại, hoàn mỹ!
Harry ghen tị nhìn Snape đưa tay xắt, vài lần liền hoàn thành sự tình mà anh khổ sở phấn đấu mãi không thôi, sau đó, lúc nồi nước trên bếp bắt đầu xì xèo phát ra tiếng vang, anh luống cuống nhấc vung lên, bắt đầu dùng thìa gạt bỏ váng mỡ.
Thịt gà, thịt vịt, cá trích sùng sục quay cuồng trong nước, mùi hương thơm ngào ngạt ngập tràn không khí. Hít sâu một hơi, vừa lòng, Harry giảm lửa, chờ ninh nhừ.
Snape bắt đầu chế biến các loại nguyên vật liệu khác, đem tôm bóc vỏ, ngón tay trắng nõn linh hoạt mà hữu lực, sau đó xắt tôm thành miếng ngon lành và cắt thịt mỡ màng thành lát mỏng. Hắn chuẩn bị tốt những nguyên liệu trong sách yêu cầu, cuối cùng, cầm lấy lá cải trắng Harry đã rửa sạch, vuốt lên những phiến lá mềm mại rồi cắt thành từng khúc đều đặn, cẩn thận và tỉ mỉ…
Sau khi đã làm tốt tất cả những việc cần chuẩn bị, Snape còn chưa kịp rửa tay, liền bị người thanh niên không biết từ khi nào đứng sau lưng ôm lấy thắt lưng mình. Những ngón tay chạm tới đồ ăn được đưa lên đôi môi ấm áp, đầu ngón tay được nhẹ nhàng ngậm lấy, cái lưỡi nghịch ngợm linh hoạt và cẩn thận chậm rãi liếm mút, răng thỉnh thoảng khẽ cắn lên đầu ngón tay hắn…
Cảm giác nhộn nhạo lan tràn từ ngón tay khiến Snape hơi hơi rung động, thả lỏng thân thể dựa vào lồng ngực ấm áp phía sau, lẳng lặng nghe tiếng vang ùng ục từ nồi canh trên bếp.
Khoảng 20 phút sau, dưới những nụ hôn của Đấng cứu thế không ngừng dừng trên mặt, trên môi, Snape bị tra tấn tới cơ hồ xụi lơ trên mặt đất. Hắn giãy ra khỏi sự giam cầm ngọt ngào, lấy khửu tay chọc chọc người thanh niên đang mê đắm kia.
Khoái trá, Harry đem cải trắng, tôm bóc vỏ và thịt cắt lát mỏng đổ vào nồi canh, sau đó cho thêm một chút gia vịt vào nước canh đã mang màu trắng ngà nhàn nhạt, đậy lại, chậm rãi ninh tiếp.
Chằm chằm nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên từ khe hở nắp vung không đóng kín, ôm lấy người yêu đang yên lặng tựa vào mình, Harry cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Sự bất an tựa hồ kéo dài hai năm nay hoàn toàn được trấn an…
Không biết bao lâu trôi qua, có lẽ 5 phút, có lẽ 10 phút hoặc càng lâu hơn, ôm lấy thắt lưng Snape, Harry nhìn hắn mở nắp nồi, khiến mùi hương thoang thoảng tản ra tứ phía. Hắn lấy một cái muỗng nhỏ múc nước canh lên nếm. Ma xui quỷ khiến thế nào, anh kéo nghiêng gương mặt có chút kinh ngạc của hắn, nhẹ nhàng hôn lên, mùi vị giống như bánh ngọt hôm qua, chỉ là thanh thanh trong trẻo, lại thơm nồng, còn có – vị ngọt ngào mềm mại.
Hương vị bị chia sẻ, trước khi không thể khống chế giãy ra khỏi sự giam cầm của Harry, Snape lại bị anh gắt gao ôm lấy. Hắn cố gắng gian nan sắp thức ăn ra, bưng bát canh dần dần ấm lên, khàn khàn mở miệng, “Ăn… thôi… Đồ ngốc…”
Buông tay xuống để nhận bát canh từ đối phương, Harry nhún vai, cười như thể chẳng có chuyện gì đặc biệt, “Ha ~ bữa trưa? Hay là buổi trà chiều?”
Trừng mắt nhìn gã Gryffindor ngu ngốc, Snape cười giả lả, “Anh… có thể… coi… thứ này… như… bữa tối!”
“Á, ôi! Nóng quá! Quên đi, cứ coi nó như đồ ăn thêm là được rồi…” Bị nóng tới bỏng tay, Harry mang vẻ mặt đau khổ nhanh chóng tới bên bàn, đặt bát canh xuống, vuốt ve đầu ngón tay đau đớn, nhăn nhó mặt mày, mãi tới khi người nào đó đi tới bên cạnh anh, buông đồ ăn trong tay xuống, đem ngón tay đỏ hồng ngậm vào miệng.
Há hốc mồm, Harry đờ người nhìn đầu ngón tay mình được làn môi hồng nhạt bao lấy, ngây ngây ngẩn ngẩn bị kéo tới nhấn ngồi xuống cạnh bàn. Tới lúc miệng bị nhét vào một miếng cải trắng, anh mới theo bản năng nhai nuốt, hoàn toàn nếm không ra hương vị, chỉ mê luyến quay đầu, nhìn đối phương tao nhã nhẹ nhàng thương thức món rau xanh nhạt, a, hình như mềm mại nhưng có điểm dai dai, nước canh cải trắng có vẻ thanh và ngon tới không ngờ… có lẽ hương vị của đôi môi nhợt nhạt kia… rất tuyệt vời?
Vô thức dướn người qua, trước khi người bên mình kịp phản ứng, Harry đã hôn lên bờ môi dính chút nước canh, đầu lưỡi lướt qua trên môi, nuốt vào hương vị ngọt ngào, sau đó dây dưa tranh đoạt, đòi chia sẻ…
Đúng như dự kiến, thật ngon lành! Anh xâm nhập, cố gắng tranh đoạt cùng người đang cố trốn tránh, mãi cho tới khi đối phương cuối cùng hoàn toàn trở nên yếu đuối, Harry mới lấy lại tinh thần, ngẩn người, sau đó hơi gợi khóe môi, lấy miếng cải trắng nhỏ đưa vào trong miệng người đang hơi hơi thở dốc trong lòng mình, rồi lại – tiếp tục…
Tuyết không biết khi nào đã dần dần ngừng rơi, mà giữa phòng ngủ truyền đến tiếng thở dốc mơ hồ cùng với tiếng nói đứt quãng, “A… Sev… Cải trắng… ăn thật ngon… Ha ha… Không bằng, lần sau chúng ta đổi cách làm… Hô… hô… Phương Đông hình như… rất giỏi… chế biến… cải trắng…”
“A ưm… Câm… miệng… ôi… làm… chuyện… anh… ô a a… nên… làm đi…”