Chương 15: Chương 15

Harry gắt gao ôm Snape, tay phải vòng qua bờ vai gầy yếu, dùng sức đè cái đầu đang cuồng loạn lắc vùi vào hõm vai mình, không ngừng thì thào những lời chính mình cũng không ý thức được. “Sev… Tôi ở đây… Sev…”

Hơi thở quen thuộc khiến Snape thoáng bình tĩnh lại, nhưng chỉ được một chớp mắt là hắn lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt, chân hai bên thân thể Harry không ngừng giẫy đạp, hai tay cào cấu trên lưng Harry, vô thức rơi lệ rên rỉ, “A a a a”.

Để tránh Snape không làm tổn thương chính mình, Harry không thể không đặt người xuống giường, hai chân đè lên chân Snape, mười ngón tay đan vào những ngón tay đang cào cấu của Snape, dùng đầu áp lên trán Snape mướt mồ hôi. Ngoài tiếng rên thảm thiết vang lên bên tai, anh không nghe thấy những lời nói khẩn trương của bác sĩ, lại kiên quyết cự tuyệt khi các y tá tới gần muốn trợ giúp anh. Những tư liệu đã xem lúc trước, chết tiệt, những câu chữ vốn nhớ kỹ trong đầu, giờ biến thành những vệt đen mơ hồ, một chút cũng không nhớ nổi…

“Ôi…” Harry cúi đầu rên rỉ. Snape bị anh áp chế, không ngờ lại cắn lên vai anh, thậm chí cực kỳ dùng sức. Cảm thấy cổ ẩm ướt, Harry yên lặng chịu đựng, anh không tưởng tượng nổi sự thống khổ phải lớn tới mức nào mới có thể khiến người đàn ông này làm ra hành động đó.

Harry không ý thức được đã bao lâu trôi qua. Tới lúc mồ hôi anh đã thấm ướt trường bào, vai bị cắn tới tê dại, Snape rốt cuộc an tĩnh lại, không còn giãy giụa, rên la. Hắn dần dần thả lỏng thân thể, run rẩy khẽ khàng, nhè nhẹ thở, nghẹn ngào, nhìn Harry bằng đôi mắt màu đen ngập nước không hề chớp, ẩn ẩn sự mệt mỏi và hỗn loạn cực độ cùng với chút ủy khuất nho nhỏ. Ngón tay hắn khẽ rục rịch giữa những ngón tay Harry.

Harry không dám thả lỏng. Sau một hồi cẩn thận quan sát, phát hiện Snape thực sự đã an tĩnh lại, anh mới chậm rãi nâng người dậy. Thấy hắn vì anh rời đi mà cựa quậy muốn vươn lên theo, anh ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng và cẩn thận.

Bàn tay cũng run rẩy như vậy vuốt ve vai Snape. Harry ngẩng đầu nhìn các bác sĩ và y tá đang trầm mặc, liếm liếm đôi môi khô nứt, nặn ra một nụ cười yếu ớt, “Như vậy, bác sĩ, tôi thành công rồi?”

Ra dấu cho các bác sĩ và y tá khác rời đi, bác sĩ chính của Snape chậm rãi tới bên người Harry, kéo cổ áo chùng của Harry xuống, vừa dùng ma pháp chữa cho anh, vừa than thở, “Được rồi, anh Potter! Anh thành công! Tuy tôi càng muốn chửi anh một trận! Nhưng vì anh và ông Snape đều không bị thương, ôi, anh bị thương rồi ~”

Vải áo được tách ra khỏi vết thương, cơ hồ kéo rớt cả một mảnh da thịt, khiến Harry run lên. Trời ạ, Snape cắn cũng thật ác! Cảm thụ ma pháp chữa lành ấm áp trên miệng vết thương đã có tác dụng, Harry thấy Snape rõ ràng đã muốn mệt tới không chịu nổi nhưng vẫn không nhắm mắt ngủ. “Ngoan… ngủ chút đi mà? Ừ? Thầy hẳn đã mệt lắm rồi, tôi ở ngay đây…”

Sau khi vết thương của Harry hoàn toàn khôi phục, bác sĩ thu lại đũa phép, nhìn Harry muốn dỗ Snape thôi bướng bỉnh nhìn anh và ngủ, dội nước lạnh, “Nếu ông ấy có thể ngủ được, cũng là chuyện tốt. Tuy nhiên tôi không chắc chắn giấc ngủ sẽ là chuyện ông Snape thích. Khi thuốc và chú ngữ bắt đầu có tác dụng, ông ấy sẽ dần dần nhớ lại nhiều hơn, mà vào lúc ngủ, điều này lại càng dễ dàng. Hơn nữa, chúng tôi không thể cho ông ấy dùng thuốc gì để an thần, e sẽ làm cuộc trị liệu mới bắt đầu này hoàn toàn mất tác dụng. Cho nên ban ngày không có gì không tốt, mỗi lần trị liệu đều bắt đầu vào buổi chiều, nếu có sự chăm sóc của anh, ông ấy thật ra vẫn có thể chợp mắt, mà buổi tối mới chính là thời gian khó khăn nhất của hai người.”

Bác sĩ phất tay, rèm cửa sổ phòng trị liệu được mở ra, ánh mặt trời tràn vào, trời đã là buổi sáng. “Anh Potter, tuy rằng tôi thực sự kính nể sự chiếu cố và thái độ mà anh dành cho ông Snape, nhưng tôi không thể không nói, dù cường đại đến thế nào, anh cũng chỉ là một phù thủy bình thường mà thôi, cũng cần giấc ngủ và sự nghỉ ngơi. Mà ông Snape cần sự trông nom gần như 24 giờ không gián đoạn. Điều này không giống như ba tháng trước, từ giờ, trong một thời gian dài ông Snape sẽ rơi vào trạng thái tư duy dần hỗn loạn. Không có sự trợ giúp của ma dược và chú ngữ, áp chế và trấn an ông ấy sẽ trở thành công việc chiếm cả ngày của anh. Nếu vậy, giờ anh còn kiên trì muốn trở về nhà sau mỗi lần trị liệu không?”

Sự thật mà bác sĩ nói ra khiến anh khiếp sợ. Harry cúi đầu nhìn Snape vẫn yên lặng, tròn mắt theo dõi mình, một hồi lâu sau mới chua xót, gian nan trả lời, “… Đúng vậy, bác sĩ, tôi kiên trì. Nếu ông nói ở dưới sự trong nom của tôi, Sev có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, như vậy, tôi nghĩ môi trường mà thầy quen thuộc sẽ tốt hơn. Còn sau đó… rồi sẽ qua mà, phải không?”

Bác sĩ trầm mặc nhìn Harry trong chốc lát, rồi gật đầu. “Đúng vậy… cùng với sự khôi phục của trí nhớ và tư duy, tình huống sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp. Nhưng ông Snape có thể khôi phục tới mức nào, liệu còn có thể giống như trước đây nữa không, tôi không thể cam đoan. Tuy nhiên anh đã kiên trì, được rồi, anh Potter, tôi nghĩ tôi sẽ đồng ý. Nếu thế, bắt đầu từ chiều qua, ba ngày một lần trị liệu, như vậy cũng sẽ không quá căng cho ông Snape!”

Được bác sĩ đồng ý, Harry hít sâu một hơi, ôm Snape chậm rãi đứng dậy. Ngay lúc anh tiến vào lò sưởi, lời chúc của bác sĩ vang lên, “Tuy vẫn còn sớm, chúc anh Giáng Sinh vui vẻ, anh Potter…”

Giáng Sinh ư? Bởi vì vẫn cùng Snape ở lì trong nhà mà không để ý, Harry cười khổ, gật đầu, “Cũng xin chúc ông như vậy, bác sĩ. Giáng Sinh vui vẻ!”

Về đến nhà, sau khi Harry dỗ Snape vấn quấn lấy anh miễn cưỡng ăn một ít đồ ăn, có lẽ thật sự vì hoàn cảnh quen thuộc, lại cộng thêm sự mệt mỏi, Snape rốt cuộc bất an thiếp đi trong lòng anh.

Nhìn cả hai trên người hỗn độn, Harry vực dậy tinh thần, tận lực ôm nhẹ Snape vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửa chút chút cho cả hai, trong quá trình luôn thật cẩn thận tránh đánh thức người giấc ngủ rất không sâu này dậy.

Hai giờ sau, Harry bừng tỉnh vì Snape lại bắt đầu giãy giụa, không thể không lặp lại tất cả những gì mình đã làm tối hôm qua. Tới lúc người đã an tĩnh lại, anh chằm chằm nhìn xuống vai mình, nhìn vết thương lại bị cắn rách. Không sao, anh rồi sẽ quen thôi…

Dặn dò Mimi khi nó đến xin chỉ thị về lễ Giáng Sinh, không cần quá phiền phức, đơn giản là được rồi, sau đó, Harry lấy song diện kính đặt ở đầu giường ra, liên lạc với bạn bè mình. “Ron, Mione, tớ nghĩ tớ cần các cậu mang cho tớ một ít ma dược… mang thẳng tới phòng ngủ của tớ là được…”

Nửa giờ sau, không rảnh trả lời câu hỏi của bạn thân, đầu tiên lấy ra trong số ma dược Hermione mang đến một bình uống, chép chép miệng, bất đắc dĩ nói, “Ừ, hương vị dược nâng cao tinh thần lúc nào cũng khiến người ta khó chịu được. Các ma dược đại sư chẳng lẽ không nghĩ tới việc phải cải thiện khẩu vị sao???”

Đợi Harry oán thán xong, bạn bè anh vẫn đứng bên giường, có chút ngẩn ra nhìn giường lộn xộn, nhìn Snape hơi tựa vào đầu giường, mặc quần ngủ áo ngủ, gắt gao ôm thắt lưng Harry, rồi lại nhìn sắc mặt rõ ràng kém đến cùng cực của hai người, đặc biệt Snape ngủ cực kỳ không yên.

“Merlin! Harry, sao lại thế này? Mấy ngày trước hai người còn không đến nỗi này, đặc biệt là thầy Severus, thầy làm sao vậy? Không phải mọi chuyện đang chuyển biến tốt đẹp sao?” Hermione chỉ về phía Snape, người dù đang ngủ cũng hơi hơi run rẩy. Cô hạ thấp giọng nói chuyện, còn Ron vẫn ở trong trạng thái đờ đẫn.

“À… Sev bắt đầu giai đoạn trị liệu thứ hai, ở nơi này…” Harry nâng tay phải lên, chỉ chỉ vào đầu mình. “Bác sĩ nói để càng lâu càng không tốt nên ngay khi Sev có thể thừa nhận trị liệu liền bắt đầu luôn, ừ, ngày hôm qua…”

“Nhưng mà… chỉ là trị liệu, bồ tèo, vì sao hai người thoạt nhìn cứ như thể vừa tham gia tập huấn Thần Sáng vậy! Quả thực cực kỳ chật vật!” Ron cuối cùng tìm lại được giọng nói của mình.

“Tập huấn Thần Sáng?” Harry cảm thấy kinh ngạc trước sức tưởng tượng phong phú của bạn thân, ôm chặt Snape hơn khi thấy hắn bị giọng Ron làm hơi hơi tỉnh lại. “Không, Ron, thế này sao có thể bằng được ngày hôm qua…”

“… Harry…” Nghe Harry kể lại vắn tắt chuyện ngày hôm qua xong, Hermione và Ron nhìn sự chật vật của hai người trên giường, biết sự thật cũng không đơn giản như bạn họ kể. Họ lo lắng nhìn Harry.

Nhẹ nhàng lắc lắc tay, Harry thở dài, “Nào… Không có việc gì đâu. Tớ nghĩ tớ có thể kiên trì, Sev cũng vậy… Chúng ta đều biết thầy là người có nghị lực như vậy, lúc trước khi ẩn mình, khi trốn tránh, thầy cũng vẫn có thể chăm nom cho tớ không ít… Nhưng Ron, tớ nghĩ tớ không thể tham gia buổi tụ hội Giáng Sinh của bác Molly được, thật xin lỗi, nhờ cậu thay tớ chúc bác, anh George và Ginny lễ Giáng Sinh vui vẻ!”

Nhún nhún vai, Ron tỏ ra không thành vấn đề, “Được rồi, dù cũng có hơi tiếc, nhưng tớ nghĩ mẹ tớ hiểu được. Ừ, mấy ngày trước bà vẫn muốn tới thăm hai người cậu, nhưng tớ nghĩ phải để sau rồi!”

Hermione nhìn Harry mệt mỏi, vì không thể giúp được gì mà cảm thấy khổ sở, “Harry, thật xin lỗi bọn tớ không thể giúp được cậu gì nhiều, nhưng nếu cần, tớ sẽ vì cậu và thầy Severus làm bất cứ chuyện gì!”

“Cảm ơn, Mione, tớ cũng biết điều đó, cho nên tớ mới nhờ cậu và Ron mang dược đến cho tớ~” Quơ quơ bình, Harry tân lực làm mình có vẻ thoải mái hơn. “Thế nhé, giúp tớ giải thích tình huống này cho chú Sirius, cô Minerva và Draco. Bảo họ rằng tớ rất tiếc, trong thời gian sắp tới, bọn tớ không thể đón họ tớ thăm. Còn nữa, Giáng Sinh vui vẻ!”

“Bọn tớ sẽ nói. Giờ yên tâm nghỉ ngơi đi, Harry. Nếu có thể, hãy liên lạc với bọn tớ nhiều vào, tớ nghĩ bọn tớ cần biết tình huống của cậu và thầy Severus!” Sau khi được Harry hứa hẹn, Hermione và Ron liền ly khai, họ đều có việc phải làm.

Có ma dược nâng cao tinh thần hỗ trợ, Harry rốt cuộc có thể không còn lo lắng ở nhà chăm sóc Snape, không ngủ không nghỉ, hoàn toàn dựa vào ma dược trải qua bốn ngày. Sáng sớm, ôm lấy Snape đang khe khẽ thở dốc trong lòng mình, đã trải qua một đêm tra tấn của lần trị liệu thứ hai, Harry đi vào phòng khách, nhìn Mimi trang trí cây thông Nô-en và đống quà không nhỏ dưới gốc cây, hôn lên má người trong lòng, “Giáng Sinh vui vẻ, Sev!”

Mà Snape sau khi khó khăn nghiêng đầu, thoáng liếc đống quà này, chỉ vùi mặt vào hõm vai Harry, mê man ngủ…

Suốt nửa tháng sau, Snape càng trở nên gầy yếu, thậm chí một vài khoảng thời gian biểu hiện tinh thần cực độ hỗn loạn, có những lúc tưởng chừng hoàn toàn suy sụp. Mà đến lúc Harry cũng gầy đi một vòng, bắt đầu hoài nghi liệu mình còn có thể tiếp tục kiên trì hay không, rốt cuộc tình huống của Snape bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hơn nữa còn thuận lợi hơn cả dự kiến của bác sĩ. Dần dần, sau mỗi lần trị liệu, Snape không còn kích động hoặc điên cuồng giãy giụa như trước, thời gian bình tĩnh ngày càng dài hơn. Hắn bắt đầu cố gắng khống chế bản thân, tuy rằng vẫn cần Harry ôm ấp như trước, nhưng sẽ không làm ra những động tác làm thương tổn tới Harry và bản thân, không còn cần Harry hoàn toàn chế ngự.

Lần trị liệu thứ 26, bác sĩ sau khi kiểm tra cẩn thận, rất vui mừng nói với Harry, cuộc trị liệu đã tiến vào giai đoạn cuối, nhanh gần như gấp đôi so với dự liệu. Còn Harry, anh nhìn Snape đang nhẹ nhàng thở trong lòng mình bằng ánh mắt phức tạp, thuật lại cho bác sĩ những biểu hiện của Snape trong mấy ngày gần nhất.

“Bác sĩ, Sev bắt đầu trở nên im lặng. Tuy trước đây thầy cũng không ồn ào, nhưng không giống như bây giờ. Có nhiều thời điểm, thầy bắt đầu trở nên tương đối thả lỏng. Có lẽ vì khế ước, tuy rằng không thể để tôi rời khỏi tầm mắt và vẫn muốn chạm vào tôi, thầy dường như đang suy nghĩ điều gì đó. Mà hai lần trị liệu gần nhất, tôi không trợ giúp nhiều lắm thầy vẫn để mọi người tới gần. Hơn nữa ở nhà, thỉnh thoảng sẽ rất nghe lời tự mình ăn cơm, miễn là tôi ngồi cạnh thầy, thầy sẽ không thăm dò hay làm ra những hành động như trước đây nữa!”

Kinh ngạc chớp mắt mấy cái, bác sĩ nhìn về phía Snape đang nhắm mắt nghỉ ngơi. “A, về phương diện khế ước, tôi chịu thôi. Nhưng anh Potter, tôi cho rằng đây là hiện tượng tốt, chứng tỏ ông Snape đang dần khôi phục lại bình thường, cho dù là trí nhớ hay năng lực tư duy! Merlin, đây là kỳ tích! Tuy rằng chúng ta không thể xác định trí nhớ của ông ấy sẽ khôi phục tới mức nào, nhưng đánh giá cẩn thận, dần dần khôi phục năng lực tư duy tới mức bình thường, hẳn sẽ không thành vấn đề!”

Không biết nghĩ tới điều gì, Harry gượng cười, “Vâng, đúng vậy, bác sĩ, đó là tin tốt…” Sau hồi lâu trầm mặc, anh ôm Snape đứng dậy. “Nếu vậy, tôi nghĩ chúng tôi phải cáo từ thôi, sau sẽ gặp lại, bác sĩ!”

Bác sĩ vội vã ghi chép lại tình huống của Snape, đây là tư liệu hiếm có. Ông khoát tay. “Đúng, rất tốt. A, lần trị liệu tiếp theo là năm ngày sau. Chúng ta sẽ kéo dài khoảng cách giữa mỗi lần trị liệu, cho tới khi chấm dứt! Còn nữa, từ lần này, anh có thể bắt đầu huấn luyện cho ông ấy, như anh nói đấy, để ông ấy tự ăn cơm đi lại gì đó, dần dần khiến ông ấy có thể thích ứng với việc không có anh vẫn có thể tự mình an tĩnh, đương nhiên, trên cơ sở không đi ngược khế ước giữa hai người. Nếu có thể, để ông ấy đọc một chút báo chí, hoặc thử dẫn ông ấy tới những địa điểm quen thuộc, đương nhiên, từ từ thôi!”

Harry gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu lời dặn dò của bác sĩ. “Ôi, tôi thật không biết khế ước giữa chúng tôi rốt cuộc là cái gì nữa, tôi thậm chí không thể xác định Sev có phải bị cái khế ước chết tiệt này quản chế hay không. Nhưng tôi sẽ dần dần cho thầy luyện tập, chờ thầy tốt lên một chút, tôi nghĩ tôi có thể đưa thầy đi thăm một vài nơi, gặp vài người bạn. Có lẽ Sev sẽ rất cao hứng…” Sau khi nói xong, Harry đưa Snape đi…