Sau khi dùng phương thức nhanh nhất liên lạc với bạn bè, Harry tắm sạch, sung sướng nhận sự ‘hầu hạ’ cảm ơn của Snape, để hắn chà lưng cho anh khiến anh phải nhe răng trợn mắt và gội đầu cho anh khiến anh phải dở khóc dở cười. Rốt cuộc, không để một lần tắm rửa bình thường trở thành một tai nạn lớn, Harry kéo Snape đang mang vẻ thỏa mãn ra khỏi phòng tắm.
Thay quần áo, dùng bữa trưa xong, Harry kéo Snape, người ngoan ngoãn thuận theo anh, định chen vào lãnh địa của Mimi, muốn khua tay khua chân làm gì đó chuẩn bị cho buổi trà chiều, nhưng cuối cùng bị gia tinh phẫn nộ đuổi ra. Không có việc gì để làm, Harry liền cùng Snape ngồi xuống ghế sa lông trong phòng khách, bắt đầu hưng phấn luyên thuyên với người chỉ yên lặng lắng nghe về kế hoạch tiếp tục trang bị cho nhà kính. Lúc hết chuyện để nói, anh cũng đã dựa vào ghế sa lông thiếp đi từ lúc nào chẳng biết, rồi thân thể chậm rãi trượt dọc theo lưng ghế xuống, đầu gối lên đùi Snape.
Tới lúc bạn bè Harry lục tục kéo nhau ra từ trong lò sưởi, đón chào họ chính là một màn như vậy: người bạn của họ nằm ngửa trên ghế sa lông, một chân thả xuôi xuống đất, đầu gối trên đùi Snape ngủ say. Người bị đem ra làm gối chỉ ngồi yên lặng ngắm gương mặt say ngủ, tay trái ôm đỉnh đầu Harry, tay phải nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một dùng đầu ngón tay vẽ lướt theo đường nét khuôn mặt anh. Cảnh này khiến những người vốn chỉ quen nhìn thấy bộ dáng Harry cẩn thận ôm Snape đều cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Sự xuất hiện đột ngột của vợ chồng Hermione, Draco, Sirius, Remus, rồi McGonagall và Pomfrey hiển nhiên đã dọa Snape giật mình. Hắn lập tức thu lại ngón tay vẽ vẽ trên mặt Harry, bất an đề phòng nhìn họ. Sau khi nhận ra đây đều là những gương mặt quen thuộc, hắn bình tĩnh lại, ngừng một lát, sau đó khẽ gật đầu.
Ron và Sirius rõ ràng bị cảnh kia làm kích động. Thế nên lúc Ron mở miệng kêu lên một tiếng, ‘Harry!”, liền bị Snape trừng mắt nhìn. Đúng vậy, chính là trừng mắt nhìn. Thanh âm của Ron không nhỏ, đủ để đánh thức Harry dậy khỏi giấc ngủ, điều này khiến Snape cảm thấy không thoải mái, mà cái trừng mắt của hắn nhắm vào Ron cũng làm cho mấy người Hermione chịu ‘kích thích’ không nhỏ.
Bị tiếng kêu của Ron đánh thức, Harry mơ mơ màng màng mở mắt, sau khi nhìn thấy ánh mắt phảng phất phẫn nộ và bất an của Snape, anh nghi hoặc lắc lắc đầu, bắt lấy bàn tay dường như vì không có nơi để đặt mà dừng lại giữa không trung, “Ô… Sev? Làm sao thế? Vì sao lại tức giận?” Sau đó anh vừa ngáp vừa ngồi dậy, hết buồn ngủ rất nhanh, định hỏi tiếp. Thế nhưng câu trả lời của Hermione đã cho anh đáp án, đồng thời cũng khiến anh phát hiện bạn bè mình đều đã tới.
“Hì hì, Harry, tớ nghĩ sở dĩ thầy Severus tức giận là vì cái tên này quấy rầy cậu ngủ trưa ~” Hermione kéo kéo Ron đang há hốc miệng.
Harry nghe xong, sau một hồi ngẩn người liền hết sức vui mừng, “Cái gì, Mione?! Hoan nghênh mọi người, a không phải, Sev tức giận với Ron??? Merlin, đúng là hay quá~!! A… ừm ừm, Ron, tớ không có ý đó, ý tớ là…”
“Được rồi được rồi, Harry, con không phải giải thích. Chúng ta đều hiểu được tâm tình hiện giờ của con, Severus đang hồi phục rất tốt, ừ, rất tốt ~” Sirius kéo Remus đang cười tủm tỉm, vừa đáp lại Harry, vừa đi tới ngồi xuống ghế sa lông đối diện Harry. Sau hắn, mấy người Minerva, cả Draco và Ron bị Hermione dắt cũng đi tới.
Sau khi hớp qua vài ngụm nước, Harry liền vội vàng đưa bạn bè đi xem ‘nhà kính của Sev’. Anh thậm chí còn viết tên nhà kính lên trên khung cửa, một hành động khiến bạn bè anh, đặc biệt Draco, thấy là ngu ngốc vô cùng!
Bị lời bạn bè đả kích, Harry có hơi ủ rũ. Nhìn Snape im lặng đứng bên cạnh, anh kéo tay hắn đặt lên vị trí tim mình, cười khổ muốn tranh thủ sự đồng tình, “Thế nào, Sev, tên này không hay sao?” Để trả lời, Snape ngây ngốc nhẹ nhàng xoa đầu anh, ừ, đây chính là sự an ủi!
Bạn bè Harry không để ý tới ‘trò chơi nho nhỏ’ giữa anh và Snape. Hai tháng nay họ nhìn thấy những chuyện như thế này không ít lần, chẳng qua hiện giờ phản ứng và sự phối hợp của Snape càng ngày càng tự nhiên hơn mà thôi. Tấm tắc thành tiếng, mọi người thay nhau phát biểu ý kiến về thành quả huy hoàng của anh.
“Ừ ~ Harry, không thể không nói, xét cậu là một Gryffindor, việc cậu có thể dựng nhà kính thành hình dáng miễn cưỡng chạm được tới tiêu chuẩn thẩm mỹ của Malfoy, thật là đáng quý!” Draco chuyển ánh mắt tới ngắm ngôi đình ngỗ nhỏ ở hướng khác, sau đó bình luận.
“Oa~ bồ tèo, cậu thật cừ đó! Đây thật sự là do cậu dựng mà không phải do bàn tay của những phù thủy lão luyện về kiến trúc? Tớ thề trước Merlin, đây là nhà kính tốt nhất mà tớ từng thấy!” Ron kéo kéo Hermione cũng đang kinh ngạc như mình, khiếp sợ than.
“Ừ~ theo một góc độ nào đó, có thể nói là làm không tồi, nhưng mà nơi này… Nơi này… a, còn nơi này nữa… hẳn là #¥% …… ¥&” Chẳng ai để ý tới Sirius đang đột nhiên bùng nổ tài thiên phú về kiến trúc, chỉ trừ Remus bóp trán chán nản.
“Harry… Thầy Dumbledore đã kể với bọn cô, chuyện em đã làm thật tuyệt vời, cám ơn em!” Đây là lời McGonagall và Pomfrey vui mừng nói.
Harry nhận được sự khen ngợi của bạn bè, đương nhiên, anh đã sớm được Snape tán thưởng rồi, vài vệt bầm tím vẫn còn hơi đau trên lưng chính là bằng chứng…
Họ vui vẻ hàn huyên trong chốc lát. Tới lúc bắt đầu dùng bữa tối phong phú, Hermione nêu lên một vấn đề, “Nhưng Harry, nhà kính có rồi, hạt giống cũng có, nhưng hai người hình như còn cần một ít công cụ. Tớ nhớ rõ, một vài giống cây không thể trực tiếp trồng xuống mặt đất, nếu vậy, lúc nào cậu định đi mua?”
Nuốt xuống miếng thịt bò ngon tuyệt, Harry vươn tay lấy cho Snape một ít súp, thả vụn bánh mì vào. Còn chưa hết một tuần như bác sĩ dặn, Harry cũng không dám lại phải nhìn Snape vì ‘ý tốt’ của anh mà đau tới run rẩy. “À, tớ định mai đi mua, đưa Sev theo nữa. Tuy lần trước có hơi không thuận lợi, nhưng tớ nghĩ, Sev sẽ đồng ý… Ừm, chắc vậy…”
Trộm liếc Snape đang hớp từng hớp súp nhỏ, Harry có chút không chắc chắn, hay là đặt hàng qua thư hoặc để Mimi đi mua? Nhưng một lát sau, Snape ăn xong, gật gật đầu với Harry, khiến anh vui tới mức suýt nghẹn mỳ Ý trong miệng. Hay quá, Snape đồng ý! Cũng có nghĩa là họ sẽ lại tiếp xúc với thế giới phù thủy, ừ, lần này nhất định anh sẽ cẩn thận!
Khi bữa tối vui vẻ đã chấm dứt, lúc chuẩn bị ra về, Ron và Hermione mời Harry, “Bồ tèo, lần tới đây, mẹ tớ bảo tớ hỏi cậu, cậu có thể tham gia buổi tụ họp cuối tuần sau ở trang trại Hang Sóc không? Bọn tớ đều đến, đương nhiên, cậu đưa cả thầy Severus đi nữa, mẹ tớ rất muốn thấy thầy ấy, nếu có thể!”
Nghĩ một lúc, Harry xoay đầu liếc Snape đang nghe Hermione nói chuyện, nhận được một ánh mắt nghi ngờ. Anh lắc đầu cười, “Ron, tớ sẽ hỏi Sev một chút, nếu thầy đồng ý, tớ nghĩ bọn tớ sẽ rất thích được quấy rầy nhà cậu~”
“Được rồi, tớ nghĩ mẹ tớ sẽ rất cao hứng. À, anh George và Ginny cũng sẽ mang bạn kết giao của mình đến nữa. Bên Ginny thì vẫn là tên nhóc người Pháp kia. Tớ thật thán phục tên nhóc đó, nhưng anh George thì lại dù chết cũng không chịu nói bạn mình là ai. Ba mẹ tớ hình như biết, nhưng biểu tình có chút là lạ, cũng không chịu nói cho bọn tớ, chỉ bảo tới lúc đó sẽ biết. Merlin! Tớ rất hiếu kỳ!”
Harry ngẩn người, “Hả? Bạn của Ginny và anh George sao? Tớ thực muốn gặp đó. Nhưng bạn của anh George sao lại thần bí như vậy? Một năm nay tớ không liên lạc với anh ấy nên không biết, nhưng ngay cả Ron cũng không biết, đúng là có điểm hơi kỳ quái ~ thật sự là tò mò mà, tớ muốn đi ~” Ánh mắt Harry dừng lại trên người Snape, hắn vừa được Hermione buông tha, liền sáp lại bên cạnh anh. Anh vươn tay ra theo thói quen, nắm lấy những ngón tay lúc nào cũng mát lạnh hắn đưa tới.
“Ha ha, vì chuyện này Ron sầu não tới chết mất, nhưng thật ra tớ cũng rất ngạc nhiên đó. Harry, hai bác Molly và Arthur lần đầu tiên thần thần bí bí như vậy, tớ rất mong cuối tuần sau đến mau mau ~” Hermione trở lại bên người Ron, cũng cười vui vẻ.
“… Harry, tôi về trước đây, ngày mai tôi phải đi kiểm tra một sản nghiệp của nhà Malfoy. Còn nữa, tháng sau mẹ tôi sẽ trở về từ Pháp. Bà muốn gặp cha đỡ đầu, tôi nghĩ, không lâu nữa hai người sẽ nhận được lời mời của trang viên Malfoy. Nếu tình hình cho phép, cậu đưa cha đỡ đầu của tôi đi nhé. Nhưng nếu thật sự không được, tôi không ngại cùng mẹ tới thăm đâu! Vậy gặp lại sau!” Nói xong, Draco như thể có việc gấp, chào mọi người xong liền vội vã ra về.
Bạn bè lục tục kéo nhau về hết, chỉ có Sirius, trước khi đi nhìn Harry mở miệng định nói gì, rồi sau khi thấy Snape đi sát bên người Harry, lại ngậm miệng. Remus vỗ vai hắn an ủi, rồi sau đó cùng hắn đi vào lò sưởi.
Bạn bè đã về hết. Harry duỗi thắt lưng, mấy ngày liền lao động cật lực khiến anh thấy mệt mỏi. Anh bắt đầu hoài nghi không biết có phải vì trong khoảng thời gian ‘nghỉ ngơi’ này mình không chịu rèn luyện thân thể mà làm thể lực của mình kém đi không. Ôi, phải bắt đầu rèn luyện thôi, tuy nhiên việc cấp bách lúc này là phải hoàn thành nốt nhà kính, để Snape thỏa nỗi chờ mong bao lâu nay và trở nên vui vẻ hơn khi được làm điều mình muốn. Còn về lời mời của trang trại Hang Sóc, được rồi, anh còn ít nhất là tám ngày để khai thông cho Snape…
Sáng sớm hôm sau, Harry lại đưa Snape tới Hẻm Xéo. Chẳng qua đã rút ra kinh nghiệm từ lần trước, chỉ sau khi hoàn toàn được Snape đồng ý, anh mới đưa người ra khỏi nhà. Lần này, anh cũng không hề cưỡng ép lôi Snape đi tới đi lui mà bỏ công giảng giải mục tiêu hai người cần hoàn thành cho Snape nghe, sau đó cùng nhau thực hiện.
Thế là sau khi mua tất cả công cụ và tới cửa hàng vật liệu xây dựng đặt mua một ít vật liệu vì vài ý tưởng bộc phát của Harry, cuối cùng họ cũng hoàn tất mua sắm. Mà chuyện làm Harry cao hứng nhất chính là, Snape đưa ra yêu cầu cho cậu: hắn đứng trước cửa tiệm Flourish & Blotts, kéo ống tay áo anh đòi đi vào.
Cuối cùng, mang theo một gói to công cụ đã được thu nhỏ và một đống sách cũng được thu nhỏ như vậy, Harry và Snape về tới nhà vào đúng giữa trưa. Anh cảm thấy rất vừa lòng với thu hoạch ngày hôm nay, hơn nữa ở Hẻm Xéo, các phù thủy tuy có tò mò với Snape nhưng không mang ác ý, tuy có một lần khiến Snape run rẩy muốn nép vào ngực mình, nói chung tất cả đều thuận lợi. Không thể không nói, điều này khiến Harry muốn khiêu vũ cùng Merlin, nếu anh có thể~
Bốn ngày sau đó, đầu tiên Harry dựng một cái hành lang giữa nhà chính và nhà kính, để ngay cả vào những ngày mưa, Snape cũng có thể qua lại giữa hai bên. Nhờ đã có kinh nghiệm dựng nhà kính, hành lang rất nhanh hoàn thành. Sau đó, anh bắt đầu cùng với Snape gieo trồng cây thuốc, chẳng qua ban đầu còn là anh làm, Snape xem, sau vài ngày liền biến thành Snape làm, anh xem.
Harry khoanh chân ngồi trên cái ghế mây siêu lớn kê trên khoảng đất trống cố tình được để lại cửa nhà kính, nâng ly trà, mỉm cười với Snape, người thỉnh thoảng bất an và cẩn thận quay đầu tìm kiếm anh. Anh thỏa mãn nhìn ‘nô lệ’ của mình mang theo niềm vui nhỏ bé, chìm trong sự thoải mái hoàn toàn mà bận rộn với hết bình lại chậu. Cứ cách một đoạn thời gian ngắn, anh lại gọi cái người mê mải với công việc đến quên cả thân thể kia ra nghỉ ngơi, tựa như hiện tại.
“Sev? Sev ~ lại đây, thầy phải nghỉ một lát, đã hơn một tiếng rồi, nếu thầy còn muốn chiều sang nhà kính, lại đây, nào?” Harry cầm bình trà Mimi mang tới rót cho Snape một chén, lấy ra mấy món điểm tâm hắn thích ăn, nhìn hắn chậm rãi đi về phía mình.
Rửa tay ở bồn nước bên cạnh ghế dựa, Snape nhìn Harry ngồi trên chiếc ghế mây lớn duy nhất, lại trộm nhìn ngó bốn phía, sau đó hơi hơi cong khóe môi, từ từ tới trước mặt Harry, ngồi lên đôi chân ấm áp, rắn chắc và hữu lực kia, thỏa mãn dựa vào giữa hai cánh tay anh miễn cưỡng mở ra, cầm lấy tách trà anh đưa, chầm chậm uống. Sau đó, đôi mắt màu đen quét tới món điểm tâm trên bàn, chăm chú nhìn cho tới khi người đang ôm thắt lưng hắn phải thỏa hiệp đem món ăn nho nhỏ ngon lành nhét vào miệng hắn, hơn nữa còn ‘uy hiếp’ không hề khí thế, “Được rồi, được rồi! Thầy đúng là… Đây là lần cuối đấy!”
Harry một tay ôm thắt lưng Snape, một tay vội vàng đút điểm tâm cho người đang cầm tách trà ra vẻ không rảnh tay, hung tợn thầm nguyền rủa, “Chết tiệt! Nếu không phải diện tích nơi này không đủ, ghế mây nhỏ hơn hoặc quá nhỏ, hoặc quá cứng không đủ thoải mái, mình tuyệt đối sẽ không chọn cái ghế mây mà lão chủ cửa hàng chết tiệt kia đề nghị’ Nhưng mà, anh đã hoàn toàn quên mất, anh có thể sử dụng phép thuật mở rộng không gian đối với cái nơi ‘diện tích không đủ’ này…
Sau khi Snape trồng xong tất cả hạt giống, Harry bắt đầu kế hoạch rèn luyện của mình, hơn nữa kiên định bắt đầu thực hiện kế hoạch giúp Snape ‘độc lập’. Anh đặt thêm cái đệm mềm mại trên chiếc ghế lớn trong nhà kính, sau đó rốt cuộc cũng nghĩ ra dùng phép mở rộng diện tích để có thêm một khoảng đất trống tương tự dành cho những dụng cụ tập luyện của anh. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ phát hiện vẫn không đủ chỗ để đặt thêm ghế, mà phép mở rộng cũng không thể sử dụng lại ở cùng một không gian, cho nên anh không thể không thường xuyên cùng Snape chia sẻ cái ghế mây lớn như trước, thỉnh thoảng còn ôm hắn ngủ trên đó…