Thời gian giống như dòng nước vậy, mặc dù ta nhìn thấy nó chảy từ từ, chậm rãi. Những sự thật thì nó lại trôi rất nhanh, thấm thoắt mà Phi Phong đã ở Quang Minh Đại Lục một tháng.
"Ầm..." một tiếng động mạnh mẽ vang lên.
"Hahaha, cuối cùng ta cũng đã đạt cảnh giới gân rồi"
Trong một tháng qua, cậu ta dùng 10ngày đã tu luyện đến luyện thể kỳ tầng chín và củng cố cảnh giới luyện thể. Dùng 20 ngày còn lại để đột phá luyện khí kỳ, gân và tu luyện thân pháp dạ ảnh.
Đúng như cái tên, nếu tu luyện thân pháp này đạt cảnh giới viên mãn, có thể hóa thành cái bóng để ám sát kẻ địch. Tuy nhiên hiện tại Phi Phong chỉ mới chạm đến cảnh giới da lông mà thôi.
" Hazz, ta cũng ở đây được khá lâu rồi huyết hồ, phong chi lực cũng đã cạn ta cũng nên đi thôi."
Nói xong Phi Phong sử dụng bão kiếm để phá hủy động phủ và cái hồ đã cạn, để tránh có người phát hiện sau đó cậu ta phi thân lên vách núi để đi lên.
Mặc dù phong chi khí và sát khí đã hết nhưng kiếm khí thì vẫn còn đó, phía chỉ hấp thụ vs cảm ngộ được một chút mà thôi. Cậu ta định sau này khi đạt trúc cơ kỳ rồi hẵng quay trở lại cảm ngộ tiếp....
Phía trên của phong chi cốc là trung vi rừng dạ sâm lâm, nơi đây chính là một trong những khu rừng lớn nhất của Quang Minh Đại Lục. Nghe nói phía sâu bên trong của khu rừng này, còn tồn tại yêu thú cấp 10.( ngang Đại Đế Vương Giả )
"Theo tính toán của ta, có lẽ một tháng nữa chính là gia tộc thí luyện, chắc ta nên luyện tập thực chiến rồi hẵng trở về hứa gia sau"
Phi Phong nhảy lên những cành cây, phi thân rời khỏi khu vực trung vi, đi săn những con yêu thú xấu số ở ngoại vi khu rừng.....
"Bão kiếm" "Quét kiếm" "HASAGI, trăn trối'
Con xà yêu cấp hai đã bỏ mạng trước combo của phi Phong. Cậu ta ngồi xuống điều tức, mặc dù linh lực của Phi Phong rất dồi dào, tuy nhiên nếu sử dụng cả combo thì cũng chỉ sót lại một chút linh lực mà thôi.
"Hiện nay chắc chỉ có yêu thú cấp ba mới có thể giúp ta tăng lên khả năng thực chiến mà thôi."
Sau khi hoàn thành điều tức, Phi Phong tiếp tục di chuyển trên những thân cây đề săn giết yêu thú.
Bóng của cậu ta như một chiếc bóng của ma thần, điên cuồng săn giết yêu thú ở ngoại vi khu rừng.
"A, Hỏa diễm thảo linh dược cấp hai."
Phi Phong phát hiện cách không xa nơi cậu ta đứng, có một cây thảo dược tuy nhiên, cây linh thảo đó được thủ hộ bởi độc giác thú yêu thú cấp ba.
"Độc giác thú, vừa đúng lúc để cho ta luyện kiếm" * trong nhẫn trữ vật mà phong thần để lại có một thanh huyết kiếm *
Phi Phong sử dụng dạ ảnh để tiếp cận con yêu thú.
"Bão kiếm"
Sau khi đến khá gần, cậu ta liền lập tức sử dụng bão kiếm.
"Gầm..."
Thanh âm phẫn nộ của con độc giác thú vang lên.
Phi Phong lao tới vừa tấn công vừa sử dụng dạ ảnh để né tránh. Chiến thuật này khá hiệu quả, bởi vì trên cơ thể của con yêu thú đang dần dần xuất hiện nhiều vết thương hơn.
"Bão kiếm" "Hasagi, trăn trối"
"Phanh...phanh...phanh..phanh..."
Sau những nhát kiếm của chiến kỹ trăn trối thì con yêu thú đã kiệt sức, tuy nhiên nó vẫn chưa chết điều này nói lên sức phòng thu của yêu thú cấp ba mạnh mẽ cỡ nào.
Phi Phong lao đến, dồn toàn bộ linh lực để tiêu diệt độc giác thú. Sau đó cậu ta nhanh chóng thu thập cây linh dược và xác của nó, rồi lập tức tiếp tục hành trình tàn sát yêu thú.
............
"Ầm..." tiếng va chạm của cơ thể con hỏa xà với mặt đất vang lên.
"Có lẽ cũng nên trở về thôi"
Phi Phong ở trong rừng dạ sâm lâm cũng đã được 20ngày rồi, hiện tại cậu cũng đã đạt cảnh giới luyện khí tầng ba.
Mỗi ngày ở trong khu rừng đều có hơn chục đầu yêu thú, từ cấp 1-3 nằm dưới lưỡi kiếm của Phi Phong. Hiện tại trong nhẫn của cậu ta cũng đã chất đầy xác yêu thú, linh dược. Bình thường mỗi người mỗi ngày chỉ giết được 3-5đầu yêu thú là hết cỡ, tuy nhiên do Phi Phong có hỗn độn thôn phệ quyết cho nên tốc độ hồi phục linh lực của cậu ta, phải gấp 5 lần người khác cho nên mới giết được nhiều như vậy.