Xung quanh , một màu đỏ rực thần thánh xuất hiện, vô số trận văn chi chít bao phủ , khảm mạn linh hồn hắn,nó liên tục ngâm vang ,tịnh hóa mọi vướng bận trần thế,mang linh hồn hắn trở nên uy lực mạnh mẽ hơn bao giờ hết....Lão biết thời khắc đã tới, số phận đã định ,tuyệt chí phải thành.
RĂNG RẮC!!!!...ẦM......Chợt xung quanh không gian dần rạn nứt,1 lỗ đen hiện ra ,hút linh hồn hắn vào bên trong,giống như tên của nó,hệ thống lần nữa chìm vào bóng tối vô tận.
"A....ta sao thế này, hắn vươn mình khoan khoái ,không có chút bộ dạng nào của kẻ trọng thương sắp chết ",dĩ nhiên,hắn được hệ thống đúc thân lại còn được mang trở lại với hiện thực, số phận hắn bây giờ sẽ tầm thường sao .
Trong căn nhà xập sệ,phòng kế bên,nơi mà mẫu thân hắn ,chỉ còn hơi thở cuối cùng.TRÚC CƠ biết mình không còn sống được bao lâu ,nàng nhỏ giọng thầm thì " LONG NHI,con nhất định phải cứu lấy PHONG MẠC, hắn là sư huynh của con ,phải cứu lấy hắn" nàng nấc từng nấc lên,dĩ nhiên nàng không muốn xa con mình chút nào,nhưng không thể được nữa rồi.
"Hức ,,,hức,,,mẫu thân..."LONG NHI sắc mặt nhợt nhạt ,dĩ nhiên sức chấn của trận chiến đã làm nàng trọng thương không nhẹ rồi,chứng kiến mẫu thân đau đớn,lòng nàng rỉ máu ,vô cùng đau khổ.
"Trước khi ta đi,ta có vật này muốn trao cho con và PHONG MẠC,đây là di vật của ba con ,hi vọng nó sẽ giúp các con một phần trong quá trình trưởng thành " TRÚC CƠ ý niệm vừa động ,móc trong ngực một quyển sách ,xung quanh nó tỏa ra màu vàng kim....sáng chói,vô cùng rực rỡ, uy nghiêm như đứng trước mặt ĐẾ QUÂN vậy....
"Đây là...." Long Nhi sững sờ ,dĩ nhiên nàng không ngờ tới bình thường cha mẹ chỉ tu linh khí trời đất,nhưng tại sao cuốn sách này,nàng không cảm nhận được 1 chút thuộc về linh khí nào???,lẽ nào.....
"Phải,chính là vậy ,cuốn sách này không phải cho linh tu, mà thuộc về một lĩnh vực khác ,không nằm trong trời đất linh thể tu ,được ta và cha con đoạt được trong một di tích cổ " TRÚC CƠ có chút hoài niệm,nàng biết linh hồn mình đang dần tan biến,hazz...những kỉ niệm đó,nàng sẽ không bao giờ quên,hai mắt nàng nhắm nghiền ,cái chết cận kề.
"Phu quân ,thiếp theo chàng,nhi tử bảo trọng....."nàng hối hận vì không thể bảo vệ chúng nữa rồi,thân thể dần tan vào hư không.
Dị biến thực sự nãy sinh,không gian liên tục băng liệt,ép quỹ tích vốn có của nó dừng lại,bẻ gãy quy luật thiên đạo,sát khí bao trùm cả đỉnh BĂNG VƯƠNG.
" Dừng lại cho trẫm ....." Tiếng nói vô cùng nhẹ nhàng ,uy nghiêm phát ra,mang sức nặng vạn quân ,không ai dám nghịch
"Hồi Hồn..." vô tận sức mạnh phá không mà ra ,trực tiếp ép lên không gian xung quanh Trúc Cơ ,thân thể linh hồn nàng 1 lần nữa hoàn vẹn như đầu.
Toàn trường im lặng,,,yên tĩnh tới kì lạ....
CHÚC MỌI NGƯỜI NGỦ NGON!