Chương 6: Chương 6

“Phần lớn khế ước nô lệ có tính cưỡng chế, buộc nô lệ phải nghe theo sự quản chế và mệnh lệnh của chủ nhân, không thể phản bác, không thể chống cự, chỉ có thể phục tùng vô điều kiện, tùy theo sự thúc bách của chủ nhân, vì nhu cầu của chủ nhân mà phục vụ và lao động. Một khi có phản kháng hay biểu hiện tự chủ, hoặc khi chủ nhân tự mình làm việc của nô lệ trước mặt nô lệ, ừ, giống cậu vừa cư xử với giáo sư Snape, nấu cơm cho thầy, đút cho thầy ăn gì gì đó, nô lệ sẽ phải chịu sự trừng phạt của khế ước. Nhưng rõ ràng là dù cậu làm như vậy, giáo sư Snape cũng không bị khế ước cảnh cáo hay trừng phạt gì đó… blah blah blah…” Đại khái nửa giờ sau, Hermione nói xong, cúi đầu uống một ngụm nước.

Ron nhìn Harry chau mày, lại nhìn người vẫn tựa vào Harry, chăm chú nhìn hắn, gãi gãi đầu, thử nói lên ý kiến của mình. “Ừ, Harry, tớ cảm thấy giáo… sư Snape cũng không giống như nô lệ trong sách nhắc đến, chỉ biết sợ hãi và phục tùng. Hơn nữa bọn họ ít nhất cũng có thể tách ra khỏi chủ nhân một thời gian dài mà không có biểu hiện giống như thầy Snape. Thầy dường như cực kỳ dựa dẫm vào cậu, hơn nữa cần cậu, ừm, quan tâm… Nhưng kỳ quái là lại như theo bản năng sợ cậu tới gần…”

Khoát tay, Harry vừa lại một lần nữa cầm lấy bàn tay muốn nắm lấy áo anh của Snape, vừa có chút uể oải bất đắc dĩ nhìn các bạn anh. “Tớ nghĩ trải qua một ngày tự mình ‘trải nghiệm’, tớ biết rất rõ biểu hiện này của thầy!”

Đột nhiên Hermione dường như phát hiện điều gì đó, cau mày, “Harry, vì sao giáo sư không nói lời nào? Sợ hãi ư? Hay là…?”

Sửng sốt, một hồi lâu sau Harry mới gục đầu xuống, khó khăn thở dốc, “… Bác sĩ bảo thầy có lẽ đã mất đi năng lực ngôn ngữ, bởi vết thương trên cổ và xà độc, hoặc còn có một số vấn đề gì đó khác, hơn nữa… hiện tại thầy có lối suy nghĩ… tựa như một đứa bé, mà thầy không những mất đi phần lớn trí nhớ, những ký ức còn lại được cũng rất hỗn loạn…”

“Trời! Merlin! Thầy rốt cuộc đã trải qua những gì!” Hermione và Ron cùng hô lên, lại thấy Snape vì bị Harry nắm lấy tay trở nên an tĩnh hơn, đang ngoảnh đầu nhìn họ với ánh mắt thấp thoáng sợ hãi. Họ liền cố gắng hạ thấp giọng rít gào.

“… Tớ không biết, Mione, Ron. Lúc đám con hoang kia đem thầy giao cho tớ, thầy cũng đã thế này. Dù sao tớ cũng sẽ thử chữa trị cho thầy. Thầy thuốc nói rất mơ hồ, nói là Severus ‘dường như’ mất đi năng lực ngôn ngữ và ‘hiện tại’ có lối suy nghĩ đó. Tớ nghĩ, chúng ta sẽ có cơ hội…” Lắc đầu, Harry đưa ra một câu trả lời rất không xác định.

Hít sâu, Hermione đứng lên, tới bên người Harry, chậm rãi hạ mình xuống, thử vươn tay. Tay cô càng tới gần, Snape càng cố gắng chui vào lòng Harry, bắt đầu phát run, tới mức không khống chế được bắt đầu khẽ cựa mình trong vòng ôm của anh.

Tay ngừng chốc lát giữa không trung rồi buông xuống, Hermione im lặng nhìn Harry bắt đầu luống cuống trấn an người vì cô tới gần mà lâm vào cực độ sợ hãi, không phát ra âm thanh, không kịch liệt giãy giụa, chỉ cứng ngắc run rẩy, đôi mắt đen tràn đầy mê mang kinh sợ. “Nào, giáo sư… Severus… Thả lỏng, thả lỏng, kìa… Không sao đâu… Hermione chỉ muốn tới gần thầy thôi mà…”

Yên lặng lui về chỗ mình ngồi trên sô pha, Hermione dúi đầu vào vai Ron. Cô không biết phải làm thế nào mới biểu đạt được những cảm xúc trong lòng mình lúc này.

Khi đã bình tĩnh lại, Hermione ngẩng đầu, nhìn Snape đã an tĩnh lại dưới sự trấn an của Harry sau khi cô rời đi, run giọng nói, “Nếu vậy thầy nhận ra cậu sao, Harry?” Câu nghi vấn, lại dùng giọng điệu khẳng định.

Cười khổ, Harry nhẹ nhàng vỗ vai Snape. “Đúng vậy, Mione, thầy có thể nhận ra tớ, nhưng chỉ là như vậy… Thầy sẽ không trừng mắt với tớ, châm chọc tớ, cười nhạo tớ là ‘Đứa Bé Sống Sót’ như trước, có lẽ, chỉ là bởi vì ấn tượng quá mức khắc sâu…”

Trầm mặc, một lát sau, Hermione kéo Ron, kẻ đang mang biểu tình phức tạp nhìn Snape, đứng lên. “… Harry, tớ nghĩ chúng ta lúc trước đã nghĩ rất đơn giản… Tớ sẽ tiếp tục tra cứu tìm hiểu về khế ước giữa hai người…”

Ngay lúc hai người định đi, Harry lại ngăn cản. “Từ từ, Mione, tớ nghĩ cậu nên xem cái này. Còn một chuyện nữa, mong cậu nói với bộ trưởng, đừng tiết lộ chuyện giáo sư đã trở lại ra ngoài, giữ kín được bao lâu thì giữ bấy lâu…” Nói rồi, anh kéo cổ áo của mình ra, đồng thời nhẹ nhàng đẩy tóc Snape, để lộ ấn ký kia. Hermione đến gần hơn một chút, nhìn cẩn thận, gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ lời của Harry, sau đó cùng Ron đi qua lò sưởi trong tường.

Bằng hữu trở về, trời cũng đã tối. Harry vực dậy tinh thần, chuẩn bị bữa tối cho mình và Snape. Sau khi đã no, anh lau mặt qua loa rồi nằm xuống giường, trân trối nhìn Snape đang mở to mắt nhìn lại mình, cả nửa ngày sau môi mới run rẩy thở dài, “… Ngủ đi … tôi sẽ không đi đâu hết…” Còn về phần biến ra một cái giường khác? Merlin, anh không dám tưởng tượng…

Vốn vẫn cẩn thận chú ý động tĩnh của Snape nằm cách anh không xa lắm, nhưng hai ngày liên tục chưa từng chợp mắt khiến Harry bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ. Cũng không phải một giấc ngủ say, ánh mắt đen mơ mơ màng xuất hiện trước mặt anh, mang theo tuyệt vọng, mang theo hi vọng, mang theo thống khổ, mang theo khẩn cầu, đồng thời thoảng bên tai câu nói khiến thỉnh thoảng anh vẫn đau buồn nhớ lại, “Hãy… nhìn… ta…”

Bất an trở mình, trán Harry bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Mi mắt nhắm chặt run lên muốn mở ra, lại nhìn thấy ánh mắt giống hệt trong mơ nhưng tràn đầy mê mang sợ hãi. Anh bất giác bật dậy, chăm chăm nhìn về phía trước, miệng há to thở dốc, sau đó, trong bóng đêm, chuẩn xác cảm nhận được ánh nhìn chăm chú và dè dặt đổ lên người mình.

Đờ đẫn xoay người, nhờ mắt đã thích ứng với bóng tối, Harry nhìn Snape vì động tác của anh mà hơi hơi run, vẫn duy trì một loại tư thế cứng ngắc nằm ở đó, bướng bỉnh nghiêng đầu nhìn anh. Anh chậm rãi đưa một bàn tay trùm lên đôi mắt đen kia, gục đầu xuống, thống khổ khẩn cầu, “Không… Đừng nhìn tôi như vậy nữa… Giáo sư… Xin thầy…”

Lông mi dưới lòng bàn tay chậm rãi nhích hai cái, rồi mắt nhắm lại. Bàn tay băng dầy vải thật cẩn thận, do dự nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Harry. Chẳng bao lâu sau, Snape đã ngủ yên, mà Harry, rốt cuộc không thể tiếp tục đi vào giấc ngủ, chỉ yên lặng nhìn đối phương ngủ say, lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng trong bóng đêm.

Miễn cưỡng chợp mắt được vài tiếng đồng hồ, trời vừa sáng, Harry lập tức rời giường. Tới lúc cảm thấy mình cần giải quyết nhu cầu sinh lý mới ảo não phát hiện mình không nghĩ tới nhu cầu sinh lý của Snape… Hắn đã thưc giấc và lại chăm chú nhìn anh. Do dự một chút, đưa tay vén lên áo ngủ, không ngoài ý muốn thấy bụng đối phương hơi phình lên. Anh hít sâu một hơi, xuống giường, cẩn thận ôm lấy con người đang run rẩy này vào phòng tắm.

Trải qua xấu hổ vạn phần giải quyết hoàn toàn nhu cầu sinh lý của cả hai người, lại mất một tiếng nữa giống như đang đấu trí cùng tội phạm cực kỳ hung ác, Harry đầu mướt mồ hôi tắm rửa cho Snape. Dường như lúc thanh tỉnh hắn cực kỳ sợ hãi nước, khiến sau khi vừa khổ sở tránh né bàn tay quấn băng dầy không ngừng tìm cách túm lấy mình, vừa phải cố gắng đảm bảo băng không dính nước, Harry khẩn thiết cảm thấy mình cần nuôi một gia tinh…

Tới lúc Harry làm xong bữa sáng, sau khi ngăn cản Snape làm ra hành động khiến anh muốn giết người, anh đút từng thìa cho hắn ăn. Ăn chưa được vài miếng, lửa xanh bùng lên trong lò sưởi, kéo theo tiếng nói chuyện ồm ồm của Sirius, đủ to để khiến Harry muốn đập tường. Sau đó, cha đỡ đầu của anh và người sói bước ra khỏi lò sưởi. Mà Harry lúc này chỉ biết luống cuống một tay bưng bát, một tay cầm thìa, nhìn Snape vì âm thanh đột ngột vang lên mà hoảng sợ, cố gắng xoa dịu Snape để hắn bình tĩnh lại.

“A! Harry, chú biết con đã dậy, vì sao không tham gia…” Lời chưa nói xong đã vì thấy hai người dính vào nhau trên ghế sa lông mà nghẹn lại. Sirius mang biểu tình cổ quái nhìn con đỡ đầu bưng bát, cầm thìa, cánh tay ôm lấy một người đàn ông tóc dài mặc áo ngủ, hai bàn tay quấn đầy băng vải, tay chân đều cố định thạch cao. Harry cố gắng áp người đang run rẩy vào ngực mình, vội vã trấn an. “Không sao, không sao… Im lặng, nào… Ngoan… Đó là cha đỡ đầu của tôi và bạn của ông ấy thôi mà…”

Mãi tới lúc Harry thành công làm con người bị tóc che không rõ mặt kia an tĩnh lại, nhè nhẹ run rẩy cuộn người trong lòng anh, Sirius mới lắp bắp mở miệng. “Ha, Harry, đây là…” Không đợi hắn nói xong, Sirius thấy Harry buông bát, thìa, đẩy những lọn tóc dài tán loạn ra, để lộ gương mặt hắn cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Mắt lập tức trừng trợn, “Sni, Sni, Snivellus!!!”

Trực tiếp ôm chặt Snape vào trong ngực, cảm nhận hắn bị tiếng thét chói tai của Sirius làm giật mình, Harry không thể không gầm nhẹ. “Dừng lại!! Chú Sirius!! Giữ yên lặng đi, con sẽ giải thích cho chú!!!”

Remus vẫn đứng ở bên cạnh Sirius. Người sói tuy cũng thực khiếp sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, lập tức một tay bưng kín miệng Sirius, một tay chặt chẽ đè xuống không cho hắn rục rịch, sau đó khẽ gật đầu với Harry, mãi tới khi Sirius đã bình tĩnh lại mới dắt tên ngốc đang đần thôi ra trân trối nhìn Harry và Snape tới ngồi xuống ở ghế sô pha đối diện với Harry.

Hít vào thật sâu, thở ra, sau vài lần, Sirus tỉnh táo lại, nhìn Harry đang nhẹ nhàng vỗ vai và ghé vào tai trấn an ‘tử địch’ của hắn, người hắn vẫn nghĩ là đã qua đời. “Thế này là thế nào, Harry? Không phải Sni… Snape đã… Tình huống này là sao vậy, sao hắn lại trở thành như vậy…”

Cuối cùng cũng thành công khiến Snape bình tĩnh lại rồi chôn đầu ở cổ anh, Harry một tay vỗ nhẹ vai Snape, một tay bắt lấy tay đối phương buộc nó rời khỏi vạt áo mình, ngẩng đầu nhìn Sirius, thở sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng, “Buổi tối hôm trước…” …

Gần một giờ sau, Sirius nhìn người đàn ông đang cuộn mình trong lòng Harry, ánh mắt không thể tin nổi. “Chuyện này, chuyện này! A chết tiệt! Khế ước nô lệ??? Bị câm??? Tư duy của trẻ nhỏ!! Snape rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì, tên… kia… Merlin!!!”

Gian nan giật giật khóe miệng, Harry nâng dậy Snape dậy, thấy hắn đã không còn run rẩy liền để hắn dựa vào mình ngồi, lại bưng bát lên, múc thìa cháo nhờ một lời chú giữ ấm mà vẫn chưa nguội đưa lên miệng hắn. Hắn ngoan ngoãn hé miệng, nhưng dùng ánh mắt dè dặt liếc trộm Sirius và Remus. Harry vừa dỗ hắn vừa giải thích, “Ngoan, ăn cơm nào… Chính là như thế đấy, chú Sirius, kết quả cuối cùng chính là như chú đang nhìn thấy, cho nên, giữ yên lặng, không được lớn tiếng nói chuyện! Chú sẽ dọa thầy sợ đấy!”

Theo bản năng ngậm miệng lại, Sirius sau khi cùng Remus vẫn trầm mặc từ đầu trao đổi ánh mắt, liền lẳng lặng nhìn Harry từng chút từng chút đem chỗ cháo ít ỏi dỗ Snape ăn. Cuối cùng cũng xong, Harry cầm lấy bữa sáng của mình, một chiếc sandwich, và ngoạm một miếng to, còn Snape im lặng hơi hơi dựa vào anh, ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh. Sirius khó khăn nuốt nước miếng, tận lực hạ giọng mở miệng, “Như vậy, đây chính là lý do con không tham gia buổi tiệc Bộ Pháp Thuật tổ chức tối qua? Bộ trưởng Luther bảo con xin nghỉ phép một năm…”

Cố gắng nuốt xuống một mồm đồ ăn, Harry hớp ngụm hồng trà lớn, “Hà… Bộ trưởng Luther nói như vậy? Chậc, à, đúng vậy, chính là như vậy…”

Sirius trộm liếc Snape đang hướng tay về phía góc áo Harry, người kia giống như một con nai hoảng sợ, cụp mắt xuống khi bị hắn nhìn. Miễn cưỡng không chú ý tới “kẻ địch” dường như đã hoàn toàn thay đổi này nữa, Sirius muốn chấn chỉnh lại những suy nghĩ đã rối thành một mớ bòng bong của mình, “Được rồi, có thể hiểu chuyện này tương đương với việc, trừ phi tìm được cách giải trừ khế ước cổ quái giữa con và Snape, con nhất định cứ phải… chăm sóc hắn như vậy?”

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay băng kín chết tiệt vẫn đang muốn bắt lấy áo anh, Harry thấy người bên mình cuối cùng cũng hoàn toàn trấn tĩnh lại, thở phào một hơi. “… Có lẽ đúng là vậy… Hermione hiện tại đã có chút manh mối, con nghĩ sẽ không mất lâu lắm…”

Với nữ phù thủy thông minh kia, Sirius cực kỳ tín nhiệm, chẳng qua, tình huống lần này quá mức đặc biệt. Hắn nhíu mày, thử nêu ra một vấn đề, “Nếu… chú là nói nếu… Harry, khế ước không thể giải trừ thì sao?”

Harry sửng sốt. Hai ngày nay suy nghĩ của anh luôn rối mòng chung quanh Snape, tới giờ cũng chưa nghĩ đến vấn đề này. Anh ngẩn ra, một hồi lâu sau mới rời mắt khỏi Sirius, quay đầu nhìn Snape vẫn đang trân trân quan sát mình, nhìn cặp mắt đen khiến anh luôn cảm thấy áy náy và hổ thẹn. Khoảng năm phút sau anh mới quay đầu lại, đối diện vẻ mặt nhíu mày nhăn mặt của Sirius. “… Con vẫn sẽ chăm sóc thầy, bằng tất cả khả năng của mình… Đây là điều duy nhất con có thể làm được…”